Nhìn gò má tuấn dật của người đàn ông bên cạnh, Dụ Thiên Tuyết có phần nghẹn lời.
Em. . . . . .Thật xin lỗi, em không biết hôm nay là sinh nhật của anh. Chờ anh uống rượu xong, cô nhẹ giọng mà thành khẩn nói.
Hương rượu đỏ thuần túy, dường như muốn bao phủ rất nhiều nỗi oán giận cùng sự khốn khổ, đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nâng lên, bên trong có sự mê ly cố chấp, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, nhẹ giọng nói: Không sao, thật ra thì chính anh cũng đã quên, anh cũng có phần ngoài ý muốn. . . . . . Em không cần phải nhớ.
Dụ Thiên Tuyết há miệng muốn nói gì đó, chợt nghe xa xa sau lưng truyền tới tiếng bước chân.
Ánh mắt của mấy người hầu nhìn sang, người ngồi ở bàn ăn cũng nhìn sang, thấy một bóng dáng từ cửa đi tới.
Nam Cung Dạ Hi.
Cô ta vẫn còn có chút chật vật, đã thay áo khoác khác, bên trong mặc một áo mỏng màu vàng nhạt, tóc búi cao nhìn có vẻ cao quý trang nhã, một khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt trong suốt như đã được rửa qua nước, ở khoảng cách xa xa khàn giọng nói: Anh, sinh nhật vui vẻ.
Lúc này Nam Cung Kình Hiên mới nhìn sang, cánh tay thon dài cường tráng nhẹ nhàng ôm vai của Dụ Thiên Tuyết, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: Tới là tốt rồi, ngồi xuống ăn cơm.
Gương mặt của Nam Cung Dạ Hi lộ vẻ bi thương, hàm chứa chút uất ức đi tới, chờ người giúp việc kéo ghế cho mình mới ngồi xuống.
Tốt tốt tốt. . . . . . Đi ra là tốt rồi . . . . . . Trong mắt Nam Cung Ngạo lộ ra sự vui mừng, vội vàng sai bảo người giúp việc lấy thêm món ăn: Dạ Hi ăn nhiều một chút, lâu rồi con chưa ăn uống gì, tối nay nhân dịp sinh nhật của anh con ăn nhiều một chút, cũng để bồi bổ!
Sự lúng túng trên bàn ăn đang dần tan rã, Tiểu Ảnh lắc lắc hai chân nhìn Nam Cung Dạ Hi, nhớ tới những lời cay nghiệt ác độc mà người phụ nữ này đã nói trước kia, đôi mắt sáng lóng lánh chuyển qua nhìn chằm chằm dĩa cá, chu miệng lên, một câu cũng không nói với cô ta.
Tao đang nghĩ phải cho ai đi khuyên thì mày mới bằng lòng ăn cơm, không ngờ Thiên Tuyết tới là có thể giải quyết, biết vậy tao xuất viện sớm vài ngày đưa Thiên Tuyết tới đây, cũng đỡ cho mày phải nhịn đói nhiều ngày như vậy. Giọng nói du dương mà chậm rãi của Nam Cung Kình Hiên vang lên.
Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, dưới bàn nhéo bắp đùi của anh một cái, ý bảo anh không nên nói lung tung.
Hừ, Nam Cung Dạ Hi lạnh lùng quét mắt nhìn Dụ Thiên Tuyết, có chút khiêu khích: Cô thì sao? Cô cũng cảm thấy là bởi vì cô nên tôi mới ra ăn cơm? Tôi cho cô biết, cô chẳng là gì đâu, nếu không phải là vì sinh nhật anh trai tôi, tôi mới không tới đây!
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt mát lạnh: Qua sinh nhật của anh ấy, ngày mai cô lại có thể không ra ăn cơm.
Cô. . . . . . Nam Cung Dạ Hi run giọng cứng họng.
