“Khóc cái gì? Hả?” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên ám ách trầm thấp, bàn tay chậm rãi bao phủ một bên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Có gì đâu mà khóc, em còn sợ tôi ngược đãi cô ấy?”
Dụ Thiên Tuyết không muốn nói thêm gì với anh, mấy lần chỉ muốn quay đầu nhìn về phương hướng Tiểu Nhu rời khỏi, lại bị Nam Cung Kình Hiên chau mày vặn bả vai cô lại, nơi nào cũng đều không cho nhìn chỉ có thể nhìn về phía anh!
Nước mắt của cô nhẹ nhàng rơi xuống, trong mắt anh giọt lệ đó lắng đọng như một ánh sao, xinh đẹp vô cùng.
“Hừ…..” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh: “Cô gái này thật đúng là khó hiểu, thời điểm bướng bỉnh với tôi thì giống như dã thú, hiện giờ cũng chỉ là đưa tiễn Dụ Thiên Nhu thì em lại có dáng vẻ này! Rốt cuộc trái tim em làm bằng gì, hả?”
Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết từ từ trợn to, buột miệng nói: “Đó là em gái của tôi! Em gái ruột duy nhất! Em ấy mới 17 tuổi, mắt đã không nhìn thấy nhất thiết phải rời nhà đến nơi xa như vậy để chữa bệnh, anh có biết hay không, thật ra thì em ấy trời sinh sợ bóng tối, ban đêm không có ai ở bên cạnh căn bản là không ngủ được, tôi làm sao có thể không lo lắng? !”
Vừa nghĩ tới cô làm chị thế nhưng để cho Tiểu Nhu ở trong bóng tối như địa ngục ròng rã 3 năm, Dụ Thiên Tuyết run rẩy cả người, chóp mũi xông lên chua xót, trong mắt lệ cũng dâng trào kịch liệt!
Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên kiêu căng băng lãnh nhìn cô, thoáng nở nụ cười, thuận tay choàng qua cổ của cô dẫn cô tới trước người mình, lạnh nhạt thì thầm: “Biết cái gì? ! Thời điểm ba tôi ném một mình tôi ra nước ngoài tôi mới 3 tuổi, mẹ tôi vừa sinh Dạ Hi bởi vì phát bệnh mà qua đời, tôi cũng không có như cô vậy khóc đến giống quỷ!.....Phụ nữ yếu đuối!”
Giọng của anh du dương âm u trầm thấp, một cánh tay khác mạnh mẽ nhéo cằm của cô, trong đôi mắt thâm thúy lạnh như băng có ý khinh thường.
“Đi!” Bàn tay của Nam Cung Kình Hiên bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô ra khỏi sân bay.
Sau lưng anh, Dụ Thiên Tuyết mở to mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên…..3 tuổi, mẹ qua đời? Bị đưa ra nước ngoài? !
Đây là lần đầu tiên ở trước mặt cô người đàn ông này nói đến chuyện xưa của anh, nghe qua có vẻ thản nhiên lạnh nhạt như hồi tưởng, tại sao anh nói ra lại ung dung như vậy? ! Trong lòng của người đàn ông này rốt cuộc là một thế giới băng thiên tuyết địa [1] như thế nào, có một chút chân tình nào ở nơi đó hay không? !
Cô không có cách nào suy đoán, chẳng qua là cắn chặt môi, cố nén đau lòng khi người thân duy nhất đi xa tận chân trời.
Từ nay về sau, cô, Dụ Thiên Tuyết cũng chỉ còn lại một mình lẻ loi trơ trọi.
*****
Cả một ngày, Dụ Thiên Tuyết loay hoay di chuyển qua lại, cuối cùng làm xong nhiệm vụ mà ngày đó Nam Cung Kình Hiên bố trí cho cô, đưa đến phòng làm việc, anh đang họp, cũng không ngẩng đầu lên, phong thái kiêu căng cao nhã có lực áp bách khiếp người, ngẫu nhiên nở nụ cười, mọi người trong phòng làm việc phút chốc cũng nhẹ nhõm không ít.
“3 tách cà phê.” Khi Dụ Thiên Tuyết đi qua phía sau anh, Nam Cung Kình Hiên trầm giọng nói.
