Bãi cỏ đẹp như vậy, cô thật sự muốn xuống xe ngồi một chút, nhưng vừa quay đầu nhìn anh, cô cảm thấy nhất định anh sẽ không đồng ý, anh là một nhân vật lớn, sao lại có thể hạ mình ngồi trò chuyện với cô trên bãi cỏ được?
Nhưng cô càng lúc càng muốn, không cách nào từ bỏ ý định, vì vậy cô đành thử một chút, nếu như anh không đồng ý thì cô sẽ tự mình ngồi trên bãi cỏ, cảm giác nhàn nhã đó nhất định rất thoải mái: “Minh Tùng, qua bãi cỏ ngồi một chút đi.”
Lê Minh Tùng không lập tức trả lời cô, mà anh chỉ quay đầu nhìn liếc qua bãi cỏ mà cô vừa nói. Bãi cỏ ở bên ngoài cửa sổ, vô cùng xinh đẹp, nhưng anh chưa bao giờ ăn mặc thế này ngồi nghỉ ngơi trên bãi cỏ.
Anh do dự một lúc, cô cho rằng anh đã quyết định không đi, vì vậy đành nói: “Hay là anh ở trên xe đi, em tự xuống đó ngồi một lát…”
Cô vừa nói vừa nghiêng người định mở cửa xuống xe, nhưng người đàn ông ở sau lưng cô bỗng nói: “Cùng xuống xe đi.”
Cô quay đầu, có chút mơ hồ: “Anh muốn cùng ngồi trên bãi cỏ sao?”
“Sao vậy? Không được hả?” Anh khẽ cười một cái, lại quyến rũ chết người, khiến cho cô há hốc miệng kinh ngạc.
Một lúc sau cô vẫn chưa bình tĩnh lại: “Minh Tùng, anh mặc như vậy ngồi trên bãi cỏ kia sẽ… rất quái dị…”
“Vậy phải mặc như nào?” Anh nhíu mày, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.
“Ít nhất anh phải mặc áo phông và giày thể thao chứ?”
“Vậy thì em ngồi ở đó cũng rất quái dị, còn muốn ngồi nữa không?” Anh đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn của anh giúp cô che bớt ánh nắng, dường như đang che chở cho cô khỏi không khí nóng bức oi ả.
Giày cao gót giẫm trên bãi cỏ khiến cô có chút mất tự nhiên, nhưng cô mặc kệ, bởi vì cô rất thích bãi cỏ này.
Ngồi trên thảm cỏ xốp mềm, gió mùa hè thổi tới mang theo mùi hương của trái xoài khiến người ta dễ chịu vô cùng.
Đã rất lâu rồi Trọng Thanh Thu mới cảm thấy vui vẻ như hôm nay. Cô chưa từng được trải qua một bữa tiệc sinh nhật đúng nghĩa như vậy…
Trong mắt Lương Thùy Trang chỉ có Bùi Tuấn Linh, nếu bà ta nhớ ra sinh nhật cô thì sẽ tặng cho cô một chiếc điện thoại, nếu không nhớ ra thì Trọng Thanh Thu sẽ lặng lẽ vượt qua, cô đã sớm tạo thành thói quen rồi.
Bỏ xuống tất cả mọi chuyện trong công việc, Lê Minh Tùng ngoan ngoãn ngồi cùng cô trên bãi cỏ, ánh mặt trời chậm rãi ngả về phía Tây, bóng cây che khuất ánh nắng, khiến không khí mùa hè cũng trở nên dễ chịu hơn. Trọng Thanh Thu lấy một cọng cỏ ở gần tay, nhẹ nhàng vuốt ve, cô không quen ngồi cùng Lê Minh Tùng ở nơi công cộng, nhưng hình như anh lại thích như vậy.
Ánh mắt lơ đãng quét quanh bốn phía, từng đoàn người túm năm tụm ba đi qua, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô và Lê Minh Tùng, đúng vậy, anh giống như một điểm sáng, đi tới chỗ nào cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Ở một gốc cây cách đó không xa, dường như có người đang cầm máy ảnh để chụp cái gì đó, ánh mắt Trọng Thanh Thu trở nên sắc bén: “Minh Tùng, bên kia có người đang chụp lén.” Đây là bên ngoài trời cho nên không cần đèn flash, cũng không dễ bị phát hiện.
