Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Chương 111: Cùng Nam Cung Hình Hiên hồi còn nhỏ giống nhau như đúc
/345
|
“Tiểu Ảnh, con ở chỗ này chờ một chút, mẹ đi ra đường đón xe, con không được tùy tiện đi đâu biết không?”
“Dạ, con biết rồi mẹ.”
“Con bảo đảm sẽ không hay sao? Lần trước con đã chạy loạn rồi.” Dụ Thiên Tuyết chầm chậm cau mày, có hơi không yên lòng.
“Con thề với dì nhỏ, con sẽ không chạy loạn.” Tiểu Ảnh giơ lên ba ngón tay, son sắt nói lời thề. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
“Đừng, con đừng chơi trò thề thốt này nữa, mẹ tin con một lần.” Dụ Thiên Tuyết vội vàng ngăn cản cậu bé, nhẹ giọng nói.
Tiểu Ảnh nhất thời rối rắm: “Mẹ, mẹ lợi hại.”
Dụ Thiên Tuyết vỗ vỗ vai cậu bé, đi tới bên trên đường lớn đón xe.
Nam Cung Ngạo ngồi ở trong xe, La Mân Thành ngồi bên cạnh, hai người trò chuyện với nhau nhìn như rất vui vẻ, trên mặt La Mân Thành lại hiện vài phần bất mãn, trọng tâm chủ đề đang cao trào, sau đó rốt cuộc không nhịn được thở dài, trầm giọng nói: “Anh Nam Cung này, Tình Uyển nhà tôi đúng là đợi Kình Hiên ròng rã năm năm rồi, thời gian bọn chúng đính hôn đến bây giờ đủ dài rồi chứ? Như thế nào mà vẫn chậm chạp không kết hôn đây? Đàn ông thì không sao, nhưng tuổi xuân của con gái cứ như vậy mà hao mòn theo năm tháng, ví bằng Tình Uyển không thể kết hôn sớm thì nó ở lại Paris phát triển sự nghiệp của mình cũng tốt, nhưng nó trở về đã năm năm rồi, cứ chờ đợi vô ích như vầy, bên ngoài cũng không tiện ăn nói a!”
Nam Cung Ngạo vẫn cười hời hợt như cũ, nhưng rõ ràng tay cầm ba-toong đã chầm chậm siết chặt.
“Cái thằng con ngỗ nghịch đó của tôi, quả thực là làm cho tôi muốn dạy dỗ nó một trận! Chuyện này tôi đã đề cập với nó không dưới mười lần, nó cứ như thế không cho tôi một câu trả lời chính xác, con bé Tình Uyển kia tôi biết rõ, rất thông cảm cho người khác, cứ kéo dài thế này cũng không phải là biện pháp, nội trong năm nay, nhất định phải bắt bọn chúng làm cho xong chuyện này.”
“Lời nói của anh có thể định đoạt?” La Mân Thành nhíu mày hỏi.
Nam Cung Ngạo hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, nhưng rất rõ ràng, vẻ trầm tĩnh chững chạc ngoài mặt đã có sự cương quyết quyết định.
Mưa mịt mờ rơi xuống, vốn là xe rất ít, đường phía trước nhìn không phải rất rõ, chạy chậm cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, Nam Cung Ngạo đang ngồi nhìn phía trước, phảng phất thấy một phụ nữ đón xe, bóng dáng mảnh khảnh mặc áo khoác màu xám tro, ưu nhã mà xinh đẹp, ở sau lưng cô có hình như có đứa bé trai che dù, đang ngửa đầu đếm những giọt mưa rơi.
Nam Cung Ngạo vốn không có chú ý bao nhiêu, ngay tại lúc xe đến gần, trong nháy mắt đó, nhạy cảm, trong đôi mắt đột nhiên sáng lên sự sắc bén!
___ Người phụ nữ kia!
Dụ Thiên Tuyết đưa tay ngăn đón một chiếc xe, lại không nghĩ rằng, chiếc xe kia không những không ngừng mà ngược lại còn vọt tới nhanh hơn, cô vội vàng rút tay về quay ngược lại một chút, nhưng vẫn bị chiếc xe đó tóe nước mưa quét đến ống quần.
