Xe cứu thương đến rất kịp thời. Gần tiểu khu có một bệnh viện, chỉ mất mười phút xe chạy.
Hàng xóm đều đang bàn tán xôn xao, một số người là hộ mới, một số là hộ cũ. Sau khi các hộ cũ quan sát Hà Châu một lượt, cuối cùng xác định anh là em trai của Hà Huy thì quay sang giải thích với những người khác. Nhân viên y tế nhấc cáng lên khiêng ra ngoài. Sàn nhà loang máu đến đáng sợ, mọi người cũng chẳng dám nhìn, duy có Hà Châu mang vẻ mặt không chút cảm xúc dán mắt vào vũng máu hồi lâu. Mãi tận khi nhân viên y tế kêu người nhà nạn nhân, anh mới hơi nhúc nhích, ngừng một chốc thì cất bước đi theo.
Đến bệnh viện, chẳng bao lâu cảnh sát cũng tới nơi. Vết thương của cha Hà không nhẹ, còn mất nhiều máu. Phòng phẫu thuật luôn sáng đèn. Cảnh sát đứng ở lối đi ghi lời khai của Hà Châu, hỏi anh: "Anh không nhìn thấy kẻ khả nghi?"
"Ừ!" Hà Châu xoay điếu thuốc lá trong tay, khẽ cau mày dường như không muốn tốn nhiều lời thừa thãi, mỗi câu trả lời đều cực kỳ ngắn gọn, phần lớn là "không biết".
Cuối cùng cảnh sát rõ ràng mất kiên nhẫn: "Anh có phải là con trai ông ta không thế? Làm sao mà cái gì cũng không biết?"
Hà Châu cười "xùy" một tiếng, điếu thuốc chưa châm trên tay gãy luôn, nháy mắt vo thành một cục. Anh thờ ơ đáp: "Không phải!"
Cảnh sát ngẩn người.
Tôn Hồi ở nhà kiên cường căng mí mắt. Cô nằm trên sô pha lăn qua lộn lại rồi chạy vào bếp pha một tách cà phê, đợi đến hơn một giờ sáng mới nhận được điện thoại của Hà Châu. Anh khẽ cười: "Biết ngay em nhất định không nghe lời anh mà, muộn thế này còn chưa ngủ!"
Tôn Hồi nói: "Đấy là em liệu việc như thần, đang ngủ cũng sẽ bị cuộc gọi này của anh đánh thức!"
"Thần tiên bé nhỏ!" Hà Châu khẽ lẩm nhẩm một câu rồi nói tiếp: "Anh sẽ về muộn chút, em ngủ sớm đi!"
Cúp máy, Hà Châu liếc nhìn vị trí lắp đặt camera.
Cảnh sát khu vực làm hết trách nhiệm, ghi chép xong các câu hỏi trong bệnh viện, và kịp thời đến căn hộ điều tra hiện trường, hỏi mấy hộ hàng xóm vẫn chưa đi nghỉ, giày vò một lúc lâu mới rời đi.
Hà Châu đã ngồi trong phòng khách hơn nửa tiếng, ban nãy mới nhớ tới phải gọi điện thoại cho Tôn Hồi.
Bấy giờ bốn phía yên ắng, trên đồ đạc không có bụi bặm, khung ảnh kia vẫn như cũ đặt vững trên bàn trà cạnh sô pha.
Theo lời hàng xóm vừa rồi kể, một tuần trước cha Hà đã về nhà. Những hàng xóm cũ đều biết ông ta, lúc nói chuyện phiếm nghe ông ta nhắc tới năm năm nay vẫn làm ăn ở bên ngoài, nay tính về hưu, nên giờ mới trở lại.
Không phải họ không biết chuyện năm đó cha Hà và một người phụ nữ cuỗm tiền rời khỏi nhà, chẳng qua hàng xóm láng giềng ra vào còn trông thấy nhau nên họ cũng chẳng thể phản bác lời của ông ta.
Hà Châu ngồi thêm một lúc nữa rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ chính, lục tung kiểm tra một lượt, ngoài vài bộ quần áo cũ, hành lý không có gì hơn, một xấp tiền dày, mệnh giá lớn trong túi có vẻ là toàn bộ gia sản của ông ta. Ngày thường cứ như vậy ra ngoài khoác lác. Số tiền này còn chả đủ trả tiền thuốc men cho ông ta.
Tôn Hồi đợi một mạch tới sáng sớm hôm sau mới biết chuyện.