Anh khẽ vươn tay ôm eo cô: “Coi như không thấy đi.”
Đúng vậy, trước đó bọn họ cũng phát hiện ra vài lần rồi, không có gì đáng ngạc nhiên nữa, hiếm khi bọn họ có thể thoải mái ngồi trên bãi cỏ như vậy, chỉ là có kẻ chụp lén khiến cô có chút mất tự nhiên mà thôi.
Dần dần, gần nhà trẻ càng lúc càng nhiều xe, một số gia đình hoặc tài xế đều đang chuẩn bị đón con em mình về nhà.
Nhìn thấy một chiếc xe sang trọng hiện lên trước mắt, Trọng Thanh Thu cảm thấy bản thân không so sánh nổi với mấy người này. Lúc trước, cô đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh tới đây học chính là vì mong muốn bọn trẻ có được một hoàn cảnh sinh hoạt tốt, cho nên cô mới cắn răng kiên trì. Thật ra, tuy nhà trẻ này có tiền học phí chỉ cao hơn những nhà trẻ bình thường khác một chút, nhưng phí tài trợ lại rất nhiều, lợi nhuận hàng năm của cửa hàng cô hầu như đều giao nộp cho nhà trẻ làm phí tài trợ. Vì vậy, mấy năm nay cô không để dành được nhiều tiền, nhưng vì con cái cô đều có thể bỏ được.
“Đang nghĩ gì thế?”
“Hả? Không có gì…”
“Có khát nước không? Nếu nóng thì mau trở về trong xe đi, trên xe có điều hòa.”
“Không cần đâu.” Cô thích ngồi ở đây đợi, không khí tự nhiên tốt hơn điều hòa nhiều.
Cọng cỏ trong tay cô đã bị vo nát, tản ra mùi thơm của cỏ và bùn đất, cô cảm thấy nếu ngồi thêm một lát nữa thì Lê Minh Tùng sẽ đòi đi lên trên xe, nhưng không, anh vẫn tiếp tục ngồi cạnh cô khoảng nửa giờ nữa, cứ như vậy im lặng ngắm trời xanh mây trắng và quang cảnh bốn phía, cảm giác này thật sự rất dễ chịu.
Đưa tay thả cọng cỏ xuống bãi cỏ, cô định nhặt thêm một cọng cỏ nữa để nghịch thì đột nhiên một bóng người màu xanh lam xuất hiện trong mắt cô.
Trái tim cô đập thình thịch, cô lặng lẽ nhìn qua người phụ nữ kia, bàn tay cô sững lại giữa không trung, thậm chí quên cả bỏ xuống.
Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu xanh lam bước trên bậc đá cắt ngang bãi cỏ đi thẳng về phía trước, mà phương hướng kia chính là nhà trẻ.
“Minh Tùng…” Tay cô chỉ vào người phụ nữ, giọng nói trở nên run rẩy, hiện giờ cô thật sự muốn lên xe cùng anh, ngồi trong khí lạnh của điều hòa. Nhưng khi cô vừa gọi tên anh thì cô đã biết không kịp nữa rồi…
Có lẽ đây chính là duyên phận, ngay khi cô phát hiện ra thì người phụ nữ kia cũng xoay đầu lại, gương mặt mang theo ý cười…
Phương Thu! Thật sự là cô ta!
Khi nhìn thấy Lê Minh Tùng, Phương Thu lập tức im lặng không có động tĩnh gì, có lẽ là do mới mang thai không bao lâu, cho nên bụng của cô ta vẫn không có dấu hiệu gì, cô im lặng đứng đó nhìn Lê Minh Tùng, không hề nhúc nhích.
Thời gian dường như ngừng lại.
Trọng Thanh Thu chậm rãi quay đầu, rõ ràng cô gọi Lê Minh Tùng, nhưng Lê Minh Tùng lại không hề đáp lời cô.
Thì ra, anh cũng nhìn thấy Phương Thu.
Anh cũng choáng váng rồi!
Nơi ánh mắt của Lê Minh Tùng và Phương Thu giao nhau như phát ra tia lửa. Cho dù luôn muốn quên đi, nhưng giờ phút tình cờ gặp nhau này lại khiến cho bọn họ không thể rời mắt khỏi đối phương.
