Quan Tử Dao không biết rốt cuộc cô ta đã chịu đựng như thế nào mà về được đến nhà.
Tối qua cô ta thật sự rất buồn bực nên mới muốn yên tĩnh một mình, cuối cùng cũng không biết là tại sao mà không không chế được liền ôm tâm trạng muốn báo thù Lục Đình Kiêu, vậy nên cố tình tắt điện thoại.
Lúc ở trong bóng tối trông thấy mọi người sốt sắng tìm cô ta, chỉ trích Ninh Tịch, tâm trạng sắp sụp đổ của cô ta mới thoáng tốt hơn.
Cô ta tìm thời điểm thích hợp xuất hiện, để Lục Đình Kiêu tìm thấy mình, muốn nhân cơ hội này nói chuyện đàng hoàng với anh...
Ai ngờ, cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cô ta lại thành mục tiêu công kích của mọi người!
Từ khi biết tới sự tồn tại của cô gái kia, cuộc sống hoàn mỹ của cô ta như bị virus xâm nhập, hoàn toàn trở nên hỗn loạn, tất cả mọi chuyện đều thoát khỏi sự khống chế của cô ta.
Cô ta không thể cứ tiếp tục mềm lòng mãi được!
Ngủ một giấc dậy, cuối cùng cô ta cũng bình tĩnh lại hơn một chút, cô ta tìm cha mình, kể hết cho ông nghe chuyện của cô ta.
"Con nói gì cơ? Tên Kha Minh Vũ kia chính là Lục Đình Kiêu?" Nghe thấy lời của con gái, Quan Thụy cũng tỏ ra hết sức bất ngờ.
"Vâng, chính miệng Lục Đình Kiêu nói đấy ạ."
Thấy vẻ mặt của con gái, Quan Thụy cơ bản cũng đã đoán ra khi ấy đã xảy ra chuyện gì, ông ta vỗ vai Quan Tử Dao nói: "Khiến con chịu ấm ức rồi, chuyện này là do ba quá bất cẩn."
"Không phải tại ba làm sai, ai có thể ngờ được Lục Đình Kiêu cư nhiên vì đứa con gái kia mà làm đến mức độ này chứ..." Sắc mặt Quan Thụy rất kém, nhưng vẫn an ủi Quan Tử Dao, "Con cũng đừng quá lo lắng, Lục Đình Kiêu có mạ vàng cho nó thế nào, kể cả có thể nâng giá trị bản thân nó lên cũng không thể nâng được xuất thân của nó đâu..."
"Ba, thân thế của Ninh Tịch liệu có phải có ẩn tình gì không?" Quan Tử Dao bất an hỏi.
"Lần trước từ tiệc mừng thọ về, ba đã cố tình cho người điều tra, nó chính là con gái ruột của Ninh Diệu Hoa, điểm này là không thể nghi ngờ. Trước năm 18 tuổi con nhỏ đó vẫn luôn ở dưới quê, sau khi được Ninh gia đón về đã làm ra không ít chuyện hoang đường, ba mẹ nó chê nó làm mất thể diện nên thà nhận đứa con nuôi là Ninh Tuyết Lạc chứ cũng không muốn nhận nó, vì nó chẳng ra làm sao cả!" Quan Thụy coi thường nói.
"Nhưng cô ta hết lần này tới lần khác đều khiến chúng ta tính toán sai, thật sự không thể xem nhẹ được, ba con mình phải tranh thủ hủy hoại cô ta trước khi cô ta đạt được mong muốn... Nhưng, giờ Lục Đình Kiêu lại chiều chuộng, bao bọc cô ta chặt như vậy..."
Quan Thụy vỗ vai cô ta: "Giờ Lục Đình Kiêu càng cưng chiều nó sẽ chỉ khiến Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý càng ghét nó hơn thôi. Tới lúc đó chúng ta thêm vài mồi lửa vào, có là Lục Đình Kiêu thì cũng không bảo vệ nổi nó! Tử Dao, nỗi nhục này, ba tuyệt đối sẽ không để con chịu oan uổng như vậy! Lần này ba không chỉ hủy hoại nó, còn phải khiến nó vĩnh viễn không bao giờ có thể trở mình được nữa..."
...
Tại cổng Bạch Kim Đế Cung.
"Ninh... Ninh Tịch!!!" Lục Hân Nghiên thở hồng hộc đuổi theo.
"Sao thế?" Ninh Tịch ngoảnh lại nhìn cô gái vừa đuổi tới.
"Tôi... tôi có thể nói chuyện riêng với cô vài câu được không." Lục Hân Nghiên đưa mắt nhìn Lục Đình Kiêu đang bên cạnh Ninh Tịch, vì sợ anh nên cô ta không kìm được co rúm lại.
"Nói chuyện riêng... xin lỗi, e rằng hơi khó rồi!" Ninh Tịch nói rồi giơ một tay lên.
Thấy trên cổ tay trắng nõn của cô bị buộc chặt một cái caravat, đầu bên kia đang bị Lục Đình Kiêu nắm chặt trong tay...
Giờ thì hay rồi... lần này thật sự bị Đại ma vương dắt thẳng vào thắt lưng rồi...
