Cùng lúc đó, trong ngõ hẻm, mấy người còn lại vừa chửi rủa vừa thu hồi súng, leo lên mấy xe còn có thể chạy được, đuổi theo hướng chiếc Lincoln màu đen.
La tiểu thư. . . . . . Người đàn ông cầm đầu lái xe, chịu đựng vết thương trên đầu, khàn giọng nói vào điện thoại: Khi nãy chúng tôi sắp thành công, thật sự là sắp thành công, nhưng không biết từ đâu vọt tới một đám người cướp đứa bé đi rồi!
Tiếng mưa xối xả xen lẫn tiếng khởi động xe, truyền vào trong điện thoại.
Nhà họ La, trên bàn ăn, La Tình Uyển cầm điện thoại di động, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, nhìn cha mẹ đang ngồi ở đối diện ăn điểm tâm.
Cô ta nhẹ nhàng đứng dậy, cố ý tránh ba mẹ đi vào một gian phòng khác, nhẹ nhàng hít một hơi nói: Vậy còn có thể đuổi kịp mấy người đó không? Có biết đối phương là ai hay không?
Cái này không rõ lắm! Nếu không phải là người bên Nam Cung lão gia, vậy cũng chỉ có thể là người của Nam Cung Kình Hiên!
Trong lòng La Tình Uyển chấn động, nhớ tới bóng dáng cao ngất lạnh lùng kia, trong lòng chợt đau nhói.
Cô ta muốn bỏ qua, không muốn làm cái việc tàn nhẫn này . . . . . . Nhưng cô ta nhớ tới lời nói của Trình Dĩ Sênh, nhớ lại cảnh anh cầm video bẩn thỉu kia tới bức hiếp mình, cô ta . . . . . .
Mấy ngón tay mảnh khảnh bấu vào trong thịt, đôi mắt đỏ hồng tiết lộ nổi thống khổ của cô ta, giọng cô ta khàn khàn: Đuổi theo bọn họ. . . . . . Không thể thất bại, tuyệt đối không thể thất bại. . . . . . Dù không thể cướp được đứa nhỏ, cũng phải ngăn bọn họ trở về Đại Lục, nghĩ mọi biện pháp ngăn cản bọn họ, nghe rõ chưa?
Người đàn ông nhìn cửa sổ xe bị nước mưa xối rửa sạch sẽ, trong lòng thầm nguyền rủa, nhưng vẫn mở miệng nói: Dạ, La tiểu thư!
Cúp điện thoại, nghĩ tới những người anh em mới vừa bị thương kia, anh ta mắng chửi một tiếng một tiếng, vội vàng tăng tốc độ xe.
Trên đường xe cộ rất nhiều, nhưng nếu nhìn kỹ, thì vẫn có thể nhìn thấy chiếc Lincoln kia đang chầm chậm chạy về phía trước.
Lúc này, dù có chạy được tới sân bay thì cũng không kịp chuyến bay, như vậy có thể kéo dài thêm mấy giờ! Hơn nữa, đường đến sân bay còn rất xa, tình trạng kẹt xe kiểu này, không biết có thể khai thông trong vòng mấy giờ đồng hồ hay không, bọn họ vẫn còn cơ hội!
*****
Sân bay thành phố Z.
Nam Cung Kình Hiên chờ đợi ở trong phòng VIP, sắc mặt tái xanh, chăm chú nhìn thời gian trên bảng điện tử, từng chuyến bay cất cánh hạ cánh trong sân bay, bảng điện tử hiện lên tên hiệu chuyến bay mà Tiểu Ảnh sẽ ngồi đã cất cánh.
Cũng đã cất cánh, tại sao đám người kia không thông báo cho anh biết? !
Đám đáng chết này. . . . . . Rõ ràng anh đã dặn dò phải báo cáo từng bước đi cho anh biết!
Rốt cuộc, điện thoại trên bàn cũng vang lên.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên sáng lên, lập tức bắt máy, giọng nói khàn khàn: Tiểu Ảnh lên máy bay chưa?
Thiếu gia. . . . . . Một giọng nói gấp gáp vang lên.
. . . . . . Đã xảy ra chuyện gì? Nhất thời, thần kinh của Nam Cung Kình Hiên chợt căng thẳng, nghiến răng, gấp giọng quát lớn: Nói! Đã xảy ra chuyện gì!
Thiếu gia, chúng tôi đón được tiểu thiếu gia rồi. . . . . . Thanh âm phía đối diện trở lại bình thường, giọng khàn khàn tiếp tục nói: Đài Bắc vừa phát sinh bắn nhau, người của lão tiên sinh kẻ bị thương người thì chết, chúng tôi kịp thời cứu được tiểu thiếu gia, cậu ấy bị kinh sợ cũng bị thương nhẹ, nhưng không có sao. . . . . .
