Mắt của Nam Cung Dạ Hi lộ vẻ hoảng sợ, giọng nói cũng phát run: Tại sao có thể như vậy . . . . . . Sao anh trai lại bị người ta đâm hả? Rốt cuộc các người gặp phải chuyện gì! Không phải nói mọi chuyện đều đã giải quyết xong rồi sao, không phải cuối tháng này anh ấy sẽ kết hôn cùng chị tình Uyển hay sao? Tại sao có thể như vậy, anh nói cho em biết đi
Nước mắt rơi mãnh liệt, giọng nói của Nam Cung Dạ Hi mang theo tiếng khóc nức nở, vừa nói vừa đánh Lạc Phàm Vũ.
Bỗng nhiên, Nam Cung Dạ Hi nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết ngồi trên cái ghế dài ở sau lưng Lạc Phàm Vũ.
Lại là cô . . . . . Tại sao lại là cô! ! Nam Cung Dạ Hi đẩy Lạc Phàm Vũ ra vọt tới trước mặt Dụ Thiên Tuyết, đôi mắt ngập lệ trừng to: Sao cô lại ở chỗ này hả? Anh trai tôi bị thương có liên quan tới cô phải không? Cô nói đi!
Dụ Thiên Tuyết mặc một cái váy trắng, lưng áo bị xé rách, da thịt trắng nõn dính đầy bùn đất, đầu gối băng bó đang rướm máu, trên bắp chân là từng vệt máu đỏ chưa khô, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ vẻ mất hồn, mấy ngón tay dính máu cũng đang run rẩy vịn tay ghế, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, muốn đứng lên đi vào bên trong nhìn một chút, nhưng vừa đứng lên thì đã bị Nam Cung Dạ Hi hung hăng đẩy ngã!
Cô ngã ngồi ở trên ghế dài, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bởi vì đau đớn mà cau mày, một chữ cũng không nói.
Lạc Phàm Vũ xông tới kéo cánh tay của Nam Cung Dạ Hi qua, trợn mắt nói: “Em làm cái gì vậy!
Anh Phàm Vũ, anh nói cho em biết đi, anh trai em bị thương có liên quan đến cô ta đúng không? Anh nói đi!
Có liên quan với cô ấy thì thế nào? Trên gương mặt xanh mét của Lạc Phàm Vũ có sự nghiêm túc mà lạnh nhạt: Bọn họ yêu nhau, thời điểm Thiên Tuyết gặp nguy hiểm cậu ấy cam tình nguyện xông lên! Đừng nói là cậu ấy, nếu là người phụ nữ tôi yêu bị thương, tôi cũng sẽ liều mạng! Đây là ngoài ý muốn, em nghe rõ chưa, không được tìm Thiên Tuyết gây phiền phức.
Nam Cung Dạ Hi trợn to hai mắt: Rốt cuộc anh có phải là bạn thân của anh em không? Anh trai em bị thương nặng như vậy, hiện giờ đang ở bên trong còn chưa rõ sống chết! Tại sao anh lại giúp người ngoài? !
Tốt nhất em đừng lên tiếng hỏi gì nữa! Lạc Phàm Vũ gầm nhẹ, cởi nút áo tây trang của mình ra, đôi mắt đỏ như máu: Không phải bạn thân tôi sẽ không đi tìm Thiên Tuyết cùng cậu ấy, không phải bạn thân tôi cũng sẽ không cùng cậu ấy đánh nhau với người ta! Nam Cung tiểu thư, muốn biết là chuyện gì xảy ra thì đi hỏi ba của em đó, hỏi ông ấy, thời điểm đối phó Thiên Tuyết có nghĩ tới sẽ mất đi con trai hay không! . . . . . . Là sự vô tình của ông ấy đã tạo thành tất cả, không nên trách người khác!
Nói xong, anh cầm tây trang chậm rãi phủ lên trên người Dụ Thiên Tuyết, giơ tay vuốt tóc cô, giọng khàn khàn nói: Đừng lo lắng, tôi với cô cùng nhau chờ kết quả, cậu ấy sẽ không có chuyện gì, đừng lo lắng. . . . . .
