*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lộ Đinh men theo hành lang tối tăm chật hẹp đi về phía trước, dưới chân chai nhựa rải rác, bóng đèn tròn bám đầy bụi bẩn tản ra thứ ánh sáng mông lung mịt mờ.
Cậu uống một chút rượu, lảo đảo bước đi. Cuối hành lang là một cánh cửa khép hờ.
Muốn đi tới, muốn đẩy cửa ra.
Phía sau cánh cửa đó có gì, cậu không biết. Cậu chỉ biết là cậu khát vọng, chỉ cần đẩy một cái thôi sẽ tựa như mở ra chiếc hộp Pandora, tất cả mọi thứ rực rỡ xán lạn, lạ lùng kỳ bí đều ở phía sau.
Lộ Đinh vươn tay ra, những ngón tay thon dài, trắng nõn chỉ còn cách một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là có thể chạm được rồi.
Sắp rồi.
"Cắt—"
Lộ Đinh ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
"Dừng lại! Dừng một chút đã, Lộ Đinh, dừng!"
Lộ Đinh giống như đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, giật mình dựa người vào tường. Đèn được bật lên, xua tan toàn bộ tăm tối. Cố Tiểu Lâm đã thức vài đêm rồi, mắt thâm quầng, mái tóc hơi dài có chút bết, tay vẫn cầm chắc camera. Bên cạnh còn có mấy người phụ trách ánh sáng, đạo cụ, thư ký trường quay, tất cả đều một bộ đã phải thức đêm nhiều đến độ hoá thành xác chết di động.
Lộ Đinh vì muốn tìm cảm giác nên trước khi quay đã uống một ít rượu. Chỉ ít thôi, nhưng bản thân cậu tửu lượng không tốt nên đã hơi choáng váng, chân cũng mềm.
Cố Tiểu Lâm vò đầu, quát ầm lên: "Cậu rốt cuộc có hiểu không hả? Tôi không thấy được sự khát vọng của cậu, cả thân lẫn tâm cậu đều kêu gào đòi mở cánh cửa kia, muốn xông ra ngoài. Cậu có hiểu không hả? Khát vọng!"
Lộ Đinh mờ mịt gật đầu.
"Cậu hiểu cái gì? Cậu..." Cố Tiểu Lâm buồn bực thở dài một tiếng: "Cậu có từng khát vọng cái gì chưa?"
Lộ Đinh không hiểu.
Cậu nổi tiếng từ nhỏ, từ cái lúc chưa hiểu nổi tiếng là gì cậu đã có tác phẩm tiêu biểu rồi. Nhà cậu giàu có, cha mẹ tình cảm, tiến bộ, vốn cũng không cần lăn lộn trong giới giải trí để mưu sinh, cho nên cậu mang theo vầng hào quang rực rỡ thi vào Học viện hí kịch, tập trung rèn luyện. Dần dần, vòng danh lợi quên tên cậu đi, mà cậu cũng chẳng để ý.
Nhưng mà lúc này đây, khi cậu muốn tìm lại cái linh cảm diễn xuất đã từng thoáng xuất hiện trên người lúc cậu còn hồ đồ vô tri ấy, lại dùng cách nào cũng không nắm bắt được.
Lúc học đại học, cậu đã từng thử qua rất nhiều hình thức và đề tài diễn xuất. Cố Tiểu Lâm đang học thạc sĩ ngành đạo diễn, mời Lộ Đinh tham gia diễn xuất trong tác phẩm tốt nghiệp của anh ta. Lộ Đinh sau khi xem xong kịch bản cũng tuỳ tiện gật đầu, nhưng thành phẩm lại không được như Cố Tiểu Lâm muốn.
Cố Tiểu Lâm thấy Lộ Đinh dựa người vào tường ngẩn người, hai mắt khép hờ, lông mi rung rung như cánh bướm muốn bay, đành phải thở dài nói: "Cậu nghỉ ngơi hai ngày đi, mọi người cũng mệt mỏi rồi. Về nhớ suy ngẫm thêm rồi chúng ta lại tiếp tục."
Lộ Đinh gật gật đầu, nhận đồ của mình từ em gái thư ký trường quay rồi rời đi.
Hiện tại đang là giữa trưa, bên ngoài mặt trời chói lọi, khác biệt một trời một vực với hành lang tối tăm, chật hẹp ban nãy.
Lộ Đinh đi ở trên đường, rất nhiều người nhìn cậu. Cậu đúng là ưa nhìn, mắt phong lưu, môi đầy đặn, lúc không cười có vẻ buồn bã, cười rộ lên lại thấy núm đồng tiền. Vai vuông vắn, mặc áo sơ mi lại càng lộ rõ hơn, cao gầy khoẻ, như cành trúc đón gió.
Vấn đề là ở chỗ nào đây? Cậu thầm nghĩ.
Lộ Đinh mải mê suy tư, không nhìn đường nên vô ý đụng phải một người.
Cậu vội vàng nói: "Xin lỗi."
"Không sao."
Lộ Đinh giật mình, đứng sững tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn kia. Giọng người nọ trầm thấp khàn khàn, nghe rất quen tai. Hắn mặc một cái áo bò to, xỏ tay vào túi, đội mũ tai bèo đen, vai rộng, lưng nhìn như hơi còng.
Chỉ một chốc sau, người nọ đã biến mất sau ngã rẽ.
