Nhất thời, La Tình Uyển càng thêm kinh hoảng, tay chân luống cuống giống như đánh vỡ thứ gì đó, ổn định hô hấp, giọng nói phát run có phần điềm đạm đáng yêu: Kình Hiên, anh. . . . . . Sao anh gọi điện thoại tới đây giờ này? . . . . . . Anh đang nói cái gì?
Không có gì, Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, giọng điệu gió nhẹ nước chảy lại có sự kiêu căng mà âm hiểm, cánh môi dán chặt trên điện thoại di động, tiếng nói trầm thấp nhưng rõ ràng: Tôi nhớ thời chúng ta còn ở đại học có tu nghiệp khóa lập trình máy tính, kỹ năng tấn công cùng tường lửa phòng ngự là tôi dạy cô. . . . . . Còn nhớ không?
Hô hấp của La Tình Uyển bắt đầu không ổn định, giọng nói có hơi khàn: Em nhớ chứ . . . . . . Em chỉ không ngờ anh còn nhớ rõ những chuyện xưa kia, em cho là anh đã quên. . . . . . Hai ngày nay em khỏe hơn rất nhiều, ba mẹ sắp trở về, em không thể cứ ở trạng thái tinh thần này mà đối mặt với họ . . . . . .
Vậy à? Nam Cung Kình Hiên phát động xe, ưu nhã lái ra khỏi khu nhà, trong đôi mắt thâm thúy chợt lóe lên sự khát máu: Chắc là ba mẹ của cô nghe được tin tức nên trở về, hẳn là đã chuẩn bị tâm lý, ngược lại cô —— là ai cường bạo mình, thật sự cô nghĩ không ra sao?
Em. . . . . . Giọng của La Tình Uyển có chút thống khổ: Các người đừng ép em suy nghĩ nữa được không? Em đã bị thương tổn lớn như thế, Kình Hiên, xin nhân từ một chút . . . . .
Tôi còn phải nhân từ hơn với cô nữa sao? Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên lạnh thêm vài phần, anh cười lạnh: La Tình Uyển, tôi cho cô cơ hội tự mình thừa nhận với tôi những chuyện cô đã làm, là cô không biết quý trọng!
Anh nói cái gì. . . . . . Em nghe không hiểu. . . . . .
Tốt nhất là cô nghe không hiểu, Anh lạnh lùng nói tiếp: Tôi sẽ làm cho tất cả mọi người hiểu, ngoại trừ cô.
Kình Hiên. . . . . . Kình Hiên! Đừng! Giọng của La Tình Uyển run rẩy, cô ta đã phát giác ra ý uy hiếp trong lời nói của anh, cả người hoảng loạn sỡ hãi, thật không ngờ, anh nhìn ra ý đồ của cô ta nhanh như vậy!
Em không phải cố ý. . . . . . Em chỉ không muốn anh xem nhẹ em, không muốn anh quên chính bản thân anh đang làm cái gì! Em biết anh muốn bảo vệ cô ta, dù ở thời điểm này em vẫn còn là vị hôn thê của anh nhưng anh vẫn thân mật lui tới với cô ta, người mà anh muốn bảo vệ cũng chỉ có cô ta! Chuyện các người làm tại sao không thể để cho bên ngoài biết? Vì sao sự uất ức của em cũng chỉ có em và người nhà của em gánh chịu, người ngoài không thể thay em đòi công đạo hay sao? Giọng nói của cô ta mang theo tiếng khóc nức nở.
Thế à? Nam Cung Kình Hiên nắm tay lái thật chặt, sắc mặt tái xanh, lạnh lùng hừ một tiếng: Cô muốn phơi bày chuyện của chúng tôi thì cứ tự mình đi tiết lộ, thậm chí cô có thể gióng trống khua chiêng mở họp báo ký giả để vạch trần tôi có lỗi với cô như thế nào! Ngay bây giờ cô cũng có thể làm! Nhưng La Tình Uyển. . . . . . Trời sinh cô thích chơi thủ đoạn ngầm phải không?
Em không có. . . . . . Em vốn là người vô tội. . . . . . Em là người vô tội! La Tình Uyển khóc nói.
Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên giận đến trắng bệch, đè nén lửa giận dâng lên trong lồng ngực, thoáng nở nụ cười, lạnh lùng nói: Cũng tốt, tôi sẽ để cho cô tiếp tục đóng kịch. . . . . . Tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc cô có thể giả bộ bao lâu!
Anh cúp điện thoại di động, nhanh chóng lái xe chạy về hướng bệnh viện.
Giống như trong dự liệu, ở cổng bệnh viện đã bu đầy người, Nam Cung Kình Hiên bước xuống xe, trong nháy mắt đã bị ùn ùn vây quanh, trời sinh anh lạnh lùng kiêu căng, tác phong đó khiến người ta thật sự không
/359
|