Mặt rất nóng, Dụ Thiên Tuyết cảm thấy cả người cũng sắp bị thiêu cháy, chỉ khi tay của Bùi Vũ Triết chạm vào mặt cô mới hơi thoải mái một chút, huyệt thái dương giật giật, đầu thật là đau.
"Đã đỡ hơn một chút….." Dụ Thiên Tuyết khàn giọng nói, chỉ muốn thoát khỏi cảm giác nóng ran này.
Nhưng, mặt và thân thể đều nóng đến mức như không phải là chính cô vậy.
Một loại khát vọng không giải thích được từ trong thân thể tản mát ra, cả người cô tê dại, mềm nhũn sắp ngồi không yên.
Bùi Vũ Triết càng lúc càng lo lắng, đi qua đỡ vai cô để cô dựa vào chỗ ngồi, nhẹ giọng hỏi: "Thiên Tuyết, rốt cuộc em làm sao vậy? Nói cho anh biết ở đâu không thoải mái, anh dẫn em rời đi được không?"
Dụ Thiên Tuyết dựa vào lưng ghế lạnh ngắt thấy có chút thoải mái, hàng mi như cánh bướm từ từ mở ra, thấy gương mặt của Bùi Vũ Triết tay cô vô ý thức xoa xoa bả vai anh, cắn môi nói: "Em không đứng lên nổi, mệt quá....."
Bùi Vũ Triết có hơi kinh ngạc nhìn động tác của cô, cảm thụ lòng bàn tay mềm mại của cô, tim đập nhanh và loạn nhịp một trận.
"Được, anh đỡ em dậy." Anh khàn giọng nói, ôm thắt lưng của cô kéo cô từ trên ghế đứng dậy, thế nhưng không nghĩ tới, nhất thời cô đứng không vững lại ngã vào trong lồng ngực mình, Bùi Vũ Triết vội vàng ôm chặt thắt lưng cô không để cô trượt xuống, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
"Thiên Tuyết, nói cho anh biết rốt cuộc em làm sao vậy?" Bùi Vũ Triết chăm chú nhìn mặt cô, lo âu hỏi.
Thân thể Dụ Thiên Tuyết mềm nhũn nương tựa vào người anh, thanh âm bên tai như có như không như đến từ ngoài không gian, mắt cô nặng nề không mở ra được, hàng mi như cánh bướm rũ xuống, cúi đầu thở hổn hển dựa vào anh, chết sống ở trong lòng anh, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, tay cô run rẩy muốn kéo mở cổ áo của anh ra.
"Em rất khó chịu..... Không biết khó chịu ở đâu....."
Bùi Vũ Triết bị động tác của cô làm cho sợ hết hồn lần nữa, ngón tay cô luôn mềm mại mát lạnh, nhưng bây giờ lại nóng hổi, anh vội giơ tay sờ trán cô một cái, cũng rất nóng, mặt và cổ cũng giống như vậy.
Tình huống như thế này không giống bị dị ứng, cô chỉ mới ăn qua một phần gan ngỗng, uống qua một ly rượu mà thôi, hơn nữa anh cũng ăn một phần như thế làm sao có thể xảy ra chuyện gì??
"Ngoan..... Anh dẫn em rời khỏi nơi đây, trở về phải nghỉ ngơi biết không?"
Dụ Thiên Tuyết không chịu, khó khăn lắc đầu, cau mày nói: "Tiểu Ảnh....."
"Đừng lo lắng cho Tiểu Ảnh, anh sẽ kêu người trông nom thằng bé." Bùi Vũ Triết bảo đảm, ôm lấy thân thể mềm mại nóng hổi của cô, đi tới cửa dặn dò bồi bàn một tiếng, rồi đi ra bên ngoài.
Mưa lớn bàng bạc.
