Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Chương 307: Cô nói cho tôi biết, chúng ta nên làm gì bây giờ
/345
|
Nói xong, bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết đã biến mất ở cửa phòng, váy dài màu trắng tung bay như một đóa hoa sen.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Nam Cung Dạ Hi vẫn đứng nguyên tại chỗ, gấp đến đổ mồ hôi, nhìn thoáng qua ảnh con gái trong điện thoại di động, lại nhìn ảnh của Dụ Thiên Nhu, cảm giác tội lỗi ngập đầu gần như bao phủ. . . . . . Nước mắt từ từ thấm ướt hốc mắt, cô ta biết mình ích kỷ, biết mình chạy tới tìm Dụ Thiên Tuyết đi cứu con gái là rất vô sỉ! Nhưng mà. . . . . .
Nước mắt rơi xuống sàn nhà, bỗng nhiên Nam Cung Dạ Hi nghĩ đến một chuyện, nếu như Dụ Thiên Tuyết đi tìm anh mình, vậy thì anh ấy sẽ dẫn người đi bắt Trình Dĩ Sênh, như thế thì. . . . . . !
"Đừng. . . . . . Dụ Thiên Tuyết, cô đừng đi!" Nam Cung Dạ Hi mở cửa đuổi theo, khóc lóc kêu lên: "Tôi xin cô, tôi không ngu ngốc cũng không hèn hạ, tôi chỉ không muốn Y Y bị tổn thương dù là một chút! Nói không chừng cô đi thì bọn họ sẽ an toàn! ! Hiện tại trong tay Trình Dĩ Sênh không có gì cả, anh ta đâu thể làm gì cô! ! !"
Trong phòng khách, bóng dáng mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết vẫn bước nhanh, cô lên tiếng kêu quản gia chuẩn bị xe.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Quản gia nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, lại thấy tiểu thư vội vã lao xuống từ trên lầu, nhất thời không dám động đậy, thấp giọng hỏi: "Thiếu phu nhân muốn đi nơi nào?".
"Quản gia! Ông không được nghe lời cô ấy!" Nam Cung Dạ Hi lớn tiếng kêu lên, thở hổn hển chạy xuống, run giọng nói: "Dụ Thiên Tuyết, cô hãy nghĩ biện pháp khác, trước hết đừng nói cho anh tôi biết! Tôi xin cô!"
Trong phòng khách, hai người phụ nữ giống như sắp rơi vào bước đường cùng, trong lòng đều cất giấu bí mật, trợn mắt nhìn nhau.
"Cô đâu phải không biết lần trước đã xảy ra chuyện gì đúng không?" Dụ Thiên Tuyết tức giận đến toàn thân phát run, nghẹn ngào lớn tiếng: "Cô không biết thì để tôi nói cho cô nghe! Tôi cũng là ngu ngốc hồ đồ, nghe tiếng trẻ con kêu khóc lại không chú ý gì khác mà đi theo người của anh ta, một giây tôi cũng không dám kéo dài! Nhưng khi đến nơi thì sao? Tôi không hề nhìn thấy con trai, chỉ thấy một tên cầm thú phát rồ! May nhờ người của Kình Hiên đi theo ở phía sau, nếu không, có chết tôi cũng trốn không thoát chỗ đó, chờ bị tên cầm thú kia tươi sống cường bạo! Cũng không biết mình có thể còn sống mà trở về hay không!"
"Bây giờ cô muốn tôi lại đi một lần nữa sao? Tôi là phụ nữ, việc tôi có thể làm hữu hạn, tại sao cô cứ tin lời của tên cầm thú đó mà không tin tôi! Người trong hình là em gái ruột của tôi, là thân nhân duy nhất của tôi ở trên thế giới này! Tôi sẽ trơ mắt nhìn nó bị thương tổn mà không đi cứu nó hay sao? !"
"Cô đừng nói nữa!" Nam Cung Dạ Hi khóc lóc che lỗ tai, nước mắt giàn giụa, đầu óc vô cùng hỗn loạn: "Lời cô nói tôi đều biết, tôi biết! Nhưng tôi chính là sợ, tôi sợ anh ta sẽ hại Y Y! . . . . . . Dù cô nói cho anh tôi biết thì cũng vô ích thôi, chỉ có tôi mới biết Trình Dĩ Sênh hiện giờ đang ở nơi nào, anh ta chỉ nói cho một mình tôi biết! Các người không tìm được đâu!"
"Cô. . . . . ." Dụ Thiên Tuyết kinh hãi trong lòng, không nghĩ tới Nam Cung Dạ Hi lại bướng bỉnh đến mức này!
Trong mắt cô dâng lên nước mắt trong suốt óng ánh, nhưng cố nén xuống, nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn chằm chằm Nam Cung Dạ Hi, nói: "Tốt thôi, chỉ có cô biết địa chỉ đúng không? Nam Cung Dạ Hi, nơi đây là nhà của cô, ba và anh cô đều không ở đây, tất cả đều do cô định đoạt, hiện tại cô nói cho tôi biết —— chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Nam Cung Dạ Hi tỉnh táo lại, lau khô nước mắt, run giọng nói: "Cô. . . . . . Cô đi với tôi, đi cùng nhau, làm theo lời của anh ta, giúp tôi cứu Y Y. . . . . ."