Cô đã mở mắt từ rất sớm, nhìn bên gối trống trơn, tưởng rằng Hà Châu cả đêm không về. Cô đi ra ngoài phòng ngủ ngó qua, đang định gọi số di động của Hà Châu thì cửa phòng ngủ đối diện mở ra. Anh đứng ở cửa cười bảo: "Anh nghe thấy có tiếng động lén lén lút lút!"
Tôn Hồi trợn mắt: "Anh mới lén lén lút lút ấy. Anh về lúc mấy giờ?"
"Hơn ba giờ!" Anh trở lại trong phòng, đóng màn hình laptop vẫn đang sáng, hình
ảnh phòng khách trên màn hình lóe một cái. Trong hình, một người ngã trên sàn, một kẻ đội mũ lưỡi trai chạy ra ngoài.
Hà Châu không giấu diếm Tôn Hồi chuyện này. Nói xong thì thấy Tôn Hồi trố mắt líu lưỡi hỏi anh: "Vậy... vậy anh về thẳng nhà luôn à?"
Hà Châu nhúm hai đầu lông mày, cảm thấy hơi mệt mỏi: "Ừ, anh bảo Lý Vĩ Bằng ở bệnh viện trông chừng! Không sao đâu!" Trước trán bỗng nhiên ấm áp, một bàn tay bé nhỏ gạt tay anh ra và nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của anh. Hà Châu nở nụ cười nhẹ nhõm.
Tôn Hồi vừa nhéo cho anh, vừa nhíu mày ngẫm nghĩ, không ngờ lại có thể xảy ra loại chuyện này, kẻ trộm bây giờ cũng điên cuồng ngang ngược quá.
Cô biết Hà Châu sự oán hận với cha anh, cũng không biết nên khuyên anh không tính toán chuyện ghét bỏ lúc trước mà đến bệnh viện hay ủng hộ anh không thèm quan tâm. Tôn Hồi tôn trọng quyết định của Hà Châu, liền hỏi ra miệng. Anh suy nghĩ một chốc rồi hỏi lại cô: "Em cảm thấy nên làm thế nào?"
Tôn Hồi đã sẽ nhẹ nhàng chuyển tới nặn bóp vai cho anh. Nghe anh hỏi vậy, cô ngẫm một thoáng: "Nếu anh không muốn bận tâm tới sống chết của ông ấy thật cũng sẽ chẳng để Lý Vĩ Bằng ở trong bệnh viện."
Hà Châu mỉm cười, kéo Tôn Hồi ngồi lên đùi mình, như thể khen thưởng, tặng cho cô bằng một nụ hôn: "Nhỏ giun đũa!"
Cứ cách một giờ, Lý Vĩ Bằng gọi một cú điện thoại thông báo tình hình. Hà Châu chỉ lẳng lặng lắng nghe, không đề cập đến một chữ, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên đi vệ sinh thì đi vệ sinh. Công ty gọi hai cuộc điện thoại tới, Hà Châu tìm một cái cớ nói có chuyện phải đi ra ngoài, mãi đến hai giờ chiều, trong cuộc điện thoại sau cùng Lý Vĩ bằng nói: "Bệnh viện đã thông báo tình hình nguy kịch!"
Loáng thoáng nghe thấy mấy câu này, Tôn Hồi bật dậy khỏi sô pha, lôi Hà Châu đứng lên đẩy anh về phía cửa, rồi túm lấy chìa khóa xe trên bàn trà và bảo: "Đừng đợi nữa, anh mau đến đó đi!"
Hà Châu bao lấy bàn tay vẫn đang cầm chìa khóa xe của Tôn Hồi, bước nhanh ra ngoài.
Trong bệnh viện, Lý Vĩ Bằng luống cuống tay chân. Nhìn thấy Hà Châu và Tôn Hồi xuất hiện, y giống như trông thấy cứu tinh: "Em chưa tới bệnh viện bao giờ, thậm chí em cũng chả biết thủ tục giấy tờ!"
Song, chẳng ai để ý tới y. Hà Châu im lặng đứng trước quầy hộ lý. Tôn Hồi liếc anh một cái rồi thay anh lên tiếng, hỏi rõ tình hình một lượt, rồi chạy đi tìm bác sĩ. Hà Châu theo sao cô cùng đi tới đi lui. Cuối cùng, anh dứt khoát tìm một chiếc ghế và ngồi xuống. Tôn Hồi liền chạy ngược chạy xuôi một mình. Đèn trong phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ và y tá nhẹ nhõm bước ra, Tôn Hồi mới thở phào một hơi. Cha Hà xem như đã tránh được một kiếp.