Trọng Thanh Thu cũng hiểu được sự kì diệu của tình yêu, thì ra, cho dù cô cố gắng cỡ nào, cho dù Lê Minh Tùng vì cô mà thêu dệt nên mộng đẹp cỡ nào, thì vẫn không cách nào thay đổi được phần tình cảm được anh cất giấu ở tận sâu đáy lòng.
“Minh Tùng, em đi nhà vệ sinh một lát.” Cô vội vàng đứng dậy, cô muốn trốn tránh, muốn trở thành một kẻ đào ngũ. Cô không muốn nhìn thấy cảnh anh và Phương Thu đối mặt với nhau, điều này khiến cô không chịu nổi…
Đành phải nhắm mắt làm ngơ…
Nhưng ngay khi Trọng Thanh Thu đứng dậy, khi cô đang định chạy trốn khỏi đây thì Lê Minh Tùng lại trầm giọng hét lên: “Dừng lại!” Sau đó anh đưa tay ra, nhanh chóng bắt được tay cô.
Da thịt vừa chạm vào nhau, Trọng Thanh Thu lập tức cảm thấy nóng như lửa đốt, cô muốn tránh ra, nhưng cánh tay Lê Minh Tùng giống như một chiếc kìm sắt, cầm chặt tay cô. Lê Minh Tùng đứng lên, bóng người cao lớn che phủ thân hình nhỏ nhắn của Trọng Thanh Thu: “Trọng Thanh Thu, cùng đi đón bọn trẻ thôi.” Anh khẽ nói với cô, giọng nói không hề lộ ra chút rung động nào, sau đó anh dắt cô đi về phía lối đi bộ.
Trên lối đi bộ, Phương Thu cuối cùng cũng hoàn hồn lại, khẽ mấp máy môi. Dường như cô ta muốn nói điều gì nhưng một chữ cũng không nói ra được, vẫn lặng lẽ đứng im ở đó, giống như một đóa hoa sen, lộ ra vẻ đẹp riêng mà chỉ cô ta mới có.
Bầu không khí bắt đầu trở nên khẩn trương hơn, Trọng Thanh Thu cảm thấy giờ khắc này trong lòng cô nóng như lửa đốt, khiến cô khó chịu muốn ho khan một tiếng, nhưng cô cảm thấy nếu cô ho bây giờ thì rất kì cục, vì vậy cô đành cố gắng chịu đựng.
Bước qua bãi cỏ, cô và Lê Minh Tùng đã đứng đối diện với Phương Thu.
Vốn tưởng rằng Phương Thu sẽ rời đi, nhưng cô ta chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó, sắc mặt không còn hồng hào như lúc trước nữa, thậm chí còn có chút tái nhợt.
Cả hai người không ai nói chuyện, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn nhìn chăm chú vào nhau, không hề dời đi nơi khác.
Trọng Thanh Thu cắn môi, điều gì đến cũng phải đến: “Phương Thu, đã lâu không gặp!” Cô vươn tay ra, dù sao thì khi ở đảo Hỏa Sơn, Phương Thu cũng nhận Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh làm con gái nuôi.
Không phải cô giả dối, mà có đôi khi cũng nên đặt mình vào vị trí của người khác, đứng ở góc độ của Phương Thu mà suy nghĩ một chút, cô ta không thể ở cạnh người mình yêu đã là một chuyện rất đau khổ rồi.
Yêu mà không cách nào ở cạnh nhau mới là chuyện khiến người ta đau khổ nhất.
Cô là người đến sau, gặp Lê Minh Tùng sai thời điểm, có rất nhiều chuyện cô cũng bất lực, không cách nào thay đổi được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Phương Thu khẽ mấp máy môi, đôi môi hồng hào ban đầu lúc này đã trở nên tái nhợt: “Thanh Thu tới đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sao?”
“Ừm, đúng vậy.” Cô nói bằng vẻ mặt tươi cười. Trong lòng đã chịu đau khổ đủ rồi, vậy thì không cần biểu hiện ra ngoài nữa, cô chỉ hi vọng nụ cười này của cô có thể che giấu đi sự bi thương ở trong lòng mà thôi.
