Một tiếng ‘Bốp!’ trầm đục, tên đàn ông ở sau lưng Dụ Thiên Tuyết bị côn sắt đập trúng, buông cô ra, yếu ớt ngã xuống.
Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy mình có thể hít thở thông thuận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô tràn đầy mồ hôi, mái tóc ướt nhẹp mồ hôi dính vào hai bên má, thân thể lung la lung lay, lúc sắp ngã xuống thì thắt lưng nhỏ nhắn yếu ớt được một cánh tay kiên cố ôm lấy thật chặt, đột nhiên cô ngã vào trong một lồng ngực.
Cánh tay nhỏ bé chống cự lại bờ vai cường tráng rắn chắc, Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, giọng nói yếu ớt nhưng quật cường mang theo tiếng khóc nức nở: "Không được đụng vào tôi...... Khốn kiếp! Buông ra, đừng đụng vào tôi!"
Thần trí của cô đã không còn tỉnh táo, liều chết bảo toàn sự trong sạch của mình, muốn chạy trốn để thoát khỏi tất cả mọi sự kiềm chế.
"Thiên Tuyết...... Thiên Tuyết!" Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên tái nhợt, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ không thể tin nổi, liều mạng ôm chặt cô vào lòng: "Thiên Tuyết, em tỉnh táo lại! Anh là Nam Cung Kình Hiên!"
Cánh tay anh đang run rẩy, nghe tiếng khóc của cô, đau lòng ôm lấy cô đang liều chết giãy giụa kháng cự ấn chặt vào trong lồng ngực của mình, tay vuốt ve tóc của cô, hôn lên trán cô, giọng nói run run: "Thiên Tuyết...... Thiên Tuyết đừng sợ...... Là anh......"
Dụ Thiên Tuyết cảm giác được mình bị lửa nóng ấm áp bao vây thật chặt, nước mắt nóng hổi dâng tràn hốc mắt, cô thở hổn hển, nâng đôi mắt đầy lệ lên nhìn người đàn ông trước mắt, cố gắng phân biệt mặt mày của người đó. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Nhìn rõ chưa? Nhìn rõ anh là ai chưa?......" Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn trầm nặng phát ra từ trong lồng ngực, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự đau đớn ngập trời, hàng mi run run thoáng ngân ngấn lệ, đôi môi mỏng tái nhợt, từng lời từng chữ chứa đầy nỗi nhung nhớ cùng sự thương yêu: "Anh tới cứu em...... Thật xin lỗi anh đã tới chậm......"
Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú quen thuộc, trong nháy mắt ngay khi thần trí thanh tỉnh, nước mắt mãnh liệt dâng tràn hốc mắt, đột nhiên cô khóc ra thành tiếng, vươn hai tay gắt gao quấn lên cổ của anh.
Là anh...... Là anh là anh!
Bờ vai trắng nõn của Dụ Thiên Tuyết run rẩy kịch liệt, tiếng khóc bén nhọn mà bi thống xé rách lòng người, cô gắt gao ôm lấy người đàn ông ở trước mắt, giống như ôm lấy kỳ vọng cuối cùng của mình, thực sự cô không có dũng cảm như trong tưởng tượng, cô, thật sự, rất, sợ......
"Thiên Tuyết......" Nam Cung Kình Hiên gắt gao ôm lấy cô, lực đạo mạnh đến mức như muốn dụi cô vào trong thân thể mình, giọng nói khàn khàn kèm theo hơi thở ấm áp ở bên tai và cần cổ của cô, quả thực thần trí của anh đã mất khống chế, giọng nghẹn ngào, khớp xương ngón tay cũng vì dùng sức quá mạnh mà có hơi trắng bệch.
"Thiếu chút nữa anh nghĩ mình không còn gặp lại em, thiếu chút nữa anh cho là mình sẽ vĩnh viễn mất em, em biết không?" Giọng nói khàn khàn run rẩy, bàn tay ấm áp của Nam Cung Kình Hiên run rẩy nâng mặt cô lên, sắc mặt anh tái nhợt mà căng thẳng: "Cảm tạ ông trời...... Anh đã tìm được em...... Thiên Tuyết anh yêu em......"
Nước mắt ấm áp từ trong hốc mắt chảy xuôi xuống, Nam Cung Kình Hiên run rẩy nói xong, anh nhắm mắt lại, hung hăng hôn lên môi cô, phóng thích tất cả sự đau lòng cùng nỗi lo lắng gặm nhắm suốt mấy ngày qua......Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Anh yêu em...... Yêu gần như điên loạn......