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn một chút 2 vị dẫn đầu giới thương mại bên cạnh anh, gật đầu một cái: “Dạ, lập tức có.”
3 tách cà phê, màu sứ trắng thanh nhã, sữa tươi và đường đều đặt ở bên cạnh để tùy ý phối hợp, Dụ Thiên Tuyết đưa vào đặt xuống từng tách từng tách, một người đàn ông mặc âu phục màu xám tro cầm tài liệu trên bàn của Nam Cung Kình Hiên lên nhìn, cười rộ lên: “Những dự án này được chỉnh lý lại rất chính xác, ngay cả triển vọng 10 năm tới đều có dự đoán trước, thật đúng là mạnh dạn! Bất quá trái lại rất có ý tứ, nơi này của Nam Cung tổng giám đốc quả thật là tàng long ngọa hổ [2] a, đây là ai làm?”
Mí mắt của Nam Cung Kình Hiên nảy mạnh lên, quét qua Dụ Thiên Tuyết một cái, ánh mắt nhu hòa dịu dàng.
“Đó là phụ nữ làm, cẩn thận tỉ mĩ chút mà thôi! Cái gì mà dự đoán!” Nam cung Kình Hiên cười rộ lên, lãnh ngạo bức người, anh nói lời khiêm tốn nhưng là Dụ Thiên Tuyết nghe thì trở thành khinh thường, gương mặt thanh thấu hơi cứng nhắc, trợn mắt trừng anh.
“Phụ nữ?” Người đàn ông mặc tây trang màu xám tro mở to mắt, không thể tin được, bỗng chốc cảm thán: “Trợ thủ đắc lực của cậu sao? To gan lớn mật dự đoán như vậy thật là hiếm thấy!”
Nam Cung Kình Hiên cũng không muốn tiếp tục dây dưa về việc này nữa, kéo qua văn kiện trong tay người đàn ông kia ném vào hộc bàn của mình, giống như là bị ngấp nghé thứ gì đó mà mình mến yêu vậy, không kiên nhẫn mà hẹp hòi, duy trì lễ phép lạnh lùng nói: “Tiếp tục bàn về đề án, đừng nói chuyện khác!”
Dụ Thiên Tuyết nhìn ra anh không vui cũng lười trông nom, đứng lên đi ra ngoài.
Buổi tối đã tới khiến cho cô hơi có chút sợ hãi, làm công việc cũng bị phân tâm, cô không quên mình đã đáp ứng điều kiện của Nam Cung Kình Hiên, hàng mày thanh tú hơi nhíu lên, những ngón tay mảnh khảnh cũng nhợt nhạt, lòng bàn tay thấm ra lớp mồ hôi mỏng.
Làm phụ nữ của anh, phải làm như thế nào?
Cô không muốn nghĩ nhiều như vậy, gần đến lúc hết giờ làm việc, xuyên thấu qua cửa sổ bách hợp có thể thấy Nam Cung Kình Hiên không có trong phòng làm việc, cũng không có bất kỳ chỉ thị muốn cô ở lại làm gì đó, Dụ Thiên Tuyết giật mình một cái, dọn dẹp gọn gàng bàn làm việc, nhanh nhẹn đi về phía cửa thủy tinh quét thẻ, tan tầm đúng giờ!
.....Có phải hiện tại anh đã không còn hứng thú? Vậy thì thật là tốt quá!
Cô nghĩ như vậy, sự thoải mái trong lòng càng lúc càng lớn, những oán hận và khuất nhục bị người đàn ông này khi dễ hình như cũng phai nhạt một ít, bây giờ có thể hoàn toàn thoát khỏi anh không còn gì tốt hơn, Dụ Thiên Tuyết không ngồi xe buýt, chỉ thong thả đi từng bước chầm chậm dọc theo đường phố, nhìn phong cảnh thành phố chạng vạng bận rộn, ráng chiều đuổi theo bước chân cô, làm cho từng bước từng bước của cô giống như là giẫm lên hào quang.
Hiện giờ Tiểu Nhu đã đến nước ngoài chưa? Em có ổn hay không?
Suy nghĩ
/359
|