Trong viện không có người chăm sóc, Hà Châu xưa nay không bao giờ nói với người khác chuyện riêng của mình. Còn Lý Vĩ Bằng giỏi giang ở ngoài, tới bệnh viện liền thành con tôm chân mềm, cách xa các loại phòng bệnh nặng và nhà xác, đoạn tuyệt với tất cả hơi thở chết chóc, nhìn thấy bác sĩ cũng đi vòng qua. Về phần Hà Châu, anh đã quen trầm lặng, vì thế chỉ có thể do một mình Tôn Hồi gánh vác trọng trách chạy tới chạy lui. Trong lúc bận rộn cô vẫn trêu đùa với Hà Châu: "Phí gia sư của em cao lắm đấy! Giờ em hy sinh thời gian ở đây, anh phải chịu trách nhiệm bù vào!" Cô cười gian nói: "Đi mua hai lồng sủi cảo nhân tôm đến đây!"
Một tiếng sau, Lý Vĩ Bằng nghe theo sai bảo, chuyển một bàn trà chiều, hương thơm ngập tràn thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám bác sĩ và y tá nhanh chóng hiểu được tình hình trong phòng bệnh này. Con trai là một kẻ mặc kệ chuyện trong nhà, việc gì cũng phải để vợ thu xếp. Cô gái nhỏ tội nghiệp không được nghỉ ngơi đã mấy ngày. Rốt cuộc, hôm nay truyền tới tin vui, cha Hà tỉnh rồi!
Cha Hà yếu lắm, não bộ bị tổn thương không nhẹ. Ông ta mở bừng mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là một cô gái với nụ cười tỏa nắng. Cha Hà hơi lơ mơ. Về sau bác sĩ và y tá tiến vào phòng bệnh. Người ra người vào một hồi, đợi tới khi ông ta tỉnh lần nữa thì thấy Hà Châu đứng cạnh giường bệnh với vẻ mặt lạnh tanh. Cha Hà kích động, ngón tay run rẩy: "Tiểu... Tiểu Hà..."
Hà Châu hỏi thẳng: "Nhìn rõ kẻ trộm không?"
Cha Hà sửng sốt: "Kẻ trộm?" Nghĩ một lúc, ông ta mới nhớ ra: "Đúng, đúng, bố nhìn
rõ. Bố..."
Còn chưa nói hết liền bị Hà Châu cắt ngang: "Quên điều này đi! Nhớ kỹ, ông không thấy rõ!"
Cha Hà chẳng hiểu dụng ý của Hà Châu, nhưng hiện tại chỉ cần là Hà Châu nói thì ông ta nghe ngay. Thậm chí trong lời nói của ông ta có chút nịnh nọt. Khi cảnh sát ghi lời khai, ông ta cũng y như lời Hà Châu dặn, không nói gì cả.
Cha Hà thoải mái nằm trên giường bệnh. Hà Châu tìm một hộ lý chăm sóc cho ông ta. Cha Hà sai bảo hộ lý làm cái này cái nọ. Thấy Tôn Hồi cũng bận rộn ra vào phòng bệnh, thỉnh thoảng ông ta sẽ gọi cô lại, hỏi cô đi làm chưa hay đang đi học, trong nhà có những ai, gia đình làm gì? Tôn Hồi không biết vì sao lại trả lời rằng: "Cháu chỉ có một mình!" Nói xong, cô chợt cảm thấy thê lương. Những ngày này ở bệnh viện, cô luôn có thể bắt gặp khung cảnh nói cười vui vẻ trong phòng bệnh, hình như cô thật sự chỉ có một mình.
Cha Hà coi cô là cô bé mồ côi, trong lời nói mang theo mấy phần vênh mặt hất hàm sai bảo. Cách nhiều ngày không thấy Hà Châu xuất hiện, ông ta cũng sẽ hỏi Hà Châu đâu. Tôn Hồi lắc đầu: "Cháu không biết!"
Cha Hà không còn kiên nhẫn nhìn Tôn Hồi nữa.
Sẩm tối, Tôn Hồi rời khỏi bệnh viện, xe của Hà Châu đã đợi chỗ cổng. Vừa lên xe, cô liền nghe thấy anh nói: "Thỉnh thoảng tới một chuyến là được, không cần ở đây cả ngày đâu!"
"Vâng, nghe anh tất!"
Hà Châu nở nụ cười, nắm lấy tay Tôn Hồi.
Tôn Hồi vào trong bệnh viện chăm sóc cha Hà, thoạt đầu cũng là nghe lời của Hà Châu. Hà Châu chỉ bảo cô làm ra vẻ đến viện thôi, sau khi giải thích đơn giản mấy câu, Tôn Hồi đưa ra kết luận: "Để ông ấy cảm nhận được kiểu mùa xuân ấm ápn nhỉ?"