Dụ Thiên Tuyết cảm giác có chút mát lạnh, chậm rãi mở mắt nhìn mưa đầy trời, Bùi Vũ Triết để cô đứng ở cổng rồi đi vào lấy dù, cô ngửa mặt nhìn màn mưa khắp trời cảm thấy như có thể giải thoát, trong nháy mắt, mưa bụi lạnh buốt phần phật tạt vào người, Dụ Thiên Tuyết lạnh cóng đến mức giật mình một cái, lại thấy cảm giác nóng ran toàn thân đang dần dần biến mất.
Cô ôm chặt hai vai, một lát lại buông ra, mê man đi trong màn mưa mịt mù.
Bùi Vũ Triết cầm dù quay trở lại đã không thấy tăm hơi bóng dáng cô, sốt ruột một trận, rốt cuộc nhìn thấy cô ở trong mưa.
"Thiên Tuyết!" Bùi Vũ Triết vừa kêu vừa chạy tới, chạy ào vào trong mưa, quăng cái dù ôm chặt cô: "Đáng chết..... Sao em ở chỗ này dầm mưa! Không phải kêu em chờ anh một lát sao! Mưa lớn như thế em muốn làm cái gì!"
Dụ Thiên Tuyết không nói lời nào, cả người chỉ run rẩy, phát hiện mưa dội vào thân thể cũng không xua tan được khát vọng.
Bùi Vũ Triết cố định lại thân thể cô, cúi người nhặt cây dù trên đất lên muốn mở ra che kín cả hai, bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết quấn lên cổ anh, cánh môi mềm lạnh hôn lên môi anh.
Bùi Vũ Triết trợn to hai mắt, khiếp sợ đứng im tại chỗ.
Hai cánh tay cô quấn vòng quanh cổ anh, cánh môi khe khẽ hôn nhẹ lên bờ môi anh, không bắt được trọng điểm, giọng nói run run mang theo tiếng khóc nức nở: "Giúp em..... Em nóng quá..... Nóng quá....."
Lần đầu tiên Bùi Vũ Triết cảm thụ sự chủ động của cô, trái tim cũng bị rung động, cơ hồ không nhịn được mà ôm chặt thắt lưng của cô nặng nề hôn trả lại, nhưng mưa lạnh như băng kích thích lý trí của anh, bàn tay anh nắm lấy thắt lưng cô, chống trán vào trán cô, nói: "Thiên Tuyết, em nhìn anh..... Anh biết chuyện gì xảy ra, em..... Em bị bỏ thuốc phải hay không?"
Căn bản là Dụ Thiên Tuyết nghe không rõ anh đang nói gì, không chiếm được gì đó có thể thoải mái, hai cánh tay của cô lại quấn lên cổ anh, thống khổ cúi đầu, cả người run rẩy, đôi tay vòng sau lưng anh níu chặt áo anh không biết làm sao mới có thể giải thoát.
Trong mắt Bùi Vũ Triết là sự nóng bỏng, không còn kịp cầm dù ngăn trở cô nữa, trực tiếp ôm ngang cô lên hướng về chiếc xe đi tới.
Mưa to bàng bạc, anh đặt Dụ Thiên Tuyết ở trên ghế sau cài dây an toàn lại, vén tóc cô ra chăm chú nhìn cô.
Dụ Thiên Tuyết nắm thật chặt một bàn tay của anh, run rẩy không chịu buông ra.
Bị mưa dầm ướt đẫm, y phục dính sát trên người cô, tôn lên hình dáng và đường cong quyến rũ khiến người ta hít thở không thông, cô ngửa đầu thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã ửng hồng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp hấp dẫn, tinh xảo vô cùng.
Bùi Vũ Triết không nhịn được, cúi người hôn lên môi cô.
Cánh môi lạnh như băng, lúc hôn lại trơn nhẵn mềm mại, đầu lưỡi nóng bỏng của anh quét qua cánh môi cô, trượt sâu vào, dùng sức hôn, nếm đến hương vị nơi đầu lưỡi của cô, cả người anh run lên, ở trên ghế sau ôm cô thật chặt.