Giờ phút này, cô ta chỉ cảm thấy Dụ Thiên Tuyết đúng là khắc tinh, bình thường chỉ có bị cô ta
Em. . . . . .Thật xin lỗi, em không biết hôm nay là sinh nhật của anh. Chờ anh uống rượu xong, cô nhẹ giọng mà thành khẩn nói.
Hương rượu đỏ thuần túy, dường như muốn bao phủ rất nhiều nỗi oán giận cùng sự khốn khổ, đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nâng lên, bên trong có sự mê ly cố chấp, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, nhẹ giọng nói: Không sao, thật ra thì chính anh cũng đã quên, anh cũng có phần ngoài ý muốn. . . . . . Em không cần phải nhớ.
Dụ Thiên Tuyết há miệng muốn nói gì đó, chợt nghe xa xa sau lưng truyền tới tiếng bước chân.
Ánh mắt của mấy người hầu nhìn sang, người ngồi ở bàn ăn cũng nhìn sang, thấy một bóng dáng từ cửa đi tới.
Nam Cung Dạ Hi.
Cô ta vẫn còn có chút chật vật, đã thay áo khoác khác, bên trong mặc một áo mỏng màu vàng nhạt, tóc búi cao nhìn có vẻ cao quý trang nhã, một khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt trong suốt như đã được rửa qua nước, ở khoảng cách xa xa khàn giọng nói: Anh, sinh nhật vui vẻ.
Lúc này Nam Cung Kình Hiên mới nhìn sang, cánh tay thon dài cường tráng nhẹ nhàng ôm vai của Dụ Thiên Tuyết, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: Tới là tốt rồi, ngồi xuống ăn cơm.
Gương mặt của Nam Cung Dạ Hi lộ vẻ bi thương, hàm chứa chút uất ức đi tới, chờ người giúp việc kéo ghế cho mình mới ngồi xuống.
Tốt tốt tốt. . . . . . Đi ra là tốt rồi . . . . . . Trong mắt Nam Cung Ngạo lộ ra sự vui mừng, vội vàng sai bảo người giúp việc lấy thêm món ăn: Dạ Hi ăn nhiều một chút, lâu rồi con chưa ăn uống gì, tối nay nhân dịp sinh nhật của anh con ăn nhiều một chút, cũng để bồi bổ!
Sự lúng túng trên bàn ăn đang dần tan rã, Tiểu Ảnh lắc lắc hai chân nhìn Nam Cung Dạ Hi, nhớ tới những lời cay nghiệt ác độc mà người phụ nữ này đã nói trước kia, đôi mắt sáng lóng lánh chuyển qua nhìn chằm chằm dĩa cá, chu miệng lên, một câu cũng không nói với cô ta.
Tao đang nghĩ phải cho ai đi khuyên thì mày mới bằng lòng ăn cơm, không ngờ Thiên Tuyết tới là có thể giải quyết, biết vậy tao xuất viện sớm vài ngày đưa Thiên Tuyết tới đây, cũng đỡ cho mày phải nhịn đói nhiều ngày như vậy. Giọng nói du dương mà chậm rãi của Nam Cung Kình Hiên vang lên.
Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, dưới bàn nhéo bắp đùi của anh một cái, ý bảo anh không nên nói lung tung.
Hừ, Nam Cung Dạ Hi lạnh lùng quét mắt nhìn Dụ Thiên Tuyết, có chút khiêu khích: Cô thì sao? Cô cũng cảm thấy là bởi vì cô nên tôi mới ra ăn cơm? Tôi cho cô biết, cô chẳng là gì đâu, nếu không phải là vì sinh nhật anh trai tôi, tôi mới không tới đây!
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt mát lạnh: Qua sinh nhật của anh ấy, ngày mai cô lại có thể không ra ăn cơm.
Cô. . . . . . Nam Cung Dạ Hi run giọng cứng họng.
Giờ phút này, cô ta chỉ cảm thấy Dụ Thiên Tuyết đúng là khắc tinh, bình thường chỉ có bị cô ta
/359
|