Hà Châu buồn cười, xoa đầu cô và gật gật. Tôn Hồi láng máng cảm giác được anh muốn làm gì đó. Điều này chẳng qua là trực giác, nói không rõ, nhưng Tôn Hồi nguyện ý nghe lời Hà Châu, có thể góp một phần sức chính là một phần sức, cô sẵn
lòng làm cho anh.
Đêm đến, Hà Châu sẽ xin lỗi cô: "Em vất vả rồi, nên là anh đi mới đúng!"
Tôn Hồi trợn mắt lườm anh: "Anh đừng đem bệnh viện đông thành băng là tốt lắm rồi, còn gì ấm áp của mùa xuân chứ!"
Cứ như vậy bận rộn hơn nửa tháng, hôm nay rốt cuộc được giải phóng rồi. Tôn Hồi ôm chăn lăn lộn. Hà Châu cuốn cô lại, kéo vào trong lòng. Trên giường, hai người anh anh em em hơn nửa ngày. Sau khi trời tối, Hà Châu dẫn cô ra ngoài cải thiện bữa ăn. Ăn xong tản bộ tiêu thực, cùng ánh trăng chầm chậm đi về nhà.
Trong viện, cha Hà không ngủ nổi. Thời gian trước ông luôn lơ mơ, hai ngày nay tinh thần mới có chuyển biến tốt, chẳng qua cần phải nằm trên giường suốt, thậm chí muốn tìm người nói chuyện cũng không được.
Ông ta không biết bây giờ có tính là trong họa có phúc không, vốn ông ta còn tưởng muốn khiến Hà Châu nhận người cha là ông đây, phỏng chừng phải tốn một đợt dày công dày sức nữa, không ngờ hiện tại thoải mái như vậy, chỉ là bị thương chút, còn có người hầu hạ, xem ra Hà Châu đúng là phát đạt rồi.
Cha Hà nhớ tới hơn một tháng trước vừa trở lại thành phố Hải Châu, về quê một chuyến thì nghe một người họ hàng xa bảo nay Hà Châu đã có tiền đồ, lúc chị dâu người hàng xóm về bên ngoại thăm người thân từng nhắc tới với người nhà mẹ đẻ. Cha Hà vốn không định đi tìm Hà Châu. Cơ mà những ngày tháng trước giờ ông ta một thân một mình, đôi khi cũng mong có con trai bên cạnh. Ban đầu ông ta trở về tính bán căn hộ của Hà Huy, kết quả ở trong căn hộ một tuần, ông ta cảm thấy thật vô vị, bấy giờ mới vô cùng lo lắng đi tìm chị dâu của Hà Châu.
Cha Hà cho rằng bản thân chẳng qua muốn cùng con trai đoàn tụ. Ông ta là cha đẻ của Hà Châu, cùng anh đoàn tụ là lẽ đương nhiên.
Sau ngày ấy, số lần Tôn Hồi đến bệnh viện liền ít đi. Thi thoảng cha Hà oán trách trước mặt Tôn Hồi, nhưng ông ta vẫn mãi không gặp được Hà Châu, giọng điệu cũng không dám càn rỡ. Dẫu sao ông ta vẫn cần Tôn Hồi chuyển lời.
Tôn Hồi nhàn nhã chạy lên chạy xuống, Lý Vĩ Bằng đã mệt phờ một góc. Tôn Hồi chăm sóc cha Hà, còn Lý Vĩ Bằng âm thầm trông chừng Tôn Hồi, công việc này vô
cùng gian khổ.
Hà Châu lệnh cho Lý Vĩ Bằng chú ý xung quanh bệnh viện. Một khi trông thấy người quen thì dẫn Tôn Hồi đi ngay. Lý Vĩ Bằng không rõ người quen này là ai, canh giữ hơn một tháng cũng chẳng thấy bất cứ người quen nào. Song, y lại không thể buông lỏng cảnh giác, cùng huynh đệ thay phiên nhau giám sát trong ngoài. Đối với câu hỏi của các anh em, y cũng một mực không trả lời, bởi lẽ ngay cả y cũng chẳng rõ.
Đến tận khi Chu Phong xuất hiện ở khu nội trú tầng dưới.
Tinh thần của Lý Vĩ Bằng chấn động, mở to hai mắt nhìn về phía Chu Phong từ chỗ đèn đường đi tới, y lập tức gọi điện thoại cho Tôn Hồi: "Chị dâu, chị vẫn chưa đến bệnh viện đúng không? Chị giúp tôi đến nhà hàng Bốn Mùa trên phố Hòa Huy mua ít đồ ăn với!"
