Đã bao nhiêu năm rồi, cô ta không nhận được quà tặng của anh?
Ánh trăng nhàn nhạt, trong ánh mắt trong suốt của cô gái xinh đẹp dâng lên một tầng sương mù mông lung.
La Tình Uyển mở cái hộp ra, bên trong là một cái điện thoại di động màu tím cao nhã, là màu sắc cô ta yêu thích, kiểu dáng cô ta yêu thích, không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, người đàn ông này còn có thể nhớ sở thích của cô ta.
Em nhớ anh đang dùng dòng điện thoại này nhưng màu lam đậm đúng không? Bỗng nhiên La Tình Uyển nhớ tới chuyện này.
Nam Cung Kình Hiên cầm ly rượu trong tay, anh đứng cách đó không xa nhìn qua đây, mị hoặc lan tràn, mắt anh híp lại hờ hững nói: Không thích? Không thích thì quăng đi.
Không có. La Tình Uyển vội vàng nắm chặt điện thoại di động, sương mù trong mắt đã bị gió đêm thổi khô, bên môi thoáng hiện lên vẻ dịu dàng, luống cuống cười: Em thích..... Rất yêu thích.
Bề ngoài của Nam Cung Kình Hiên vẫn lạnh lùng như cũ, không có chút biểu tình dư thừa nào.
Nhưng La Tình Uyển biết, đây chính là anh, kể cả lúc du học ở nước ngoài, ngày ngày gương mặt như điêu khắc của anh cũng lạnh như thế, dù có rất nhiều thanh niên trẻ trung hơn anh, nhưng chỉ có cô ta mới biết sức quyến rũ của người đàn ông này có thể tới trình độ nào, chỉ một biến hóa rất nhỏ của ánh mắt cũng có thể trêu chọc tiếng lòng của cô ta.
Ánh trăng lặng lẽ mênh mông, La Tình Uyển chậm rãi đi tới trước mặt anh, cầm lấy ly rượu trong tay anh.
Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày.
Một cái chớp mắt tiếp theo, cô ta nhắm mắt lại nhón chân lên, dưới ánh trăng hôn lên đôi môi lạnh bạc của anh.
Anh quá cao, cho dù cô ta đã từng là người mẫu nhưng cũng phải nhón chân mới có thể chạm tới môi của anh, bờ môi khêu gợi kia cực kỳ rõ nét, mỏng đến lạnh nhạt, cô ta dịu dàng trằn trọc trên đó, hoàn toàn phóng thích tình yêu say đắm của mình.
Nam Cung Kình Hiên cau mày sâu hơn, cơ hồ muốn đẩy cô ta ra.
Nhưng mà, diễn trò cũng không thể chỉ làm đến một nửa.
Nín lặng nhẫn nhịn không để ý tới hô hấp nhàn nhạt của người phụ nữ này, Nam Cung Kình Hiên dứt khoát cúi đầu xuống, ôm thắt lưng của cô ta, tượng trưng chạm nhẹ vào môi cô ta, ánh mắt phức tạp, vuốt ve đầu cô ta một chút, sau đó chậm rãi đẩy cô ta ra.
Không còn sớm, về nhà đi.
*****
Cabin máy bay mở ra, một trận gió lạnh thổi vào.
Bùi Vũ Triết từ bên trong bước ra, nhàn nhạt dặn dò mấy câu với trợ lý phía sau, đi xuống, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Người đại diện - Johnny cầm văn kiện từ phía sau chạy tới, vừa nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của anh thì sắc mặt tái xanh, kéo mở cửa sau xe trực tiếp ngồi ở bên cạnh anh.
Đến World Trade Center thì cho tôi xuống là được rồi, tôi có chuyện cần xử lý mọi người cứ về trước. Bùi Vũ Triết nói.
Johnny đang xem văn kiện, nghe anh nói thì khép văn kiện lại ‘Pằng!’ một tiếng, sắc mặt tái xanh.
