Đó là giọng nói của La Tình Uyển.
Ngoài cửa xe, gió mát thổi thoáng qua, hiện tại Dụ Thiên Tuyết đang nghĩ đến cảnh tượng bọn họ ở cùng nhau, Nam Cung Kình Hiên ở trong phòng thay tây trang, vị hôn thê xinh đẹp hào phóng ở bên cạnh nghe điện thoại giúp anh, trong lòng cô đau nhói như bị kim châm!
Một giọt lệ lóng lánh rơi xuống, cô để điện thoại xuống, tay ấn nút bên trên muốn cúp điện thoại.
Nhưng hiện tại, Tiểu Ảnh lẻ loi một mình bị đưa đến biệt thự Nam Cung, cô lo lắng muốn chết, cô không thể cúp điện thoại!
Lần nữa, dán điện thoại di động lên lỗ tai, Dụ Thiên Tuyết đè nén tiếng nức nở nói: Tôi có việc gấp, cô để cho anh ấy nghe điện thoại.
Có thể đợi một lát nữa được không? Anh ấy đang nói chuyện với người khác. . . . . .
Tôi xin cô! Hiện giờ con trai của tôi đang ở chỗ các người, tôi không rõ các người muốn đối đãi với thằng bé như thế nào, cô để Nam Cung Kình Hiên nghe điện thoại! Dụ Thiên Tuyết kích động, giọng nói hòa lẫn tiếng nức nở mang theo chút oán hận.
Ai cho cô đụng đến điện thoại của tôi hả ? Một giọng nói lạnh như băng từ trong điện thoại truyền đến.
Gió thổi qua làm cho nước mắt của cô lành lạnh, Dụ Thiên Tuyết giật mình một cái, hai tay nắm chặt điện thoại di động, cảm giác giống như nắm được hi vọng.
Ở đối diện, giọng La Tình Uyển nhẹ như lông vũ, thở dài nói: Anh đã nói sẽ không quan tâm đến người phụ nữ này, còn khẩn trương như thế khi em nhận điện thoại của anh làm cái gì, cô ta lại không có chuyện quan trọng. . . . . .
Những lời này, Dụ Thiên Tuyết nghe được mơ mơ hồ hồ, nhưng theo bản năng, cô biết đây là đối thoại của bọn họ.
Kinh ngạc, lan tràn ra tận đáy lòng.
Mái tóc của Dụ Thiên Tuyết xốc xếch bay múa ở trước mắt, mấy ngón tay mảnh khảnh nắm chặt áo bọc ghế ngồi, trong đầu hơi hỗn loạn.
Phụ nữ của tôi có quan trọng với tôi hay không, không tới phiên cô tới nói. Giọng nói trầm thấp càng đến gần, càng lúc càng lạnh như băng.
Nam Cung Kình Hiên cầm lấy điện thoại di động, cúi đầu khẽ gọi một tiếng: Thiên Tuyết?
. . . . . . Dụ Thiên Tuyết ngẫm nghĩ lại lần nữa, đầu óc trở nên thanh tỉnh, vội vàng nói: Tiểu Ảnh đã bị Nam Cung Ngạo mang đi, anh có thể giúp em nhìn xem có phải con đã đến nhà anh hay không, có ở trên bữa tiệc không?
Em nói cái gì? ! Nam Cung Kình Hiên nhíu mày thật sâu.
Người giúp việc cầm tây trang được cắt may vừa vặn dán lên người anh, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng đẩy ra, bình tĩnh kiên định nói: Thiên Tuyết em không nên gấp gáp, anh lập tức đi xem con!
Hiện giờ em đang trên đường đi đến nhà anh, em. . . . . .
Ngoan, không có chuyện gì, đến thì gọi điện thoại cho anh, anh ra ngoài đón em! Miệng của Nam Cung Kình Hiên dán lên điện thoại di động cúi đầu dụ dỗ cô một câu, cúp điện thoại xong, sắc mặt anh tái xanh hướng phía phòng sách ở lầu dưới đi tới.
