Sau khi nhận được cú điện thoại từ Tiếu Đồng, ba mẹ anh rất nhanh đã từ Mỹ trở về, tuy rằng phần lớn thời gian đều sinh sống nước ngoài, nhưng cả nhà họ Tiếu đều không thay đổi quốc tịch, cho nên thủ tục đăng ký kết hôn cũng hết sức đơn giản.
Cha mẹ hai bên ngồi lại bàn bạc kế hoạch, chuẩn bị chu đáo cho hôn lễ, việc đăng ký kết hôn này thật ra cũng không có gì quá vội vàng, cho nên Văn Mân và Tiếu Đồng chọn lấy một ngày đẹp trời đi đến cục dân chính để lĩnh chứng, bọn họ cũng không chọn cái gì ngày hoàng đạo, bởi vì cả hai đều không phải người mê tín, họ chỉ hy vọng nhanh chóng hoàn tất việc đăng ký để có thể danh chính ngôn thuận sống chung mà thôi.
Thời điểm cầm trên tay tờ đăng ký kết hôn màu đỏ thẫm đi ra khỏi cục dân chính, Văn Mân chỉ có thể dùng từ trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn để hình dung cảm giác của cô lúc này, đời này, cô mới chính thức cảm nhận được sức nặng của của tờ giấy nhỏ màu đỏ này, tờ giấy nhỏ nhỏ nhưng chứa đựng sự cam kết giữa cô và Tiếu Đồng, cam kết sẽ bên nhau trọn đời, cam kết yêu nhau cả đời.
Khi cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình chặt hơn vài phần, Văn Mân mới chợt ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm nhận được sự cảm động và hạnh phúc từ ánh mắt đối phương.
“Nhóc, có thể gả cho anh, chứng tỏ em là người phụ nữ rất may mắn.”
Bùm bùm, Văn Mân rõ ràng nghe được tiếng lãng mạn vỡ tan tành.
Cô nhéo mạnh một cái vào lòng bàn tay của Tiếu Đồng, trừng mắt hạnh, “Là ai rất may mắn đây? Anh so với em càng may mắn đi? Lại có thể lấy được em đây một người vợ có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp nha.”
“Thời nay, lên được phòng khách có thư ký trợ lý có thể làm thay, xuống phòng bếp hoàn toàn có thể mướn người giúp việc theo giờ lo liệu.” Tiếu Đồng một tay giữ lấy Văn Mân lúc này gần như đang tức tối vì câu nói vừa rồi ôm vào trong ngực, kề sát lỗ tai cô, nhẹ nhàng nói một câu: “Chức năng duy nhất của người vợ không thể thay thế chính là ở trên giường.” (aizzz…em nói có thể đó anh, không bít em chỉ cho
Thấy được ánh mắt lo lắng của Tiếu Đồng, Văn Mân lúc này mới phát hiện, bàn tay phải đang bị Tiếu Đồng nắm trong tay thế nhưng run rẩy đến lợi hại.
Cô muốn mở miệng nói không có việc gì, nhưng đôi môi thật vất vả động được vài cái lại thật sự không có cách nào thốt ra một chữ.
-----***-----
Mọi người chắc cũng đoán ra nhân vật mới xuất hiện này là ai rồi phải không?
Cha mẹ hai bên ngồi lại bàn bạc kế hoạch, chuẩn bị chu đáo cho hôn lễ, việc đăng ký kết hôn này thật ra cũng không có gì quá vội vàng, cho nên Văn Mân và Tiếu Đồng chọn lấy một ngày đẹp trời đi đến cục dân chính để lĩnh chứng, bọn họ cũng không chọn cái gì ngày hoàng đạo, bởi vì cả hai đều không phải người mê tín, họ chỉ hy vọng nhanh chóng hoàn tất việc đăng ký để có thể danh chính ngôn thuận sống chung mà thôi.
Thời điểm cầm trên tay tờ đăng ký kết hôn màu đỏ thẫm đi ra khỏi cục dân chính, Văn Mân chỉ có thể dùng từ trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn để hình dung cảm giác của cô lúc này, đời này, cô mới chính thức cảm nhận được sức nặng của của tờ giấy nhỏ màu đỏ này, tờ giấy nhỏ nhỏ nhưng chứa đựng sự cam kết giữa cô và Tiếu Đồng, cam kết sẽ bên nhau trọn đời, cam kết yêu nhau cả đời.
Khi cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình chặt hơn vài phần, Văn Mân mới chợt ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm nhận được sự cảm động và hạnh phúc từ ánh mắt đối phương.
“Nhóc, có thể gả cho anh, chứng tỏ em là người phụ nữ rất may mắn.”
Bùm bùm, Văn Mân rõ ràng nghe được tiếng lãng mạn vỡ tan tành.
Cô nhéo mạnh một cái vào lòng bàn tay của Tiếu Đồng, trừng mắt hạnh, “Là ai rất may mắn đây? Anh so với em càng may mắn đi? Lại có thể lấy được em đây một người vợ có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp nha.”
“Thời nay, lên được phòng khách có thư ký trợ lý có thể làm thay, xuống phòng bếp hoàn toàn có thể mướn người giúp việc theo giờ lo liệu.” Tiếu Đồng một tay giữ lấy Văn Mân lúc này gần như đang tức tối vì câu nói vừa rồi ôm vào trong ngực, kề sát lỗ tai cô, nhẹ nhàng nói một câu: “Chức năng duy nhất của người vợ không thể thay thế chính là ở trên giường.” (aizzz…em nói có thể đó anh, không bít em chỉ cho
Thấy được ánh mắt lo lắng của Tiếu Đồng, Văn Mân lúc này mới phát hiện, bàn tay phải đang bị Tiếu Đồng nắm trong tay thế nhưng run rẩy đến lợi hại.
Cô muốn mở miệng nói không có việc gì, nhưng đôi môi thật vất vả động được vài cái lại thật sự không có cách nào thốt ra một chữ.
-----***-----
Mọi người chắc cũng đoán ra nhân vật mới xuất hiện này là ai rồi phải không?
/201
|