Cúp điện thoại, y cẩn thận bám theo sau Chu Phong.
Hàng xóm đều đang bàn tán xôn xao, một số người là hộ mới, một số là hộ cũ. Sau khi các hộ cũ quan sát Hà Châu một lượt, cuối cùng xác định anh là em trai của Hà Huy thì quay sang giải thích với những người khác. Nhân viên y tế nhấc cáng lên khiêng ra ngoài. Sàn nhà loang máu đến đáng sợ, mọi người cũng chẳng dám nhìn, duy có Hà Châu mang vẻ mặt không chút cảm xúc dán mắt vào vũng máu hồi lâu. Mãi tận khi nhân viên y tế kêu người nhà nạn nhân, anh mới hơi nhúc nhích, ngừng một chốc thì cất bước đi theo.
Đến bệnh viện, chẳng bao lâu cảnh sát cũng tới nơi. Vết thương của cha Hà không nhẹ, còn mất nhiều máu. Phòng phẫu thuật luôn sáng đèn. Cảnh sát đứng ở lối đi ghi lời khai của Hà Châu, hỏi anh: "Anh không nhìn thấy kẻ khả nghi?"
"Ừ!" Hà Châu xoay điếu thuốc lá trong tay, khẽ cau mày dường như không muốn tốn nhiều lời thừa thãi, mỗi câu trả lời đều cực kỳ ngắn gọn, phần lớn là "không biết".
Cuối cùng cảnh sát rõ ràng mất kiên nhẫn: "Anh có phải là con trai ông ta không thế? Làm sao mà cái gì cũng không biết?"
Hà Châu cười "xùy" một tiếng, điếu thuốc chưa châm trên tay gãy luôn, nháy mắt vo thành một cục. Anh thờ ơ đáp: "Không phải!"
Cảnh sát ngẩn người.
Tôn Hồi ở nhà kiên cường căng mí mắt. Cô nằm trên sô pha lăn qua lộn lại rồi chạy vào bếp pha một tách cà phê, đợi đến hơn một giờ sáng mới nhận được điện thoại của Hà Châu. Anh khẽ cười: "Biết ngay em nhất định không nghe lời anh mà, muộn thế này còn chưa ngủ!"
Tôn Hồi nói: "Đấy là em liệu việc như thần, đang ngủ cũng sẽ bị cuộc gọi này của anh đánh thức!"
"Thần tiên bé nhỏ!" Hà Châu khẽ lẩm nhẩm một câu rồi nói tiếp: "Anh sẽ về muộn chút, em ngủ sớm đi!"
Cúp máy, Hà Châu liếc nhìn vị trí lắp đặt camera.
Cảnh sát khu vực làm hết trách nhiệm, ghi chép xong các câu hỏi trong bệnh viện, và kịp thời đến căn hộ điều tra hiện trường, hỏi mấy hộ hàng xóm vẫn chưa đi nghỉ, giày vò một lúc lâu mới rời đi.
Hà Châu đã ngồi trong phòng khách hơn nửa tiếng, ban nãy mới nhớ tới phải gọi điện thoại cho Tôn Hồi.
Bấy giờ bốn phía yên ắng, trên đồ đạc không có bụi bặm, khung ảnh kia vẫn như cũ đặt vững trên bàn trà cạnh sô pha.
Theo lời hàng xóm vừa rồi kể, một tuần trước cha Hà đã về nhà. Những hàng xóm cũ đều biết ông ta, lúc nói chuyện phiếm nghe ông ta nhắc tới năm năm nay vẫn làm ăn ở bên ngoài, nay tính về hưu, nên giờ mới trở lại.
Không phải họ không biết chuyện năm đó cha Hà và một người phụ nữ cuỗm tiền rời khỏi nhà, chẳng qua hàng xóm láng giềng ra vào còn trông thấy nhau nên họ cũng chẳng thể phản bác lời của ông ta.
Hà Châu ngồi thêm một lúc nữa rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ chính, lục tung kiểm tra một lượt, ngoài vài bộ quần áo cũ, hành lý không có gì hơn, một xấp tiền dày, mệnh giá lớn trong túi có vẻ là toàn bộ gia sản của ông ta. Ngày thường cứ như vậy ra ngoài khoác lác. Số tiền này còn chả đủ trả tiền thuốc men cho ông ta.
Tôn Hồi đợi một mạch tới sáng sớm hôm sau mới biết chuyện.
Cô đã mở mắt từ rất sớm, nhìn bên gối trống trơn, tưởng rằng Hà Châu cả đêm không về. Cô đi ra ngoài phòng ngủ ngó qua, đang định gọi số di động của Hà Châu thì cửa phòng ngủ đối diện mở ra. Anh đứng ở cửa cười bảo: "Anh nghe thấy có tiếng động lén lén lút lút!"
