La Tình Uyển nén lệ, cúp điện thoại.
Màn đêm thâm trầm, dường như dự báo một cuộc phong ba nổi lên, cô ta ôm chặt chính mình, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để vận dụng thế lực bên Đài Bắc bắt cóc đứa bé...... Tâm tư của ông cụ luôn kín đáo, muốn đoạt người từ trong tay ông ta có bao nhiêu khó khăn......
“Kình Hiên......” Cô ta khàn giọng kêu tên anh, tay nắm lấy áo bọc ghế salon, nước mắt rơi xuống: “Em không muốn làm vậy...... Thật xin lỗi...... Thật sự xin lỗi......”
*****
Đài Bắc.
Mưa rơi mịt mù.
Tiểu Ảnh nằm sấp ở cửa sổ nhìn thời tiết bên ngoài, lại nhìn hộ vệ ngủ say trên ghế salon ngoài phòng khách, bóng dáng nho nhỏ leo xuống, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, móc điện thoại di động trong túi quần của anh ta.
Căn phòng ưu nhã này rất khác biệt, vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng mưa rơi rắc rắc.
Tiểu Ảnh cầm điện thoại di động ở trong tay, rốt cuộc cũng lấy ra khỏi túi quần, cậu bé vội vàng chạy đến trong gian phòng cách vách, nhón chân khóa cửa phòng, vừa định mở điện thoại di động gọi cho mẹ, đột nhiên phía sau truyền đến động tĩnh.
Hộ vệ bị giật mình tỉnh giấc, đi tới muốn mở cửa ra, lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.C
“Tiểu thiếu gia...... Tiểu thiếu gia, mở cửa!”
Tiểu Ảnh ngửa đầu nhìn cánh cửa, thụt lùi hai bước, nhún nhún vai: “Cháu đâu có ngu, cháu sẽ không mở cửa.”
Bàn tay nhỏ bé lưu loát ấn mở điện thoại, không để tới ý động tĩnh bên ngoài, nhưng đến khi ấn mở được một nửa bỗng nhiên phát hiện khác thường, cái điện thoại di động này, căn bản là không có tín hiệu?!!
Giơ lên quơ quơ, lại mở pin ở phía sau ra nhìn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Ảnh tái mét.
“Người xấu...... Người xấu!” Tiểu Ảnh tức giận đến nói liên tiếp hai câu, chạy tới nhón chân mở cửa, nổi giận đùng đùng quăng điện thoại di động vào trên người của hộ vệ: “Mấy chú thật xấu! Vì đề phòng cháu mà giấu điện thoại còn lấy đồ giả thay thế, mấy chú lừa cháu, người xấu!”
Thình lình bị ném tới cái điện thoại, hộ vệ vội vàng chống tay lên cửa, chăm chú nhìn Tiểu Ảnh, nói: “Tiểu thiếu gia, thật ra, cho dù có đưa cho cậu điện thoại di động thật thì cũng không có tác dụng, mọi tần sóng ở nơi này đều mở bằng vân tay, không đúng người căn bản là mở không ra, tiểu thiếu gia dậy rồi thì chuẩn bị đi, hôm nay mưa lớn, nhưng lão gia đã dặn dò, nhất định phải đưa cậu trở về.”
Khuôn mặt xanh mét của Tiểu Ảnh từ từ nổi vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Đưa cháu trở về? Ông cụ đã chịu cho cháu trở về gặp mẹ!”
“Ừ, tiểu thiếu gia, chúng ta có thể trở về.”
“A!!!” Tiểu Ảnh nhảy dựng lên, chạy lămg quăng ở trong phòng: “Cháu có thể trở về gặp mẹ! Cháu có thể trở về gặp mẹ!! Chú, chừng nào chúng ta trở về?”
“Ách......” Hộ vệ nhìn cậu bé đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhức đầu ngẫm nghĩ: “Sau khi ăn sáng xong thì đi.”
Được!” Tiểu Ảnh đẩy thân thể vạm vỡ của anh ta ra, chạy ra ngoài: “Bữa sáng đâu? Bữa sáng đâu?”
Năm sáu giờ sáng, bóng dáng nho nhỏ chạy khắp phòng tìm bữa ăn sáng......
