Người đàn ông im lặng không lên tiếng, chỉ chỉ cái khay, nói: Bữa trưa cộng bữa sáng, Dụ tiểu thư, mời ăn từ từ.
Anh chờ một chút! ! Dụ Thiên Tuyết gọi anh ta lại, gấp gáp muốn bước về phía trước, nhưng chỉ đứng bằng một chân còn không vững liền té ngã trên mặt sàn.
A. . . . . . Đầu gối đập xuống sàn, cô đau đến kêu thành tiếng, thân thể mềm yếu mảnh khảnh run rẩy kịch liệt, người cuộn tròn trên sàn, máu đỏ tươi từ trong đầu gối đã được băng bó kỹ lưỡng thẩm thấu ra ngoài. . . . . .
. . . . . . ! Nhất thời, người đàn ông sửng sốt, ngay tập tức chạy tới.
Dụ tiểu thư, tôi đã nói cô đừng có động đậy rồi mà! Anh ta vội vàng nói một câu, mau chóng móc điện thoại ra: Cô ấy bị thương, mau tới đây một chút!
Dụ Thiên Tuyết đau đến cắn chặt môi, đôi môi đỏ mọng bị cô cắn đến trắng bệch, cánh tay mảnh khảnh không còn sức lực xuội lơ trên sàn nhà.
Chân cô đau như sắp bị đứt, nhớ tới đêm hôm đó, lúc có người gắp gỗ vụn trong đầu gối, cô đau đến mức gần như ngất đi, bởi vì đang ở trên biển nên không có thuốc mê, nếu như vẫn không gắp gỗ vụn ra, vậy thì ngay cả chân cũng phải cắt bỏ.
Rất đau. . . . . . Thật sự rất đau. . . . . .
Dụ Thiên Tuyết không biết mình được người nào ôm lên giường, trong ánh trăng mờ mờ, chỉ thấy cửa phòng bị mở ra, bên ngoài là hành lang tĩnh mịch, đại khái cô biết là mình đang ở trên một con tàu, nhắm mắt lại nhớ tới tối hôm qua, thời điểm bị tách ra khỏi Tiểu Ảnh, cậu bé lớn tiếng kêu la, cắn xé cổ tay của người hộ vệ kiềm chế mình, kêu khóc gọi mẹ. . . . . .
Bảo bảo của cô rất ít khi khóc, cô lại làm cho con trai phải khóc.
. . . . . . Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết đau đến mức co rúm người, tay nắm chặt cái mền.
Sau này, nếu còn lộn xộn làm mình bị đau thì không có ai giúp cô nữa đâu! Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: Cô đó, dựa vào chút sắc đẹp đó mà cũng muốn bước vào nhà Nam Cung, không nghĩ tới người ta chỉ cần đứa nhỏ chứ không nhớ đến cô chứ gì? Nói cho cô biết, cuối tháng này Nam Cung thiếu gia sẽ kết hôn, cô sớm bỏ cuộc đi!
Hừ, nghe đâu lúc đó ông cụ đã cho cô rất nhiều tiền hả, có. . . . . . Mấy chục triệu? Ha, tôi nghe nói, khi ấy cô không lấy! Hiện tại biết sai chưa, đứa nhỏ là cốt nhục của nhà người ta, cô đó, cho dù bây giờ bị quăng xuống nước làm mồi cho cá mập cũng không có người nào quản! Cô nghĩ mình là ai!
Cô gái này. . . . . . Đầu óc bị lừa đá rồi, ha ha. . . . . .
Mấy người đàn ông vây quanh giường của cô, bao gồm cả vị bác sĩ đang băng bó cho cô cũng lạnh giọng cười nhạo, tiếng cười thô lỗ mang theo sự khinh miệt cùng xem thường, thậm chí còn có người có cử chỉ xấu chạm vào cái chân nhỏ của cô, hơi thở nóng hổi, nói: Nếu không thì thế này đi, cô em cũng đừng mơ mộng bước vào nhà giàu làm gì, người ta cũng không phải là không có bà xã chính hiệu, mò mẫm giày vò cái gì nữa? Đi theo anh trai đây cũng mở BMW ngồi Mercedes-Bezn như ai, mấy ngày nay, các anh cũng đã trôi nổi trên biển với cô em đủ rồi, có ổ cũng không thể về, cô em suy xét cân nhắc lại đi, hửm?
Bàn tay bẩn thỉu kia nắm cổ chân cô, tỉ mỉ vuốt ve da thịt bóng loáng của cô.