Tôn Hồi trợn mắt: "Anh mới lén lén lút lút ấy. Anh về lúc mấy giờ?"
"Hơn ba giờ!" Anh trở lại trong phòng, đóng màn hình laptop vẫn đang sáng, hình
ảnh phòng khách trên màn hình lóe một cái. Trong hình, một người ngã trên sàn, một kẻ đội mũ lưỡi trai chạy ra ngoài.
Hà Châu không giấu diếm Tôn Hồi chuyện này. Nói xong thì thấy Tôn Hồi trố mắt líu lưỡi hỏi anh: "Vậy... vậy anh về thẳng nhà luôn à?"
Hà Châu nhúm hai đầu lông mày, cảm thấy hơi mệt mỏi: "Ừ, anh bảo Lý Vĩ Bằng ở bệnh viện trông chừng! Không sao đâu!" Trước trán bỗng nhiên ấm áp, một bàn tay bé nhỏ gạt tay anh ra và nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của anh. Hà Châu nở nụ cười nhẹ nhõm.
Tôn Hồi vừa nhéo cho anh, vừa nhíu mày ngẫm nghĩ, không ngờ lại có thể xảy ra loại chuyện này, kẻ trộm bây giờ cũng điên cuồng ngang ngược quá.
Cô biết Hà Châu sự oán hận với cha anh, cũng không biết nên khuyên anh không tính toán chuyện ghét bỏ lúc trước mà đến bệnh viện hay ủng hộ anh không thèm quan tâm. Tôn Hồi tôn trọng quyết định của Hà Châu, liền hỏi ra miệng. Anh suy nghĩ một chốc rồi hỏi lại cô: "Em cảm thấy nên làm thế nào?"
Tôn Hồi đã sẽ nhẹ nhàng chuyển tới nặn bóp vai cho anh. Nghe anh hỏi vậy, cô ngẫm một thoáng: "Nếu anh không muốn bận tâm tới sống chết của ông ấy thật cũng sẽ chẳng để Lý Vĩ Bằng ở trong bệnh viện."
Hà Châu mỉm cười, kéo Tôn Hồi ngồi lên đùi mình, như thể khen thưởng, tặng cho cô bằng một nụ hôn: "Nhỏ giun đũa!"
Cứ cách một giờ, Lý Vĩ Bằng gọi một cú điện thoại thông báo tình hình. Hà Châu chỉ lẳng lặng lắng nghe, không đề cập đến một chữ, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên đi vệ sinh thì đi vệ sinh. Công ty gọi hai cuộc điện thoại tới, Hà Châu tìm một cái cớ nói có chuyện phải đi ra ngoài, mãi đến hai giờ chiều, trong cuộc điện thoại sau cùng Lý Vĩ bằng nói: "Bệnh viện đã thông báo tình hình nguy kịch!"
Loáng thoáng nghe thấy mấy câu này, Tôn Hồi bật dậy khỏi sô pha, lôi Hà Châu đứng lên đẩy anh về phía cửa, rồi túm lấy chìa khóa xe trên bàn trà và bảo: "Đừng đợi nữa, anh mau đến đó đi!"
Hà Châu bao lấy bàn tay vẫn đang cầm chìa khóa xe của Tôn Hồi, bước nhanh ra ngoài.
Trong bệnh viện, Lý Vĩ Bằng luống cuống tay chân. Nhìn thấy Hà Châu và Tôn Hồi xuất hiện, y giống như trông thấy cứu tinh: "Em chưa tới bệnh viện bao giờ, thậm chí em cũng chả biết thủ tục giấy tờ!"
Song, chẳng ai để ý tới y. Hà Châu im lặng đứng trước quầy hộ lý. Tôn Hồi liếc anh một cái rồi thay anh lên tiếng, hỏi rõ tình hình một lượt, rồi chạy đi tìm bác sĩ. Hà Châu theo sao cô cùng đi tới đi lui. Cuối cùng, anh dứt khoát tìm một chiếc ghế và ngồi xuống. Tôn Hồi liền chạy ngược chạy xuôi một mình. Đèn trong phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ và y tá nhẹ nhõm bước ra, Tôn Hồi mới thở phào một hơi. Cha Hà xem như đã tránh được một kiếp.
