"Cháu có sao không?" Đôi mắt của Nam Cung Ngạo sáng lên, ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Ảnh, cẩn thận tra xét: "Tiểu Ảnh bị thương hả? Tay này là chuyện gì xảy ra, cho ông nội nhìn một chút, xem còn chỗ nào khác bị thương hay không......"
Tiểu Ảnh giật mình tỉnh táo lại, nhảy xuống cái ghế dài, đẩy tay Nam Cung Ngạo ra, trong mắt tràn đầy sự đề phòng, thụt lùi lại mấy bước nhìn ông.
"Cám ơn ông quan tâm, cháu không sao."
Nghe lời này, nhất thời Nam Cung Ngạo bị choáng váng, tay vịn lưng ghế dài mới không bất tỉnh, đôi mắt già nua nhìn Tiểu Ảnh, giọng run run nói: "Cháu ngoan...... Cháu không nhận ra ông nội sao? Là ông nội đây......"
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Ảnh không lộ ra biểu tình gì, trong lòng không có khái niệm về ông nội này, có, đó chính là cảnh tượng Nam Cung Ngạo tự chủ trương đưa cậu bé đi, khi cậu bé tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng và thành thị xa lạ, cậu bé chỉ mới năm tuổi, có tất cả tính bướng bỉnh cùng sự ỷ lại mà một đứa bé nên có, trời mới biết, ngoài mặt thì cậu bé rất quật cường, nhưng trong lòng lại tưởng niệm mẹ biết bao nhiêu, muốn khóc biết bao nhiêu, nhưng ông nội lại tàn nhẫn bá đạo, bất cận nhân tình như vậy.
Còn nữa....., còn nữa…..
Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong cái đầu nho nhỏ là về người hộ vệ thường bị mình trêu đùa, thế nhưng vào giờ phút sau cùng lại dùng thân thể che phủ cậu bé thật kín, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh tái nhợt, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng đầm đìa máu tươi kia. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Chào ông cụ." Tiểu Ảnh ông chằm chằm, đôi mắt trong veo, lễ phép gật đầu.
Cậu bé giống như một ‘tiểu thân sĩ’, dù trên người chật vật không chịu nổi cũng duy trì sự lễ phép cùng tự tôn, không khuất phục.
"Cháu ngoan......" Nam Cung Ngạo khàn khàn kêu một tiếng, đi tới đứng ở trước mặt cậu bé, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, giọng nói run run: "Là ông nội sai...... Ông nội sai rồi, ông nội không nên để một mình cháu đi Đài Bắc xa như vậy, ông nội già nên hồ đồ rồi, hại cháu bị thương, ông nội khó chịu hơn hết so với ai khác...... Cháu ngoan, đừng hận ông nội, đừng hận ông nội......"
Trong lòng bàn tay ông là bàn tay nhỏ bé bị băng gạc gồ ghề bao quanh, Nam Cung Ngạo cúi đầu, cảm giác được hai mắt đã ướt át, đã bao năm ông không có xúc động rồi, hôm nay, đứng trước mặt một đứa bé, ông vô cùng hối hận, nghĩ đến đứa nhỏ phải chạy trốn trong mưa bom lửa đạn, nghĩ đến không biết nó đã đẫm mình dưới trời mưa như trút nước ở Đài Bắc trong bao lâu, nhớ tới những người kia vật vã giữa ranh giới sự sống và cái chết ở trước mặt thằng bé, Nam Cung Ngạo hận không thể sinh trở lại một lần nữa, có chết ông cũng sẽ không đưa cháu nội đi!
Sự đề phòng trong mắt Tiểu Ảnh rốt cuộc cũng giảm đi một chút, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, vẫn không biết nên nói cái gì.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Cháu vẫn nói lại câu nói kia, nếu như ông không chấp nhận mẹ của cháu, Tiểu Ảnh cũng sẽ không nhận mình có ông nội, Tiểu Ảnh có ba mẹ cũng đủ rồi." Cậu bé chỉ là một đứa trẻ, cậu bé không có dễ dàng tha thứ như vậy, lòng dạ cậu bé chính là hẹp hòi thế đấy.
