CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 272 - Chương 251

/359


La Tình Uyển nén lệ, cúp điện thoại.

Màn đêm thâm trầm, dường như dự báo một cuộc phong ba nổi lên, cô ta ôm chặt chính mình, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để vận dụng thế lực bên Đài Bắc bắt cóc đứa bé. . . . . . Tâm tư của ông cụ luôn kín đáo, muốn đoạt người từ trong tay ông ta có bao nhiêu khó khăn. . . . . .

Kình Hiên. . . . . . Cô ta khàn giọng kêu tên anh, tay nắm lấy áo bọc ghế salon, nước mắt rơi xuống: Em không muốn làm vậy. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật sự xin lỗi. . . . . .

*****

Đài Bắc.

Mưa rơi mịt mù.

Tiểu Ảnh nằm sấp ở cửa sổ nhìn thời tiết bên ngoài, lại nhìn hộ vệ ngủ say trên ghế salon ngoài phòng khách, bóng dáng nho nhỏ leo xuống, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, móc điện thoại di động trong túi quần của anh ta.

Căn phòng ưu nhã này rất khác biệt, vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng mưa rơi rắc rắc.

Tiểu Ảnh cầm điện thoại di động ở trong tay, rốt cuộc cũng lấy ra khỏi túi quần, cậu bé vội vàng chạy đến trong gian phòng cách vách, nhón chân khóa cửa phòng, vừa định mở điện thoại di động gọi cho mẹ, đột nhiên phía sau truyền đến động tĩnh.

Hộ vệ bị giật mình tỉnh giấc, đi tới muốn mở cửa ra, lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.

Tiểu thiếu gia. . . . . . Tiểu thiếu gia, mở cửa!

Tiểu Ảnh ngửa đầu nhìn cánh cửa, thụt lùi hai bước, nhún nhún vai: Cháu đâu có ngu, cháu sẽ không mở cửa.

Bàn tay nhỏ bé lưu loát ấn mở điện thoại, không để tới ý động tĩnh bên ngoài, nhưng đến khi ấn mở được một nửa bỗng nhiên phát hiện khác thường, cái điện thoại di động này, căn bản là không có tín hiệu? ! !

Giơ lên quơ quơ, lại mở pin ở phía sau ra nhìn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Ảnh tái mét.

Người xấu. . . . . . Người xấu! Tiểu Ảnh tức giận đến nói liên tiếp hai câu, chạy tới nhón chân mở cửa, nổi giận đùng đùng quăng điện thoại di động vào trên người của hộ vệ: Mấy chú thật xấu! Vì đề phòng cháu mà giấu điện thoại còn lấy đồ giả thay thế, mấy chú lừa cháu, người xấu!

Thình lình bị ném tới cái điện thoại, hộ vệ vội vàng chống tay lên cửa, chăm chú nhìn Tiểu Ảnh, nói: Tiểu thiếu gia, thật ra, cho dù có đưa cho cậu điện thoại di động thật thì cũng không có tác dụng, mọi tần sóng ở nơi này đều mở bằng vân tay, không đúng người căn bản là mở không ra, tiểu thiếu gia dậy rồi thì chuẩn bị đi, hôm nay mưa lớn, nhưng lão gia đã dặn dò, nhất định phải đưa cậu trở về.

Khuôn mặt xanh mét của Tiểu Ảnh từ từ nổi vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: Đưa cháu trở về? Ông cụ đã chịu cho cháu trở về gặp mẹ!

Ừ, tiểu thiếu gia, chúng ta có thể trở về.

A! ! ! Tiểu Ảnh nhảy dựng lên, chạy lămg quăng ở trong phòng: Cháu có thể trở về gặp mẹ! Cháu có thể trở về gặp mẹ! ! Chú, chừng nào chúng ta trở về?

Ách. . . . . . Hộ vệ nhìn cậu bé đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhức đầu ngẫm nghĩ: Sau khi ăn sáng xong thì đi.

Được! Tiểu Ảnh đẩy thân thể vạm vỡ của anh ta ra, chạy ra ngoài: Bữa sáng đâu? Bữa sáng đâu?

Năm sáu giờ sáng, bóng dáng nho nhỏ chạy khắp phòng tìm bữa ăn sáng. . . . . .

Hộ vệ ủ rũ cúi đầu, nhíu chặt mày, cảm thấy mệt mỏi tới cực điểm, kể từ sau khi tiểu thiếu gia bị


/359

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status