“Phương Thu, cô…” Trọng Thanh Thu đang định nói chuyện thì Lê Minh Tùng đứng bên cạnh đã lên tiếng, nhưng ngay lập tức lại bị Phương Thu cắt ngang: “Minh Tùng, Thanh Thu, chúc mừng hai người cuối cùng cũng đến được với nhau, phải thật trân trọng đó. Hôm nay tôi tới đón Vũ, Cường Cường phải phẫu thuật nên gần đây Vũ Hương hơi bận rộn, đành phải để người làm mợ như tôi tới đón. Thôi, tôi đi trước đây, nếu không Vũ sẽ giận tôi mất.” Cô ta cười dịu dàng, toát ra vẻ đáng yêu riêng biệt của mình. Dường như gặp phải Lê Minh Tùng đã khiến cho Phương Thu trở nên vô cùng bối rối, vô cùng hoảng loạn…
Vừa dứt lời, Phương Thu lập tức đi thật nhanh về phía trước, thậm chí không chờ Trọng Thanh Thu đáp lại.
Nhìn theo bóng lưng gầy gò của Phương Thu, lòng Trọng Thanh Thu bỗng nhiên trở nên nặng trĩu. Cô có thể hiểu được tâm trạng của Phương Thu, có lẽ Phương Thu và Phong Thiếu Dương ở bên nhau cũng không hạnh phúc.
Nhưng mà, một khi đã bước vào con đường hôn nhân, cho dù nó có tuyệt vời như lời đồn hay không thì vẫn phải bước tiếp, đó mới chính là điều khó khăn thật sự.
Phương Thu đi rất nhanh, nhưng người đàn ông đứng bên cạnh vẫn nhìn về phương hướng đó, Trọng Thanh Thu cảm thấy dường như trên đời này chỉ có Phương Thu mới có thể chi phối trái tim lạnh như băng của Lê Minh Tùng. Khi không có Phương Thu, Lê Minh Tùng luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, nhưng giờ phút này, dường như hồn của anh đã bị Phương Thu lấy đi mất rồi.
Bàn tay đang nắm khẽ động đậy, Trọng Thanh Thu làm như không có chuyện gì xảy ra: “Minh Tùng, đi thôi, chúng ta cũng đi đón bọn trẻ, đến giờ tan học rồi.”
“Hả? Được…” Lúc này Lê Minh Tùng mới phục hồi tinh thần, ngượng ngùng dời mắt khỏi Phương Thu. “Đi thôi.”
“Nếu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh biết anh đã đến thì nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Trọng Thanh Thu, em đang lên án anh vì đây là lần đầu tiên anh tới đón bọn trẻ sao?”
Nhưng cô càng lúc càng muốn, không cách nào từ bỏ ý định, vì vậy cô đành thử một chút, nếu như anh không đồng ý thì cô sẽ tự mình ngồi trên bãi cỏ, cảm giác nhàn nhã đó nhất định rất thoải mái: “Minh Tùng, qua bãi cỏ ngồi một chút đi.”
Lê Minh Tùng không lập tức trả lời cô, mà anh chỉ quay đầu nhìn liếc qua bãi cỏ mà cô vừa nói. Bãi cỏ ở bên ngoài cửa sổ, vô cùng xinh đẹp, nhưng anh chưa bao giờ ăn mặc thế này ngồi nghỉ ngơi trên bãi cỏ.
Anh do dự một lúc, cô cho rằng anh đã quyết định không đi, vì vậy đành nói: “Hay là anh ở trên xe đi, em tự xuống đó ngồi một lát…”
Cô vừa nói vừa nghiêng người định mở cửa xuống xe, nhưng người đàn ông ở sau lưng cô bỗng nói: “Cùng xuống xe đi.”
Cô quay đầu, có chút mơ hồ: “Anh muốn cùng ngồi trên bãi cỏ sao?”
“Sao vậy? Không được hả?” Anh khẽ cười một cái, lại quyến rũ chết người, khiến cho cô há hốc miệng kinh ngạc.
Một lúc sau cô vẫn chưa bình tĩnh lại: “Minh Tùng, anh mặc như vậy ngồi trên bãi cỏ kia sẽ… rất quái dị…”
“Vậy phải mặc như nào?” Anh nhíu mày, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.
“Ít nhất anh phải mặc áo phông và giày thể thao chứ?”
“Vậy thì em ngồi ở đó cũng rất quái dị, còn muốn ngồi nữa không?” Anh đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn của anh giúp cô che bớt ánh nắng, dường như đang che chở cho cô khỏi không khí nóng bức oi ả.