Thân ảnh mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết đứng yên tại chỗ, tay chân lạnh như băng, nước mắt cũng dần dần trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm người phụ nữ khiến người ta thất vọng trước mắt.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Cô đừng nhìn tôi! Cô càng nhìn thì tôi càng biết mình rất có lỗi với cô!" Nam Cung Dạ Hi không chịu nổi ánh mắt của cô, vừa nói vừa khóc thành tiếng, đi tới bắt lấy tay cô kéo ra ngoài: "Chúng ta đi thôi! Tôi chỉ muốn cứu con gái, cái gì tôi cũng không cần, tôi nói thật!"
Dụ Thiên Tuyết bị cô ta lôi kéo bước nhanh về phía trước, dường như bước từng bước vào vực sâu địa ngục, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, ở trong lòng ra lệnh cho mình phải tỉnh táo, đầu óc nhanh chóng tự hỏi, đột nhiên chú ý tới bên trong phòng khách trống trải còn một người nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Quản gia vẫn đứng ở tại chỗ, ánh mắt thâm thúy sâu xa nhìn hai người.
Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của quản gia, cô run rẩy, muốn bắt lấy hi vọng cuối cùng này, nước mắt đột nhiên dâng trào, mấp máy miệng nói với ông: đi tìm Kình Hiên! ! Mau! ! !
Ánh mắt trầm tĩnh của quản gia giống như dòng nước xoáy màu đen, thu nạp tất cả hình ảnh cùng thanh âm, ngay khi bóng dáng Nam Cung Dạ Hi và Dụ Thiên Tuyết lảo đảo biến mất ở cửa, ông vội vàng kêu người lái xe đi theo, sau đó bước nhanh đi vào phòng khách, bấm điện thoại phòng làm việc của Nam Cung Kình Hiên.
*****
Vùng ngoại thành, gió thổi rất lạnh.
Mặc dù ánh mặt trời chói chang, nhưng vẫn không cảm giác được một chút ấm áp.
Nam Cung Dạ Hi đón xe, lúc này mới nói ra địa chỉ, hai người ngồi vào trong xe, yêu cầu tài xế chạy hết tốc lực.
Thân ảnh mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết tựa vào ghế sau, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, có sự mỏng manh nhưng xinh đẹp vô cùng, lông mi của cô hơi run run, chăm chú nhìn vào kính chiếu hậu, thấy phía sau có một chiếc xe từ đường nhỏ quanh co trong biệt thự lượn ra ngoài, cô an tĩnh mà lặng yên không lên tiếng, đáy lòng bị níu chặt cũng buông lỏng một nửa.
Bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề ngột ngạt.
Nam Cung Dạ Hi vẫn đang nức nở, nhìn hình con gái, áp điện thoại di động ở ngực, khóc đến dừng lại không được.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Cự ly này đến địa chỉ kia còn một đoạn đường rất dài, Dụ Thiên Tuyết giơ tay ấn mở cửa sổ xe, ‘Vù’, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gió lạnh thổi vào.
Nam Cung Dạ Hi giật nảy mình, chuyển mắt nhìn dáng vẻ an tĩnh mà tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Thật xin lỗi. . . . . . Dụ Thiên Tuyết, là tôi có lỗi với cô, cũng rất có lỗi với anh tôi. . . . . . Nhưng nếu như anh tôi ở đây, chắc chắn anh ấy cũng sẽ để cho tôi cứu Y Y , Y Y kêu anh ấy là cậu . . . . . . Chúng tôi là ruột thịt cắt không lìa . . . . . ." Nam Cung Dạ Hi nói năng lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào nhưng nhếch nhác, cho dù có nói như thế nào, cũng không giải trừ được cảm giác tội lỗi trong lòng mình.
Dụ Thiên Tuyết im lặng không lên tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng tái nhợt.
Đương nhiên, cô hiểu Kình Hiên rất rõ.
Anh sẽ cứu Y Y, nhất định sẽ cứu, chẳng qua anh không dùng phương pháp ngu xuẩn như thế này mà thôi.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Việc còn lại cô chuẩn bị xong chưa?" Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói rõ ràng mà lạnh lùng: "Anh ta muốn rất nhiều tiền, cần hộ chiếu để ra nước ngoài, còn điều kiện chừa đường lui cho anh ta, cô cũng đã chuẩn bị xong?"
Nam Cung Dạ Hi lau nước mắt, vô cùng chột dạ, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Tôi đã chuẩn bị xong, sáng nay tôi đã cho người chuyển tiền vào trong thẻ của anh ta, đoán chừng hiện tại đã chuyển xong. . . . . . Còn hộ chiếu và giấy tờ của anh ta. . . . ., tôi cũng đã cho người mang đến địa điểm anh ta chỉ định rồi. . . . . ."
Hết chương 307
/345
|