Trong đôi mắt trong suốt rõ ràng lộ ra sự xa cách, Tiểu Ảnh chu chu cái miệng, kiên định lập trường của mình.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Dụ Thiên Tuyết đi ra, vẫn mảnh khảnh xinh đẹp rung động lòng người, chẳng qua trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô in dấu bàn tay rất rõ ràng, cho thấy là đã bị người ta đánh, nhưng vẫn không mất đi vẻ đoan trang và xinh đẹp của cô.
"Nam Cung tiên sinh." Cô đi tới nắm tay của Tiểu Ảnh kéo đến bên cạnh mình, lễ phép mà xa cách chào ông.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Trong mắt của Nam Cung Ngạo lộ vẻ suy sụp, không còn hơi sức tranh luận với cô gái không làm cho người ta thích cũng như không có bất kỳ bối cảnh hay ưu điểm gì, ông sâu kín thở phào nhẹ nhõm, giọng khàn khàn nói: "Nha đầu...... Bác, không phải cố ý...... Đời này bác đã phạm qua rất nhiều sai lầm, bắt đầu từ mẹ của Kình Hiên, bác có lỗi với bà ấy rất nhiều, nhưng người đã không còn, bác muốn đền bù cũng không có biện pháp...... Nhưng cháu thấy đó, hiện tại đứa nhỏ vẫn ở đây, rõ ràng chính là cốt nhục của nhà Nam Cung, nhưng cứ khăng khăng xa lạ với bác......"
Rốt cuộc Nam Cung Ngạo cũng nói không được nữa, đôi mắt già nua vẩn đục ẩm ướt: "Nha đầu, cháu nói đi, bác phải làm thế nào mới tác động được mấy đứa...... Dù đời này bác có cơ nghiệp khổng lồ đi nữa, cũng không bằng cháu nội có thể gọi bác một tiếng ông nội......"
Tiểu Ảnh nhìn nét mặt già nua suy sụp của ông, có phần bị sợ, ôm lấy chân của mẹ núp nửa mặt vào bên trong, có chút e ngại và sợ hãi nhìn Nam Cung Ngạo.
"Tâm tưởng của trẻ con không có phức tạp như thế, suy nghĩ của bọn chúng rất đơn giản, cũng rất ngoan, nếu bác đối đãi với thằng bé tốt thì nhất định nó cũng biết, nhưng nếu như bác đối xử với nó không tốt, thằng bé cũng sẽ không ngốc đến mức không có cảm giác," Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết trong suốt, nhẹ giọng nói: "Nam Cung tiên sinh, cháu đưa Tiểu Ảnh đi thăm ba của nó một chút, xin lỗi không tiếp chuyện với bác được nữa."
Nói xong, cô muốn dẫn con trai đi, bỗng nhiên Nam Cung Ngạo lên tiếng gọi: "Nha đầu!"
Dụ Thiên Tuyết đứng lại, xinh đẹp động lòng người như một đóa hoa bách hợp màu trắng.
"Kình Hiên nó...... Nó không sao chứ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết chợt tái nhợt: "Anh ấy trúng đạn......Nhưng bây giờ đã lấy ra, vết thương không ở bộ vị nguy hiểm, cho nên không sao, chắc hẳn người của bác đã báo cáo những điều này với bác, bác còn muốn biết gì nữa không?"
Nam Cung Ngạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, cô nói chuyện rất thông minh và trực tiếp, trong lời nói không có chút dấu vết che giấu nào, ông tiếp tục hỏi: "Vậy vết thương trên mặt thì sao? Là ai làm?"
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, đưa mu bàn tay chạm vào má trái hơi sưng đỏ của mình.
"Chuyện này bác không nên hỏi cháu, mà nên đi hỏi con rể tốt của bác, hỏi anh ta đã đối xử với cháu như thế nào, anh ta lấy mạng sống của Tiểu Ảnh uy hiếp cháu, khoản nợ này cháu vẫn chưa tính toán với anh ta, còn nữa —— mấy người nổ súng ở bên Đài Bắc tuyệt đối có quan hệ với anh ta, Nam Cung tiên sinh, nếu như bác thật sự muốn vì Tiểu Ảnh làm chút chuyện gì đó, hy vọng bác có thể tra rõ chuyện này, cháu muốn biết rốt cuộc là ai sai khiến những người kia, mặc kệ người đó đã chết hay còn sống, ức hiếp con trai của cháu, bọn họ phải trả giá thật lớn."