Giày cao gót giẫm trên bãi cỏ khiến cô có chút mất tự nhiên, nhưng cô mặc kệ, bởi vì cô rất thích bãi cỏ này.
Ngồi trên thảm cỏ xốp mềm, gió mùa hè thổi tới mang theo mùi hương của trái xoài khiến người ta dễ chịu vô cùng.
Đã rất lâu rồi Trọng Thanh Thu mới cảm thấy vui vẻ như hôm nay. Cô chưa từng được trải qua một bữa tiệc sinh nhật đúng nghĩa như vậy…
Trong mắt Lương Thùy Trang chỉ có Bùi Tuấn Linh, nếu bà ta nhớ ra sinh nhật cô thì sẽ tặng cho cô một chiếc điện thoại, nếu không nhớ ra thì Trọng Thanh Thu sẽ lặng lẽ vượt qua, cô đã sớm tạo thành thói quen rồi.
Bỏ xuống tất cả mọi chuyện trong công việc, Lê Minh Tùng ngoan ngoãn ngồi cùng cô trên bãi cỏ, ánh mặt trời chậm rãi ngả về phía Tây, bóng cây che khuất ánh nắng, khiến không khí mùa hè cũng trở nên dễ chịu hơn. Trọng Thanh Thu lấy một cọng cỏ ở gần tay, nhẹ nhàng vuốt ve, cô không quen ngồi cùng Lê Minh Tùng ở nơi công cộng, nhưng hình như anh lại thích như vậy.
Ánh mắt lơ đãng quét quanh bốn phía, từng đoàn người túm năm tụm ba đi qua, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô và Lê Minh Tùng, đúng vậy, anh giống như một điểm sáng, đi tới chỗ nào cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Ở một gốc cây cách đó không xa, dường như có người đang cầm máy ảnh để chụp cái gì đó, ánh mắt Trọng Thanh Thu trở nên sắc bén: “Minh Tùng, bên kia có người đang chụp lén.” Đây là bên ngoài trời cho nên không cần đèn flash, cũng không dễ bị phát hiện.
Anh khẽ vươn tay ôm eo cô: “Coi như không thấy đi.”
Đúng vậy, trước đó bọn họ cũng phát hiện ra vài lần rồi, không có gì đáng ngạc nhiên nữa, hiếm khi bọn họ có thể thoải mái ngồi trên bãi cỏ như vậy, chỉ là có kẻ chụp lén khiến cô có chút mất tự nhiên mà thôi.
Dần dần, gần nhà trẻ càng lúc càng nhiều xe, một số gia đình hoặc tài xế đều đang chuẩn bị đón con em mình về nhà.
Nhìn thấy một chiếc xe sang trọng hiện lên trước mắt, Trọng Thanh Thu cảm thấy bản thân không so sánh nổi với mấy người này. Lúc trước, cô đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh tới đây học chính là vì mong muốn bọn trẻ có được một hoàn cảnh sinh hoạt tốt, cho nên cô mới cắn răng kiên trì. Thật ra, tuy nhà trẻ này có tiền học phí chỉ cao hơn những nhà trẻ bình thường khác một chút, nhưng phí tài trợ lại rất nhiều, lợi nhuận hàng năm của cửa hàng cô hầu như đều giao nộp cho nhà trẻ làm phí tài trợ. Vì vậy, mấy năm nay cô không để dành được nhiều tiền, nhưng vì con cái cô đều có thể bỏ được.
“Đang nghĩ gì thế?”
“Hả? Không có gì…”
“Có khát nước không? Nếu nóng thì mau trở về trong xe đi, trên xe có điều hòa.”
“Không cần đâu.” Cô thích ngồi ở đây đợi, không khí tự nhiên tốt hơn điều hòa nhiều.
Cọng cỏ trong tay cô đã bị vo nát, tản ra mùi thơm của cỏ và bùn đất, cô cảm thấy nếu ngồi thêm một lát nữa thì Lê Minh Tùng sẽ đòi đi lên trên xe, nhưng không, anh vẫn tiếp tục ngồi cạnh cô khoảng nửa giờ nữa, cứ như vậy im lặng ngắm trời xanh mây trắng và quang cảnh bốn phía, cảm giác này thật sự rất dễ chịu.
Đưa tay thả cọng cỏ xuống bãi cỏ, cô định nhặt thêm một cọng cỏ nữa để nghịch thì đột nhiên một bóng người màu xanh lam xuất hiện trong mắt cô.