Hộ vệ ủ rũ cúi đầu, nhíu chặt mày, cảm thấy mệt mỏi tới cực điểm, kể từ sau khi tiểu thiếu gia bị đưa đến đây, toàn bộ tất cả đều phải đề phòng, thậm chí rất nhiều thiết bị điện tử cũng không được dùng, tín hiệu cũng bị che chắn, internet cũng không được kết nối, trong lòng ông cụ biết rõ cháu của mình là thiên tài về phương diện điện tử, không để cho cậu bé sử dụng được bất kỳ vật gì liên quan, như vậy cậu bé cũng không có cơ hội chạy trốn, trong đoạn thời gian này, bọn họ chăm sóc vị tiểu thiếu gia này hết khả năng có thể, nói ‘cẩm y ngọc thực’ cũng không quá đáng một chút nào.
Nhưng cố tình Tiểu Ảnh lại không phải là một đứa trẻ an tĩnh, ba phen bốn bận bỏ chạy làm khổ bọn họ, kêu hộ vệ đưa mình đi dạo phố tản bộ, thừa dịp người lớn không chú ý thì bỏ chạy, bị bắt trở lại mấy lần, giày vò đến mức tính tình bướng bỉnh cũng giảm hơn phân nửa.
Cách một đại dương, coi như cậu bé có là thiên tài thì cũng không thể chạy về được!
Ăn điểm tâm xong, Tiểu Ảnh liền chạy vào trong phòng của mình, lấy ra một cái hộp nho nhỏ màu đen cất vào túi, nghĩ nghĩ lại lấy ra nhìn một chút, cau mày nói: “Mẹ ơi mẹ, sao mà mẹ nghĩ không ra phải tìm Tiểu Ảnh như thế nào, SOS, cầu cứu! Tiểu Ảnh đang ở chỗ này! Thế mà mẹ lại tìm không thấy!!”
Cậu bé biết, trước đến giờ mẹ đều không tin tưởng đồ đạt cậu bé làm ra, cũng không xác định là có dùng được hay không, cho nên tối qua lúc kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, cậu bé đã đưa cánh tay nhỏ bé lên trên không trung tạo thành hình dáng một cái hộp nhỏ, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mẹ, nhắc nhở mẹ: “Mẹ, chúng ta phải luyện tập nhiều thêm, Tiểu Ảnh rất muốn gặp mẹ, nhất định mẹ cũng rất muốn biết Tiểu Ảnh đang ở nơi nào đúng không?!”
Hi vọng có ích.
“Ken két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tiểu Ảnh luống cuống tay chân nhét cái hộp nhỏ vào trong quần áo của mình.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta nên đi!”
Tiểu Ảnh nói một tiếng: “Được”, bỏ lại tất cả đồ dùng trên bàn, một thân thoải mái chạy tới, để hộ vệ dắt tay của mình đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài, một chiếc xe dừng ở trước cửa Lan Cư Uyển, hai hàng hộ vệ cầm dù màu đen đứng ở hai bên.
Đi ra cửa, mưa to tầm tả như trút nước.
*****
Cùng lúc này, tại sân bay thành phố Z.
Nam Cung Kình Hiên đứng ở phòng chờ trong sân bay, gọi xong cuộc điện thoại sau cùng.
Tối hôm qua, người của anh đã bí mật đến phụ cận Lan Cư Uyển, bọn họ theo dõi khu vực Tiểu Ảnh đang ở, lúc này không thể ra bất cứ chuyện gì, anh biết Thiên Tuyết đang chờ đợi ở nhà.
Sáng sớm, lúc cô còn ngủ say, anh rón rén muốn chạy tới đây một mình, nhưng vẫn khiến cô tỉnh giấc, cô kiên trì muốn đi theo anh cùng nhau đón con trai, nhưng bị anh liên tục đè xuống, muốn cô ở lại trong nhà không nên đi đâu, anh đi đón con trai sẽ trở lại.
Anh rất cẩn thận, trước lúc ra cửa cũng dặn dò người trông chừng chung quanh, nói bọn họ cẩn thận bảo vệ Thiên Tuyết cho tốt.
Khi đó Thiên Nhu cũng đã thức, trước lúc anh đi đã tới hỏi anh có thể cho cô theo cùng đi đón Tiểu Ảnh hay không, cô chưa từng gặp đứa cháu nhỏ này, Nam Cung Kình Hiên nhẹ giọng cự tuyệt, cô lại khe khẽ cười, nụ cười mang theo sự thê lương: “Nam Cung, em biết anh muốn bảo vệ chị cho nên mới không cho chị ấy đi theo, nhưng em thì không sao, anh không cần lo lắng cho em.”
