Mà giờ khắc này, ngay sau khi xuống máy bay, La Tình Uyển kéo lê tấm thân mệt mỏi chạy tới bệnh viện, dáng vẻ luôn luôn dịu dàng hào phóng giờ đây có vẻ hơi xốc xếch, trong tay kéo vali hành lý, bước chân hoảng loạn, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Thậm chí cô ta hốt hoảng đến mức quên mất không mang theo trợ lý, chỉ có thể hỏi thăm khắp nơi trong bệnh viện, xem phòng bệnh của Nam Cung Kình Hiên ở đâu, rốt cuộc cũng đã hỏi được, cô ta ngàn ân vạn tạ, kéo vali hành lý tiếp tục đi về phía trước.
Đến trước phòng bệnh, hai mắt cô ta ướt át, run rẩy muốn gõ cửa.
Bên trong có thanh âm nho nhỏ.
La Tình Uyển cố gắng phân biệt thanh âm đó, nhưng không có cách nào nghe rõ, chỉ có thể đi qua phía bên ngoài cửa sổ treo rèm, nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong, tay cô ta chỉ khe khẽ run rẩy, bị cảnh tượng trước mắt chấn động ngay tại chỗ ——
Người đàn ông tuấn tú cao ngất sắc mặt tái nhợt tựa vào gối đầu, ôm thật chặt một cô gái mảnh khảnh xinh đẹp trong ngực, mấy ngón tay xưa nay vốn lạnh bạc giờ đây lại nhiệt tình vuốt ve mặt của cô, cổ của cô, mỗi một tấc trên thân thể cô, anh hôn cô thật sâu, nâng niu mỗi một tấc da thịt của cô như trân bảo. . . . . . Cánh tay cô quấn ở trên cổ anh, nghẹn ngào nức nở ra tiếng, anh thì nhẹ giọng dỗ dành an ủi. . . . . .
La Tình Uyển hô hấp dồn dập, đột nhiên rút tay trở về!
Cô ta thụt lùi lại một bước, ánh mắt trong suốt mờ mịt nhìn chằm chằm phòng bệnh trước mặt, trái tim đang ở biên giới sụp đổ, dường như trước mắt chính là vực sâu, cô ta bước một bước nữa, chính là vạn kiếp bất phục.
. . . . . . La Tình Uyển che miệng, toàn thân run rẩy, lệ dâng tràn trong mắt.
Khi nào thì anh tìm được Dụ Thiên Tuyết?
Lúc nào thì bọn họ đã không còn chút kiêng kỵ nào mà thân mật như vậy?
Trước cửa phòng bệnh người lui người tới, chẳng qua La Tình Uyển chỉ mất khống chế trong chốc lát, cô ta gắt gao đè nén nước mắt, đôi mắt oán hận mà tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, run rẩy kéo hành lý qua, cứ như vậy mà rời đi.
Vĩnh viễn, cô ta sẽ không lựa chọn xuất hiện ở thời điểm mình nhếch nhác nhất, đầu óc cô ta rất loạn, trước hết cô ta phải biết rõ mọi chuyện, tiếp đó mới có thể tính toán!
*****
Sáng sớm, ở biệt thự nhà họ La.
La Tình Uyển không thông báo cho bất cứ người nào, chỉ mình một mình trở về, cầm chìa khóa mở cửa.
Ba mẹ, hai người có ở nhà không? Cô ta cố gắng hắng giọng, để cho mình thoạt nhìn như không có chuyện gì.
Nhưng rất kỳ quái, chung quanh một chút động tĩnh cũng không có.
Cô ta biết, chuyện của công ty đã khiến ba mẹ loay hoay bể đầu sứt trán, tiến triển gì cũng không có, cô ta đi phía bắc một chuyến, hơn nữa còn tự mình đi đến hiện trường tra xét qua, thấy cục diện thê thảm không nỡ nhìn đó, cô ta cũng rất muốn khuyên ba ba ra ngoài thừa nhận sai lầm cùng truyền thông, mà không phải chỉ dựa vào thế lực bên ngoài tới đè ép những tin tức tiêu cực kia, nhưng. . . . . .
La Tình Uyển buông túi xách và áo khoác xuống, cả người mệt mỏi, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa huyệt thái dương, trên mặt là sự đau đớn thống khổ.