Buông tôi ra. . . . . . Đừng đụng vào tôi! Dụ Thiên Tuyết lật người, chịu
Anh chờ một chút! ! Dụ Thiên Tuyết gọi anh ta lại, gấp gáp muốn bước về phía trước, nhưng chỉ đứng bằng một chân còn không vững liền té ngã trên mặt sàn.
A. . . . . . Đầu gối đập xuống sàn, cô đau đến kêu thành tiếng, thân thể mềm yếu mảnh khảnh run rẩy kịch liệt, người cuộn tròn trên sàn, máu đỏ tươi từ trong đầu gối đã được băng bó kỹ lưỡng thẩm thấu ra ngoài. . . . . .
. . . . . . ! Nhất thời, người đàn ông sửng sốt, ngay tập tức chạy tới.
Dụ tiểu thư, tôi đã nói cô đừng có động đậy rồi mà! Anh ta vội vàng nói một câu, mau chóng móc điện thoại ra: Cô ấy bị thương, mau tới đây một chút!
Dụ Thiên Tuyết đau đến cắn chặt môi, đôi môi đỏ mọng bị cô cắn đến trắng bệch, cánh tay mảnh khảnh không còn sức lực xuội lơ trên sàn nhà.
Chân cô đau như sắp bị đứt, nhớ tới đêm hôm đó, lúc có người gắp gỗ vụn trong đầu gối, cô đau đến mức gần như ngất đi, bởi vì đang ở trên biển nên không có thuốc mê, nếu như vẫn không gắp gỗ vụn ra, vậy thì ngay cả chân cũng phải cắt bỏ.
Rất đau. . . . . . Thật sự rất đau. . . . . .
Dụ Thiên Tuyết không biết mình được người nào ôm lên giường, trong ánh trăng mờ mờ, chỉ thấy cửa phòng bị mở ra, bên ngoài là hành lang tĩnh mịch, đại khái cô biết là mình đang ở trên một con tàu, nhắm mắt lại nhớ tới tối hôm qua, thời điểm bị tách ra khỏi Tiểu Ảnh, cậu bé lớn tiếng kêu la, cắn xé cổ tay của người hộ vệ kiềm chế mình, kêu khóc gọi mẹ. . . . . .
Bảo bảo của cô rất ít khi khóc, cô lại làm cho con trai phải khóc.
. . . . . . Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết đau đến mức co rúm người, tay nắm chặt cái mền.
Sau này, nếu còn lộn xộn làm mình bị đau thì không có ai giúp cô nữa đâu! Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: Cô đó, dựa vào chút sắc đẹp đó mà cũng muốn bước vào nhà Nam Cung, không nghĩ tới người ta chỉ cần đứa nhỏ chứ không nhớ đến cô chứ gì? Nói cho cô biết, cuối tháng này Nam Cung thiếu gia sẽ kết hôn, cô sớm bỏ cuộc đi!
Hừ, nghe đâu lúc đó ông cụ đã cho cô rất nhiều tiền hả, có. . . . . . Mấy chục triệu? Ha, tôi nghe nói, khi ấy cô không lấy! Hiện tại biết sai chưa, đứa nhỏ là cốt nhục của nhà người ta, cô đó, cho dù bây giờ bị quăng xuống nước làm mồi cho cá mập cũng không có người nào quản! Cô nghĩ mình là ai!
Cô gái này. . . . . . Đầu óc bị lừa đá rồi, ha ha. . . . . .
Mấy người đàn ông vây quanh giường của cô, bao gồm cả vị bác sĩ đang băng bó cho cô cũng lạnh giọng cười nhạo, tiếng cười thô lỗ mang theo sự khinh miệt cùng xem thường, thậm chí còn có người có cử chỉ xấu chạm vào cái chân nhỏ của cô, hơi thở nóng hổi, nói: Nếu không thì thế này đi, cô em cũng đừng mơ mộng bước vào nhà giàu làm gì, người ta cũng không phải là không có bà xã chính hiệu, mò mẫm giày vò cái gì nữa? Đi theo anh trai đây cũng mở BMW ngồi Mercedes-Bezn như ai, mấy ngày nay, các anh cũng đã trôi nổi trên biển với cô em đủ rồi, có ổ cũng không thể về, cô em suy xét cân nhắc lại đi, hửm?
Bàn tay bẩn thỉu kia nắm cổ chân cô, tỉ mỉ vuốt ve da thịt bóng loáng của cô.
Buông tôi ra. . . . . . Đừng đụng vào tôi! Dụ Thiên Tuyết lật người, chịu
/359
|