Toàn bộ sàn nhảy ngoài trời đã tràn đầy người, Nam Cung Kình Hiên hờ hững chào hỏi mọi người, đi tới trước cửa phòng sách đóng chặt còn bị hai hộ vệ ngăn lại, đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lạnh như hàn băng trừng hai người một cái,
Ngoài cửa xe, gió mát thổi thoáng qua, hiện tại Dụ Thiên Tuyết đang nghĩ đến cảnh tượng bọn họ ở cùng nhau, Nam Cung Kình Hiên ở trong phòng thay tây trang, vị hôn thê xinh đẹp hào phóng ở bên cạnh nghe điện thoại giúp anh, trong lòng cô đau nhói như bị kim châm!
Một giọt lệ lóng lánh rơi xuống, cô để điện thoại xuống, tay ấn nút bên trên muốn cúp điện thoại.
Nhưng hiện tại, Tiểu Ảnh lẻ loi một mình bị đưa đến biệt thự Nam Cung, cô lo lắng muốn chết, cô không thể cúp điện thoại!
Lần nữa, dán điện thoại di động lên lỗ tai, Dụ Thiên Tuyết đè nén tiếng nức nở nói: Tôi có việc gấp, cô để cho anh ấy nghe điện thoại.
Có thể đợi một lát nữa được không? Anh ấy đang nói chuyện với người khác. . . . . .
Tôi xin cô! Hiện giờ con trai của tôi đang ở chỗ các người, tôi không rõ các người muốn đối đãi với thằng bé như thế nào, cô để Nam Cung Kình Hiên nghe điện thoại! Dụ Thiên Tuyết kích động, giọng nói hòa lẫn tiếng nức nở mang theo chút oán hận.
Ai cho cô đụng đến điện thoại của tôi hả ? Một giọng nói lạnh như băng từ trong điện thoại truyền đến.
Gió thổi qua làm cho nước mắt của cô lành lạnh, Dụ Thiên Tuyết giật mình một cái, hai tay nắm chặt điện thoại di động, cảm giác giống như nắm được hi vọng.
Ở đối diện, giọng La Tình Uyển nhẹ như lông vũ, thở dài nói: Anh đã nói sẽ không quan tâm đến người phụ nữ này, còn khẩn trương như thế khi em nhận điện thoại của anh làm cái gì, cô ta lại không có chuyện quan trọng. . . . . .
Những lời này, Dụ Thiên Tuyết nghe được mơ mơ hồ hồ, nhưng theo bản năng, cô biết đây là đối thoại của bọn họ.
Kinh ngạc, lan tràn ra tận đáy lòng.
Mái tóc của Dụ Thiên Tuyết xốc xếch bay múa ở trước mắt, mấy ngón tay mảnh khảnh nắm chặt áo bọc ghế ngồi, trong đầu hơi hỗn loạn.
Phụ nữ của tôi có quan trọng với tôi hay không, không tới phiên cô tới nói. Giọng nói trầm thấp càng đến gần, càng lúc càng lạnh như băng.
Nam Cung Kình Hiên cầm lấy điện thoại di động, cúi đầu khẽ gọi một tiếng: Thiên Tuyết?
. . . . . . Dụ Thiên Tuyết ngẫm nghĩ lại lần nữa, đầu óc trở nên thanh tỉnh, vội vàng nói: Tiểu Ảnh đã bị Nam Cung Ngạo mang đi, anh có thể giúp em nhìn xem có phải con đã đến nhà anh hay không, có ở trên bữa tiệc không?
Em nói cái gì? ! Nam Cung Kình Hiên nhíu mày thật sâu.
Người giúp việc cầm tây trang được cắt may vừa vặn dán lên người anh, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng đẩy ra, bình tĩnh kiên định nói: Thiên Tuyết em không nên gấp gáp, anh lập tức đi xem con!
Hiện giờ em đang trên đường đi đến nhà anh, em. . . . . .
Ngoan, không có chuyện gì, đến thì gọi điện thoại cho anh, anh ra ngoài đón em! Miệng của Nam Cung Kình Hiên dán lên điện thoại di động cúi đầu dụ dỗ cô một câu, cúp điện thoại xong, sắc mặt anh tái xanh hướng phía phòng sách ở lầu dưới đi tới.
Toàn bộ sàn nhảy ngoài trời đã tràn đầy người, Nam Cung Kình Hiên hờ hững chào hỏi mọi người, đi tới trước cửa phòng sách đóng chặt còn bị hai hộ vệ ngăn lại, đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lạnh như hàn băng trừng hai người một cái,
/359
|