Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Chương 71: Anh đừng mơ tưởng lại có cơ hội thương tổn tôi
/345
|
Uống thuốc xong, Dụ Thiên Tuyết ngơ ngác ngồi tựa vào tủ, cúi đầu hai tay ôm đầu gối, không biết đang suy nghĩ gì.
Nam Cung Kình Hiên hơi đau lòng, nhưng lại nhíu mày lạnh lùng nói: “Đêm nay, tôi có cuộc hẹn với khách, đến khoảng mười giờ, cô ở lại đây chờ, rồi cùng tôi trở về biệt thự.”
Anh nói xong thì đứng dậy, thế nhưng lại nghe một giọng nói lạnh nhạt: “Nam Cung Kình Hiên, anh lầm rồi!”
Dụ Thiên Tuyết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường lên nhìn anh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tôi không đồng ý điều kiện của anh, cũng không cần phải làm theo những gì anh nói, anh đừng lầm tưởng!”
Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng, bóng dáng cao lớn rắn rỏi kiêu căng quan sát cô: “Cô không sợ tôi đổi ý? Đến lúc đó, cho dù cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không cứu em gái cô!”
“Tôi đã tìm ra biện pháp nên không cần anh giúp nữa!” Hai hàng lông mi run run, Dụ Thiên Tuyết chống tay vào cạnh bàn cố gắng đứng dậy, bóng dáng mảnh khảnh từ từ đứng thẳng, dưới ánh sáng lờ mờ ở tầng lầu cô dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh: “Nam Cung Kình Hiên, tôi không có mềm yếu như vậy, nhất định phải nhờ người khác giúp đỡ mới có thể chăm sóc tốt cho em gái mình! Bắt đầu từ hôm nay, nếu ông trời có sập tôi sẽ tự mình chống đỡ! Cũng bắt đầu từ hôm nay, anh đừng mơ tưởng lại có bất cứ cơ hội nào thương tổn tôi! Vẻn vẹn, chỉ-một-lần! Một lần duy nhất!”
Môi cô tái nhợt, trong ánh mắt thanh lãnh lóe lên ánh sáng quật cường, sống lưng thẳng tắp, cầm lấy găng tay và túi xách cùng điện thoại di động, lạnh lùng lướt qua anh đi về phía thang máy.
Dụ Thiên Tuyết, chiến tranh cùng với tên cầm thú này, dù thua cũng phải thua cho đẹp! mang truyện đi xin ghi rõ
“Cô…..” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, cơn giận đè nén ở ngực nhưng lại không biết làm sao phát ra, siết chặt nắm đấm biểu lộ rõ anh đang không có chỗ phát tiết cơn giận, chỉ có thể nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, sau đó nện một quyền lên trên tủ!
*****
Bóng đêm mập mờ, Lạc Phàm Vũ kinh ngạc nhìn tên đàn ông đã rất lâu không xuất hiện ở ‘Thịnh Hạ’, trong lòng xẹt qua một cảm giác khoái trá.
“A, khách quý đến nha, thế nào lại đến chỗ mình đây?” Lạc Phàm Vũ cười cười, ngón tay kẹp điếu xì gà chỉ ghế salon bên cạnh: “Ngồi.”
Nam Cung Kình Hiên khẽ nguyền rủa một tiếng ngả người tựa lên ghế salon, gương mặt tuấn dật góc cạnh lộ vẻ lười biếng, thu hút ánh mắt si mê của những cô nàng trong phòng bao, ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt, anh ngửa đầu, mặc cho âm thanh hỗn tạp nơi đây vây quanh mình.
“Cậu đi xã giao hả?” Lạc Phàm Vũ nhìn ra trong đôi mắt anh có chút mơ màng.
“Ừ.” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng đáp lời, ngón tay gõ gõ thành ghế sô pha: “Có cô nàng nào không?”
Lạc Phàm Vũ cười rộ lên, biết rõ mỗi lần anh tới ‘Thịnh Hạ’ đều là có chuyện không tốt, hung hăng rít một hơi thuốc, vỗ vỗ một cô gái bên cạnh: “Mở mắt ra nhìn coi em gái này thế nào, hử?”
Nam Cung Kình Hiên mở đôi mắt thâm thúy nhìn lướt qua, nhíu mày, phun ra một chữ: “Bẩn!”
“A…..Ai không bẩn?” Lạc Phàm Vũ dúi tắt điếu xì gà trong gạt tàn thuốc, đuổi tất cả mấy cô gái đi rồi cũng dựa vào ghế salon nhìn anh chăm chú: “Cậu làm sao vậy? Người nào dám chọc cậu phiền lòng thế này?”
Trong đầu đã miêu tả một đáp án sinh động, nhưng Lạc Phàm Vũ vẫn muốn nghe chính miệng người đàn ông này nói ra.
“Dụ Thiên Tuyết, cô gái đáng chết kia..…” Nam Cung Kình Hiên cúi đầu mắng một tiếng, đứng dậy rót đầy một ly Whisky, lạnh lùng nói: “Cậu đi tra cho mình gần đây cô ấy đang làm gì, mình ngược lại muốn biết cô ấy nghĩ ra biện pháp gì thoát khỏi mình!”
Lạc Phàm Vũ gật gật đầu, cười cười: “Cái này không khó, bất quá cậu bởi vì vậy mà phiền lòng? Kình Hiên nha, cái này không giống với phong cách của cậu, cậu muốn phụ nữ chỉ cần nói một câu, chỗ mình có đầy, nếu như cậu không hài lòng, muốn ai đó mình cũng có thể đưa tới tận cửa, cậu còn phiền cái rắm gì!”