Dục vọng trong thân thể Dụ Thiên Tuyết bị khơi mào, hai cánh tay quấn quanh cổ anh kéo thấp xuống.
Thật thoải mái..... Dường như chạm đến dòng nước lạnh, mát rượi đến mức có thể làm dịu đi sự khô nóng trong cơ thể cô.
"….." Bùi Vũ Triết kêu rên lên một tiếng, tay anh xoa tóc cô cảm giác mình muốn mau chóng chiếm lấy cô, chẳng qua là đang ở trong xe anh không có cách nào cứ như vậy mà cợt nhã cô, huống chi cô đã không còn thanh tỉnh..... Anh cau mày thật chặt, liều mạng dùng lý trí khiến bản thân dừng lại, hồi lâu sau mới rời khỏi cánh môi bị hôn có hơi sưng đỏ của cô, ở khoảng cách gần chăm chú nhìn cô.
"Đừng đi….." Dụ Thiên Tuyết quấn anh thật chặt, trong mắt mơ hồ rưng rưng lệ, run giọng nói: "Không được đi, em thật sự rất khó chịu….." Thậm chí cô giơ tay túm lấy y phục của chính mình, cả người nóng đến muốn thiêu cháy.
"Thiên Tuyết!" Giọng của Bùi Vũ Triết khàn khàn kêu cô ngưng lại, đột nhiên cầm lấy tay cô không để cho động tác của cô đi xuống.
"Ngoan một chút, xin em..... Nếu không anh thật sự khống chế không được, anh không muốn tổn thương em!" Bùi Vũ Triết thở hổn hển nói, trong mắt có ngọn lửa cháy bỏng, kiên quyết kéo tay cô ra ném cô ở trên ghế sau, đóng cửa xe "Phanh!" một tiếng.
Bước ra ngoài xe, dính ướt chút nước mưa, lúc này Bùi Vũ Triết mới kéo cửa xe ghế trước ra ngồi vào.
Đêm này, quả thật điên đảo cuồng loạn, Bùi Vũ Triết khởi động xe mới nhớ tới hoàn toàn không biết muốn dẫn cô đi nơi nào, anh không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nên không nhìn kính chiếu hậu một lần nào, đối với sự khó chịu rên rỉ của cô cũng mắt điếc tai ngơ, chẳng qua quả đấm càng nắm càng chặt, dễ dàng nhận ra sự nhẫn nại chịu đựng đang trải qua khảo nghiệm lớn đến như thế nào.
Đi chỗ nào?
Bây giờ cô đang trong tình trạng này, chẳng lẽ tìm một chỗ đông lạnh cô cả đêm?!
"Chết tiệt….." Bùi Vũ Triết khẽ nguyền rủa, vốn sự kiềm chế của anh cũng rất thấp, vẫn luôn dựa vào sự thanh tỉnh của cô không ngừng đẩy ra anh cảnh cáo anh mới có thể kiềm nén, hiện tại anh càng lúc càng không thể kiềm chế bản thân, mà vừa nãy, đến tột cùng là ai bỏ thuốc hại cô?
Nghĩ tới nghĩ lui đều không hiểu rõ, Bùi Vũ Triết móc lung tung từ trong túi ra một tấm thẻ, là của một khách sạn vừa cho anh danh thiếp, tối nay, có lẽ, chỉ có thể đến đó.
Gọi điện thoại cho người chăm sóc tốt Tiểu Ảnh, Bùi Vũ Triết đạp cần ga hướng về phía khách sạn kia chạy tới.
*****
Bóng đêm yên tĩnh.
La Tình Uyển dựa vào cửa sổ xe mơ màng nhắm mắt, mãi cho đến khi trong xe có chút động tĩnh mới từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt sắc lạnh của Nam Cung Kình Hiên xuất hiện trước mặt cô ta, lạnh lùng hỏi: "Sao cô lại ở chỗ này?"
