“À, mẹ, vì sao mẹ lại nghĩ tới việc tìm Tiếu Đồng tới giúp con, anh ấy là cảnh sát sao?” Văn Mân biết Tiếu Đồng không phải là cảnh sát nhưng vì muốn biết hắn với cảnh sát có quan hệ gì cho nên cô chỉ có thể hỏi như vậy.
“Cảnh sát !! Ha ha, sao có thể, hai bác Tiếu của con chỉ có Tiếu Đồng là đứa con trai duy nhất, cảnh sát là lại nghề có khả năng nguy hiểm cao, bọn họ sao có thể an tâm mà để đứa con duy nhất của mình đi làm cảnh sát được? Tiếu Đồng là một đứa có hiếu, dù thế nào thằng bé cũng sẽ không ngỗ ngược với ba mẹ mình đâu.” Lúc nói đến đây, Văn mẹ còn đầy ý tứ liếc nhìn Văn Mân cười một cái.
Văn Mân hiểu ý tứ của Văn mẹ, bà là muốn nhân cơ hội này lên án cô không có hiếu, nói gì cũng không nghe lời. Văn Mân đỏ mặt, làm bộ như không thấy cái liếc mắt này của Văn mẹ, sau đó hỏi tiếp một câu: “Vậy làm sao mẹ lại tìm Tiếu Đồng giúp đỡ, anh ấy cũng không phải cảnh sát, làm sao mà giúp con được?”
“Không biết ư, ha ha, Tiếu Đồng a, tuy thằng bé không phải cảnh sát nhưng lời nói của nó chỉ sợ không mấy người làm cảnh sát dám làm trái, đặc biệt ở khâu phá án. Tiếu Đồng là nhà nhân chủng học, ở Mỹ, nó còn có một cơ sở nghiên cứu riêng, chuyên trách giúp chính phủ liên bang phá án và phân tích những thi thể bị thối rữa, còn có cả những án kiện cần tới việc phân tích xương xốt. Đương nhiên thằng bé cũng có nghiên cứu về những hài cốt từ thời viễn cổ của nhân loại. Mẹ và ba con là trong một hạng mục khai quật di cốt mà gặp lại Tiếu Đồng.”
Văn mẹ nói như vậy, Văn Mân lập tức hiểu rõ vì sao lần này ba mẹ cô lại tìm tới Tiếu Đồng, thì ra hắn còn giỏi cả về phương diện này nữa, hơn nữa…lực ảnh hưởng của hắn về mặt này cũng không hề nhỏ.
“Theo như mẹ nói, vậy anh ấy phải làm việc ở Mỹ mới đúng, vì sao ba mẹ có thể phiền anh ấy từ Mỹ chạy về đây được.”
“Vậy thì có sao, có chuyện gì có thể quan trọng hơn con gái mẹ, hơn nữa lần này cũng thật trùng hợp. Lần này chính phủ Mỹ và trong nước cùng hợp tác làm một nghiên cứu khảo cổ. Tiếu Đồng là chuyên gia đại diện được mời đến nước mình tham dự cuộc nghiên cứu này, cho nên trong khoảng thời gian này thằng bé mới ở trong nước. Mặt khác mẹ nghe bác Tiếu trai của con nói, bộ công an trong nước đang có ý định mời Tiếu Đồng về đảm nhiệm chức cố vấn đặc biệt của bộ công an. Cho nên mẹ nghĩ, nhờ thằng bé giúp đỡ chuyện này, có lẽ cảnh sát cũng có thể nể mặt một chút.”
Nói tới đây, Văn Mân cuối cùng cũng biết rõ về thân phận của Tiếu Đồng, mà cô có thể dễ dàng được chấp thuận nộp tiền bảo lãnh cũng là dựa vào mặt mũi của Tiếu Đồng. Nếu không, cô chính là tình nghi số 1 giết người, làm gì có chuyện sẽ được nộp tiền bảo lãnh chứ.
“Được rồi, có gì mai chúng ta lại nói tiếp. Tôi nghe Tiếu Đồng nói, ngày hôm qua con bé vừa mới làm phẫu thuật, mặc dù chỉ là tiểu phẫu nhưng vẫn cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi điều dưỡng, chúng ta hãy để con bé nghỉ ngơi trước.” Văn ba ba phát hiện nét mệt mỏi trên mặt Văn Mân, cho nên ông kéo tay Văn mẹ chuẩn bị rời đi.
Nghe thấy lời nói của ba mình, Văn Mân trào lên xúc động muốn khóc. Người ba săn sóc tỉ mỉ như vậy, vì sao trước kia cô lại cảm thấy ông là một người già nua cổ hủ, mỗi lần ông về nhà đều tranh cãi với ông?
“Ba mẹ, ba mẹ đã vất vả đi một ngày rồi cứ trở về nghỉ ngơi cho tốt. Con không có việc gì đâu, ba mẹ yên tâm đi. Về sau con nhất định sẽ làm một đứa con ngoan, không bao giờ…khiến ba mẹ đau lòng nữa.”
Văn ba ba và Văn mẹ nhìn con gái mình dưới ánh đén hé ra nụ cười trong trẻo, hiền lành lại nói ra những lời hiểu chuyện đó, trong lòng không khỏi cảm thấy được an ủi. Lần này xem như là trong họa được phúc đi, trải qua chuyện này, con gái của hai người tựa hồ đã trưởng thành rất nhiều, hiểu chuyện hơn rất nhiều.
