Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 340: Thiếu

/345


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Em đã từng nghĩ, nếu em là chị, chị là em, những chuyện chị đã làm vì em, nhưng còn em, em có thể vì chị mà làm giống như vậy hay không.

Mọi người đều nói, ba mẹ mất sớm, anh cả như cha, chị cả như mẹ.

Năm ấy, em 17, chị 22 tuổi.

—— Dụ Thiên Nhu

Năm 17 tuổi ấy, tôi hỗn loạn mờ mịt, trước mắt là bóng tối mênh mang.

Từ biệt chị, tôi bước lên máy bay, cảm giác được máy bay cất cánh lên không trung, những người phía sau nói chuyện cùng tôi đều là những người tôi không quen biết.

Chị nói, em đi nước ngoài, tốt nhất là không cần trở về.

Lúc đó, tất nhiên là tôi không hiểu ý tứ của chị.

Tôi chỉ cảm thấy khổ sở, trên đời này tôi đã không còn người thân, sao tôi có thể rời khỏi chị mà đi xa như vậy.

Người phía sau nói cho tôi biết, thành phố mà tôi đang đi đến chính là Manchester của nước Mỹ, tên một thành phố mà tôi rất ít khi nghe tên.

Sau một năm, tôi không có gì khác so với lúc ở Trung Quốc, vẫn hỗn loạn mờ mịt như cũ, chẳng qua giao tiếp từ tiếng Trung biến thành tiếng Anh mà thôi, tôi có thể cảm giác được khí hậu ấm lạnh, nhưng lại không cách nào cảm giác được cảnh vật nơi mình sinh sống, tôi rất nhớ chị, vài lần nói muốn nghe giọng của chị, nhưng lại bị cự tuyệt.

Tôi rất nghi hoặc, thậm chí vô cùng sợ hãi, nhưng tôi biết, mình không có lựa chọn.

Tôi là một người mù, người khác đối đãi với tôi như thế nào tôi đều không có năng lực phản kháng, đặc biệt là ở một hoàn cảnh lạ lẫm, trong lòng tôi tin tưởng, chị cũng vẫn mạnh khỏe, những gì chị an bài cho tôi nhất định cũng là tốt nhất, tôi đang chờ đợi, chờ đến một ngày mình có thể nhìn thấy.

Cuối cùng tôi đã có thể nhìn thấy.

Đó là hai tuần sau cuộc giải phẫu, từ hôn mê đến thanh tỉnh, thậm chí tôi còn cho rằng có lẽ giải phẫu không thành công, nhưng tôi đã nhìn thấy, thời điểm bác sĩ tháo từng vòng băng gạc khỏi đôi mắt, tôi cảm giác được, ánh sáng giống một cây đao đâm vào đôi mắt mình.

Đối diện đi tới một người, dáng người thẳng tắp, anh ấy mặc một bộ tây trang màu đen, không hiểu sao tôi lại có một loại cảm giác yên ổn.

Anh ấy đi tới, thấp giọng hỏi tôi: “Có nhìn thấy không?”

Sau đó người đàn ông này lại bị tôi tùy hứng gọi là Nam Cung, tôi chỉ kêu họ của anh ấy.

Tôi thừa nhận, tôi không biết gì về bối cảnh hay gia thế quyền lực của anh ấy, không hề biết bất cứ điều gì về anh ấy, thậm chí không hiểu rõ mối quan hệ giữa anh ấy và chị mình, tôi chỉ biết anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, tất cả người chăm sóc bên cạnh tôi đều dùng ngữ điệu cung kính lễ phép gọi anh ấy là “Thiếu gia”, anh ấy không cao ngạo, chỉ là tính cách hờ hững, nói chuyện cũng nhàn nhạt không có cảm xúc.

Tôi thừa nhận, trong năm năm không có bất cứ tin tức gì của chị, tôi đã ỷ lại, đã tín nhiệm, thậm chí ngay cả trái tim cũng hướng về anh ấy.

Cho dù anh ấy không hề làm gì, lại càng không có bất cứ tỏ vẻ gì đối với tôi.

Thời gian nhanh chóng xoay chuyển tới năm năm sau.

Năm ấy, trời Manchester rơi đầy tuyết, tôi ở dưới lầu ký túc xá đắp hai người tuyết, đội mũ lên cho nó, hướng về phía ông già Noel ước nguyện, ước nguyện tôi có thể trở về Trung Quốc, có thể gặp lại chị.

Chính là ngay thời khắc đó, Nam Cung điện thoại tới, anh ấy nói, sau khi tốt nghiệp tôi có thể về nước.

*****

Năm năm, dường như đã qua mấy đời.

Phảng phất vẫn là sân bay kia, thời điểm tôi hoảng hốt ôm lấy chị, dường như hết thảy không có gì biến đổi.

Thoạt nhìn chị không phải rất vui vẻ, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người giống như trong trí nhớ của tôi như cũ, bên người chị cũng không phải là người đàn ông ôn tồn tên Trình Dĩ Sênh, mà là một người đàn ông cao ngất, toàn thân toát ra sự phóng khoáng ung dung, khi người đó cười rộ lên vô cùng mị hoặc, ngay cả biển số xe cũng khiến tôi líu lưỡi không thôi, tôi thừa nhận, tôi có chút luống cuống, lại càng muốn nhìn thấy Nam Cung hơn.

Sau hết thảy những chuyện trên, còn lại rất nhiều chuyện cũ tôi không muốn hồi ức.

Căn hộ trong khu Bích Vân kia, xa hoa quý giá, chị đứng ở bên trong, giống như cô vợ xinh đẹp đang chờ chồng về, chị luôn là một người tuy nghèo khổ nhưng kiên cường, trong mắt lấp lánh ánh sáng chói mắt bức người, thế nhưng cuộc sống xa hoa hiện tại, làm cho tôi không biết nên tin ai.

Dần dần, tôi cũng biết hết thảy về chị và Nam Cung.

Dần dần, tôi cảm thấy mình không thể tiếp thu.

Một người đàn ông có thể nói là hoàn mỹ, anh ấy lạnh nhạt, anh ấy kiêu căng, anh ấy tàn nhẫn vô tình, anh ấy lật tay làm mây úp tay làm mưa, trên người anh ấy mang theo sự ác độc khát máu, nhưng khi ở trước mặt chị, anh ấy lại biểu lộ sự nhu tình cùng yêu thương.

Tôi chỉ là một cô gái bình thường, tôi nỗ lực không để mình trở nên ích kỷ ghen ghét, tôi nỗ lực làm cho mình xem nhẹ sự tồn tại của người đàn ông tên Nam Cung Kình Hiên kia, không ảo tưởng nữa, không quấy rối tình cảm vốn đã rung chuyển khó khăn của bọn họ.

Tôi đã tự nhủ với chính mình rất nhiều lần, Dụ Thiên Nhu, mày phải có lương tâm, nếu không mày sẽ bị coi thường!

Nhưng mấy loại chuyện cảm tình như thế này, tôi khống chế không được.

Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi thật sự không có biện pháp, tôi rất muốn phỉ nhổ chính mình, nhưng tôi lại không thể khống chế bản thân.

*****

Chuyện đáng sợ nhất mà cuộc đời này tôi đã gặp, đó chính là lần bắt cóc kia.

Ở Manchester, không phải tôi chưa nhìn thấy lưu manh ẩu đả nơi đầu 


/345

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status