Ý thức của La Tình Uyển có hơi không thanh tỉnh, cố gắng mở mắt nhìn chung quanh, lúc này mới rõ, hình như xe đang chạy đến dưới cao ốc Lịch Viễn, cô ta ngước mắt, đôi mắt trong trẻo có chút mê man: "Em....."
"Nam Cung thiếu gia." Tài xế vội vàng nói: "Là như thế này, tôi biết xe của cậu xảy ra chút vấn đề nên kêu tôi tới đón về biệt thự, nhưng nửa đường nhận được điện thoại của quản lý La, kêu tôi thuận đường cùng đón La tiểu thư về, La tiểu thư vừa tham dự tiệc rượu, có thể, có thể uống hơi nhiều....."
Nam Cung Kình Hiên nghe tài xế giải thích, hừ lạnh một tiếng.
"Cho ông hai lựa chọn, ông đưa cô ta về tôi tự mình đón taxi, hoặc là ——" Anh lạnh giọng nói với tài xế, cúi người nhìn chằm chằm La Tình Uyển trên ghế sau, tiếp tục nói: "Cô xuống, tự mình đón taxi về nhà họ La, tôi không rảnh dẫn cô đến biệt thự Nam Cung."
La Tình Uyển nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn lãng của anh, trong lòng là một trời tuyệt vọng.
"Không cần đâu….." Đôi môi tái nhợt của La Tình Uyển khạc ra ba chữ kia, tự bước xuống xe, nắm chặt túi xách không để cho mình ngã xuống: "Em tự đi, không nhọc phiền anh phí tâm, đây là xe nhà anh, thật ra thì cũng không còn bao nhiêu quan hệ với em, không phải em không trả nổi tiền taxi, anh không cần đuổi em."
Vừa nói xong, cô ta liền đi tới ven đường, thân hình có chút lắc lư, ở ven đường vẫy tay đón xe.
Tài xế chận lại nói: "Thiếu gia, đã trễ thế này đừng để La tiểu thư một mình đón taxi, không an toàn! Cho dù có ồn ào mâu thuẫn gì, tóm lại La tiểu thư mà xảy ra chuyện thì không tốt....."
Gương mặt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên đè nén sự tức giận.
Một hồi lâu, rốt cuộc anh đi tới kéo cánh tay của La Tình Uyển, lạnh lùng nói: "Được rồi, say khướt thì đừng mất mặt đứng ở ven đường, tôi đưa cô về nhà họ La, chính cô tự xem xét lại bản thân, uống nhiều rượu như vậy làm cái gì!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Tình Uyển lặng ngắt như tờ, một câu cũng không nói.
Hai người cứ như vậy lên xe, cô ta dựa vào cửa sổ xe chậm rãi nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Em cũng không muốn uống nhiều, chỉ vì mỗi người em gặp đều hỏi tại sao anh không tới cùng em, vì thế em đành phải uống luôn phần rượu kia của anh mới không mất lễ tiết….. Anh cho rằng trên thế giới này có bao nhiêu người thật tâm đau lòng em....."
Nam Cung Kình Hiên lạnh mặt nghe cô ta nói, trong đôi mắt thâm thúy mơ hồ có sự không kiên nhẫn cùng hận ý.
Anh chịu đựng không nói gì nữa, chỉ nghe điện thoại vang lên trong túi xách của cô ta. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
La Tình Uyển cau mày nhịn xuống cảm giác muốn nôn, thò tay vào trong túi xách nhận điện thoại: "Alô? Chuyện gì?"
"Tôi không biết Bùi Vũ Triết đi đâu….." La Tình Uyển chống tay ngồi dậy, nhẹ giọng nói: "Ban tổ chức mấy người không trông chừng anh ấy, kêu tôi tìm người ở đâu? Tôi chỉ biết anh ấy và Dụ Thiên Tuyết đến cùng nhau, mấy người tìm cô ấy đi......"
