“Là thế này, tôi đứng trước cửa chờ bọn trẻ, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy bọn trẻ ra ngoài.” Cô vừa nói xong, cô giáo vội vã chạy ra đến cửa lớp, bên trong phòng học trống rỗng quả thật không có tung tích của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Trọng Thanh Thu vô cùng bối rối.
Trong đầu vang lên giọng nói của Lê Minh Tùng khi ở trong văn phòng, cô xoay người, nói với cô giáo: “Không thấy bọn trẻ đâu cả, mau đi tìm!” Nói xong, cô cầm điện thoại lên, muốn dùng tốc độ nhanh nhất gọi cho Lê Minh Tùng. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không thể mất tích được, nếu như bọn trẻ xảy ra chuyện gì thì cô cũng không sống nổi nữa.
Tiếng chuông vang lên từng đợt, nếu là lúc bình thường thì cô sẽ cảm thấy tiếng chuông này rất dễ nghe, nhưng hiện giờ cô thật sự rất vội, chỉ muốn Lê Minh Tùng mau nghe điện thoại. Bọn trẻ xảy ra chuyện, cô thật sự sắp phát điên rồi.
Một lúc sau, đúng lúc Trọng Thanh Thu cho rằng Lê Minh Tùng sẽ không nghe điện thoại thì anh lại nghe điện: “Thanh Thu, sao vậy?”
Cô nghe được tiếng anh hơi thở dốc, dường như đang ôm vật nặng, cô không kìm chế được mà tưởng tượng ra hình ảnh anh đang ôm Phương Thu trong lòng.
Có nên nói không đây?
Nếu không nói, nếu như bọn trẻ xảy ra chuyện gì thì cô có hối hận cũng không kịp.
Nhưng nếu như nói ra thì cô lại cản trở việc anh đưa Phương Thu đi bệnh viện mất rồi... Lúc này, cô thật sự thương xót cho Phương Thu.
Do dự một hồi, gương mặt xinh đẹp của bọn trẻ nhanh chóng hiện ra trong đầu Trọng Thanh Thu, đây chính là bảo bối ruột thịt của cô, nếu như bản thân cô xảy ra chuyện thì cô sẽ không gọi điện cho Lê Minh Tùng, nhưng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con gái của Lê Minh Tùng, từ nhỏ đến giờ anh chưa từng chăm sóc cho bọn trẻ, hiện giờ vất vả lắm mới nhận được nhau, nếu bọn trẻ xảy ra chuyện mà anh cũng mặc kệ thì còn ai lo cho bọn chúng nữa?
Ít ra có hai người cùng tìm thì sẽ có thêm cơ hội, anh còn có thể ra lệnh cho cấp dưới của anh, còn cô, cô chỉ có một mình, trừ phi cô tìm đến Bùi Minh Vũ, nhưng sao cô có thể làm vậy được?
Lê Minh Tùng đã nhận bọn trẻ rồi, hơn nữa hiện giờ cả thành phố F đều biết cô là vợ Lê Minh Tùng, nếu cô tìm đến Bùi Minh Vũ, đúng là có chút khó ăn nói...
Suy nghĩ một lúc, cô trầm giọng nói: “Minh Tùng, không thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.”
“Cái gì? Em nói lại lần nữa đi?” Lê Minh Tùng vô cùng khẩn trương, con gái mất tích, đương nhiên hắn cũng lo lắng.
“Minh Tùng, không thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.” Cô lặp lại một lần: “Em đi tìm trước, anh đưa Phương Thu đi bệnh viện rồi quay lại đây cùng nhau tìm kiếm.”
“Không cần, anh sẽ tới ngay.” Chỉ hơi ngừng lại một chút, Lê Minh Tùng đã đưa ra quyết định. Nói xong, anh lập tức cúp diện thoại.
Cầm điện thoại di động trong tay, Trọng Thanh Thu bắt đầu tìm kiếm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng cô giáo, bọn họ đi khắp nơi, đi đến từng phòng học. Điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên: “Thanh Thu, em ở đâu?”
“Em đang tìm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở tầng ba.”
“Được, anh tìm bên ngoài một lần.” Lê Minh Tùng vội vàng nói, sau đó trực tiếp đi tìm bọn trẻ.
Không thấy.
Không thấy đâu cả!
Bọn trẻ ở nhà trẻ đều rời đi rồi, trong nhà trẻ ngoại trừ nhóm giáo viên thỉnh thoảng đi qua thì không hề có bóng dáng của một đứa trẻ nào.
Trên người Trọng Thanh Thu đều là mồ hôi, một phần vì nóng, một phần là do hoảng sợ. Cô cảm thấy mình như người mất hồn, nếu bọn trẻ không nhanh chóng xuất hiện thì cô sợ cô sẽ phát điên mất.
