Mấy tên lưu manh bỗng ngẩn ra, nhìn bóng dáng anh cao lớn âm lãnh như la sát, nhất thời chấn kinh quên cả nói chuyện.
“Mày là ai! Đừng quản việc không liên quan tới mình!” Tên côn đồ đang lôi kéo Dụ Tuyết đè ép lửa giận hỏi.
Thanh âm quen thuộc lọt vào tai, cả người Dụ Thiên Tuyết co rút thành một tư thế khuất nhục khó mà phản kháng, khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Kình Hiên, trong lúc này có một dòng điện đánh thẳng vào trái tim! Trong mắt cô trào ra nước mắt, liều mạng giùng giằng muốn chạy thoát khỏi đám lưu manh, run rẩy kêu to: “Cứu tôi…..”
Bất kể là ai, cho dù như thế nào xin hãy cứu tôi !
Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, trong sắc trời đang dần tối, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua sự đau lòng và thương yêu mà chính bản thân anh cũng khó tưởng tượng được.
Hừ lạnh một tiếng, Nam Cung Kình Hiên nhìn mấy tên kia từ trái sang phải: “Thức thời thì buông cô ấy ra cho tôi, đừng ép tôi ra tay!”
“A! Ngược lại tao muốn biết lai lịch của mày! Thằng nhóc, mày quả là…..”
“Câm miệng!” Một tên lưu manh khác hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh em bên cạnh, đưa tay túm tên ăn nói thô lỗ kia ra phía sau, đề phòng nhìn Nam Cung Kình Hiên, đôi mắt lạnh lùng có chút cảnh giác: “Này người anh em, trên đường đi ngang qua đây sao? Hả? Cô gái này là người của Tiền thiếu, trong khu vực này không ai dám động vào, thế nào, anh muốn chết khó quên một chút sao?”
Nam Cung Kình Hiên lười nghe những tên này dong dài, bóng dáng cao ngất kiêu căng coi nhẹ sự tồn tại của chúng, anh bước nhanh tới, mấy tên lưu manh cả kinh trừng to mắt, thủ thế do dự không biết có nên ra tay hay không.
“Mày phải mau nói rõ ràng cho tao! Nếu không đừng trách quả đấm của ông mày không có mắt mà nện chết mày!” Một tên ngăn trước mặt anh, hung tợn nói.
Bước chân của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi dừng lại, đôi mắt sáng lấp lánh như lưỡi kiếm sắc bén quét qua gương hung ác của tên lưu manh kia, lạnh lùng nói: “Nếu như muốn không nhìn thấy thì tôi sẽ thành toàn cho anh, dù sao thì hai con mắt chó kia cũng không đáng tiền, phải không?”
Sau khi nói xong anh đẩy tên lưu manh cản trở này ra, một phát kéo Dụ Thiên Tuyết ở phía sau bọn chúng qua ôm vào trong ngực.
Cô lảo đảo một chút, trán đã rỉ máu, rơi xuống khuỷu tay của Nam Cung Kình Hiên.
“Mày…..” Bị đẩy ra tên du côn nổi trận lôi đình, vừa định ra tay thì tên bên cạnh đã gọi được điện thoại cho Tiền thiếu, khúm núm vâng dạ gì đó, ánh mắt nhìn Nam Cung Kình Hiên cũng đột nhiên kinh hãi, cúp điện thoại vội vàng kéo tên kia lại, quát lớn: “Chết tiệt, rống loạn cái gì!”
Nói xong, ánh mắt kính sợ nhìn Nam Cung Kình Hiên, hoảng hốt nói: “Nam Cung thiếu gia, là chúng tôi có mắt như mù, không biết cô gái này là người của anh, đã đắc tội nhiều, đã đắc tội nhiều!”
Nam Cung Kình Hiên ôm cô gái nhỏ trong ngực, nhíu mày nhìn dáng vẻ thảm hại của cô, cởi áo ba-đơ-xuy của mình ra khoác lên người cô, hừ lạnh một tiếng ngước mắt nhìn tên kia: “Cô ấy mượn tiền của mấy người sao? Nợ bao nhiêu?”
Mấy tên cô đồn đổ mồ hôi đầm đìa: “Không nợ nữa, không nợ không nợ không nợ nữa…..”
“Tôi hỏi cô ấy nợ bao nhiêu! Tại sao lại đến Địa Đầu Xà của mấy người mượn tiền!” Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên rét lạnh.