Ánh mắt trong suốt của cô lóe lên sự bén nhọn.
Nam Cung Ngạo lại càng mờ mịt, ông khiếp sợ, trong đầu nghĩ tới một cái tên —— Trình Dĩ Sênh? Con rể duy nhất của ông, chồng của Dạ Hi, Trình Dĩ Sênh?!
Trí nhớ xa xôi chợt thức tỉnh, lúc này ông mới nhớ tới, đúng là lúc đầu giữa Dụ Thiên Tuyết và Trình Dĩ Sênh có chút dây dưa, còn Dạ Hi thì...... Tình cảm vợ chồng của bọn chúng vẫn luôn không tốt, nhất là sau khi bỏ túi mấy thế lực ở phía bắc thì Trình Dĩ Sênh càng ngày càng lạnh đạm với Dạ Hi, Dạ Hi cũng luôn khăng khăng mắng nó là qua sông đoạn cầu, vô tình vô nghĩa......
Trong hành lang, truyền đến tiếng giày cao gót dồn dập
Nam Cung Dạ Hi lôi kéo con gái nhỏ của mình đi thật nhanh, Trình Lan Y theo không kịp bước chân của mẹ, không thể làm gì khác hơn là chạy chậm, nhìn phòng bệnh, trong đôi mắt là vẻ mờ mịt.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Anh...... Anh?" Nam Cung Dạ Hi tìm kiếm từng phòng bệnh, trong nháy mắt nhìn thấy Nam Cung Ngạo, cô ta vội vàng chạy tới: "Ba, con nghe nói anh trai bị thương, anh ấy sao rồi, đang nằm ở đâu?"
Từ trong hồi tưởng, Nam Cung Ngạo hồi hồn, có phần hoảng hốt nhìn con gái và cháu ngoại, thanh tú xinh xắn đứng ở trước mặt ông, nhất thời ông cũng không phản ứng kịp.
Trình Dĩ Sênh...... Một là chồng của con gái, một là ba của cháu ngoại...... Đây......Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Anh con ở bên trong, nha đầu kia đang chăm sóc nó, nó không sao......" Nam Cung Ngạo khoát khoát tay, theo bản năng, ông cảm thấy rất yên tâm khi có Dụ Thiên Tuyết chăm sóc con trai của mình.
Tiểu Ảnh giật mình tỉnh táo lại, nhảy xuống cái ghế dài, đẩy tay Nam Cung Ngạo ra, trong mắt tràn đầy sự đề phòng, thụt lùi lại mấy bước nhìn ông.
"Cám ơn ông quan tâm, cháu không sao."
Nghe lời này, nhất thời Nam Cung Ngạo bị choáng váng, tay vịn lưng ghế dài mới không bất tỉnh, đôi mắt già nua nhìn Tiểu Ảnh, giọng run run nói: "Cháu ngoan...... Cháu không nhận ra ông nội sao? Là ông nội đây......"
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Ảnh không lộ ra biểu tình gì, trong lòng không có khái niệm về ông nội này, có, đó chính là cảnh tượng Nam Cung Ngạo tự chủ trương đưa cậu bé đi, khi cậu bé tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng và thành thị xa lạ, cậu bé chỉ mới năm tuổi, có tất cả tính bướng bỉnh cùng sự ỷ lại mà một đứa bé nên có, trời mới biết, ngoài mặt thì cậu bé rất quật cường, nhưng trong lòng lại tưởng niệm mẹ biết bao nhiêu, muốn khóc biết bao nhiêu, nhưng ông nội lại tàn nhẫn bá đạo, bất cận nhân tình như vậy.
Còn nữa....., còn nữa…..
Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong cái đầu nho nhỏ là về người hộ vệ thường bị mình trêu đùa, thế nhưng vào giờ phút sau cùng lại dùng thân thể che phủ cậu bé thật kín, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh tái nhợt, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng đầm đìa máu tươi kia. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Chào ông cụ." Tiểu Ảnh ông chằm chằm, đôi mắt trong veo, lễ phép gật đầu.
Cậu bé giống như một ‘tiểu thân sĩ’, dù trên người chật vật không chịu nổi cũng duy trì sự lễ phép cùng tự tôn, không khuất phục.
