Đi theo cô ấy. . . . . . Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên dường như thoáng qua sự thương yêu trìu mến, rồi đột nhiên lại trở nên lạnh lùng ác độc, giọng khàn khàn nói: Bảo đảm cô ấy không bị thương tổn, thuận tiện tra rõ xem rốt cuộc là ai ở phía sau thao túng chuyện này —— phải tóm được người, nghe rõ chưa?
Anh đã suy nghĩ kỹ, hiện tại có thể ngăn cản Thiên Tuyết không để cô rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng làm thế thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới bắt được người phía sau kia! !
YES!, thiếu gia! Người đàn ông hiểu rõ ý của anh, giọng lạnh như băng nói vào điện thoại.
Kế tiếp là bầu không khí trầm mặc làm cho người ta hít thở không thông, Nam Cung Kình Hiên mím môi, lạnh lùng ẩn nhẫn cảm xúc, anh lẳng lặng trong chốc lát, cắt đứt điện thoại di động, lạnh giọng lạnh nhạt nói: Không cần lấy đạn ra, chúng ta về thành phố Z trước.
Mấy hộ vệ bên cạnh trợn to hai mắt, một lát sau mới khó khăn hỏi: Thiếu gia. . . . . .
Tôi nhẫn nại không được, Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt khàn giọng nói, thả cánh tay bị máu tươi thấm ướt của mình xuống, vén cái mền lên, bóng dáng cao ngất đứng trên mặt đất: Sắp xếp trực thăng trở về thành phố Z, ngay lập tức!
Hộ vệ cau mày, bước nhanh theo phía sau: Thiếu gia, vết thương nhất định phải lấy đạn ra ngay, nếu như bị nhiễm trùng thì phiền toái!
Muộn thêm mấy giờ mà thôi, không có gì đáng ngại! Nam Cung Kình Hiên vẫn sải bước đi tới, gương mặt tuấn tú tái nhợt trắng bệch.
Thiếu gia, tôi biết anh lo lắng cho Dụ tiểu thư, nhưng bên đó có bọn họ, Dụ tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện. . . . . . Hộ vệ tiếp tục khuyên can.
Biết tôi lo lắng thì đừng nói nhảm nữa. . . . . . Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nghiến răng nói ra mấy chữ, có chút tức giận quét mắt về phía hộ vệ phía sau: Tôi nói không có sao là không sao, còn dài dòng thì đừng đi theo nữa!
Hộ vệ bị anh dọa sợ, không dám nói gì nữa, nhưng khi đi qua khỏi cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Ảnh đang được y tá băng bó vết thương trong một gian phòng khác, anh ta cau mày, vội vã đi vào.
Tiểu thiếu gia, sợ là chúng ta không thể tiếp tục ở trong chỗ này, chúng ta phải mau chóng trở về, Hộ vệ lại ngước mắt hỏi y tá: Băng bó xong chưa?
Sắp xong, đứa nhỏ này thật ngoan, cũng không kêu đau. Y tá cười, nhẹ giọng nói.
Tiểu Ảnh vừa lo lắng vừa nghi hoặc nói: Tại sao vậy? Không phải chú của cháu phải giải phẩu lấy đạn ra sao? Chú ấy bị thương nặng như vậy, sao chúng ta lại trở về?
Bởi vì mẹ cậu có khả năng xảy chuyện. . . . . . Hộ vệ nói đơn giản, kéo tay Tiểu Ảnh qua để cậu bé từ trên chỗ ngồi nhảy xuống: Cậu khổ cực rồi tiểu thiếu gia, trước đến nay, chúng tôi không thể thay đổi được quyết định của thiếu gia.
Đôi mắt trong suốt của Tiểu Ảnh trừng rất to, nhớ tới tình cảnh Nam Cung Kình Hiên mạo hiểm trong làn đạn càn quét điên cuồng, dưới cơn mưa to tầm tả ôm mình vào trong ngực để bảo vệ, cậu bé tránh khỏi tay của hộ vệ, chạy khắp nơi trong hành lang tìm kiếm bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên.
Chú! Rốt cuộc thấy được anh ở trong vòng vây của mấy hộ vệ mặc y phục đen, Tiểu Ảnh chạy tới, ánh mắt ngây thơ chất phác nhìn chằm chằm vào cánh tay vẫn đang rỉ máu của anh, bỗng chốc đôi mắt đỏ hồng: Chú, sao phải gấp gáp trở về? Chú còn đang chảy máu, bị thương rồi, chú chữa trị xong rồi hãy về!
Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm gương mặt của con trai, bóng dáng cao ngất ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ đầu cậu bé, giọng nói khàn khàn: Hiện tại, có khả năng mẹ con sẽ gặp nguy hiểm, chú đã cho
Anh đã suy nghĩ kỹ, hiện tại có thể ngăn cản Thiên Tuyết không để cô rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng làm thế thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới bắt được người phía sau kia! !
YES!, thiếu gia! Người đàn ông hiểu rõ ý của anh, giọng lạnh như băng nói vào điện thoại.
Kế tiếp là bầu không khí trầm mặc làm cho người ta hít thở không thông, Nam Cung Kình Hiên mím môi, lạnh lùng ẩn nhẫn cảm xúc, anh lẳng lặng trong chốc lát, cắt đứt điện thoại di động, lạnh giọng lạnh nhạt nói: Không cần lấy đạn ra, chúng ta về thành phố Z trước.
Mấy hộ vệ bên cạnh trợn to hai mắt, một lát sau mới khó khăn hỏi: Thiếu gia. . . . . .
Tôi nhẫn nại không được, Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt khàn giọng nói, thả cánh tay bị máu tươi thấm ướt của mình xuống, vén cái mền lên, bóng dáng cao ngất đứng trên mặt đất: Sắp xếp trực thăng trở về thành phố Z, ngay lập tức!
Hộ vệ cau mày, bước nhanh theo phía sau: Thiếu gia, vết thương nhất định phải lấy đạn ra ngay, nếu như bị nhiễm trùng thì phiền toái!
Muộn thêm mấy giờ mà thôi, không có gì đáng ngại! Nam Cung Kình Hiên vẫn sải bước đi tới, gương mặt tuấn tú tái nhợt trắng bệch.
Thiếu gia, tôi biết anh lo lắng cho Dụ tiểu thư, nhưng bên đó có bọn họ, Dụ tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện. . . . . . Hộ vệ tiếp tục khuyên can.
Biết tôi lo lắng thì đừng nói nhảm nữa. . . . . . Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nghiến răng nói ra mấy chữ, có chút tức giận quét mắt về phía hộ vệ phía sau: Tôi nói không có sao là không sao, còn dài dòng thì đừng đi theo nữa!
Hộ vệ bị anh dọa sợ, không dám nói gì nữa, nhưng khi đi qua khỏi cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Ảnh đang được y tá băng bó vết thương trong một gian phòng khác, anh ta cau mày, vội vã đi vào.
Tiểu thiếu gia, sợ là chúng ta không thể tiếp tục ở trong chỗ này, chúng ta phải mau chóng trở về, Hộ vệ lại ngước mắt hỏi y tá: Băng bó xong chưa?
Sắp xong, đứa nhỏ này thật ngoan, cũng không kêu đau. Y tá cười, nhẹ giọng nói.
Tiểu Ảnh vừa lo lắng vừa nghi hoặc nói: Tại sao vậy? Không phải chú của cháu phải giải phẩu lấy đạn ra sao? Chú ấy bị thương nặng như vậy, sao chúng ta lại trở về?
Bởi vì mẹ cậu có khả năng xảy chuyện. . . . . . Hộ vệ nói đơn giản, kéo tay Tiểu Ảnh qua để cậu bé từ trên chỗ ngồi nhảy xuống: Cậu khổ cực rồi tiểu thiếu gia, trước đến nay, chúng tôi không thể thay đổi được quyết định của thiếu gia.
Đôi mắt trong suốt của Tiểu Ảnh trừng rất to, nhớ tới tình cảnh Nam Cung Kình Hiên mạo hiểm trong làn đạn càn quét điên cuồng, dưới cơn mưa to tầm tả ôm mình vào trong ngực để bảo vệ, cậu bé tránh khỏi tay của hộ vệ, chạy khắp nơi trong hành lang tìm kiếm bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên.
Chú! Rốt cuộc thấy được anh ở trong vòng vây của mấy hộ vệ mặc y phục đen, Tiểu Ảnh chạy tới, ánh mắt ngây thơ chất phác nhìn chằm chằm vào cánh tay vẫn đang rỉ máu của anh, bỗng chốc đôi mắt đỏ hồng: Chú, sao phải gấp gáp trở về? Chú còn đang chảy máu, bị thương rồi, chú chữa trị xong rồi hãy về!
Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm gương mặt của con trai, bóng dáng cao ngất ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ đầu cậu bé, giọng nói khàn khàn: Hiện tại, có khả năng mẹ con sẽ gặp nguy hiểm, chú đã cho
/359
|