“Dạ…..Là em gái của cô ấy cần tiền ra nước ngoài chữa bệnh, Tiền thiếu của chúng tôi thấy dáng dấp cô ấy không tệ nên.....Nam Cung thiếu gia xin anh chớ so đo, chúng tôi sẽ đi ngay, cam đoan về sau không bao giờ quấy rầy nữa.....”
“Khoan, hãy cứ tính toán cho rõ ràng.” Nam Cung Kình Hiên nâng đôi mắt lãnh ngạo lên quét qua bọn chúng, ôm chặt thân thể mỏng manh của Dụ Thiên Tuyết sát vào ngực mình, lạnh lùng nói: “Tránh cho các người về sau lại tìm cô ấy gây phiền toái!”
“Không dám không dám, chúng tôi nào dám.....”
“Vậy thì tốt.” Nam Cung Kình Hiên đã không còn kiên nhẫn, khuỷu tay theo bản năng thu chặt, thanh âm du dương âm lãnh, khạc ra mấy chữ: “Còn chưa cút!”
Mấy tên lưu manh sợ tè ra quần, nhếch nhác chạy nhanh về phía ngõ hẻm sâu.
Bóng đêm chậm rãi phủ xuống, màn đêm mông lung bao phủ hai người trong ngõ hẻm, đôi mắt thâm sâu của Nam Cung Kình Hiên sáng ngời, đợi đến khi đám người kia đi hết, sự hờn giận của anh dường như càng tăng lên, ôm chặt người trong ngực, hừ lạnh một tiếng, nâng đầu cô lên chăm chú nhìn mặt cô: “Dụ Thiên Tuyết, cô đúng là mang phiền phức đến cho tôi!”
Lúc nói những lời này anh mới phát hiện hô hấp của Dụ Thiên Tuyết rất mong manh, gần như hôn mê trong ngực anh, mấy ngón tay nhợt nhạt siết chặt áo anh cúi đầu ‘Ưm’ thật nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì.
“Đáng chết!” Nam Cung Kình Hiên kẽ nguyền rủa, vốn muốn bộc phát cơn giận với cô cũng không được, cô gái này!
“Tôi đã nói là kiếp trước tôi thiếu nợ cô! Yêu tinh cứng đầu cứng cổ” Nam Cung Kình Hiên nhỏ giọng mắng, kéo cổ tay cô vòng qua hông, ôm cô chặt hơn, đỡ thân thể của cô đi tới xe của mình.
Vết thương trên trán chảy máu rất dọa người, Nam Cung Kình Hiên cũng giấu bực tức và lo lắng ở trong lòng không phát ra, ngược lại cẩn thận từng li từng tí an trí cô trên ghế lái phụ, hàng mày nghiêm nghị hơi nhíu lại, ‘Sầm’ cửa xe đóng lại, như là không muốn cho người khác nhìn thấy sự thương yêu của mình đối với cô.
Chiếc Lamborghini xẹt qua một đường vòng cung, thoáng qua ánh đèn rực rỡ mới sáng lên nơi đầu đường.
*****
Dụ Thiên Tuyết không ngờ khi mình tỉnh lại chính là đang ở công ty.
Trong không gian xa lạ, chiếc mền mỏng thoải mái đắp ở trên người, máy điều hòa không khí mở nhiệt độ vừa phải, mái tóc của cô rơi tán loạn trên drap giường trắng tinh nhìn vô cùng mỹ lệ, hai hàng mi của Dụ Thiên Tuyết run lên, bỗng nhiên cô ngồi dậy.
Đứng lên quá đột ngột, đầu cô choáng váng, đưa tay sờ trán thì đụng phải lớp băng gạt dầy.
“Đã tỉnh rồi hả?” Nam Cung Kình Hiên cao quý ngồi trên ghế da trong phòng, khóe môi tao nhã thoáng nở nụ cười lạnh nhạt, ném tập văn kiện vừa mới ký xong sang một bên, xoay ghế qua kiêu căng lạnh lùng nhìn cô.
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn cửa kiếng bên cạnh mới biết là đang ở công ty.
“Anh.....” Cô khó khăn nhớ lại, toàn thân đau buốt và thương tổn làm cho cô nhớ tới sự kinh hãi vừa mới trải qua, cả người run lên, trong mắt đầy e ngại, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh có chút cảm động: “Nam Cung Kình Hiên, cám ơn anh vừa rồi đã cứu tôi!”