Vốn Nam Cung Kình Hiên không chú ý nghe cô ta nói gì, chẳng qua, đột nhiên nghe thấy cái tên kia, bất thình lình kích động thần kinh của anh!
Hết chương 163
"Đã đỡ hơn một chút….." Dụ Thiên Tuyết khàn giọng nói, chỉ muốn thoát khỏi cảm giác nóng ran này.
Nhưng, mặt và thân thể đều nóng đến mức như không phải là chính cô vậy.
Một loại khát vọng không giải thích được từ trong thân thể tản mát ra, cả người cô tê dại, mềm nhũn sắp ngồi không yên.
Bùi Vũ Triết càng lúc càng lo lắng, đi qua đỡ vai cô để cô dựa vào chỗ ngồi, nhẹ giọng hỏi: "Thiên Tuyết, rốt cuộc em làm sao vậy? Nói cho anh biết ở đâu không thoải mái, anh dẫn em rời đi được không?"
Dụ Thiên Tuyết dựa vào lưng ghế lạnh ngắt thấy có chút thoải mái, hàng mi như cánh bướm từ từ mở ra, thấy gương mặt của Bùi Vũ Triết tay cô vô ý thức xoa xoa bả vai anh, cắn môi nói: "Em không đứng lên nổi, mệt quá....."
Bùi Vũ Triết có hơi kinh ngạc nhìn động tác của cô, cảm thụ lòng bàn tay mềm mại của cô, tim đập nhanh và loạn nhịp một trận.
"Được, anh đỡ em dậy." Anh khàn giọng nói, ôm thắt lưng của cô kéo cô từ trên ghế đứng dậy, thế nhưng không nghĩ tới, nhất thời cô đứng không vững lại ngã vào trong lồng ngực mình, Bùi Vũ Triết vội vàng ôm chặt thắt lưng cô không để cô trượt xuống, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
"Thiên Tuyết, nói cho anh biết rốt cuộc em làm sao vậy?" Bùi Vũ Triết chăm chú nhìn mặt cô, lo âu hỏi.
Thân thể Dụ Thiên Tuyết mềm nhũn nương tựa vào người anh, thanh âm bên tai như có như không như đến từ ngoài không gian, mắt cô nặng nề không mở ra được, hàng mi như cánh bướm rũ xuống, cúi đầu thở hổn hển dựa vào anh, chết sống ở trong lòng anh, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, tay cô run rẩy muốn kéo mở cổ áo của anh ra.
"Em rất khó chịu..... Không biết khó chịu ở đâu....."
Bùi Vũ Triết bị động tác của cô làm cho sợ hết hồn lần nữa, ngón tay cô luôn mềm mại mát lạnh, nhưng bây giờ lại nóng hổi, anh vội giơ tay sờ trán cô một cái, cũng rất nóng, mặt và cổ cũng giống như vậy.
Tình huống như thế này không giống bị dị ứng, cô chỉ mới ăn qua một phần gan ngỗng, uống qua một ly rượu mà thôi, hơn nữa anh cũng ăn một phần như thế làm sao có thể xảy ra chuyện gì??
"Ngoan..... Anh dẫn em rời khỏi nơi đây, trở về phải nghỉ ngơi biết không?"
Dụ Thiên Tuyết không chịu, khó khăn lắc đầu, cau mày nói: "Tiểu Ảnh....."
"Đừng lo lắng cho Tiểu Ảnh, anh sẽ kêu người trông nom thằng bé." Bùi Vũ Triết bảo đảm, ôm lấy thân thể mềm mại nóng hổi của cô, đi tới cửa dặn dò bồi bàn một tiếng, rồi đi ra bên ngoài.
Mưa lớn bàng bạc.
Dụ Thiên Tuyết cảm giác có chút mát lạnh, chậm rãi mở mắt nhìn mưa đầy trời, Bùi Vũ Triết để cô đứng ở cổng rồi đi vào lấy dù, cô ngửa mặt nhìn màn mưa khắp trời cảm thấy như có thể giải thoát, trong nháy mắt, mưa bụi lạnh buốt phần phật tạt vào người, Dụ Thiên Tuyết lạnh cóng đến mức giật mình một cái, lại thấy cảm giác nóng ran toàn thân đang dần dần biến mất.