Trái tim cô đập thình thịch, cô lặng lẽ nhìn qua người phụ nữ kia, bàn tay cô sững lại giữa không trung, thậm chí quên cả bỏ xuống.
Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu xanh lam bước trên bậc đá cắt ngang bãi cỏ đi thẳng về phía trước, mà phương hướng kia chính là nhà trẻ.
“Minh Tùng…” Tay cô chỉ vào người phụ nữ, giọng nói trở nên run rẩy, hiện giờ cô thật sự muốn lên xe cùng anh, ngồi trong khí lạnh của điều hòa. Nhưng khi cô vừa gọi tên anh thì cô đã biết không kịp nữa rồi…
Có lẽ đây chính là duyên phận, ngay khi cô phát hiện ra thì người phụ nữ kia cũng xoay đầu lại, gương mặt mang theo ý cười…
Phương Thu! Thật sự là cô ta!
Khi nhìn thấy Lê Minh Tùng, Phương Thu lập tức im lặng không có động tĩnh gì, có lẽ là do mới mang thai không bao lâu, cho nên bụng của cô ta vẫn không có dấu hiệu gì, cô im lặng đứng đó nhìn Lê Minh Tùng, không hề nhúc nhích.
Thời gian dường như ngừng lại.
Trọng Thanh Thu chậm rãi quay đầu, rõ ràng cô gọi Lê Minh Tùng, nhưng Lê Minh Tùng lại không hề đáp lời cô.
Thì ra, anh cũng nhìn thấy Phương Thu.
Anh cũng choáng váng rồi!
Nơi ánh mắt của Lê Minh Tùng và Phương Thu giao nhau như phát ra tia lửa. Cho dù luôn muốn quên đi, nhưng giờ phút tình cờ gặp nhau này lại khiến cho bọn họ không thể rời mắt khỏi đối phương.
Trọng Thanh Thu cũng hiểu được sự kì diệu của tình yêu, thì ra, cho dù cô cố gắng cỡ nào, cho dù Lê Minh Tùng vì cô mà thêu dệt nên mộng đẹp cỡ nào, thì vẫn không cách nào thay đổi được phần tình cảm được anh cất giấu ở tận sâu đáy lòng.
“Minh Tùng, em đi nhà vệ sinh một lát.” Cô vội vàng đứng dậy, cô muốn trốn tránh, muốn trở thành một kẻ đào ngũ. Cô không muốn nhìn thấy cảnh anh và Phương Thu đối mặt với nhau, điều này khiến cô không chịu nổi…
Đành phải nhắm mắt làm ngơ…
Nhưng ngay khi Trọng Thanh Thu đứng dậy, khi cô đang định chạy trốn khỏi đây thì Lê Minh Tùng lại trầm giọng hét lên: “Dừng lại!” Sau đó anh đưa tay ra, nhanh chóng bắt được tay cô.
Da thịt vừa chạm vào nhau, Trọng Thanh Thu lập tức cảm thấy nóng như lửa đốt, cô muốn tránh ra, nhưng cánh tay Lê Minh Tùng giống như một chiếc kìm sắt, cầm chặt tay cô. Lê Minh Tùng đứng lên, bóng người cao lớn che phủ thân hình nhỏ nhắn của Trọng Thanh Thu: “Trọng Thanh Thu, cùng đi đón bọn trẻ thôi.” Anh khẽ nói với cô, giọng nói không hề lộ ra chút rung động nào, sau đó anh dắt cô đi về phía lối đi bộ.
Trên lối đi bộ, Phương Thu cuối cùng cũng hoàn hồn lại, khẽ mấp máy môi. Dường như cô ta muốn nói điều gì nhưng một chữ cũng không nói ra được, vẫn lặng lẽ đứng im ở đó, giống như một đóa hoa sen, lộ ra vẻ đẹp riêng mà chỉ cô ta mới có.
Bầu không khí bắt đầu trở nên khẩn trương hơn, Trọng Thanh Thu cảm thấy giờ khắc này trong lòng cô nóng như lửa đốt, khiến cô khó chịu muốn ho khan một tiếng, nhưng cô cảm thấy nếu cô ho bây giờ thì rất kì cục, vì vậy cô đành cố gắng chịu đựng.
Bước qua bãi cỏ, cô và Lê Minh Tùng đã đứng đối diện với Phương Thu.