. . . . . . Shit! ! Nam Cung Kình Hiên giận dữ, quét tất cả mọi thứ trên bàn rơi trên mặt đất, tức giận đến trên trán cũng nổi gân xanh, tay nắm chặt thành quyền chống trên tường
La tiểu thư. . . . . . Người đàn ông cầm đầu lái xe, chịu đựng vết thương trên đầu, khàn giọng nói vào điện thoại: Khi nãy chúng tôi sắp thành công, thật sự là sắp thành công, nhưng không biết từ đâu vọt tới một đám người cướp đứa bé đi rồi!
Tiếng mưa xối xả xen lẫn tiếng khởi động xe, truyền vào trong điện thoại.
Nhà họ La, trên bàn ăn, La Tình Uyển cầm điện thoại di động, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, nhìn cha mẹ đang ngồi ở đối diện ăn điểm tâm.
Cô ta nhẹ nhàng đứng dậy, cố ý tránh ba mẹ đi vào một gian phòng khác, nhẹ nhàng hít một hơi nói: Vậy còn có thể đuổi kịp mấy người đó không? Có biết đối phương là ai hay không?
Cái này không rõ lắm! Nếu không phải là người bên Nam Cung lão gia, vậy cũng chỉ có thể là người của Nam Cung Kình Hiên!
Trong lòng La Tình Uyển chấn động, nhớ tới bóng dáng cao ngất lạnh lùng kia, trong lòng chợt đau nhói.
Cô ta muốn bỏ qua, không muốn làm cái việc tàn nhẫn này . . . . . . Nhưng cô ta nhớ tới lời nói của Trình Dĩ Sênh, nhớ lại cảnh anh cầm video bẩn thỉu kia tới bức hiếp mình, cô ta . . . . . .
Mấy ngón tay mảnh khảnh bấu vào trong thịt, đôi mắt đỏ hồng tiết lộ nổi thống khổ của cô ta, giọng cô ta khàn khàn: Đuổi theo bọn họ. . . . . . Không thể thất bại, tuyệt đối không thể thất bại. . . . . . Dù không thể cướp được đứa nhỏ, cũng phải ngăn bọn họ trở về Đại Lục, nghĩ mọi biện pháp ngăn cản bọn họ, nghe rõ chưa?
Người đàn ông nhìn cửa sổ xe bị nước mưa xối rửa sạch sẽ, trong lòng thầm nguyền rủa, nhưng vẫn mở miệng nói: Dạ, La tiểu thư!
Cúp điện thoại, nghĩ tới những người anh em mới vừa bị thương kia, anh ta mắng chửi một tiếng một tiếng, vội vàng tăng tốc độ xe.
Trên đường xe cộ rất nhiều, nhưng nếu nhìn kỹ, thì vẫn có thể nhìn thấy chiếc Lincoln kia đang chầm chậm chạy về phía trước.
Lúc này, dù có chạy được tới sân bay thì cũng không kịp chuyến bay, như vậy có thể kéo dài thêm mấy giờ! Hơn nữa, đường đến sân bay còn rất xa, tình trạng kẹt xe kiểu này, không biết có thể khai thông trong vòng mấy giờ đồng hồ hay không, bọn họ vẫn còn cơ hội!
*****
Sân bay thành phố Z.
Nam Cung Kình Hiên chờ đợi ở trong phòng VIP, sắc mặt tái xanh, chăm chú nhìn thời gian trên bảng điện tử, từng chuyến bay cất cánh hạ cánh trong sân bay, bảng điện tử hiện lên tên hiệu chuyến bay mà Tiểu Ảnh sẽ ngồi đã cất cánh.
Cũng đã cất cánh, tại sao đám người kia không thông báo cho anh biết? !
Đám đáng chết này. . . . . . Rõ ràng anh đã dặn dò phải báo cáo từng bước đi cho anh biết!
Rốt cuộc, điện thoại trên bàn cũng vang lên.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên sáng lên, lập tức bắt máy, giọng nói khàn khàn: Tiểu Ảnh lên máy bay chưa?
Thiếu gia. . . . . . Một giọng nói gấp gáp vang lên.
. . . . . . Đã xảy ra chuyện gì? Nhất thời, thần kinh của Nam Cung Kình Hiên chợt căng thẳng, nghiến răng, gấp giọng quát lớn: Nói! Đã xảy ra chuyện gì!
Thiếu gia, chúng tôi đón được tiểu thiếu gia rồi. . . . . . Thanh âm phía đối diện trở lại bình thường, giọng khàn khàn tiếp tục nói: Đài Bắc vừa phát sinh bắn nhau, người của lão tiên sinh kẻ bị thương người thì chết, chúng tôi kịp thời cứu được tiểu thiếu gia, cậu ấy bị kinh sợ cũng bị thương nhẹ, nhưng không có sao. . . . . .
. . . . . . Shit! ! Nam Cung Kình Hiên giận dữ, quét tất cả mọi thứ trên bàn rơi trên mặt đất, tức giận đến trên trán cũng nổi gân xanh, tay nắm chặt thành quyền chống trên tường
/359
|