Nam Cung Dạ Hi nhìn đến choáng váng, lui về phía sau một bước, cảm thấy vô cùng rung động, thật sự cô ta không biết gần đây xảy ra chuyện gì, căn bản là cái gì cũng đều không hiểu, phía sau lại truyền đến một trận xôn xao.
Nam Cung Ngạo đẩy đám người ra đi vào bên trong,
Nước mắt rơi mãnh liệt, giọng nói của Nam Cung Dạ Hi mang theo tiếng khóc nức nở, vừa nói vừa đánh Lạc Phàm Vũ.
Bỗng nhiên, Nam Cung Dạ Hi nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết ngồi trên cái ghế dài ở sau lưng Lạc Phàm Vũ.
Lại là cô . . . . . Tại sao lại là cô! ! Nam Cung Dạ Hi đẩy Lạc Phàm Vũ ra vọt tới trước mặt Dụ Thiên Tuyết, đôi mắt ngập lệ trừng to: Sao cô lại ở chỗ này hả? Anh trai tôi bị thương có liên quan tới cô phải không? Cô nói đi!
Dụ Thiên Tuyết mặc một cái váy trắng, lưng áo bị xé rách, da thịt trắng nõn dính đầy bùn đất, đầu gối băng bó đang rướm máu, trên bắp chân là từng vệt máu đỏ chưa khô, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ vẻ mất hồn, mấy ngón tay dính máu cũng đang run rẩy vịn tay ghế, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, muốn đứng lên đi vào bên trong nhìn một chút, nhưng vừa đứng lên thì đã bị Nam Cung Dạ Hi hung hăng đẩy ngã!
Cô ngã ngồi ở trên ghế dài, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bởi vì đau đớn mà cau mày, một chữ cũng không nói.
Lạc Phàm Vũ xông tới kéo cánh tay của Nam Cung Dạ Hi qua, trợn mắt nói: “Em làm cái gì vậy!
Anh Phàm Vũ, anh nói cho em biết đi, anh trai em bị thương có liên quan đến cô ta đúng không? Anh nói đi!
Có liên quan với cô ấy thì thế nào? Trên gương mặt xanh mét của Lạc Phàm Vũ có sự nghiêm túc mà lạnh nhạt: Bọn họ yêu nhau, thời điểm Thiên Tuyết gặp nguy hiểm cậu ấy cam tình nguyện xông lên! Đừng nói là cậu ấy, nếu là người phụ nữ tôi yêu bị thương, tôi cũng sẽ liều mạng! Đây là ngoài ý muốn, em nghe rõ chưa, không được tìm Thiên Tuyết gây phiền phức.
Nam Cung Dạ Hi trợn to hai mắt: Rốt cuộc anh có phải là bạn thân của anh em không? Anh trai em bị thương nặng như vậy, hiện giờ đang ở bên trong còn chưa rõ sống chết! Tại sao anh lại giúp người ngoài? !
Tốt nhất em đừng lên tiếng hỏi gì nữa! Lạc Phàm Vũ gầm nhẹ, cởi nút áo tây trang của mình ra, đôi mắt đỏ như máu: Không phải bạn thân tôi sẽ không đi tìm Thiên Tuyết cùng cậu ấy, không phải bạn thân tôi cũng sẽ không cùng cậu ấy đánh nhau với người ta! Nam Cung tiểu thư, muốn biết là chuyện gì xảy ra thì đi hỏi ba của em đó, hỏi ông ấy, thời điểm đối phó Thiên Tuyết có nghĩ tới sẽ mất đi con trai hay không! . . . . . . Là sự vô tình của ông ấy đã tạo thành tất cả, không nên trách người khác!
Nói xong, anh cầm tây trang chậm rãi phủ lên trên người Dụ Thiên Tuyết, giơ tay vuốt tóc cô, giọng khàn khàn nói: Đừng lo lắng, tôi với cô cùng nhau chờ kết quả, cậu ấy sẽ không có chuyện gì, đừng lo lắng. . . . . .
Nam Cung Dạ Hi nhìn đến choáng váng, lui về phía sau một bước, cảm thấy vô cùng rung động, thật sự cô ta không biết gần đây xảy ra chuyện gì, căn bản là cái gì cũng đều không hiểu, phía sau lại truyền đến một trận xôn xao.
Nam Cung Ngạo đẩy đám người ra đi vào bên trong,
/359
|