"Cháu ngoan......" Nam Cung Ngạo khàn khàn kêu một tiếng, đi tới đứng ở trước mặt cậu bé, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, giọng nói run run: "Là ông nội sai...... Ông nội sai rồi, ông nội không nên để một mình cháu đi Đài Bắc xa như vậy, ông nội già nên hồ đồ rồi, hại cháu bị thương, ông nội khó chịu hơn hết so với ai khác...... Cháu ngoan, đừng hận ông nội, đừng hận ông nội......"
Trong lòng bàn tay ông là bàn tay nhỏ bé bị băng gạc gồ ghề bao quanh, Nam Cung Ngạo cúi đầu, cảm giác được hai mắt đã ướt át, đã bao năm ông không có xúc động rồi, hôm nay, đứng trước mặt một đứa bé, ông vô cùng hối hận, nghĩ đến đứa nhỏ phải chạy trốn trong mưa bom lửa đạn, nghĩ đến không biết nó đã đẫm mình dưới trời mưa như trút nước ở Đài Bắc trong bao lâu, nhớ tới những người kia vật vã giữa ranh giới sự sống và cái chết ở trước mặt thằng bé, Nam Cung Ngạo hận không thể sinh trở lại một lần nữa, có chết ông cũng sẽ không đưa cháu nội đi!
Sự đề phòng trong mắt Tiểu Ảnh rốt cuộc cũng giảm đi một chút, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, vẫn không biết nên nói cái gì.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Cháu vẫn nói lại câu nói kia, nếu như ông không chấp nhận mẹ của cháu, Tiểu Ảnh cũng sẽ không nhận mình có ông nội, Tiểu Ảnh có ba mẹ cũng đủ rồi." Cậu bé chỉ là một đứa trẻ, cậu bé không có dễ dàng tha thứ như vậy, lòng dạ cậu bé chính là hẹp hòi thế đấy.
Trong đôi mắt trong suốt rõ ràng lộ ra sự xa cách, Tiểu Ảnh chu chu cái miệng, kiên định lập trường của mình.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Dụ Thiên Tuyết đi ra, vẫn mảnh khảnh xinh đẹp rung động lòng người, chẳng qua trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô in dấu bàn tay rất rõ ràng, cho thấy là đã bị người ta đánh, nhưng vẫn không mất đi vẻ đoan trang và xinh đẹp của cô.
"Nam Cung tiên sinh." Cô đi tới nắm tay của Tiểu Ảnh kéo đến bên cạnh mình, lễ phép mà xa cách chào ông.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Trong mắt của Nam Cung Ngạo lộ vẻ suy sụp, không còn hơi sức tranh luận với cô gái không làm cho người ta thích cũng như không có bất kỳ bối cảnh hay ưu điểm gì, ông sâu kín thở phào nhẹ nhõm, giọng khàn khàn nói: "Nha đầu...... Bác, không phải cố ý...... Đời này bác đã phạm qua rất nhiều sai lầm, bắt đầu từ mẹ của Kình Hiên, bác có lỗi với bà ấy rất nhiều, nhưng người đã không còn, bác muốn đền bù cũng không có biện pháp...... Nhưng cháu thấy đó, hiện tại đứa nhỏ vẫn ở đây, rõ ràng chính là cốt nhục của nhà Nam Cung, nhưng cứ khăng khăng xa lạ với bác......"
Rốt cuộc Nam Cung Ngạo cũng nói không được nữa, đôi mắt già nua vẩn đục ẩm ướt: "Nha đầu, cháu nói đi, bác phải làm thế nào mới tác động được mấy đứa...... Dù đời này bác có cơ nghiệp khổng lồ đi nữa, cũng không bằng cháu nội có thể gọi bác một tiếng ông nội......"
Tiểu Ảnh nhìn nét mặt già nua suy sụp của ông, có phần bị sợ, ôm lấy chân của mẹ núp nửa mặt vào bên trong, có chút e ngại và sợ hãi nhìn Nam Cung Ngạo.
"Tâm tưởng của trẻ con không có phức tạp như thế, suy nghĩ của bọn chúng rất đơn giản, cũng rất ngoan, nếu bác đối đãi với thằng bé tốt thì nhất định nó cũng biết, nhưng nếu như bác đối xử với nó không tốt, thằng bé cũng sẽ không ngốc đến mức không có cảm giác," Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết trong suốt, nhẹ giọng nói: "Nam Cung tiên sinh, cháu đưa Tiểu Ảnh đi thăm ba của nó một chút, xin lỗi không tiếp chuyện với bác được nữa."