Nam
“Mày là ai! Đừng quản việc không liên quan tới mình!” Tên côn đồ đang lôi kéo Dụ Tuyết đè ép lửa giận hỏi.
Thanh âm quen thuộc lọt vào tai, cả người Dụ Thiên Tuyết co rút thành một tư thế khuất nhục khó mà phản kháng, khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Kình Hiên, trong lúc này có một dòng điện đánh thẳng vào trái tim! Trong mắt cô trào ra nước mắt, liều mạng giùng giằng muốn chạy thoát khỏi đám lưu manh, run rẩy kêu to: “Cứu tôi…..”
Bất kể là ai, cho dù như thế nào xin hãy cứu tôi !
Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, trong sắc trời đang dần tối, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua sự đau lòng và thương yêu mà chính bản thân anh cũng khó tưởng tượng được.
Hừ lạnh một tiếng, Nam Cung Kình Hiên nhìn mấy tên kia từ trái sang phải: “Thức thời thì buông cô ấy ra cho tôi, đừng ép tôi ra tay!”
“A! Ngược lại tao muốn biết lai lịch của mày! Thằng nhóc, mày quả là…..”
“Câm miệng!” Một tên lưu manh khác hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh em bên cạnh, đưa tay túm tên ăn nói thô lỗ kia ra phía sau, đề phòng nhìn Nam Cung Kình Hiên, đôi mắt lạnh lùng có chút cảnh giác: “Này người anh em, trên đường đi ngang qua đây sao? Hả? Cô gái này là người của Tiền thiếu, trong khu vực này không ai dám động vào, thế nào, anh muốn chết khó quên một chút sao?”
Nam Cung Kình Hiên lười nghe những tên này dong dài, bóng dáng cao ngất kiêu căng coi nhẹ sự tồn tại của chúng, anh bước nhanh tới, mấy tên lưu manh cả kinh trừng to mắt, thủ thế do dự không biết có nên ra tay hay không.
“Mày phải mau nói rõ ràng cho tao! Nếu không đừng trách quả đấm của ông mày không có mắt mà nện chết mày!” Một tên ngăn trước mặt anh, hung tợn nói.
Bước chân của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi dừng lại, đôi mắt sáng lấp lánh như lưỡi kiếm sắc bén quét qua gương hung ác của tên lưu manh kia, lạnh lùng nói: “Nếu như muốn không nhìn thấy thì tôi sẽ thành toàn cho anh, dù sao thì hai con mắt chó kia cũng không đáng tiền, phải không?”
Sau khi nói xong anh đẩy tên lưu manh cản trở này ra, một phát kéo Dụ Thiên Tuyết ở phía sau bọn chúng qua ôm vào trong ngực.
Cô lảo đảo một chút, trán đã rỉ máu, rơi xuống khuỷu tay của Nam Cung Kình Hiên.
“Mày…..” Bị đẩy ra tên du côn nổi trận lôi đình, vừa định ra tay thì tên bên cạnh đã gọi được điện thoại cho Tiền thiếu, khúm núm vâng dạ gì đó, ánh mắt nhìn Nam Cung Kình Hiên cũng đột nhiên kinh hãi, cúp điện thoại vội vàng kéo tên kia lại, quát lớn: “Chết tiệt, rống loạn cái gì!”
Nói xong, ánh mắt kính sợ nhìn Nam Cung Kình Hiên, hoảng hốt nói: “Nam Cung thiếu gia, là chúng tôi có mắt như mù, không biết cô gái này là người của anh, đã đắc tội nhiều, đã đắc tội nhiều!”
Nam Cung Kình Hiên ôm cô gái nhỏ trong ngực, nhíu mày nhìn dáng vẻ thảm hại của cô, cởi áo ba-đơ-xuy của mình ra khoác lên người cô, hừ lạnh một tiếng ngước mắt nhìn tên kia: “Cô ấy mượn tiền của mấy người sao? Nợ bao nhiêu?”
Mấy tên cô đồn đổ mồ hôi đầm đìa: “Không nợ nữa, không nợ không nợ không nợ nữa…..”
“Tôi hỏi cô ấy nợ bao nhiêu! Tại sao lại đến Địa Đầu Xà của mấy người mượn tiền!” Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên rét lạnh.