Cô ôm chặt hai vai, một lát lại buông ra, mê man đi trong màn mưa mịt mù.
Bùi Vũ Triết cầm dù quay trở lại đã không thấy tăm hơi bóng dáng cô, sốt ruột một trận, rốt cuộc nhìn thấy cô ở trong mưa.
"Thiên Tuyết!" Bùi Vũ Triết vừa kêu vừa chạy tới, chạy ào vào trong mưa, quăng cái dù ôm chặt cô: "Đáng chết..... Sao em ở chỗ này dầm mưa! Không phải kêu em chờ anh một lát sao! Mưa lớn như thế em muốn làm cái gì!"
Dụ Thiên Tuyết không nói lời nào, cả người chỉ run rẩy, phát hiện mưa dội vào thân thể cũng không xua tan được khát vọng.
Bùi Vũ Triết cố định lại thân thể cô, cúi người nhặt cây dù trên đất lên muốn mở ra che kín cả hai, bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết quấn lên cổ anh, cánh môi mềm lạnh hôn lên môi anh.
Bùi Vũ Triết trợn to hai mắt, khiếp sợ đứng im tại chỗ.
Hai cánh tay cô quấn vòng quanh cổ anh, cánh môi khe khẽ hôn nhẹ lên bờ môi anh, không bắt được trọng điểm, giọng nói run run mang theo tiếng khóc nức nở: "Giúp em..... Em nóng quá..... Nóng quá....."
Lần đầu tiên Bùi Vũ Triết cảm thụ sự chủ động của cô, trái tim cũng bị rung động, cơ hồ không nhịn được mà ôm chặt thắt lưng của cô nặng nề hôn trả lại, nhưng mưa lạnh như băng kích thích lý trí của anh, bàn tay anh nắm lấy thắt lưng cô, chống trán vào trán cô, nói: "Thiên Tuyết, em nhìn anh..... Anh biết chuyện gì xảy ra, em..... Em bị bỏ thuốc phải hay không?"
Căn bản là Dụ Thiên Tuyết nghe không rõ anh đang nói gì, không chiếm được gì đó có thể thoải mái, hai cánh tay của cô lại quấn lên cổ anh, thống khổ cúi đầu, cả người run rẩy, đôi tay vòng sau lưng anh níu chặt áo anh không biết làm sao mới có thể giải thoát.
Trong mắt Bùi Vũ Triết là sự nóng bỏng, không còn kịp cầm dù ngăn trở cô nữa, trực tiếp ôm ngang cô lên hướng về chiếc xe đi tới.
Mưa to bàng bạc, anh đặt Dụ Thiên Tuyết ở trên ghế sau cài dây an toàn lại, vén tóc cô ra chăm chú nhìn cô.
Dụ Thiên Tuyết nắm thật chặt một bàn tay của anh, run rẩy không chịu buông ra.
Bị mưa dầm ướt đẫm, y phục dính sát trên người cô, tôn lên hình dáng và đường cong quyến rũ khiến người ta hít thở không thông, cô ngửa đầu thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã ửng hồng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp hấp dẫn, tinh xảo vô cùng.
Bùi Vũ Triết không nhịn được, cúi người hôn lên môi cô.
Cánh môi lạnh như băng, lúc hôn lại trơn nhẵn mềm mại, đầu lưỡi nóng bỏng của anh quét qua cánh môi cô, trượt sâu vào, dùng sức hôn, nếm đến hương vị nơi đầu lưỡi của cô, cả người anh run lên, ở trên ghế sau ôm cô thật chặt.
Dục vọng trong thân thể Dụ Thiên Tuyết bị khơi mào, hai cánh tay quấn quanh cổ anh kéo thấp xuống.