Cậu lại đi tìm người phụ nữ chưa kết hôn
Ánh trăng nhàn nhạt, trong ánh mắt trong suốt của cô gái xinh đẹp dâng lên một tầng sương mù mông lung.
La Tình Uyển mở cái hộp ra, bên trong là một cái điện thoại di động màu tím cao nhã, là màu sắc cô ta yêu thích, kiểu dáng cô ta yêu thích, không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, người đàn ông này còn có thể nhớ sở thích của cô ta.
Em nhớ anh đang dùng dòng điện thoại này nhưng màu lam đậm đúng không? Bỗng nhiên La Tình Uyển nhớ tới chuyện này.
Nam Cung Kình Hiên cầm ly rượu trong tay, anh đứng cách đó không xa nhìn qua đây, mị hoặc lan tràn, mắt anh híp lại hờ hững nói: Không thích? Không thích thì quăng đi.
Không có. La Tình Uyển vội vàng nắm chặt điện thoại di động, sương mù trong mắt đã bị gió đêm thổi khô, bên môi thoáng hiện lên vẻ dịu dàng, luống cuống cười: Em thích..... Rất yêu thích.
Bề ngoài của Nam Cung Kình Hiên vẫn lạnh lùng như cũ, không có chút biểu tình dư thừa nào.
Nhưng La Tình Uyển biết, đây chính là anh, kể cả lúc du học ở nước ngoài, ngày ngày gương mặt như điêu khắc của anh cũng lạnh như thế, dù có rất nhiều thanh niên trẻ trung hơn anh, nhưng chỉ có cô ta mới biết sức quyến rũ của người đàn ông này có thể tới trình độ nào, chỉ một biến hóa rất nhỏ của ánh mắt cũng có thể trêu chọc tiếng lòng của cô ta.
Ánh trăng lặng lẽ mênh mông, La Tình Uyển chậm rãi đi tới trước mặt anh, cầm lấy ly rượu trong tay anh.
Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày.
Một cái chớp mắt tiếp theo, cô ta nhắm mắt lại nhón chân lên, dưới ánh trăng hôn lên đôi môi lạnh bạc của anh.
Anh quá cao, cho dù cô ta đã từng là người mẫu nhưng cũng phải nhón chân mới có thể chạm tới môi của anh, bờ môi khêu gợi kia cực kỳ rõ nét, mỏng đến lạnh nhạt, cô ta dịu dàng trằn trọc trên đó, hoàn toàn phóng thích tình yêu say đắm của mình.
Nam Cung Kình Hiên cau mày sâu hơn, cơ hồ muốn đẩy cô ta ra.
Nhưng mà, diễn trò cũng không thể chỉ làm đến một nửa.
Nín lặng nhẫn nhịn không để ý tới hô hấp nhàn nhạt của người phụ nữ này, Nam Cung Kình Hiên dứt khoát cúi đầu xuống, ôm thắt lưng của cô ta, tượng trưng chạm nhẹ vào môi cô ta, ánh mắt phức tạp, vuốt ve đầu cô ta một chút, sau đó chậm rãi đẩy cô ta ra.
Không còn sớm, về nhà đi.
*****
Cabin máy bay mở ra, một trận gió lạnh thổi vào.
Bùi Vũ Triết từ bên trong bước ra, nhàn nhạt dặn dò mấy câu với trợ lý phía sau, đi xuống, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Người đại diện - Johnny cầm văn kiện từ phía sau chạy tới, vừa nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của anh thì sắc mặt tái xanh, kéo mở cửa sau xe trực tiếp ngồi ở bên cạnh anh.
Đến World Trade Center thì cho tôi xuống là được rồi, tôi có chuyện cần xử lý mọi người cứ về trước. Bùi Vũ Triết nói.
Johnny đang xem văn kiện, nghe anh nói thì khép văn kiện lại ‘Pằng!’ một tiếng, sắc mặt tái xanh.
Cậu lại đi tìm người phụ nữ chưa kết hôn
/359
|