“…..” Cô cau mày, nhìn chiếc xe đã chạy xa kia, đôi mắt đẹp lộ ra mấy phần oán trách.
Mà bên trong chiếc xe kia, sự kinh hãi trong lòng Nam Cung Ngạo thật lâu cũng không thể tản đi, lúc xe chạy qua ông còn không nhịn được quay đầu lại nhìn một chút, rốt cuộc có thể khẳng định, người phụ nữ kia chính là cô gái năm năm trước, mà đứa bé trai xinh đẹp đến mức tận cùng bên cạnh cô, quả thật, dáng dấp cùng Nam Cung Hình Hiên hồi còn nhỏ giống nhau như đúc!
Trái tim già nua chợt nhảy lên, đập từng cơn từng cơn dồn dập.
“Anh Nam Cung, anh làm sao vậy?” La Mân Thành nhíu mày, nhìn ra ông có hơi xúc động.
Nam Cung Ngạo yên tĩnh trở lại, thật lâu sau mới từ từ hòa hoãn tâm tình, nghĩ chắc là mình nhìn lầm, chậm rãi cười rộ lên: “A….. Già rồi, mắt có chút không tốt, nhìn đông nhìn tây cũng không còn rõ nữa.”
Nhưng mà người phụ nữ kia, ông thật sự nhìn thấy rõ ràng.
Năm năm trước, hai anh em Dạ Hi và Kình Hiên tranh cãi ầm ĩ một trận suýt nữa thì hoàn toàn trở mặt, ở trong nhà huyên náo không can ngăn được, đứa bé của Dạ Hi vừa mới chào đời, cơ thể cực kỳ suy yếu, trời mới biết, vì cái gì mà Kình Hiên cái người làm anh này, thế nhưng có thể phát ra cơn giận lớn đến vậy, ngày hôm sau lại cả đêm không về, được người ta phát hiện ở trên đường cao tốc, ngay cả xe cũng phải kéo trở về!
Sau đó Nam Cung Ngạo mới biết nguyên nhân….. Bất quá chỉ là vì một cô gái mất tích mà thôi!
“Dạ, con biết rồi mẹ.”
“Con bảo đảm sẽ không hay sao? Lần trước con đã chạy loạn rồi.” Dụ Thiên Tuyết chầm chậm cau mày, có hơi không yên lòng.
“Con thề với dì nhỏ, con sẽ không chạy loạn.” Tiểu Ảnh giơ lên ba ngón tay, son sắt nói lời thề. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
“Đừng, con đừng chơi trò thề thốt này nữa, mẹ tin con một lần.” Dụ Thiên Tuyết vội vàng ngăn cản cậu bé, nhẹ giọng nói.
Tiểu Ảnh nhất thời rối rắm: “Mẹ, mẹ lợi hại.”
Dụ Thiên Tuyết vỗ vỗ vai cậu bé, đi tới bên trên đường lớn đón xe.
Nam Cung Ngạo ngồi ở trong xe, La Mân Thành ngồi bên cạnh, hai người trò chuyện với nhau nhìn như rất vui vẻ, trên mặt La Mân Thành lại hiện vài phần bất mãn, trọng tâm chủ đề đang cao trào, sau đó rốt cuộc không nhịn được thở dài, trầm giọng nói: “Anh Nam Cung này, Tình Uyển nhà tôi đúng là đợi Kình Hiên ròng rã năm năm rồi, thời gian bọn chúng đính hôn đến bây giờ đủ dài rồi chứ? Như thế nào mà vẫn chậm chạp không kết hôn đây? Đàn ông thì không sao, nhưng tuổi xuân của con gái cứ như vậy mà hao mòn theo năm tháng, ví bằng Tình Uyển không thể kết hôn sớm thì nó ở lại Paris phát triển sự nghiệp của mình cũng tốt, nhưng nó trở về đã năm năm rồi, cứ chờ đợi vô ích như vầy, bên ngoài cũng không tiện ăn nói a!”