Từ năm ba tuổi, sau khi mẹ qua đời, anh không hề khóc lần nào nữa..... Lần duy nhất rơi lệ, chính là giờ phút này, anh ôm người phụ nữ mình yêu nhất, điên cuồng hôn cô, không khống chế được, muốn hòa tan toàn bộ sự quyến luyến của mình trong nụ hôn thâm tình này......
Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết nhạt nhòa nước mắt, bị sự khiếp sợ và hoảng hốt hành hạ đã quá lâu, giờ phút này, cô chỉ có thể trầm luân ở trong lòng anh, trong vòng tay của anh, mặc cho những nụ hôn thắm thiết ấm áp ùn ùn kéo đến như thủy triều vây quanh, cô khóc nức nở chỉ nói được một câu "Ôm chặt em", hai cánh tay càng quấn chặt cổ của anh hơn......
"......!" Lạc Phàm Vũ đau đớn kêu thét một tiếng, vươn cánh tay đỡ côn sắt của một tên đàn ông đập tới, che cánh tay đau đến mức gương mặt cũng tái xanh, gắt gao cắn răng, nhìn chằm chằm hai người đang ôm chặt lấy nhau ở bên cạnh, chủ yếu là nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp trong ngực Nam Cung Kình Hiên, nhất thời, trong lòng dâng lên sự thương tiếc, xúc động dâng tràn, nhưng nháy mắt sau đó, trong khoảnh khắc anh không lưu ý, ‘Bốp!’ một tiếng, côn sắt nện vào sau lưng anh!
"Hự!" Bị lực đạo nặng nề kia đánh trúng, Lạc Phàm Vũ chấn động, lồng ngực đau nhức kịch liệt một trận, suýt nữa phun ra máu.
Tên ở phía sau hét lớn vung thiết côn tới lần nữa, Lạc Phàm Vũ duỗi tay bắt được, gương mặt tuấn tú nghẹn hồng, gắt gao cắn răng kiên trì nắm chặt! Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Khốn kiếp......" Lạc Phàm Vũ nghiến răng phun ra hai chữ, tay đang bắt côn sắt của anh đột nhiên co lại, kéo về phía mình, vừa kéo qua, anh liền co chân lên gối thúc mạnh vào bả vai của đối phương! Tên nọ đau đến rên lên một tiếng, sắc mặt đỏ tím, ôm bụng suýt ngã xuống, Lạc Phàm Vũ lại hung hăng túm lấy anh ta đè lên trên xe, tay phải nhặt côn sắt lên, một tiếng ‘Bốp!’, côn sắt quét ngang đập tới mặt anh ta!
Đầu bị trúng một đòn nghiêm trọng, mũi miệng của tên đàn ông phun máu, lung la lung lay té ngã xuống đất.
"Cầu xin cậu, giải quyết xong mấy tên này mới hôn tiếp được không, mình sắp chịu hết nổi rồi!" Lạc Phàm Vũ lại hung hăng quật ngã một tên đánh lén sau lưng, hướng về phía Nam Cung Kình Hiên, nghiến răng nói.
Nam Cung Kình Hiên buông đôi môi của người phụ nữ trong ngực ra, đôi mắt thâm thúy hằn đầy tơ máu sáng ngời sắc bén, anh cúi đầu khàn giọng nói bên tai cô "Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích”, dàn xếp cô ở bên cạnh xe xong, anh xoay người đi giúp Lạc Phàm Vũ.
Mà tên đàn ông vừa mới té xuống đất trên mặt đều là máu, răng cũng bị đánh rụng mất mấy cái, vẻ mặt dữ tợn lòm còm bò dậy, rút bên hông ra một cây dao găm, nhìn bản lĩnh của hai người đàn ông cường tráng kia thì có chút sợ hãi, ngược lại nhìn chằm chằm về phía Dụ Thiên Tuyết.
Nét mặt của anh ta lộ vẻ hung ác, cầm dao găm hướng vào cần cổ của Dụ Thiên Tuyết hung hăng đâm xuống!
Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng nghiêng người né tránh, có vài cọng tóc bị chém đứt, mũi dao trượt qua trên mui xe phát ra tiếng vang bén nhọn, cô sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt, muốn chạy trốn, nhưng vừa bước một bước, một cơn đau nhức kịch liệt khiến cô lảo đảo ngã xuống! Đầu gối bị thương đã rách toạt, máu thịt lẫn lộn, trên bắp chân cũng đầy máu tươi!
Tay của Nam Cung Kình Hiên đang hung hăng quật côn sắt, sát khí lan tràn bốn phía, nghe được tiếng thét chói tai của Dụ Thiên Tuyết anh nhìn sang phương hướng của cô, bất thình lình ‘Bốp!’ một tiếng, một tên ở phía sau nện côn sắt trúng vào đầu của anh!