Nam Cung Kình Hiên hơi đau lòng, nhưng lại nhíu mày lạnh lùng nói: “Đêm nay, tôi có cuộc hẹn với khách, đến khoảng mười giờ, cô ở lại đây chờ, rồi cùng tôi trở về biệt thự.”
Anh nói xong thì đứng dậy, thế nhưng lại nghe một giọng nói lạnh nhạt: “Nam Cung Kình Hiên, anh lầm rồi!”
Dụ Thiên Tuyết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường lên nhìn anh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tôi không đồng ý điều kiện của anh, cũng không cần phải làm theo những gì anh nói, anh đừng lầm tưởng!”
Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng, bóng dáng cao lớn rắn rỏi kiêu căng quan sát cô: “Cô không sợ tôi đổi ý? Đến lúc đó, cho dù cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không cứu em gái cô!”
“Tôi đã tìm ra biện pháp nên không cần anh giúp nữa!” Hai hàng lông mi run run, Dụ Thiên Tuyết chống tay vào cạnh bàn cố gắng đứng dậy, bóng dáng mảnh khảnh từ từ đứng thẳng, dưới ánh sáng lờ mờ ở tầng lầu cô dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh: “Nam Cung Kình Hiên, tôi không có mềm yếu như vậy, nhất định phải nhờ người khác giúp đỡ mới có thể chăm sóc tốt cho em gái mình! Bắt đầu từ hôm nay, nếu ông trời có sập tôi sẽ tự mình chống đỡ! Cũng bắt đầu từ hôm nay, anh đừng mơ tưởng lại có bất cứ cơ hội nào thương tổn tôi! Vẻn vẹn, chỉ-một-lần! Một lần duy nhất!”
Môi cô tái nhợt, trong ánh mắt thanh lãnh lóe lên ánh sáng quật cường, sống lưng thẳng tắp, cầm lấy găng tay và túi xách cùng điện thoại di động, lạnh lùng lướt qua anh đi về phía thang máy.
Dụ Thiên Tuyết, chiến tranh cùng với tên cầm thú này, dù thua cũng phải thua cho đẹp! mang truyện đi xin ghi rõ
“Cô…..” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, cơn giận đè nén ở ngực nhưng lại không biết làm sao phát ra, siết chặt nắm đấm biểu lộ rõ anh đang không có chỗ phát tiết cơn giận, chỉ có thể nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, sau đó nện một quyền lên trên tủ!
*****
Bóng đêm mập mờ, Lạc Phàm Vũ kinh ngạc nhìn tên đàn ông đã rất lâu không xuất hiện ở ‘Thịnh Hạ’, trong lòng xẹt qua một cảm giác khoái trá.
“A, khách quý đến nha, thế nào lại đến chỗ mình đây?” Lạc Phàm Vũ cười cười, ngón tay kẹp điếu xì gà chỉ ghế salon bên cạnh: “Ngồi.”
Nam Cung Kình Hiên khẽ nguyền rủa một tiếng ngả người tựa lên ghế salon, gương mặt tuấn dật góc cạnh lộ vẻ lười biếng, thu hút ánh mắt si mê của những cô nàng trong phòng bao, ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt, anh ngửa đầu, mặc cho âm thanh hỗn tạp nơi đây vây quanh mình.
“Cậu đi xã giao hả?” Lạc Phàm Vũ nhìn ra trong đôi mắt anh có chút mơ màng.
“Ừ.” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng đáp lời, ngón tay gõ gõ thành ghế sô pha: “Có cô nàng nào không?”
Lạc Phàm Vũ cười rộ lên, biết rõ mỗi lần anh tới ‘Thịnh Hạ’ đều là có chuyện không tốt, hung hăng rít một hơi thuốc, vỗ vỗ một cô gái bên cạnh: “Mở mắt ra nhìn coi em gái này thế nào, hử?”
Nam Cung Kình Hiên mở đôi mắt thâm thúy nhìn lướt qua, nhíu mày, phun ra một chữ: “Bẩn!”
“A…..Ai không bẩn?” Lạc Phàm Vũ dúi tắt điếu xì gà trong gạt tàn thuốc, đuổi tất cả mấy cô gái đi rồi cũng dựa vào ghế salon nhìn anh chăm chú: “Cậu làm sao vậy? Người nào dám chọc cậu phiền lòng thế này?”
Trong đầu đã miêu tả một đáp án sinh động, nhưng Lạc Phàm Vũ vẫn muốn nghe chính miệng người đàn ông này nói ra.
“Dụ Thiên Tuyết, cô gái đáng chết kia..…” Nam Cung Kình Hiên cúi đầu mắng một tiếng, đứng dậy rót đầy một ly Whisky, lạnh lùng nói: “Cậu đi tra cho mình gần đây cô ấy đang làm gì, mình ngược lại muốn biết cô ấy nghĩ ra biện pháp gì thoát khỏi mình!”
Lạc Phàm Vũ gật gật đầu, cười cười: “Cái này không khó, bất quá cậu bởi vì vậy mà phiền lòng? Kình Hiên nha, cái này không giống với phong cách của cậu, cậu muốn phụ nữ chỉ cần nói một câu, chỗ mình có đầy, nếu như cậu không hài lòng, muốn ai đó mình cũng có thể đưa tới tận cửa, cậu còn phiền cái rắm gì!”
/345
|