Trên người hắn có một mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Lộ Đinh men theo hành lang tối tăm chật hẹp đi về phía trước, dưới chân chai nhựa rải rác, bóng đèn tròn bám đầy bụi bẩn tản ra thứ ánh sáng mông lung mịt mờ.
Cậu uống một chút rượu, lảo đảo bước đi. Cuối hành lang là một cánh cửa khép hờ.
Muốn đi tới, muốn đẩy cửa ra.
Phía sau cánh cửa đó có gì, cậu không biết. Cậu chỉ biết là cậu khát vọng, chỉ cần đẩy một cái thôi sẽ tựa như mở ra chiếc hộp Pandora, tất cả mọi thứ rực rỡ xán lạn, lạ lùng kỳ bí đều ở phía sau.
Lộ Đinh vươn tay ra, những ngón tay thon dài, trắng nõn chỉ còn cách một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là có thể chạm được rồi.
Sắp rồi.
"Cắt—"
Lộ Đinh ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
"Dừng lại! Dừng một chút đã, Lộ Đinh, dừng!"
Lộ Đinh giống như đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, giật mình dựa người vào tường. Đèn được bật lên, xua tan toàn bộ tăm tối. Cố Tiểu Lâm đã thức vài đêm rồi, mắt thâm quầng, mái tóc hơi dài có chút bết, tay vẫn cầm chắc camera. Bên cạnh còn có mấy người phụ trách ánh sáng, đạo cụ, thư ký trường quay, tất cả đều một bộ đã phải thức đêm nhiều đến độ hoá thành xác chết di động.
Lộ Đinh vì muốn tìm cảm giác nên trước khi quay đã uống một ít rượu. Chỉ ít thôi, nhưng bản thân cậu tửu lượng không tốt nên đã hơi choáng váng, chân cũng mềm.
Cố Tiểu Lâm vò đầu, quát ầm lên: "Cậu rốt cuộc có hiểu không hả? Tôi không thấy được sự khát vọng của cậu, cả thân lẫn tâm cậu đều kêu gào đòi mở cánh cửa kia, muốn xông ra ngoài. Cậu có hiểu không hả? Khát vọng!"
Lộ Đinh mờ mịt gật đầu.
"Cậu hiểu cái gì? Cậu..." Cố Tiểu Lâm buồn bực thở dài một tiếng: "Cậu có từng khát vọng cái gì chưa?"
Lộ Đinh không hiểu.
Cậu nổi tiếng từ nhỏ, từ cái lúc chưa hiểu nổi tiếng là gì cậu đã có tác phẩm tiêu biểu rồi. Nhà cậu giàu có, cha mẹ tình cảm, tiến bộ, vốn cũng không cần lăn lộn trong giới giải trí để mưu sinh, cho nên cậu mang theo vầng hào quang rực rỡ thi vào Học viện hí kịch, tập trung rèn luyện. Dần dần, vòng danh lợi quên tên cậu đi, mà cậu cũng chẳng để ý.
Nhưng mà lúc này đây, khi cậu muốn tìm lại cái linh cảm diễn xuất đã từng thoáng xuất hiện trên người lúc cậu còn hồ đồ vô tri ấy, lại dùng cách nào cũng không nắm bắt được.
Lúc học đại học, cậu đã từng thử qua rất nhiều hình thức và đề tài diễn xuất. Cố Tiểu Lâm đang học thạc sĩ ngành đạo diễn, mời Lộ Đinh tham gia diễn xuất trong tác phẩm tốt nghiệp của anh ta. Lộ Đinh sau khi xem xong kịch bản cũng tuỳ tiện gật đầu, nhưng thành phẩm lại không được như Cố Tiểu Lâm muốn.
Cố Tiểu Lâm thấy Lộ Đinh dựa người vào tường ngẩn người, hai mắt khép hờ, lông mi rung rung như cánh bướm muốn bay, đành phải thở dài nói: "Cậu nghỉ ngơi hai ngày đi, mọi người cũng mệt mỏi rồi. Về nhớ suy ngẫm thêm rồi chúng ta lại tiếp tục."
Lộ Đinh gật gật đầu, nhận đồ của mình từ em gái thư ký trường quay rồi rời đi.
Hiện tại đang là giữa trưa, bên ngoài mặt trời chói lọi, khác biệt một trời một vực với hành lang tối tăm, chật hẹp ban nãy.
Lộ Đinh đi ở trên đường, rất nhiều người nhìn cậu. Cậu đúng là ưa nhìn, mắt phong lưu, môi đầy đặn, lúc không cười có vẻ buồn bã, cười rộ lên lại thấy núm đồng tiền. Vai vuông vắn, mặc áo sơ mi lại càng lộ rõ hơn, cao gầy khoẻ, như cành trúc đón gió.
Vấn đề là ở chỗ nào đây? Cậu thầm nghĩ.
Lộ Đinh mải mê suy tư, không nhìn đường nên vô ý đụng phải một người.
Cậu vội vàng nói: "Xin lỗi."
"Không sao."
Lộ Đinh giật mình, đứng sững tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn kia. Giọng người nọ trầm thấp khàn khàn, nghe rất quen tai. Hắn mặc một cái áo bò to, xỏ tay vào túi, đội mũ tai bèo đen, vai rộng, lưng nhìn như hơi còng.
Chỉ một chốc sau, người nọ đã biến mất sau ngã rẽ.
Trên người hắn có một mùi thuốc lá nhàn nhạt.
/10
|