Nhưng, dù sao đó cũng là ba của mình. . . . . . Nếu như bị tra
Thậm chí cô ta hốt hoảng đến mức quên mất không mang theo trợ lý, chỉ có thể hỏi thăm khắp nơi trong bệnh viện, xem phòng bệnh của Nam Cung Kình Hiên ở đâu, rốt cuộc cũng đã hỏi được, cô ta ngàn ân vạn tạ, kéo vali hành lý tiếp tục đi về phía trước.
Đến trước phòng bệnh, hai mắt cô ta ướt át, run rẩy muốn gõ cửa.
Bên trong có thanh âm nho nhỏ.
La Tình Uyển cố gắng phân biệt thanh âm đó, nhưng không có cách nào nghe rõ, chỉ có thể đi qua phía bên ngoài cửa sổ treo rèm, nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong, tay cô ta chỉ khe khẽ run rẩy, bị cảnh tượng trước mắt chấn động ngay tại chỗ ——
Người đàn ông tuấn tú cao ngất sắc mặt tái nhợt tựa vào gối đầu, ôm thật chặt một cô gái mảnh khảnh xinh đẹp trong ngực, mấy ngón tay xưa nay vốn lạnh bạc giờ đây lại nhiệt tình vuốt ve mặt của cô, cổ của cô, mỗi một tấc trên thân thể cô, anh hôn cô thật sâu, nâng niu mỗi một tấc da thịt của cô như trân bảo. . . . . . Cánh tay cô quấn ở trên cổ anh, nghẹn ngào nức nở ra tiếng, anh thì nhẹ giọng dỗ dành an ủi. . . . . .
La Tình Uyển hô hấp dồn dập, đột nhiên rút tay trở về!
Cô ta thụt lùi lại một bước, ánh mắt trong suốt mờ mịt nhìn chằm chằm phòng bệnh trước mặt, trái tim đang ở biên giới sụp đổ, dường như trước mắt chính là vực sâu, cô ta bước một bước nữa, chính là vạn kiếp bất phục.
. . . . . . La Tình Uyển che miệng, toàn thân run rẩy, lệ dâng tràn trong mắt.
Khi nào thì anh tìm được Dụ Thiên Tuyết?
Lúc nào thì bọn họ đã không còn chút kiêng kỵ nào mà thân mật như vậy?
Trước cửa phòng bệnh người lui người tới, chẳng qua La Tình Uyển chỉ mất khống chế trong chốc lát, cô ta gắt gao đè nén nước mắt, đôi mắt oán hận mà tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, run rẩy kéo hành lý qua, cứ như vậy mà rời đi.
Vĩnh viễn, cô ta sẽ không lựa chọn xuất hiện ở thời điểm mình nhếch nhác nhất, đầu óc cô ta rất loạn, trước hết cô ta phải biết rõ mọi chuyện, tiếp đó mới có thể tính toán!
*****
Sáng sớm, ở biệt thự nhà họ La.
La Tình Uyển không thông báo cho bất cứ người nào, chỉ mình một mình trở về, cầm chìa khóa mở cửa.
Ba mẹ, hai người có ở nhà không? Cô ta cố gắng hắng giọng, để cho mình thoạt nhìn như không có chuyện gì.
Nhưng rất kỳ quái, chung quanh một chút động tĩnh cũng không có.
Cô ta biết, chuyện của công ty đã khiến ba mẹ loay hoay bể đầu sứt trán, tiến triển gì cũng không có, cô ta đi phía bắc một chuyến, hơn nữa còn tự mình đi đến hiện trường tra xét qua, thấy cục diện thê thảm không nỡ nhìn đó, cô ta cũng rất muốn khuyên ba ba ra ngoài thừa nhận sai lầm cùng truyền thông, mà không phải chỉ dựa vào thế lực bên ngoài tới đè ép những tin tức tiêu cực kia, nhưng. . . . . .
La Tình Uyển buông túi xách và áo khoác xuống, cả người mệt mỏi, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa huyệt thái dương, trên mặt là sự đau đớn thống khổ.
Nhưng, dù sao đó cũng là ba của mình. . . . . . Nếu như bị tra
/359
|