Nam Cung Kình Hiên có thể nhìn ra sự chân tình nơi đáy mắt cô, anh cười cười, vẻ mặt ưu nhã mà lạnh lùng.
“Thiên Nhu, tôi không chỉ muốn bảo vệ chị của em, mà là muốn bảo vệ toàn bộ thế giới của cô ấy, bao gồm em và Tiểu Ảnh, cũng bao gồm bản thân tôi, tôi biết rõ tấm lòng của em, nếu như tôi đã từng làm gì khiến em hiểu lầm thì tôi rất xin lỗi, nhưng hiện tại hay tương lai sau này, tôi chỉ yêu chị của em, vĩnh viễn yêu, cũng chỉ yêu một mình cô ấy...... Em hiểu rõ chưa?”
Khoảnh khắc đó, biểu tình của Thiên Nhu làm cho người ta đau lòng.
Cô vẫn cười, nhưng ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng, bị lời nói đả kích của anh làm cho thương tích đầy mình.
Trong sân bay rất ít người, không khí lành lạnh thấm vào trong quần áo, có hơi lạnh lẽo, sau lưng có người đi tới, thấp giọng nói: “Thiếu gia, người bên Đài Bắc đã liên lạc, tiểu thiếu gia đang ở trong tay bọn họ, người của chúng ta đang đi theo.”
Nói xong, cũng đưa notebook trong tay qua, Nam Cung Kình Hiên có thể nhìn thấy dưới hàng dù to màu đen, bóng dáng nho nhỏ như tinh linh kia đang ngồi vào trong xe.
Ngón tay thon dài giơ lên chạm tới hình ảnh đó, Nam Cung Kình Hiên nói thật nhỏ: “Bên kia đang mưa?”
“Dạ.”
“...... Lấy thêm hai bộ y phục, ở chỗ này chờ.” Anh cần nắm trong tay mỗi chi tiết, một chút cũng không thể có gì ngoài ý muốn.
Hết chương 251
Màn đêm thâm trầm, dường như dự báo một cuộc phong ba nổi lên, cô ta ôm chặt chính mình, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để vận dụng thế lực bên Đài Bắc bắt cóc đứa bé...... Tâm tư của ông cụ luôn kín đáo, muốn đoạt người từ trong tay ông ta có bao nhiêu khó khăn......
“Kình Hiên......” Cô ta khàn giọng kêu tên anh, tay nắm lấy áo bọc ghế salon, nước mắt rơi xuống: “Em không muốn làm vậy...... Thật xin lỗi...... Thật sự xin lỗi......”
*****
Đài Bắc.
Mưa rơi mịt mù.
Tiểu Ảnh nằm sấp ở cửa sổ nhìn thời tiết bên ngoài, lại nhìn hộ vệ ngủ say trên ghế salon ngoài phòng khách, bóng dáng nho nhỏ leo xuống, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, móc điện thoại di động trong túi quần của anh ta.
Căn phòng ưu nhã này rất khác biệt, vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng mưa rơi rắc rắc.
Tiểu Ảnh cầm điện thoại di động ở trong tay, rốt cuộc cũng lấy ra khỏi túi quần, cậu bé vội vàng chạy đến trong gian phòng cách vách, nhón chân khóa cửa phòng, vừa định mở điện thoại di động gọi cho mẹ, đột nhiên phía sau truyền đến động tĩnh.
Hộ vệ bị giật mình tỉnh giấc, đi tới muốn mở cửa ra, lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.C
“Tiểu thiếu gia...... Tiểu thiếu gia, mở cửa!”
Tiểu Ảnh ngửa đầu nhìn cánh cửa, thụt lùi hai bước, nhún nhún vai: “Cháu đâu có ngu, cháu sẽ không mở cửa.”
Bàn tay nhỏ bé lưu loát ấn mở điện thoại, không để tới ý động tĩnh bên ngoài, nhưng đến khi ấn mở được một nửa bỗng nhiên phát hiện khác thường, cái điện thoại di động này, căn bản là không có tín hiệu?!!
Giơ lên quơ quơ, lại mở pin ở phía sau ra nhìn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Ảnh tái mét.