“Dạ…..Là em gái của cô ấy cần tiền ra nước ngoài chữa bệnh, Tiền thiếu của chúng tôi thấy dáng dấp cô ấy không tệ nên.....Nam Cung thiếu gia xin anh chớ so đo, chúng tôi sẽ đi ngay, cam đoan về sau không bao giờ quấy rầy nữa.....”
“Khoan, hãy cứ tính toán cho rõ ràng.” Nam Cung Kình Hiên nâng đôi mắt lãnh ngạo lên quét qua bọn chúng, ôm chặt thân thể mỏng manh của Dụ Thiên Tuyết sát vào ngực mình, lạnh lùng nói: “Tránh cho các người về sau lại tìm cô ấy gây phiền toái!”
“Không dám không dám, chúng tôi nào dám.....”
“Vậy thì tốt.” Nam Cung Kình Hiên đã không còn kiên nhẫn, khuỷu tay theo bản năng thu chặt, thanh âm du dương âm lãnh, khạc ra mấy chữ: “Còn chưa cút!”
Mấy tên lưu manh sợ tè ra quần, nhếch nhác chạy nhanh về phía ngõ hẻm sâu.
Bóng đêm chậm rãi phủ xuống, màn đêm mông lung bao phủ hai người trong ngõ hẻm, đôi mắt thâm sâu của Nam Cung Kình Hiên sáng ngời, đợi đến khi đám người kia đi hết, sự hờn giận của anh dường như càng tăng lên, ôm chặt người trong ngực, hừ lạnh một tiếng, nâng đầu cô lên chăm chú nhìn mặt cô: “Dụ Thiên Tuyết, cô đúng là mang phiền phức đến cho tôi!”
Lúc nói những lời này anh mới phát hiện hô hấp của Dụ Thiên Tuyết rất mong manh, gần như hôn mê trong ngực anh, mấy ngón tay nhợt nhạt siết chặt áo anh cúi đầu ‘Ưm’ thật nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì.
“Đáng chết!” Nam Cung Kình Hiên kẽ nguyền rủa, vốn muốn bộc phát cơn giận với cô cũng không được, cô gái này!
“Tôi đã nói là kiếp trước tôi thiếu nợ cô! Yêu tinh cứng đầu cứng cổ” Nam Cung Kình Hiên nhỏ giọng mắng, kéo cổ tay cô vòng qua hông, ôm cô chặt hơn, đỡ thân thể của cô đi tới xe của mình.
Vết thương trên trán chảy máu rất dọa người, Nam Cung Kình Hiên cũng giấu bực tức và lo lắng ở trong lòng không phát ra, ngược lại cẩn thận từng li từng tí an trí cô trên ghế lái phụ, hàng mày nghiêm nghị hơi nhíu lại, ‘Sầm’ cửa xe đóng lại, như là không muốn cho người khác nhìn thấy sự thương yêu của mình đối với cô.
Chiếc Lamborghini xẹt qua một đường vòng cung, thoáng qua ánh đèn rực rỡ mới sáng lên nơi đầu đường.
*****
Dụ Thiên Tuyết không ngờ khi mình tỉnh lại chính là đang ở công ty.
Trong không gian xa lạ, chiếc mền mỏng thoải mái đắp ở trên người, máy điều hòa không khí mở nhiệt độ vừa phải, mái tóc của cô rơi tán loạn trên drap giường trắng tinh nhìn vô cùng mỹ lệ, hai hàng mi của Dụ Thiên Tuyết run lên, bỗng nhiên cô ngồi dậy.
Đứng lên quá đột ngột, đầu cô choáng váng, đưa tay sờ trán thì đụng phải lớp băng gạt dầy.
“Đã tỉnh rồi hả?” Nam Cung Kình Hiên cao quý ngồi trên ghế da trong phòng, khóe môi tao nhã thoáng nở nụ cười lạnh nhạt, ném tập văn kiện vừa mới ký xong sang một bên, xoay ghế qua kiêu căng lạnh lùng nhìn cô.
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn cửa kiếng bên cạnh mới biết là đang ở công ty.
“Anh.....” Cô khó khăn nhớ lại, toàn thân đau buốt và thương tổn làm cho cô nhớ tới sự kinh hãi vừa mới trải qua, cả người run lên, trong mắt đầy e ngại, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh có chút cảm động: “Nam Cung Kình Hiên, cám ơn anh vừa rồi đã cứu tôi!”
Nam
/359
|