Anh muốn em. . . . . . Muốn ăn hết em vào bụng. . . . . . Anh thở gấp, dùng răng cắn cắn môi và cằm của cô.
Dụ Thiên Tuyết sợ hết hồn, khoác tay lên trên bả vai của anh khẽ dùng sức đẩy ra: Anh. . . . . . Đừng càn quấy, cẩn thận vết thương!
Vết thương của anh đã không thành vấn đề. . . . . . Giọng của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn, nâng một chân của cô lên để hai người ôm nhau chặt hơn: Thiên Tuyết, có muốn anh không. . . . . . Tối qua anh đã muốn ‘yêu’ em, nhưng em không cho. . . . . .
Anh đừng có tùy hứng, em nói thật, Dụ Thiên Tuyết cười rộ lên, cảm thụ hạ thân nóng rực cứng rắn của anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: Nhịn thêm mấy ngày nữa, em không muốn anh gặp chuyện không may, bây giờ em chỉ có thể dựa vào anh. . . . . .
Em lo lắng cái gì? Đời này anh là của em, cũng là chỗ dựa cho em. . . . . . Nam Cung Kình Hiên liều mạng, tiếp tục động tác trên tay, đôi mắt đỏ hồng, đặt hạ thân căng cứng nóng như lửa ở lối vào ao đầm của cô. . . . . .
Kình Hiên! Dụ Thiên Tuyết cuống cuồng la lên một tiếng, trong mắt tràn ngập sự khẩn cầu nhìn anh: Xem như em cầu xin anh được không? Vài ngày nữa, em đã hỏi bác sĩ, mấy ngày nay làm chuyện này rất nguy hiểm, anh ngoan ngoãn có được không?
Vì trấn an anh, thậm chí cô còn nâng người lên, nhẹ nhàng hôn cằm của anh một cái.
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên càng đỏ hơn.
Em gọi anh là gì? Bị bắt được cái từ kia rồi.
Em. . . . . . Dụ Thiên Tuyết cũng đã nhận ra, có hơi đỏ mặt, giải thích: Em không cẩn thận nên lỡ miệng.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên trở nên mê ly, cúi người xuống: Anh thích em không cẩn thận như vậy, về sau cứ gọi như thế. . . . . . Nói xong, anh cúi đầu hôn mặt cùng cần cổ của cô, thật sự có phần không nhịn được, rên lên một tiếng trước khi dùng sức đâm sâu vào, nhất thời, cảm giác sướng khoái kia theo lối vào lan tràn đến khắp toàn thân.
Buổi sáng tinh mơ, hai người quấn quýt dây dưa trong cái mền mỏng, tất cả đều ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng một cú điện thoại đã đánh thức bọn họ.
Nam Cung Kình Hiên nén chịu mấy phút mới giơ tay bắt điện thoại, lén hôn cần cổ của cô một cái, bực bội mở miệng nói chuyện, giọng khàn khàn trầm thấp: Chuyện gì?
Tối qua La Tình Uyển đã xuất viện cậu biết hay không? Giọng nói khẩn trương của Lạc Phàm Vũ truyền đến: Sáng nay bên cục cảnh sát truyền ra tin tức, đã bắt được người cường bạo cô ta!
Trong lòng Nam Cung Kình Hiên thoáng qua chút kinh ngạc, trong đôi mắt thâm thúy như có mây đen dày đặc ngưng tụ.
Vậy à? Giọng của anh u lãnh: Là ai?
Mình không biết cụ thể, nghe nói là tài xế xe taxi, cô ta đã xác nhận, người tài xế kia khi bị bắt cũng thành khẩn thú nhận! Lạc Phàm Vũ cau mày nói.
Thành khẩn thú nhận. . . . . . Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói ra mấy chữ, nhướng mày lộ vẻ giễu cợt, ưu nhã mà nắm chặt mười phần, thì thầm: Mình lại muốn nhìn thử xem tên đó thú nhận thành khẩn như thế nào.
Cậu. . . . . . Lạc Phàm Vũ cau mày: Cậu đã có chuẩn bị?
Toàn bộ lộ tuyến của thành phố Z cùng hành tung của chiếc xe kia trong ngày hôm đó đều ở chỗ mình, mấy ngày trước mình đã lấy được, nếu bọn họ có đầy đủ chứng cớ như vậy thì chắc chắn là ngụy tạo. . . . . . Cậu chờ mình chạy qua, thuận tiện tra xét động tĩnh bên Trình Dĩ Sênh. Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo nói.
Mẹ nó. . . . . . Sao cậu không nói sớm! Lạc Phàm Vũ giận đến đập vách tường một cái: Hại mình sáng sớm hôm nay lo lắng cả nửa ngày!
Đi qua nhìn xem. Nam Cung Kình Hiên không dài dòng nữa, cúp điện thoại.
Anh phải ra ngoài à? Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên rơi vào trên mặt cô, chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp dưới thân, tim đập nhanh một trận, cúi người ôm chặt cô vào trong ngực, cùng cô thân thiết chặt chẽ.