“Người xấu...... Người xấu!” Tiểu Ảnh tức giận đến nói liên tiếp hai câu, chạy tới nhón chân mở cửa, nổi giận đùng đùng quăng điện thoại di động vào trên người của hộ vệ: “Mấy chú thật xấu! Vì đề phòng cháu mà giấu điện thoại còn lấy đồ giả thay thế, mấy chú lừa cháu, người xấu!”
Thình lình bị ném tới cái điện thoại, hộ vệ vội vàng chống tay lên cửa, chăm chú nhìn Tiểu Ảnh, nói: “Tiểu thiếu gia, thật ra, cho dù có đưa cho cậu điện thoại di động thật thì cũng không có tác dụng, mọi tần sóng ở nơi này đều mở bằng vân tay, không đúng người căn bản là mở không ra, tiểu thiếu gia dậy rồi thì chuẩn bị đi, hôm nay mưa lớn, nhưng lão gia đã dặn dò, nhất định phải đưa cậu trở về.”
Khuôn mặt xanh mét của Tiểu Ảnh từ từ nổi vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Đưa cháu trở về? Ông cụ đã chịu cho cháu trở về gặp mẹ!”
“Ừ, tiểu thiếu gia, chúng ta có thể trở về.”
“A!!!” Tiểu Ảnh nhảy dựng lên, chạy lămg quăng ở trong phòng: “Cháu có thể trở về gặp mẹ! Cháu có thể trở về gặp mẹ!! Chú, chừng nào chúng ta trở về?”
“Ách......” Hộ vệ nhìn cậu bé đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhức đầu ngẫm nghĩ: “Sau khi ăn sáng xong thì đi.”
Được!” Tiểu Ảnh đẩy thân thể vạm vỡ của anh ta ra, chạy ra ngoài: “Bữa sáng đâu? Bữa sáng đâu?”
Năm sáu giờ sáng, bóng dáng nho nhỏ chạy khắp phòng tìm bữa ăn sáng......
Hộ vệ ủ rũ cúi đầu, nhíu chặt mày, cảm thấy mệt mỏi tới cực điểm, kể từ sau khi tiểu thiếu gia bị đưa đến đây, toàn bộ tất cả đều phải đề phòng, thậm chí rất nhiều thiết bị điện tử cũng không được dùng, tín hiệu cũng bị che chắn, internet cũng không được kết nối, trong lòng ông cụ biết rõ cháu của mình là thiên tài về phương diện điện tử, không để cho cậu bé sử dụng được bất kỳ vật gì liên quan, như vậy cậu bé cũng không có cơ hội chạy trốn, trong đoạn thời gian này, bọn họ chăm sóc vị tiểu thiếu gia này hết khả năng có thể, nói ‘cẩm y ngọc thực’ cũng không quá đáng một chút nào.
Nhưng cố tình Tiểu Ảnh lại không phải là một đứa trẻ an tĩnh, ba phen bốn bận bỏ chạy làm khổ bọn họ, kêu hộ vệ đưa mình đi dạo phố tản bộ, thừa dịp người lớn không chú ý thì bỏ chạy, bị bắt trở lại mấy lần, giày vò đến mức tính tình bướng bỉnh cũng giảm hơn phân nửa.
Cách một đại dương, coi như cậu bé có là thiên tài thì cũng không thể chạy về được!
Ăn điểm tâm xong, Tiểu Ảnh liền chạy vào trong phòng của mình, lấy ra một cái hộp nho nhỏ màu đen cất vào túi, nghĩ nghĩ lại lấy ra nhìn một chút, cau mày nói: “Mẹ ơi mẹ, sao mà mẹ nghĩ không ra phải tìm Tiểu Ảnh như thế nào, SOS, cầu cứu! Tiểu Ảnh đang ở chỗ này! Thế mà mẹ lại tìm không thấy!!”
Cậu bé biết, trước đến giờ mẹ đều không tin tưởng đồ đạt cậu bé làm ra, cũng không xác định là có dùng được hay không, cho nên tối qua lúc kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, cậu bé đã đưa cánh tay nhỏ bé lên trên không trung tạo thành hình dáng một cái hộp nhỏ, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mẹ, nhắc nhở mẹ: “Mẹ, chúng ta phải luyện tập nhiều thêm, Tiểu Ảnh rất muốn gặp mẹ, nhất định mẹ cũng rất muốn biết Tiểu Ảnh đang ở nơi nào đúng không?!”