Tìm tất cả phòng học một lượt, nhưng vẫn không có.
Đi xuống tầng, Trọng Thanh Thu đi đến chỗ Lê Minh Tùng cách đó không xa, không cần nói, cũng không cần hỏi, chỉ nhìn biểu cảm trống rỗng của hai người đã biết là không tìm được bọn trẻ rồi.
“Minh Tùng, làm sao bây giờ?” Trong lòng cô cũng biết bọn trẻ đã mất tích, hơn nữa bên tai cô vẫn quanh quẩn câu nói mà anh đã nói trong văn phòng... Hôm nay là sinh nhật của cô mà, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Giờ phút này lòng cô đau như cắt.
Lê Minh Tùng đưa tay vỗ vào lưng cô: “Đừng lo lắng, để anh gọi điện thoại xác nhận lại, có lẽ là Ngô đã cho tài xế tới đón bọn trẻ rồi.
Câu nói của anh như tiếp thêm hi vọng cho cô, nhìn thấy Lê Minh Tùng cầm điện thoại lên, cô chỉ hận không thể dán tai vào điện thoại của anh để nghe cùng.
Điện thoại vừa được kết nối, Lê Minh Tùng xoay người đi tới một gốc cây râm mát, anh nhỏ giọng nói gì đó, Trọng Thanh Thu tập trung tinh thần nhìn anh nhưng cũng không nghe được anh nói gì, cô hơi khẩn trương, nhưng cô vừa định xông tới, Lê Minh Tùng đã cúp điện thoại, nét mặt của anh thay đổi hoàn toàn, trở nên vô cùng lạnh lùng.
Anh đứng dưới tàng cây nhìn cô chằm chằm, khoảng năm giây sau anh mới nói: “Bọn trẻ đang trên đường.”
“Hả?” Cô kinh ngạc, không hiểu anh nói vậy là có ý gì, nhưng cô chưa kịp hỏi thì Lê Minh Tùng đã nhanh chân xoay người rời đi.
“Trọng Thanh Thu, tôi không ngờ cô là người như vậy.” Nói xong, anh nhanh chóng bước đi xa.
Cô là người như thế nào?
Cô không hiểu Lê Minh Tùng nói gì, một chút cũng không hiểu.
Nhưng anh đi rồi, dường như không đợi cô trả lời lại.
“Minh Tùng...” Cô hô lên, cô thật sự không chịu được cảm giác cái gì bản thân cũng không biết như vậy, cảm giác này không tốt chút nào.
Bóng lưng thẳng tắp của Lê Minh Tùng chỉ ngừng lại một chút, sau đó nhanh chóng đi về phía cổng chính của nhà trẻ, không quay đầu lại.
“Minh Tùng, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rốt cuộc ở đâu?” Bộ dạng này của anh sắp làm cô phát điên rồi, không có tin tức của bọn nhỏ thì cô phải làm sao?
Lê Minh Tùng không trả lời cô, thậm chí anh còn không thèm quay đầu nhìn cô một cái.
Một cô giáo chạy về phía cô: “Mẹ Thùy Thùy, tôi là giáo viên dạy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lúc chiều, cô đang tìm bọn trẻ sao?”
“Đúng vậy, bọn trẻ đâu rồi?” Nhìn dáng vẻ này của cô giáo, dường như cô ta biết bọn trẻ đã đi đâu, điều này cũng khiến cô chuyển mục tiêu chú ý khỏi người Lê Minh Tùng.
“Bị một người phụ nữ tên làPhương Mẫn đón đi rồi, tôi còn đặc biệt hỏi tên cô ta, cô ta nói cho tôi biết cô nhờ cô ta tới đón bọn trẻ.”
Trong đầu cô như có bom nổ, đau nhức vô cùng, sao lại là Phương Mẫn chứ?”
Có phải Lê Minh Tùng cũng biết Phương Mẫn đưa bọn trẻ đi rồi không?
Cô bảo Phương Mẫn qua đón bọn trẻ bao giờ?
Không, không thể nào!
Nhưng thẻ ủy quyền củaPhương Mẫn lấy từ đâu ra chứ?
Sao người phụ nữ này lại có thể thay đổi nhanh như vậy được, dường như lúc nào cũng đối xử tốt với cô, nhưng giờ phút này rõ ràng là đang quấy rối.
Cầm điện thoại lên, cô bấm số điện thoại của Phương Mẫn. Điện thoại vừa vang lên, đối phương đã nhanh chóng nghe điện: “Trọng Thanh Thu, tôi đang chờ điện thoại của cô đây, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều rất nhớ cô, bao giờ thì cô tới đón bọn trẻ?”
“Cô... cô nói gì?” Cô không hiểu Phương Mẫn đang nói gì.