“Cảnh sát !! Ha ha, sao có thể, hai bác Tiếu của con chỉ có Tiếu Đồng là đứa con trai duy nhất, cảnh sát là lại nghề có khả năng nguy hiểm cao, bọn họ sao có thể an tâm mà để đứa con duy nhất của mình đi làm cảnh sát được? Tiếu Đồng là một đứa có hiếu, dù thế nào thằng bé cũng sẽ không ngỗ ngược với ba mẹ mình đâu.” Lúc nói đến đây, Văn mẹ còn đầy ý tứ liếc nhìn Văn Mân cười một cái.
Văn Mân hiểu ý tứ của Văn mẹ, bà là muốn nhân cơ hội này lên án cô không có hiếu, nói gì cũng không nghe lời. Văn Mân đỏ mặt, làm bộ như không thấy cái liếc mắt này của Văn mẹ, sau đó hỏi tiếp một câu: “Vậy làm sao mẹ lại tìm Tiếu Đồng giúp đỡ, anh ấy cũng không phải cảnh sát, làm sao mà giúp con được?”
“Không biết ư, ha ha, Tiếu Đồng a, tuy thằng bé không phải cảnh sát nhưng lời nói của nó chỉ sợ không mấy người làm cảnh sát dám làm trái, đặc biệt ở khâu phá án. Tiếu Đồng là nhà nhân chủng học, ở Mỹ, nó còn có một cơ sở nghiên cứu riêng, chuyên trách giúp chính phủ liên bang phá án và phân tích những thi thể bị thối rữa, còn có cả những án kiện cần tới việc phân tích xương xốt. Đương nhiên thằng bé cũng có nghiên cứu về những hài cốt từ thời viễn cổ của nhân loại. Mẹ và ba con là trong một hạng mục khai quật di cốt mà gặp lại Tiếu Đồng.”
Văn mẹ nói như vậy, Văn Mân lập tức hiểu rõ vì sao lần này ba mẹ cô lại tìm tới Tiếu Đồng, thì ra hắn còn giỏi cả về phương diện này nữa, hơn nữa…lực ảnh hưởng của hắn về mặt này cũng không hề nhỏ.
“Theo như mẹ nói, vậy anh ấy phải làm việc ở Mỹ mới đúng, vì sao ba mẹ có thể phiền anh ấy từ Mỹ chạy về đây được.”
“Vậy thì có sao, có chuyện gì có thể quan trọng hơn con gái mẹ, hơn nữa lần này cũng thật trùng hợp. Lần này chính phủ Mỹ và trong nước cùng hợp tác làm một nghiên cứu khảo cổ. Tiếu Đồng là chuyên gia đại diện được mời đến nước mình tham dự cuộc nghiên cứu này, cho nên trong khoảng thời gian này thằng bé mới ở trong nước. Mặt khác mẹ nghe bác Tiếu trai của con nói, bộ công an trong nước đang có ý định mời Tiếu Đồng về đảm nhiệm chức cố vấn đặc biệt của bộ công an. Cho nên mẹ nghĩ, nhờ thằng bé giúp đỡ chuyện này, có lẽ cảnh sát cũng có thể nể mặt một chút.”
Nói tới đây, Văn Mân cuối cùng cũng biết rõ về thân phận của Tiếu Đồng, mà cô có thể dễ dàng được chấp thuận nộp tiền bảo lãnh cũng là dựa vào mặt mũi của Tiếu Đồng. Nếu không, cô chính là tình nghi số 1 giết người, làm gì có chuyện sẽ được nộp tiền bảo lãnh chứ.
“Được rồi, có gì mai chúng ta lại nói tiếp. Tôi nghe Tiếu Đồng nói, ngày hôm qua con bé vừa mới làm phẫu thuật, mặc dù chỉ là tiểu phẫu nhưng vẫn cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi điều dưỡng, chúng ta hãy để con bé nghỉ ngơi trước.” Văn ba ba phát hiện nét mệt mỏi trên mặt Văn Mân, cho nên ông kéo tay Văn mẹ chuẩn bị rời đi.
Nghe thấy lời nói của ba mình, Văn Mân trào lên xúc động muốn khóc. Người ba săn sóc tỉ mỉ như vậy, vì sao trước kia cô lại cảm thấy ông là một người già nua cổ hủ, mỗi lần ông về nhà đều tranh cãi với ông?
“Ba mẹ, ba mẹ đã vất vả đi một ngày rồi cứ trở về nghỉ ngơi cho tốt. Con không có việc gì đâu, ba mẹ yên tâm đi. Về sau con nhất định sẽ làm một đứa con ngoan, không bao giờ…khiến ba mẹ đau lòng nữa.”
Văn ba ba và Văn mẹ nhìn con gái mình dưới ánh đén hé ra nụ cười trong trẻo, hiền lành lại nói ra những lời hiểu chuyện đó, trong lòng không khỏi cảm thấy được an ủi. Lần này xem như là trong họa được phúc đi, trải qua chuyện này, con gái của hai người tựa hồ đã trưởng thành rất nhiều, hiểu chuyện hơn rất nhiều.
/201
|