Hi vọng có ích.
“Ken két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tiểu Ảnh luống cuống tay chân nhét cái hộp nhỏ vào trong quần áo của mình.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta nên đi!”
Tiểu Ảnh nói một tiếng: “Được”, bỏ lại tất cả đồ dùng trên bàn, một thân thoải mái chạy tới, để hộ vệ dắt tay của mình đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài, một chiếc xe dừng ở trước cửa Lan Cư Uyển, hai hàng hộ vệ cầm dù màu đen đứng ở hai bên.
Đi ra cửa, mưa to tầm tả như trút nước.
*****
Cùng lúc này, tại sân bay thành phố Z.
Nam Cung Kình Hiên đứng ở phòng chờ trong sân bay, gọi xong cuộc điện thoại sau cùng.
Tối hôm qua, người của anh đã bí mật đến phụ cận Lan Cư Uyển, bọn họ theo dõi khu vực Tiểu Ảnh đang ở, lúc này không thể ra bất cứ chuyện gì, anh biết Thiên Tuyết đang chờ đợi ở nhà.
Sáng sớm, lúc cô còn ngủ say, anh rón rén muốn chạy tới đây một mình, nhưng vẫn khiến cô tỉnh giấc, cô kiên trì muốn đi theo anh cùng nhau đón con trai, nhưng bị anh liên tục đè xuống, muốn cô ở lại trong nhà không nên đi đâu, anh đi đón con trai sẽ trở lại.
Anh rất cẩn thận, trước lúc ra cửa cũng dặn dò người trông chừng chung quanh, nói bọn họ cẩn thận bảo vệ Thiên Tuyết cho tốt.
Khi đó Thiên Nhu cũng đã thức, trước lúc anh đi đã tới hỏi anh có thể cho cô theo cùng đi đón Tiểu Ảnh hay không, cô chưa từng gặp đứa cháu nhỏ này, Nam Cung Kình Hiên nhẹ giọng cự tuyệt, cô lại khe khẽ cười, nụ cười mang theo sự thê lương: “Nam Cung, em biết anh muốn bảo vệ chị cho nên mới không cho chị ấy đi theo, nhưng em thì không sao, anh không cần lo lắng cho em.”
Nam Cung Kình Hiên có thể nhìn ra sự chân tình nơi đáy mắt cô, anh cười cười, vẻ mặt ưu nhã mà lạnh lùng.
“Thiên Nhu, tôi không chỉ muốn bảo vệ chị của em, mà là muốn bảo vệ toàn bộ thế giới của cô ấy, bao gồm em và Tiểu Ảnh, cũng bao gồm bản thân tôi, tôi biết rõ tấm lòng của em, nếu như tôi đã từng làm gì khiến em hiểu lầm thì tôi rất xin lỗi, nhưng hiện tại hay tương lai sau này, tôi chỉ yêu chị của em, vĩnh viễn yêu, cũng chỉ yêu một mình cô ấy...... Em hiểu rõ chưa?”
Khoảnh khắc đó, biểu tình của Thiên Nhu làm cho người ta đau lòng.
Cô vẫn cười, nhưng ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng, bị lời nói đả kích của anh làm cho thương tích đầy mình.
Trong sân bay rất ít người, không khí lành lạnh thấm vào trong quần áo, có hơi lạnh lẽo, sau lưng có người đi tới, thấp giọng nói: “Thiếu gia, người bên Đài Bắc đã liên lạc, tiểu thiếu gia đang ở trong tay bọn họ, người của chúng ta đang đi theo.”
Nói xong, cũng đưa notebook trong tay qua, Nam Cung Kình Hiên có thể nhìn thấy dưới hàng dù to màu đen, bóng dáng nho nhỏ như tinh linh kia đang ngồi vào trong xe.
Ngón tay thon dài giơ lên chạm tới hình ảnh đó, Nam Cung Kình Hiên nói thật nhỏ: “Bên kia đang mưa?”
“Dạ.”
“...... Lấy thêm hai bộ y phục, ở chỗ này chờ.” Anh cần nắm trong tay mỗi chi tiết, một chút cũng không thể có gì ngoài ý muốn.
Hết chương 251
/345
|