“Không phải cô bảo tôi đi đón bọn trẻ thay cô sao? Tôi nghĩ cô có việc bận nên vừa nhận tin đã lập tức qua đón bọn trẻ, vừa nãy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh còn làm ầm ĩ muốn tìm cô đây này. Trọng Thanh Thu, bây giờ cô có thể đến dẫn bọn trẻ đi không?”
Trọng Thanh Thu mơ hồ không hiểu chuyện gì, cô bảo Phương Mẫn đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lúc nào: “Phương Mẫn, hiện giờ cô ở đâu?”
“Ở đường Kim Thượng.”
“Được, cô dừng xe ở ven đường đi, tôi lập tức tới ngay.” Đường Kim Thượng cách nơi này không xa, điều này cho thấy Phương Mẫn cũng vừa đón bọn trẻ không bao lâu.
“Được rồi, cô phải nhanh lên đó, nếu không bọn trẻ sẽ tạo phản mất.” Giọng nói của Phương Mẫn rất dịu dàng, dường như rất yêu thích Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Nghe giọng của Phương Mẫn không giống như người sẽ làm chuyện bất lợi với bọn trẻ.
Càng nghe, Trọng Thanh Thu càng mơ hồ: “Được, tôi đến ngay.” Cô chỉ hận không thể mọc cánh bay qua đó. Cô rất nhớ bọn trẻ. Vừa nãy khi không có tin tức của bọn trẻ cô cảm thấy như mình đã mất hết hi vọng, nhưng giờ phút này, cô lại nhận được tin tức của bọn trẻ.
Đặt điện thoại xuống, đột nhiên cô nhớ ra một vấn đề: “Ngoại trừ cửa chính thì nhà trẻ này còn có cửa phụ nào khác bên hông sao?” Vì sao cô luôn đứng ở cửa nhà trẻ mà lại không nhìn thấy Phương Mẫn dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi chứ?
“Có, có cửa dành cho giáo viên.”
“Có thể đón bọn trẻ từ cửa đó không?” Cô hỏi lại, trong lòng dường như đã đoán được chuyện gì đó.
“Được, tôi dẫn cô đi qua đó, cũng may là tìm được bọn nhỏ rồi, nếu không chúng tôi cũng rất lo lắng.”
Cô giáo thật sự dẫn cô tới chỗ cánh cửa đó, Trọng Thanh Thu càng không hiểu nguyên nhân vì sao...
Nhưng quả thật cô không nhờ Phương Mẫn đón bọn trẻ. Cô giáo đưa cô tới đó xong thì lập tức trở về, nhìn cô giáo rời đi, Trọng Thanh Thu dường như suy nghĩ gì đó, trực tiếp đi tới chỗ bảo vệ canh cửa: “Anh à, có phải lúc nãy có một người phụ nữ đón một cặp bé gái song sinh đi không?” Nếu có thì hỏi một chút là sẽ biết rõ, bởi vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi tới chỗ nào cũng sẽ bị người ta nhớ mặt. Hai đứa quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa lại là hai đứa bé song sinh, cho nên rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
“Đúng vậy, hai bé gái đó còn chào tạm biệt với tôi nữa, rất lễ phép.”
Đúng là đi ra từ cửa này.
Như vậy có thể chứng minh Phương Mẫn cố tình rồi!
Trọng Thanh Thu vô cùng tức giận, trực tiếp gọi taxi đi tới đường Kim Thượng, đến nơi, cô bảo tài xế đi chậm một chút, cuối cùng cũng phát hiện tung tích bọn trẻ ở cuối phố. Lúc này Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang ngồi trên bãi cỏ ven đường ăn kem.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh...” Nhìn thấy bọn trẻ đang cúi đầu ăn kem, nước mắt của cô trào ra, có cảm giác như cách xa cả nghìn năm. Trước đó, cô tìm kiếm bọn trẻ vất vả bao nhiêu thì giờ phút này cô vui vẻ bấy nhiêu.
“Mẹ...” Hai đứa bé nhanh chóng chạy về phía cô, cô cũng không quan tâm trên tay bọn trẻ còn đang cầm ly kem, lập tức ôm bọn trẻ vào trong ngực thật chặt, chỉ sợ một giây sau hai đứa sẽ biến mất. Tìm được bọn trẻ khiến cô vui vẻ hơn bất cứ điều gì...
Trọng Thanh Thu vô cùng bối rối.
Trong đầu vang lên giọng nói của Lê Minh Tùng khi ở trong văn phòng, cô xoay người, nói với cô giáo: “Không thấy bọn trẻ đâu cả, mau đi tìm!” Nói xong, cô cầm điện thoại lên, muốn dùng tốc độ nhanh nhất gọi cho Lê Minh Tùng. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không thể mất tích được, nếu như bọn trẻ xảy ra chuyện gì thì cô cũng không sống nổi nữa.