Nam Cung Ngạo vẫn cười hời hợt như cũ, nhưng rõ ràng tay cầm ba-toong đã chầm chậm siết chặt.
“Cái thằng con ngỗ nghịch đó của tôi, quả thực là làm cho tôi muốn dạy dỗ nó một trận! Chuyện này tôi đã đề cập với nó không dưới mười lần, nó cứ như thế không cho tôi một câu trả lời chính xác, con bé Tình Uyển kia tôi biết rõ, rất thông cảm cho người khác, cứ kéo dài thế này cũng không phải là biện pháp, nội trong năm nay, nhất định phải bắt bọn chúng làm cho xong chuyện này.”
“Lời nói của anh có thể định đoạt?” La Mân Thành nhíu mày hỏi.
Nam Cung Ngạo hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, nhưng rất rõ ràng, vẻ trầm tĩnh chững chạc ngoài mặt đã có sự cương quyết quyết định.
Mưa mịt mờ rơi xuống, vốn là xe rất ít, đường phía trước nhìn không phải rất rõ, chạy chậm cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, Nam Cung Ngạo đang ngồi nhìn phía trước, phảng phất thấy một phụ nữ đón xe, bóng dáng mảnh khảnh mặc áo khoác màu xám tro, ưu nhã mà xinh đẹp, ở sau lưng cô có hình như có đứa bé trai che dù, đang ngửa đầu đếm những giọt mưa rơi.
Nam Cung Ngạo vốn không có chú ý bao nhiêu, ngay tại lúc xe đến gần, trong nháy mắt đó, nhạy cảm, trong đôi mắt đột nhiên sáng lên sự sắc bén!
___ Người phụ nữ kia!
Dụ Thiên Tuyết đưa tay ngăn đón một chiếc xe, lại không nghĩ rằng, chiếc xe kia không những không ngừng mà ngược lại còn vọt tới nhanh hơn, cô vội vàng rút tay về quay ngược lại một chút, nhưng vẫn bị chiếc xe đó tóe nước mưa quét đến ống quần.
“…..” Cô cau mày, nhìn chiếc xe đã chạy xa kia, đôi mắt đẹp lộ ra mấy phần oán trách.
Mà bên trong chiếc xe kia, sự kinh hãi trong lòng Nam Cung Ngạo thật lâu cũng không thể tản đi, lúc xe chạy qua ông còn không nhịn được quay đầu lại nhìn một chút, rốt cuộc có thể khẳng định, người phụ nữ kia chính là cô gái năm năm trước, mà đứa bé trai xinh đẹp đến mức tận cùng bên cạnh cô, quả thật, dáng dấp cùng Nam Cung Hình Hiên hồi còn nhỏ giống nhau như đúc!
Trái tim già nua chợt nhảy lên, đập từng cơn từng cơn dồn dập.
“Anh Nam Cung, anh làm sao vậy?” La Mân Thành nhíu mày, nhìn ra ông có hơi xúc động.
Nam Cung Ngạo yên tĩnh trở lại, thật lâu sau mới từ từ hòa hoãn tâm tình, nghĩ chắc là mình nhìn lầm, chậm rãi cười rộ lên: “A….. Già rồi, mắt có chút không tốt, nhìn đông nhìn tây cũng không còn rõ nữa.”
Nhưng mà người phụ nữ kia, ông thật sự nhìn thấy rõ ràng.
Năm năm trước, hai anh em Dạ Hi và Kình Hiên tranh cãi ầm ĩ một trận suýt nữa thì hoàn toàn trở mặt, ở trong nhà huyên náo không can ngăn được, đứa bé của Dạ Hi vừa mới chào đời, cơ thể cực kỳ suy yếu, trời mới biết, vì cái gì mà Kình Hiên cái người làm anh này, thế nhưng có thể phát ra cơn giận lớn đến vậy, ngày hôm sau lại cả đêm không về, được người ta phát hiện ở trên đường cao tốc, ngay cả xe cũng phải kéo trở về!
Sau đó Nam Cung Ngạo mới biết nguyên nhân….. Bất quá chỉ là vì một cô gái mất tích mà thôi!
/345
|