Trong viện không có người chăm sóc, Hà Châu xưa nay không bao giờ nói với người khác chuyện riêng của mình. Còn Lý Vĩ Bằng giỏi giang ở ngoài, tới bệnh viện liền thành con tôm chân mềm, cách xa các loại phòng bệnh nặng và nhà xác, đoạn tuyệt với tất cả hơi thở chết chóc, nhìn thấy bác sĩ cũng đi vòng qua. Về phần Hà Châu, anh đã quen trầm lặng, vì thế chỉ có thể do một mình Tôn Hồi gánh vác trọng trách chạy tới chạy lui. Trong lúc bận rộn cô vẫn trêu đùa với Hà Châu: "Phí gia sư của em cao lắm đấy! Giờ em hy sinh thời gian ở đây, anh phải chịu trách nhiệm bù vào!" Cô cười gian nói: "Đi mua hai lồng sủi cảo nhân tôm đến đây!"
Một tiếng sau, Lý Vĩ Bằng nghe theo sai bảo, chuyển một bàn trà chiều, hương thơm ngập tràn thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám bác sĩ và y tá nhanh chóng hiểu được tình hình trong phòng bệnh này. Con trai là một kẻ mặc kệ chuyện trong nhà, việc gì cũng phải để vợ thu xếp. Cô gái nhỏ tội nghiệp không được nghỉ ngơi đã mấy ngày. Rốt cuộc, hôm nay truyền tới tin vui, cha Hà tỉnh rồi!
Cha Hà yếu lắm, não bộ bị tổn thương không nhẹ. Ông ta mở bừng mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là một cô gái với nụ cười tỏa nắng. Cha Hà hơi lơ mơ. Về sau bác sĩ và y tá tiến vào phòng bệnh. Người ra người vào một hồi, đợi tới khi ông ta tỉnh lần nữa thì thấy Hà Châu đứng cạnh giường bệnh với vẻ mặt lạnh tanh. Cha Hà kích động, ngón tay run rẩy: "Tiểu... Tiểu Hà..."
Hà Châu hỏi thẳng: "Nhìn rõ kẻ trộm không?"
Cha Hà sửng sốt: "Kẻ trộm?" Nghĩ một lúc, ông ta mới nhớ ra: "Đúng, đúng, bố nhìn
rõ. Bố..."
Còn chưa nói hết liền bị Hà Châu cắt ngang: "Quên điều này đi! Nhớ kỹ, ông không thấy rõ!"
Cha Hà chẳng hiểu dụng ý của Hà Châu, nhưng hiện tại chỉ cần là Hà Châu nói thì ông ta nghe ngay. Thậm chí trong lời nói của ông ta có chút nịnh nọt. Khi cảnh sát ghi lời khai, ông ta cũng y như lời Hà Châu dặn, không nói gì cả.
Cha Hà thoải mái nằm trên giường bệnh. Hà Châu tìm một hộ lý chăm sóc cho ông ta. Cha Hà sai bảo hộ lý làm cái này cái nọ. Thấy Tôn Hồi cũng bận rộn ra vào phòng bệnh, thỉnh thoảng ông ta sẽ gọi cô lại, hỏi cô đi làm chưa hay đang đi học, trong nhà có những ai, gia đình làm gì? Tôn Hồi không biết vì sao lại trả lời rằng: "Cháu chỉ có một mình!" Nói xong, cô chợt cảm thấy thê lương. Những ngày này ở bệnh viện, cô luôn có thể bắt gặp khung cảnh nói cười vui vẻ trong phòng bệnh, hình như cô thật sự chỉ có một mình.
Cha Hà coi cô là cô bé mồ côi, trong lời nói mang theo mấy phần vênh mặt hất hàm sai bảo. Cách nhiều ngày không thấy Hà Châu xuất hiện, ông ta cũng sẽ hỏi Hà Châu đâu. Tôn Hồi lắc đầu: "Cháu không biết!"
Cha Hà không còn kiên nhẫn nhìn Tôn Hồi nữa.
Sẩm tối, Tôn Hồi rời khỏi bệnh viện, xe của Hà Châu đã đợi chỗ cổng. Vừa lên xe, cô liền nghe thấy anh nói: "Thỉnh thoảng tới một chuyến là được, không cần ở đây cả ngày đâu!"
"Vâng, nghe anh tất!"
Hà Châu nở nụ cười, nắm lấy tay Tôn Hồi.
Tôn Hồi vào trong bệnh viện chăm sóc cha Hà, thoạt đầu cũng là nghe lời của Hà Châu. Hà Châu chỉ bảo cô làm ra vẻ đến viện thôi, sau khi giải thích đơn giản mấy câu, Tôn Hồi đưa ra kết luận: "Để ông ấy cảm nhận được kiểu mùa xuân ấm ápn nhỉ?"