Hết chương 214
Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy mình có thể hít thở thông thuận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô tràn đầy mồ hôi, mái tóc ướt nhẹp mồ hôi dính vào hai bên má, thân thể lung la lung lay, lúc sắp ngã xuống thì thắt lưng nhỏ nhắn yếu ớt được một cánh tay kiên cố ôm lấy thật chặt, đột nhiên cô ngã vào trong một lồng ngực.
Cánh tay nhỏ bé chống cự lại bờ vai cường tráng rắn chắc, Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, giọng nói yếu ớt nhưng quật cường mang theo tiếng khóc nức nở: "Không được đụng vào tôi...... Khốn kiếp! Buông ra, đừng đụng vào tôi!"
Thần trí của cô đã không còn tỉnh táo, liều chết bảo toàn sự trong sạch của mình, muốn chạy trốn để thoát khỏi tất cả mọi sự kiềm chế.
"Thiên Tuyết...... Thiên Tuyết!" Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên tái nhợt, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ không thể tin nổi, liều mạng ôm chặt cô vào lòng: "Thiên Tuyết, em tỉnh táo lại! Anh là Nam Cung Kình Hiên!"
Cánh tay anh đang run rẩy, nghe tiếng khóc của cô, đau lòng ôm lấy cô đang liều chết giãy giụa kháng cự ấn chặt vào trong lồng ngực của mình, tay vuốt ve tóc của cô, hôn lên trán cô, giọng nói run run: "Thiên Tuyết...... Thiên Tuyết đừng sợ...... Là anh......"
Dụ Thiên Tuyết cảm giác được mình bị lửa nóng ấm áp bao vây thật chặt, nước mắt nóng hổi dâng tràn hốc mắt, cô thở hổn hển, nâng đôi mắt đầy lệ lên nhìn người đàn ông trước mắt, cố gắng phân biệt mặt mày của người đó. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Nhìn rõ chưa? Nhìn rõ anh là ai chưa?......" Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn trầm nặng phát ra từ trong lồng ngực, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự đau đớn ngập trời, hàng mi run run thoáng ngân ngấn lệ, đôi môi mỏng tái nhợt, từng lời từng chữ chứa đầy nỗi nhung nhớ cùng sự thương yêu: "Anh tới cứu em...... Thật xin lỗi anh đã tới chậm......"
Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú quen thuộc, trong nháy mắt ngay khi thần trí thanh tỉnh, nước mắt mãnh liệt dâng tràn hốc mắt, đột nhiên cô khóc ra thành tiếng, vươn hai tay gắt gao quấn lên cổ của anh.
Là anh...... Là anh là anh!
Bờ vai trắng nõn của Dụ Thiên Tuyết run rẩy kịch liệt, tiếng khóc bén nhọn mà bi thống xé rách lòng người, cô gắt gao ôm lấy người đàn ông ở trước mắt, giống như ôm lấy kỳ vọng cuối cùng của mình, thực sự cô không có dũng cảm như trong tưởng tượng, cô, thật sự, rất, sợ......
"Thiên Tuyết......" Nam Cung Kình Hiên gắt gao ôm lấy cô, lực đạo mạnh đến mức như muốn dụi cô vào trong thân thể mình, giọng nói khàn khàn kèm theo hơi thở ấm áp ở bên tai và cần cổ của cô, quả thực thần trí của anh đã mất khống chế, giọng nghẹn ngào, khớp xương ngón tay cũng vì dùng sức quá mạnh mà có hơi trắng bệch.
"Thiếu chút nữa anh nghĩ mình không còn gặp lại em, thiếu chút nữa anh cho là mình sẽ vĩnh viễn mất em, em biết không?" Giọng nói khàn khàn run rẩy, bàn tay ấm áp của Nam Cung Kình Hiên run rẩy nâng mặt cô lên, sắc mặt anh tái nhợt mà căng thẳng: "Cảm tạ ông trời...... Anh đã tìm được em...... Thiên Tuyết anh yêu em......"
Nước mắt ấm áp từ trong hốc mắt chảy xuôi xuống, Nam Cung Kình Hiên run rẩy nói xong, anh nhắm mắt lại, hung hăng hôn lên môi cô, phóng thích tất cả sự đau lòng cùng nỗi lo lắng gặm nhắm suốt mấy ngày qua......Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
Anh yêu em...... Yêu gần như điên loạn......
Từ năm ba tuổi, sau khi mẹ qua đời, anh không hề khóc lần nào nữa..... Lần duy nhất rơi lệ, chính là giờ phút này, anh ôm người phụ nữ mình yêu nhất, điên cuồng hôn cô, không khống chế được, muốn hòa tan toàn bộ sự quyến luyến của mình trong nụ hôn thâm tình này......
Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết nhạt nhòa nước mắt, bị sự khiếp sợ và hoảng hốt hành hạ đã quá lâu, giờ phút này, cô chỉ có thể trầm luân ở trong lòng anh, trong vòng tay của anh, mặc cho những nụ hôn thắm thiết ấm áp ùn ùn kéo đến như thủy triều vây quanh, cô khóc nức nở chỉ nói được một câu "Ôm chặt em", hai cánh tay càng quấn chặt cổ của anh hơn......
"......!" Lạc Phàm Vũ đau đớn kêu thét một tiếng, vươn cánh tay đỡ côn sắt của một tên đàn ông đập tới, che cánh tay đau đến mức gương mặt cũng tái xanh, gắt gao cắn răng, nhìn chằm chằm hai người đang ôm chặt lấy nhau ở bên cạnh, chủ yếu là nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp trong ngực Nam Cung Kình Hiên, nhất thời, trong lòng dâng lên sự thương tiếc, xúc động dâng tràn, nhưng nháy mắt sau đó, trong khoảnh khắc anh không lưu ý, ‘Bốp!’ một tiếng, côn sắt nện vào sau lưng anh!
"Hự!" Bị lực đạo nặng nề kia đánh trúng, Lạc Phàm Vũ chấn động, lồng ngực đau nhức kịch liệt một trận, suýt nữa phun ra máu.
Tên ở phía sau hét lớn vung thiết côn tới lần nữa, Lạc Phàm Vũ duỗi tay bắt được, gương mặt tuấn tú nghẹn hồng, gắt gao cắn răng kiên trì nắm chặt! Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Khốn kiếp......" Lạc Phàm Vũ nghiến răng phun ra hai chữ, tay đang bắt côn sắt của anh đột nhiên co lại, kéo về phía mình, vừa kéo qua, anh liền co chân lên gối thúc mạnh vào bả vai của đối phương! Tên nọ đau đến rên lên một tiếng, sắc mặt đỏ tím, ôm bụng suýt ngã xuống, Lạc Phàm Vũ lại hung hăng túm lấy anh ta đè lên trên xe, tay phải nhặt côn sắt lên, một tiếng ‘Bốp!’, côn sắt quét ngang đập tới mặt anh ta!
Đầu bị trúng một đòn nghiêm trọng, mũi miệng của tên đàn ông phun máu, lung la lung lay té ngã xuống đất.
"Cầu xin cậu, giải quyết xong mấy tên này mới hôn tiếp được không, mình sắp chịu hết nổi rồi!" Lạc Phàm Vũ lại hung hăng quật ngã một tên đánh lén sau lưng, hướng về phía Nam Cung Kình Hiên, nghiến răng nói.
Nam Cung Kình Hiên buông đôi môi của người phụ nữ trong ngực ra, đôi mắt thâm thúy hằn đầy tơ máu sáng ngời sắc bén, anh cúi đầu khàn giọng nói bên tai cô "Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích”, dàn xếp cô ở bên cạnh xe xong, anh xoay người đi giúp Lạc Phàm Vũ.
Mà tên đàn ông vừa mới té xuống đất trên mặt đều là máu, răng cũng bị đánh rụng mất mấy cái, vẻ mặt dữ tợn lòm còm bò dậy, rút bên hông ra một cây dao găm, nhìn bản lĩnh của hai người đàn ông cường tráng kia thì có chút sợ hãi, ngược lại nhìn chằm chằm về phía Dụ Thiên Tuyết.
Nét mặt của anh ta lộ vẻ hung ác, cầm dao găm hướng vào cần cổ của Dụ Thiên Tuyết hung hăng đâm xuống!
Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng nghiêng người né tránh, có vài cọng tóc bị chém đứt, mũi dao trượt qua trên mui xe phát ra tiếng vang bén nhọn, cô sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt, muốn chạy trốn, nhưng vừa bước một bước, một cơn đau nhức kịch liệt khiến cô lảo đảo ngã xuống! Đầu gối bị thương đã rách toạt, máu thịt lẫn lộn, trên bắp chân cũng đầy máu tươi!
Tay của Nam Cung Kình Hiên đang hung hăng quật côn sắt, sát khí lan tràn bốn phía, nghe được tiếng thét chói tai của Dụ Thiên Tuyết anh nhìn sang phương hướng của cô, bất thình lình ‘Bốp!’ một tiếng, một tên ở phía sau nện côn sắt trúng vào đầu của anh!
Hết chương 214
/345
|