Đột nhiên một gậy nặng nề nện vào trên lưng! Không mạnh, nhưng lúc này, đối với tình trạng thân thể của Nam Cung Kình Hiên mà nói, đó là một kích nặng nề, anh cau mày rên lên một tiếng, gương mặt tuấn tú có chút tái nhợt.
Đám người chung quanh cũng khiếp sợ trợn to hai mắt, nhìn động tác đập tới hung ác của Nam Cung Ngạo, rối rít tiến lên khuyên can: Nam Cung tiên sinh! Đừng như vậy, thân thể của thiếu gia có thương tích còn chưa khỏe! Đừng đánh cậu ấy!
Trong đầu vang vọng tiếng ầm ĩ huyên náo, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhíu mày thật chặt, ai cũng không nhìn, chỉ chằm chằm nhìn thẳng vào La Tình Uyển trên giường bệnh —— thật sự anh rất muốn biết, hiện tại đang xảy ra chuyện gì!
Cô ta đã tới đây sao? Sáng hôm nay, cô ta tới vào lúc nào? ?
Nam Cung Kình Hiên nhớ lại, lúc đó Thiên Tuyết vẫn còn ở trong phòng bệnh của anh, anh vừa tỉnh lại không bao lâu, kích động ôm cô, mềm giọng an ủi . . . . . Khi ấy, La Tình Uyển đang ở ngoài cửa sao?
Đôi mắt thâm thúy che giấu sự chấn động, Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt của La Tình Uyển, muốn nhìn ra chút ít đầu mối gì đó.
Đừng! La Tình Uyển giật mình, rốt cuộc phản ứng kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà điềm đạm đáng yêu, mắt ngân ngấn lệ, giọng hơi khàn khàn, run rẩy nói: Bác trai. . . . . . Bác trai, bác đừng trách Kình Hiên, anh ấy bị thương, bác không nên như vậy!
Nam Cung Ngạo đang tức giận, bị quản gia và đám hộ vệ ngăn lại, tay cầm cây gậy đã nâng lên giữa không trung vẫn còn đang run rẩy, bất đắc dĩ chỉ có thể buông xuống, hô hấp dồn dập, trong đôi mắt già nua vẩn đục vẫn còn lửa giận ngập trời, gắt gao áp chế xuống.
Tình Uyển . . . . . . Con gái, bác biết cháu có bao nhiêu khổ sở khi gặp phải chuyện như vậy, chuyện này Kình Hiên cũng có trách nhiệm, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm! Cháu yên tâm, cháu yên tâm nó sẽ không không cần cháu, có bác ở đây, cháu không cần sợ, không có bất cứ kẻ nào dám bắt nạt cháu nữa, bác bảo đảm giúp cháu bắt kẻ đã cường bạo cháu trả lại sự công bằng cho cháu! Nam Cung Ngạo nặng nề buồn buồn nói, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cây gậy, ánh mắt lộ ra sự kiên quyết.
La Tình Uyển co rúc người ở bên trong giường bệnh, nước mắt lưng tròng, ôm cái mềm khóc không thành tiếng.
Cháu không sao. . . . . . Cháu không sao, mọi người không cần lo cháu. . . . . . Ra ngoài hết đi, cháu muốn yên tĩnh một mình. . . . . . Mọi người ra ngoài. . . . . . Vào thời khắc này, vẻ hào phóng cùng sự hiền thục ưu nhã của cô ta đã bị nước mắt đánh nát, trên cổ tay mảnh khảnh đầy dấu sưng đỏ, tay ôm đầu co người lại, nức nở nói.
Được, được, đi ra ngoài. . . . . . Nam Cung Ngạo luống cuống tay chân quay lưng về phía con gái của bạn tốt, là bậc cha chú, cho dù nói nhiều lời hơn nữa cũng có vẻ cứng nhắc vô dụng, ông ta phất tay chuẩn bị cho tất cả mọi người đi ra khỏi phòng bệnh của La Tình Uyển, nhưng khi ngước mắt lên thấy Nam Cung Kình Hiên vẫn đứng ở tại chỗ, cặp mắt lạnh như băng hờ hững, lại không đuổi anh đi ra ngoài.
Qua giây lát, tất cả người trong phòng bệnh đều đi ra ngoài.
Y tá giúp cô ta băng bó kỹ mấy vết thương nhỏ, chích thuốc an thần cho cô ta xong cũng đi ra ngoài, bên ngoài hơi ồn ào, có không khí bát quái riêng biệt của phóng viên và truyền thông, giờ phút này, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Nam Cung Kình Hiên và La Tình Uyển.
Phòng bệnh tĩnh lặng, tiếng động cách ngoài ngàn dặm, bầu không khí trở nên quỷ dị.
Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt chăm chú nhìn La Tình Uyển, chầm chậm đi tới, chậm rãi chống tay ở hai bên người cô ta, gương mặt
/359
|