Hà Châu buồn cười, xoa đầu cô và gật gật. Tôn Hồi láng máng cảm giác được anh muốn làm gì đó. Điều này chẳng qua là trực giác, nói không rõ, nhưng Tôn Hồi nguyện ý nghe lời Hà Châu, có thể góp một phần sức chính là một phần sức, cô sẵn
lòng làm cho anh.
Đêm đến, Hà Châu sẽ xin lỗi cô: "Em vất vả rồi, nên là anh đi mới đúng!"
Tôn Hồi trợn mắt lườm anh: "Anh đừng đem bệnh viện đông thành băng là tốt lắm rồi, còn gì ấm áp của mùa xuân chứ!"
Cứ như vậy bận rộn hơn nửa tháng, hôm nay rốt cuộc được giải phóng rồi. Tôn Hồi ôm chăn lăn lộn. Hà Châu cuốn cô lại, kéo vào trong lòng. Trên giường, hai người anh anh em em hơn nửa ngày. Sau khi trời tối, Hà Châu dẫn cô ra ngoài cải thiện bữa ăn. Ăn xong tản bộ tiêu thực, cùng ánh trăng chầm chậm đi về nhà.
Trong viện, cha Hà không ngủ nổi. Thời gian trước ông luôn lơ mơ, hai ngày nay tinh thần mới có chuyển biến tốt, chẳng qua cần phải nằm trên giường suốt, thậm chí muốn tìm người nói chuyện cũng không được.
Ông ta không biết bây giờ có tính là trong họa có phúc không, vốn ông ta còn tưởng muốn khiến Hà Châu nhận người cha là ông đây, phỏng chừng phải tốn một đợt dày công dày sức nữa, không ngờ hiện tại thoải mái như vậy, chỉ là bị thương chút, còn có người hầu hạ, xem ra Hà Châu đúng là phát đạt rồi.
Cha Hà nhớ tới hơn một tháng trước vừa trở lại thành phố Hải Châu, về quê một chuyến thì nghe một người họ hàng xa bảo nay Hà Châu đã có tiền đồ, lúc chị dâu người hàng xóm về bên ngoại thăm người thân từng nhắc tới với người nhà mẹ đẻ. Cha Hà vốn không định đi tìm Hà Châu. Cơ mà những ngày tháng trước giờ ông ta một thân một mình, đôi khi cũng mong có con trai bên cạnh. Ban đầu ông ta trở về tính bán căn hộ của Hà Huy, kết quả ở trong căn hộ một tuần, ông ta cảm thấy thật vô vị, bấy giờ mới vô cùng lo lắng đi tìm chị dâu của Hà Châu.
Cha Hà cho rằng bản thân chẳng qua muốn cùng con trai đoàn tụ. Ông ta là cha đẻ của Hà Châu, cùng anh đoàn tụ là lẽ đương nhiên.
Sau ngày ấy, số lần Tôn Hồi đến bệnh viện liền ít đi. Thi thoảng cha Hà oán trách trước mặt Tôn Hồi, nhưng ông ta vẫn mãi không gặp được Hà Châu, giọng điệu cũng không dám càn rỡ. Dẫu sao ông ta vẫn cần Tôn Hồi chuyển lời.
Tôn Hồi nhàn nhã chạy lên chạy xuống, Lý Vĩ Bằng đã mệt phờ một góc. Tôn Hồi chăm sóc cha Hà, còn Lý Vĩ Bằng âm thầm trông chừng Tôn Hồi, công việc này vô
cùng gian khổ.
Hà Châu lệnh cho Lý Vĩ Bằng chú ý xung quanh bệnh viện. Một khi trông thấy người quen thì dẫn Tôn Hồi đi ngay. Lý Vĩ Bằng không rõ người quen này là ai, canh giữ hơn một tháng cũng chẳng thấy bất cứ người quen nào. Song, y lại không thể buông lỏng cảnh giác, cùng huynh đệ thay phiên nhau giám sát trong ngoài. Đối với câu hỏi của các anh em, y cũng một mực không trả lời, bởi lẽ ngay cả y cũng chẳng rõ.
Đến tận khi Chu Phong xuất hiện ở khu nội trú tầng dưới.
Tinh thần của Lý Vĩ Bằng chấn động, mở to hai mắt nhìn về phía Chu Phong từ chỗ đèn đường đi tới, y lập tức gọi điện thoại cho Tôn Hồi: "Chị dâu, chị vẫn chưa đến bệnh viện đúng không? Chị giúp tôi đến nhà hàng Bốn Mùa trên phố Hòa Huy mua ít đồ ăn với!"
Cúp điện thoại, y cẩn thận bám theo sau Chu Phong.
/95
|