Lục Hân Nghiên: "..."
Tối qua cô ta thật sự rất buồn bực nên mới muốn yên tĩnh một mình, cuối cùng cũng không biết là tại sao mà không không chế được liền ôm tâm trạng muốn báo thù Lục Đình Kiêu, vậy nên cố tình tắt điện thoại.
Lúc ở trong bóng tối trông thấy mọi người sốt sắng tìm cô ta, chỉ trích Ninh Tịch, tâm trạng sắp sụp đổ của cô ta mới thoáng tốt hơn.
Cô ta tìm thời điểm thích hợp xuất hiện, để Lục Đình Kiêu tìm thấy mình, muốn nhân cơ hội này nói chuyện đàng hoàng với anh...
Ai ngờ, cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cô ta lại thành mục tiêu công kích của mọi người!
Từ khi biết tới sự tồn tại của cô gái kia, cuộc sống hoàn mỹ của cô ta như bị virus xâm nhập, hoàn toàn trở nên hỗn loạn, tất cả mọi chuyện đều thoát khỏi sự khống chế của cô ta.
Cô ta không thể cứ tiếp tục mềm lòng mãi được!
Ngủ một giấc dậy, cuối cùng cô ta cũng bình tĩnh lại hơn một chút, cô ta tìm cha mình, kể hết cho ông nghe chuyện của cô ta.
"Con nói gì cơ? Tên Kha Minh Vũ kia chính là Lục Đình Kiêu?" Nghe thấy lời của con gái, Quan Thụy cũng tỏ ra hết sức bất ngờ.
"Vâng, chính miệng Lục Đình Kiêu nói đấy ạ."
Thấy vẻ mặt của con gái, Quan Thụy cơ bản cũng đã đoán ra khi ấy đã xảy ra chuyện gì, ông ta vỗ vai Quan Tử Dao nói: "Khiến con chịu ấm ức rồi, chuyện này là do ba quá bất cẩn."
"Không phải tại ba làm sai, ai có thể ngờ được Lục Đình Kiêu cư nhiên vì đứa con gái kia mà làm đến mức độ này chứ..." Sắc mặt Quan Thụy rất kém, nhưng vẫn an ủi Quan Tử Dao, "Con cũng đừng quá lo lắng, Lục Đình Kiêu có mạ vàng cho nó thế nào, kể cả có thể nâng giá trị bản thân nó lên cũng không thể nâng được xuất thân của nó đâu..."
"Ba, thân thế của Ninh Tịch liệu có phải có ẩn tình gì không?" Quan Tử Dao bất an hỏi.
"Lần trước từ tiệc mừng thọ về, ba đã cố tình cho người điều tra, nó chính là con gái ruột của Ninh Diệu Hoa, điểm này là không thể nghi ngờ. Trước năm 18 tuổi con nhỏ đó vẫn luôn ở dưới quê, sau khi được Ninh gia đón về đã làm ra không ít chuyện hoang đường, ba mẹ nó chê nó làm mất thể diện nên thà nhận đứa con nuôi là Ninh Tuyết Lạc chứ cũng không muốn nhận nó, vì nó chẳng ra làm sao cả!" Quan Thụy coi thường nói.
"Nhưng cô ta hết lần này tới lần khác đều khiến chúng ta tính toán sai, thật sự không thể xem nhẹ được, ba con mình phải tranh thủ hủy hoại cô ta trước khi cô ta đạt được mong muốn... Nhưng, giờ Lục Đình Kiêu lại chiều chuộng, bao bọc cô ta chặt như vậy..."
Quan Thụy vỗ vai cô ta: "Giờ Lục Đình Kiêu càng cưng chiều nó sẽ chỉ khiến Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý càng ghét nó hơn thôi. Tới lúc đó chúng ta thêm vài mồi lửa vào, có là Lục Đình Kiêu thì cũng không bảo vệ nổi nó! Tử Dao, nỗi nhục này, ba tuyệt đối sẽ không để con chịu oan uổng như vậy! Lần này ba không chỉ hủy hoại nó, còn phải khiến nó vĩnh viễn không bao giờ có thể trở mình được nữa..."
...
Tại cổng Bạch Kim Đế Cung.
"Ninh... Ninh Tịch!!!" Lục Hân Nghiên thở hồng hộc đuổi theo.
"Sao thế?" Ninh Tịch ngoảnh lại nhìn cô gái vừa đuổi tới.
"Tôi... tôi có thể nói chuyện riêng với cô vài câu được không." Lục Hân Nghiên đưa mắt nhìn Lục Đình Kiêu đang bên cạnh Ninh Tịch, vì sợ anh nên cô ta không kìm được co rúm lại.
"Nói chuyện riêng... xin lỗi, e rằng hơi khó rồi!" Ninh Tịch nói rồi giơ một tay lên.
Thấy trên cổ tay trắng nõn của cô bị buộc chặt một cái caravat, đầu bên kia đang bị Lục Đình Kiêu nắm chặt trong tay...
Giờ thì hay rồi... lần này thật sự bị Đại ma vương dắt thẳng vào thắt lưng rồi...
Lục Hân Nghiên: "..."
/2168
|