Vốn tưởng rằng Phương Thu sẽ rời đi, nhưng cô ta chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó, sắc mặt không còn hồng hào như lúc trước nữa, thậm chí còn có chút tái nhợt.
Cả hai người không ai nói chuyện, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn nhìn chăm chú vào nhau, không hề dời đi nơi khác.
Trọng Thanh Thu cắn môi, điều gì đến cũng phải đến: “Phương Thu, đã lâu không gặp!” Cô vươn tay ra, dù sao thì khi ở đảo Hỏa Sơn, Phương Thu cũng nhận Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh làm con gái nuôi.
Không phải cô giả dối, mà có đôi khi cũng nên đặt mình vào vị trí của người khác, đứng ở góc độ của Phương Thu mà suy nghĩ một chút, cô ta không thể ở cạnh người mình yêu đã là một chuyện rất đau khổ rồi.
Yêu mà không cách nào ở cạnh nhau mới là chuyện khiến người ta đau khổ nhất.
Cô là người đến sau, gặp Lê Minh Tùng sai thời điểm, có rất nhiều chuyện cô cũng bất lực, không cách nào thay đổi được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Phương Thu khẽ mấp máy môi, đôi môi hồng hào ban đầu lúc này đã trở nên tái nhợt: “Thanh Thu tới đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sao?”
“Ừm, đúng vậy.” Cô nói bằng vẻ mặt tươi cười. Trong lòng đã chịu đau khổ đủ rồi, vậy thì không cần biểu hiện ra ngoài nữa, cô chỉ hi vọng nụ cười này của cô có thể che giấu đi sự bi thương ở trong lòng mà thôi.
“Phương Thu, cô…” Trọng Thanh Thu đang định nói chuyện thì Lê Minh Tùng đứng bên cạnh đã lên tiếng, nhưng ngay lập tức lại bị Phương Thu cắt ngang: “Minh Tùng, Thanh Thu, chúc mừng hai người cuối cùng cũng đến được với nhau, phải thật trân trọng đó. Hôm nay tôi tới đón Vũ, Cường Cường phải phẫu thuật nên gần đây Vũ Hương hơi bận rộn, đành phải để người làm mợ như tôi tới đón. Thôi, tôi đi trước đây, nếu không Vũ sẽ giận tôi mất.” Cô ta cười dịu dàng, toát ra vẻ đáng yêu riêng biệt của mình. Dường như gặp phải Lê Minh Tùng đã khiến cho Phương Thu trở nên vô cùng bối rối, vô cùng hoảng loạn…
Vừa dứt lời, Phương Thu lập tức đi thật nhanh về phía trước, thậm chí không chờ Trọng Thanh Thu đáp lại.
Nhìn theo bóng lưng gầy gò của Phương Thu, lòng Trọng Thanh Thu bỗng nhiên trở nên nặng trĩu. Cô có thể hiểu được tâm trạng của Phương Thu, có lẽ Phương Thu và Phong Thiếu Dương ở bên nhau cũng không hạnh phúc.
Nhưng mà, một khi đã bước vào con đường hôn nhân, cho dù nó có tuyệt vời như lời đồn hay không thì vẫn phải bước tiếp, đó mới chính là điều khó khăn thật sự.
Phương Thu đi rất nhanh, nhưng người đàn ông đứng bên cạnh vẫn nhìn về phương hướng đó, Trọng Thanh Thu cảm thấy dường như trên đời này chỉ có Phương Thu mới có thể chi phối trái tim lạnh như băng của Lê Minh Tùng. Khi không có Phương Thu, Lê Minh Tùng luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, nhưng giờ phút này, dường như hồn của anh đã bị Phương Thu lấy đi mất rồi.
Bàn tay đang nắm khẽ động đậy, Trọng Thanh Thu làm như không có chuyện gì xảy ra: “Minh Tùng, đi thôi, chúng ta cũng đi đón bọn trẻ, đến giờ tan học rồi.”
“Hả? Được…” Lúc này Lê Minh Tùng mới phục hồi tinh thần, ngượng ngùng dời mắt khỏi Phương Thu. “Đi thôi.”
“Nếu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh biết anh đã đến thì nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Trọng Thanh Thu, em đang lên án anh vì đây là lần đầu tiên anh tới đón bọn trẻ sao?”
/302
|