Ngốc ở nhà không được đi đâu, chung quanh đây có người bảo vệ em, cũng nói
Dụ Thiên Tuyết sợ hết hồn, khoác tay lên trên bả vai của anh khẽ dùng sức đẩy ra: Anh. . . . . . Đừng càn quấy, cẩn thận vết thương!
Vết thương của anh đã không thành vấn đề. . . . . . Giọng của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn, nâng một chân của cô lên để hai người ôm nhau chặt hơn: Thiên Tuyết, có muốn anh không. . . . . . Tối qua anh đã muốn ‘yêu’ em, nhưng em không cho. . . . . .
Anh đừng có tùy hứng, em nói thật, Dụ Thiên Tuyết cười rộ lên, cảm thụ hạ thân nóng rực cứng rắn của anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: Nhịn thêm mấy ngày nữa, em không muốn anh gặp chuyện không may, bây giờ em chỉ có thể dựa vào anh. . . . . .
Em lo lắng cái gì? Đời này anh là của em, cũng là chỗ dựa cho em. . . . . . Nam Cung Kình Hiên liều mạng, tiếp tục động tác trên tay, đôi mắt đỏ hồng, đặt hạ thân căng cứng nóng như lửa ở lối vào ao đầm của cô. . . . . .
Kình Hiên! Dụ Thiên Tuyết cuống cuồng la lên một tiếng, trong mắt tràn ngập sự khẩn cầu nhìn anh: Xem như em cầu xin anh được không? Vài ngày nữa, em đã hỏi bác sĩ, mấy ngày nay làm chuyện này rất nguy hiểm, anh ngoan ngoãn có được không?
Vì trấn an anh, thậm chí cô còn nâng người lên, nhẹ nhàng hôn cằm của anh một cái.
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên càng đỏ hơn.
Em gọi anh là gì? Bị bắt được cái từ kia rồi.
Em. . . . . . Dụ Thiên Tuyết cũng đã nhận ra, có hơi đỏ mặt, giải thích: Em không cẩn thận nên lỡ miệng.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên trở nên mê ly, cúi người xuống: Anh thích em không cẩn thận như vậy, về sau cứ gọi như thế. . . . . . Nói xong, anh cúi đầu hôn mặt cùng cần cổ của cô, thật sự có phần không nhịn được, rên lên một tiếng trước khi dùng sức đâm sâu vào, nhất thời, cảm giác sướng khoái kia theo lối vào lan tràn đến khắp toàn thân.
Buổi sáng tinh mơ, hai người quấn quýt dây dưa trong cái mền mỏng, tất cả đều ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng một cú điện thoại đã đánh thức bọn họ.
Nam Cung Kình Hiên nén chịu mấy phút mới giơ tay bắt điện thoại, lén hôn cần cổ của cô một cái, bực bội mở miệng nói chuyện, giọng khàn khàn trầm thấp: Chuyện gì?
Tối qua La Tình Uyển đã xuất viện cậu biết hay không? Giọng nói khẩn trương của Lạc Phàm Vũ truyền đến: Sáng nay bên cục cảnh sát truyền ra tin tức, đã bắt được người cường bạo cô ta!
Trong lòng Nam Cung Kình Hiên thoáng qua chút kinh ngạc, trong đôi mắt thâm thúy như có mây đen dày đặc ngưng tụ.
Vậy à? Giọng của anh u lãnh: Là ai?
Mình không biết cụ thể, nghe nói là tài xế xe taxi, cô ta đã xác nhận, người tài xế kia khi bị bắt cũng thành khẩn thú nhận! Lạc Phàm Vũ cau mày nói.
Thành khẩn thú nhận. . . . . . Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói ra mấy chữ, nhướng mày lộ vẻ giễu cợt, ưu nhã mà nắm chặt mười phần, thì thầm: Mình lại muốn nhìn thử xem tên đó thú nhận thành khẩn như thế nào.
Cậu. . . . . . Lạc Phàm Vũ cau mày: Cậu đã có chuẩn bị?
Toàn bộ lộ tuyến của thành phố Z cùng hành tung của chiếc xe kia trong ngày hôm đó đều ở chỗ mình, mấy ngày trước mình đã lấy được, nếu bọn họ có đầy đủ chứng cớ như vậy thì chắc chắn là ngụy tạo. . . . . . Cậu chờ mình chạy qua, thuận tiện tra xét động tĩnh bên Trình Dĩ Sênh. Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo nói.
Mẹ nó. . . . . . Sao cậu không nói sớm! Lạc Phàm Vũ giận đến đập vách tường một cái: Hại mình sáng sớm hôm nay lo lắng cả nửa ngày!
Đi qua nhìn xem. Nam Cung Kình Hiên không dài dòng nữa, cúp điện thoại.
Anh phải ra ngoài à? Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên rơi vào trên mặt cô, chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp dưới thân, tim đập nhanh một trận, cúi người ôm chặt cô vào trong ngực, cùng cô thân thiết chặt chẽ.
Ngốc ở nhà không được đi đâu, chung quanh đây có người bảo vệ em, cũng nói
/359
|