Nói xong, cô muốn dẫn con trai đi, bỗng nhiên Nam Cung Ngạo lên tiếng gọi: "Nha đầu!"
Dụ Thiên Tuyết đứng lại, xinh đẹp động lòng người như một đóa hoa bách hợp màu trắng.
"Kình Hiên nó...... Nó không sao chứ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết chợt tái nhợt: "Anh ấy trúng đạn......Nhưng bây giờ đã lấy ra, vết thương không ở bộ vị nguy hiểm, cho nên không sao, chắc hẳn người của bác đã báo cáo những điều này với bác, bác còn muốn biết gì nữa không?"
Nam Cung Ngạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, cô nói chuyện rất thông minh và trực tiếp, trong lời nói không có chút dấu vết che giấu nào, ông tiếp tục hỏi: "Vậy vết thương trên mặt thì sao? Là ai làm?"
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, đưa mu bàn tay chạm vào má trái hơi sưng đỏ của mình.
"Chuyện này bác không nên hỏi cháu, mà nên đi hỏi con rể tốt của bác, hỏi anh ta đã đối xử với cháu như thế nào, anh ta lấy mạng sống của Tiểu Ảnh uy hiếp cháu, khoản nợ này cháu vẫn chưa tính toán với anh ta, còn nữa —— mấy người nổ súng ở bên Đài Bắc tuyệt đối có quan hệ với anh ta, Nam Cung tiên sinh, nếu như bác thật sự muốn vì Tiểu Ảnh làm chút chuyện gì đó, hy vọng bác có thể tra rõ chuyện này, cháu muốn biết rốt cuộc là ai sai khiến những người kia, mặc kệ người đó đã chết hay còn sống, ức hiếp con trai của cháu, bọn họ phải trả giá thật lớn."
Ánh mắt trong suốt của cô lóe lên sự bén nhọn.
Nam Cung Ngạo lại càng mờ mịt, ông khiếp sợ, trong đầu nghĩ tới một cái tên —— Trình Dĩ Sênh? Con rể duy nhất của ông, chồng của Dạ Hi, Trình Dĩ Sênh?!
Trí nhớ xa xôi chợt thức tỉnh, lúc này ông mới nhớ tới, đúng là lúc đầu giữa Dụ Thiên Tuyết và Trình Dĩ Sênh có chút dây dưa, còn Dạ Hi thì...... Tình cảm vợ chồng của bọn chúng vẫn luôn không tốt, nhất là sau khi bỏ túi mấy thế lực ở phía bắc thì Trình Dĩ Sênh càng ngày càng lạnh đạm với Dạ Hi, Dạ Hi cũng luôn khăng khăng mắng nó là qua sông đoạn cầu, vô tình vô nghĩa......
Trong hành lang, truyền đến tiếng giày cao gót dồn dập
Nam Cung Dạ Hi lôi kéo con gái nhỏ của mình đi thật nhanh, Trình Lan Y theo không kịp bước chân của mẹ, không thể làm gì khác hơn là chạy chậm, nhìn phòng bệnh, trong đôi mắt là vẻ mờ mịt.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Anh...... Anh?" Nam Cung Dạ Hi tìm kiếm từng phòng bệnh, trong nháy mắt nhìn thấy Nam Cung Ngạo, cô ta vội vàng chạy tới: "Ba, con nghe nói anh trai bị thương, anh ấy sao rồi, đang nằm ở đâu?"
Từ trong hồi tưởng, Nam Cung Ngạo hồi hồn, có phần hoảng hốt nhìn con gái và cháu ngoại, thanh tú xinh xắn đứng ở trước mặt ông, nhất thời ông cũng không phản ứng kịp.
Trình Dĩ Sênh...... Một là chồng của con gái, một là ba của cháu ngoại...... Đây......Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Anh con ở bên trong, nha đầu kia đang chăm sóc nó, nó không sao......" Nam Cung Ngạo khoát khoát tay, theo bản năng, ông cảm thấy rất yên tâm khi có Dụ Thiên Tuyết chăm sóc con trai của mình.
/345
|