Thật thoải mái..... Dường như chạm đến dòng nước lạnh, mát rượi đến mức có thể làm dịu đi sự khô nóng trong cơ thể cô.
"….." Bùi Vũ Triết kêu rên lên một tiếng, tay anh xoa tóc cô cảm giác mình muốn mau chóng chiếm lấy cô, chẳng qua là đang ở trong xe anh không có cách nào cứ như vậy mà cợt nhã cô, huống chi cô đã không còn thanh tỉnh..... Anh cau mày thật chặt, liều mạng dùng lý trí khiến bản thân dừng lại, hồi lâu sau mới rời khỏi cánh môi bị hôn có hơi sưng đỏ của cô, ở khoảng cách gần chăm chú nhìn cô.
"Đừng đi….." Dụ Thiên Tuyết quấn anh thật chặt, trong mắt mơ hồ rưng rưng lệ, run giọng nói: "Không được đi, em thật sự rất khó chịu….." Thậm chí cô giơ tay túm lấy y phục của chính mình, cả người nóng đến muốn thiêu cháy.
"Thiên Tuyết!" Giọng của Bùi Vũ Triết khàn khàn kêu cô ngưng lại, đột nhiên cầm lấy tay cô không để cho động tác của cô đi xuống.
"Ngoan một chút, xin em..... Nếu không anh thật sự khống chế không được, anh không muốn tổn thương em!" Bùi Vũ Triết thở hổn hển nói, trong mắt có ngọn lửa cháy bỏng, kiên quyết kéo tay cô ra ném cô ở trên ghế sau, đóng cửa xe "Phanh!" một tiếng.
Bước ra ngoài xe, dính ướt chút nước mưa, lúc này Bùi Vũ Triết mới kéo cửa xe ghế trước ra ngồi vào.
Đêm này, quả thật điên đảo cuồng loạn, Bùi Vũ Triết khởi động xe mới nhớ tới hoàn toàn không biết muốn dẫn cô đi nơi nào, anh không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nên không nhìn kính chiếu hậu một lần nào, đối với sự khó chịu rên rỉ của cô cũng mắt điếc tai ngơ, chẳng qua quả đấm càng nắm càng chặt, dễ dàng nhận ra sự nhẫn nại chịu đựng đang trải qua khảo nghiệm lớn đến như thế nào.
Đi chỗ nào?
Bây giờ cô đang trong tình trạng này, chẳng lẽ tìm một chỗ đông lạnh cô cả đêm?!
"Chết tiệt….." Bùi Vũ Triết khẽ nguyền rủa, vốn sự kiềm chế của anh cũng rất thấp, vẫn luôn dựa vào sự thanh tỉnh của cô không ngừng đẩy ra anh cảnh cáo anh mới có thể kiềm nén, hiện tại anh càng lúc càng không thể kiềm chế bản thân, mà vừa nãy, đến tột cùng là ai bỏ thuốc hại cô?
Nghĩ tới nghĩ lui đều không hiểu rõ, Bùi Vũ Triết móc lung tung từ trong túi ra một tấm thẻ, là của một khách sạn vừa cho anh danh thiếp, tối nay, có lẽ, chỉ có thể đến đó.
Gọi điện thoại cho người chăm sóc tốt Tiểu Ảnh, Bùi Vũ Triết đạp cần ga hướng về phía khách sạn kia chạy tới.
*****
Bóng đêm yên tĩnh.
La Tình Uyển dựa vào cửa sổ xe mơ màng nhắm mắt, mãi cho đến khi trong xe có chút động tĩnh mới từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt sắc lạnh của Nam Cung Kình Hiên xuất hiện trước mặt cô ta, lạnh lùng hỏi: "Sao cô lại ở chỗ này?"
Ý thức của La Tình Uyển có hơi không thanh tỉnh, cố gắng mở mắt nhìn chung quanh, lúc này mới rõ, hình như xe đang chạy đến dưới cao ốc Lịch Viễn, cô ta ngước mắt, đôi mắt trong trẻo có chút mê man: "Em....."
