La Tình Uyển thu hồi ánh mắt lạnh lẽo thu thập túi xách của mình một chút rồi đứng dậy.
Chính cô nghĩ kỹ xem có muốn đáp ứng điều kiện của tôi hay không, tôi cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng thời gian không nhiều lắm. La Tình Uyển nói xong liền xoay người đi về phía cửa, đi tới trước cửa cô ta chợt xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ trầm tĩnh: Không biết cô có nghe qua câu nói này chưa? Đắc tội với ai cũng được, không nên đắc tội với phụ nữ, nếu không bạn sẽ chết rất thảm.
Phụ nữ, so với ác ma thật ra còn đáng sợ hơn.
Cô ta nói xong thì đi ra cửa, cũng không quay đầu lại.
Dụ Thiên Tuyết tựa vào chỗ ngồi, nhẹ nhàng ôm chặt hai cánh tay của mình, cắn môi, có cảm giác bị buộc đến tình thế không lối thoát.
Sao khí thế của cô lại kém như vậy, sao không biết cách nói chuyện, không biết phản bác lại?
Cô cũng muốn lựa lời nói để La Tình Uyển đừng lớn lối như thế, nhưng không có, rốt cuộc vai trò của Dụ Thiên Tuyết cô là dạng nhân vật gì? Chính là tiểu tam? Cho nên vô luận cô có nói như thế nào cũng đều giống như không có trọng lượng?
La Tình Uyển nói rất đúng, nếu không thương, không muốn dây dưa, không muốn bán con trai, tại sao cô không đi!
Dụ Thiên Tuyết, tại sao mày không đi? !
Đầu óc cô hoàn toàn rối loạn.
*****
Mở túi tư liệu bị dán kín ra, bên trong là một xấp tài liệu mới tinh.
Lấy trong đó ra, phía bên trên là tấm hình của cô gái trẻ có nụ cười tươi như hoa, bề ngoài nhu thuận ngọt ngào, bên phải tấm hình kia là tên trường đại học, chói mắt đến mức khiến người nhìn rơi lệ, Manchester xa xôi, đằng đẳng năm năm em ở nơi nào. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: ddlequydon
Tài liệu rất chi tiết.
Địa chỉ liên lạc, hộp thơ bưu điện, MSN, đó là hai phương thức duy nhất liên lạc với Thiên Nhu.
Em gái của cô thuê nhà trọ ở nơi đó, phòng ốc như thế nào, bài biện bàn học ra sao, có còn thói quen đọc thơ hay không? !
Người trong hình dương dương tự đắc, mỗi một chi tiết cũng chụp rất rõ ràng, thậm
Chính cô nghĩ kỹ xem có muốn đáp ứng điều kiện của tôi hay không, tôi cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng thời gian không nhiều lắm. La Tình Uyển nói xong liền xoay người đi về phía cửa, đi tới trước cửa cô ta chợt xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ trầm tĩnh: Không biết cô có nghe qua câu nói này chưa? Đắc tội với ai cũng được, không nên đắc tội với phụ nữ, nếu không bạn sẽ chết rất thảm.
Phụ nữ, so với ác ma thật ra còn đáng sợ hơn.
Cô ta nói xong thì đi ra cửa, cũng không quay đầu lại.
Dụ Thiên Tuyết tựa vào chỗ ngồi, nhẹ nhàng ôm chặt hai cánh tay của mình, cắn môi, có cảm giác bị buộc đến tình thế không lối thoát.
Sao khí thế của cô lại kém như vậy, sao không biết cách nói chuyện, không biết phản bác lại?
Cô cũng muốn lựa lời nói để La Tình Uyển đừng lớn lối như thế, nhưng không có, rốt cuộc vai trò của Dụ Thiên Tuyết cô là dạng nhân vật gì? Chính là tiểu tam? Cho nên vô luận cô có nói như thế nào cũng đều giống như không có trọng lượng?
La Tình Uyển nói rất đúng, nếu không thương, không muốn dây dưa, không muốn bán con trai, tại sao cô không đi!
Dụ Thiên Tuyết, tại sao mày không đi? !
Đầu óc cô hoàn toàn rối loạn.
*****
Mở túi tư liệu bị dán kín ra, bên trong là một xấp tài liệu mới tinh.
Lấy trong đó ra, phía bên trên là tấm hình của cô gái trẻ có nụ cười tươi như hoa, bề ngoài nhu thuận ngọt ngào, bên phải tấm hình kia là tên trường đại học, chói mắt đến mức khiến người nhìn rơi lệ, Manchester xa xôi, đằng đẳng năm năm em ở nơi nào. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: ddlequydon
Tài liệu rất chi tiết.
Địa chỉ liên lạc, hộp thơ bưu điện, MSN, đó là hai phương thức duy nhất liên lạc với Thiên Nhu.
Em gái của cô thuê nhà trọ ở nơi đó, phòng ốc như thế nào, bài biện bàn học ra sao, có còn thói quen đọc thơ hay không? !
Người trong hình dương dương tự đắc, mỗi một chi tiết cũng chụp rất rõ ràng, thậm
/359
|