"Nam Cung thiếu gia." Tài xế vội vàng nói: "Là như thế này, tôi biết xe của cậu xảy ra chút vấn đề nên kêu tôi tới đón về biệt thự, nhưng nửa đường nhận được điện thoại của quản lý La, kêu tôi thuận đường cùng đón La tiểu thư về, La tiểu thư vừa tham dự tiệc rượu, có thể, có thể uống hơi nhiều....."
Nam Cung Kình Hiên nghe tài xế giải thích, hừ lạnh một tiếng.
"Cho ông hai lựa chọn, ông đưa cô ta về tôi tự mình đón taxi, hoặc là ——" Anh lạnh giọng nói với tài xế, cúi người nhìn chằm chằm La Tình Uyển trên ghế sau, tiếp tục nói: "Cô xuống, tự mình đón taxi về nhà họ La, tôi không rảnh dẫn cô đến biệt thự Nam Cung."
La Tình Uyển nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn lãng của anh, trong lòng là một trời tuyệt vọng.
"Không cần đâu….." Đôi môi tái nhợt của La Tình Uyển khạc ra ba chữ kia, tự bước xuống xe, nắm chặt túi xách không để cho mình ngã xuống: "Em tự đi, không nhọc phiền anh phí tâm, đây là xe nhà anh, thật ra thì cũng không còn bao nhiêu quan hệ với em, không phải em không trả nổi tiền taxi, anh không cần đuổi em."
Vừa nói xong, cô ta liền đi tới ven đường, thân hình có chút lắc lư, ở ven đường vẫy tay đón xe.
Tài xế chận lại nói: "Thiếu gia, đã trễ thế này đừng để La tiểu thư một mình đón taxi, không an toàn! Cho dù có ồn ào mâu thuẫn gì, tóm lại La tiểu thư mà xảy ra chuyện thì không tốt....."
Gương mặt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên đè nén sự tức giận.
Một hồi lâu, rốt cuộc anh đi tới kéo cánh tay của La Tình Uyển, lạnh lùng nói: "Được rồi, say khướt thì đừng mất mặt đứng ở ven đường, tôi đưa cô về nhà họ La, chính cô tự xem xét lại bản thân, uống nhiều rượu như vậy làm cái gì!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Tình Uyển lặng ngắt như tờ, một câu cũng không nói.
Hai người cứ như vậy lên xe, cô ta dựa vào cửa sổ xe chậm rãi nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Em cũng không muốn uống nhiều, chỉ vì mỗi người em gặp đều hỏi tại sao anh không tới cùng em, vì thế em đành phải uống luôn phần rượu kia của anh mới không mất lễ tiết….. Anh cho rằng trên thế giới này có bao nhiêu người thật tâm đau lòng em....."
Nam Cung Kình Hiên lạnh mặt nghe cô ta nói, trong đôi mắt thâm thúy mơ hồ có sự không kiên nhẫn cùng hận ý.
Anh chịu đựng không nói gì nữa, chỉ nghe điện thoại vang lên trong túi xách của cô ta. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
La Tình Uyển cau mày nhịn xuống cảm giác muốn nôn, thò tay vào trong túi xách nhận điện thoại: "Alô? Chuyện gì?"
"Tôi không biết Bùi Vũ Triết đi đâu….." La Tình Uyển chống tay ngồi dậy, nhẹ giọng nói: "Ban tổ chức mấy người không trông chừng anh ấy, kêu tôi tìm người ở đâu? Tôi chỉ biết anh ấy và Dụ Thiên Tuyết đến cùng nhau, mấy người tìm cô ấy đi......"
Vốn Nam Cung Kình Hiên không chú ý nghe cô ta nói gì, chẳng qua, đột nhiên nghe thấy cái tên kia, bất thình lình kích động thần kinh của anh!
Hết chương 163
/345
|