Tiếng chuông vang lên từng đợt, nếu là lúc bình thường thì cô sẽ cảm thấy tiếng chuông này rất dễ nghe, nhưng hiện giờ cô thật sự rất vội, chỉ muốn Lê Minh Tùng mau nghe điện thoại. Bọn trẻ xảy ra chuyện, cô thật sự sắp phát điên rồi.
Một lúc sau, đúng lúc Trọng Thanh Thu cho rằng Lê Minh Tùng sẽ không nghe điện thoại thì anh lại nghe điện: “Thanh Thu, sao vậy?”
Cô nghe được tiếng anh hơi thở dốc, dường như đang ôm vật nặng, cô không kìm chế được mà tưởng tượng ra hình ảnh anh đang ôm Phương Thu trong lòng.
Có nên nói không đây?
Nếu không nói, nếu như bọn trẻ xảy ra chuyện gì thì cô có hối hận cũng không kịp.
Nhưng nếu như nói ra thì cô lại cản trở việc anh đưa Phương Thu đi bệnh viện mất rồi... Lúc này, cô thật sự thương xót cho Phương Thu.
Do dự một hồi, gương mặt xinh đẹp của bọn trẻ nhanh chóng hiện ra trong đầu Trọng Thanh Thu, đây chính là bảo bối ruột thịt của cô, nếu như bản thân cô xảy ra chuyện thì cô sẽ không gọi điện cho Lê Minh Tùng, nhưng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con gái của Lê Minh Tùng, từ nhỏ đến giờ anh chưa từng chăm sóc cho bọn trẻ, hiện giờ vất vả lắm mới nhận được nhau, nếu bọn trẻ xảy ra chuyện mà anh cũng mặc kệ thì còn ai lo cho bọn chúng nữa?
Ít ra có hai người cùng tìm thì sẽ có thêm cơ hội, anh còn có thể ra lệnh cho cấp dưới của anh, còn cô, cô chỉ có một mình, trừ phi cô tìm đến Bùi Minh Vũ, nhưng sao cô có thể làm vậy được?
Lê Minh Tùng đã nhận bọn trẻ rồi, hơn nữa hiện giờ cả thành phố F đều biết cô là vợ Lê Minh Tùng, nếu cô tìm đến Bùi Minh Vũ, đúng là có chút khó ăn nói...
Suy nghĩ một lúc, cô trầm giọng nói: “Minh Tùng, không thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.”
“Cái gì? Em nói lại lần nữa đi?” Lê Minh Tùng vô cùng khẩn trương, con gái mất tích, đương nhiên hắn cũng lo lắng.
“Minh Tùng, không thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.” Cô lặp lại một lần: “Em đi tìm trước, anh đưa Phương Thu đi bệnh viện rồi quay lại đây cùng nhau tìm kiếm.”
“Không cần, anh sẽ tới ngay.” Chỉ hơi ngừng lại một chút, Lê Minh Tùng đã đưa ra quyết định. Nói xong, anh lập tức cúp diện thoại.
Cầm điện thoại di động trong tay, Trọng Thanh Thu bắt đầu tìm kiếm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng cô giáo, bọn họ đi khắp nơi, đi đến từng phòng học. Điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên: “Thanh Thu, em ở đâu?”
“Em đang tìm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở tầng ba.”
“Được, anh tìm bên ngoài một lần.” Lê Minh Tùng vội vàng nói, sau đó trực tiếp đi tìm bọn trẻ.
Không thấy.
Không thấy đâu cả!
Bọn trẻ ở nhà trẻ đều rời đi rồi, trong nhà trẻ ngoại trừ nhóm giáo viên thỉnh thoảng đi qua thì không hề có bóng dáng của một đứa trẻ nào.
Trên người Trọng Thanh Thu đều là mồ hôi, một phần vì nóng, một phần là do hoảng sợ. Cô cảm thấy mình như người mất hồn, nếu bọn trẻ không nhanh chóng xuất hiện thì cô sợ cô sẽ phát điên mất.
Tìm tất cả phòng học một lượt, nhưng vẫn không có.
Đi xuống tầng, Trọng Thanh Thu đi đến chỗ Lê Minh Tùng cách đó không xa, không cần nói, cũng không cần hỏi, chỉ nhìn biểu cảm trống rỗng của hai người đã biết là không tìm được bọn trẻ rồi.
“Minh Tùng, làm sao bây giờ?” Trong lòng cô cũng biết bọn trẻ đã mất tích, hơn nữa bên tai cô vẫn quanh quẩn câu nói mà anh đã nói trong văn phòng... Hôm nay là sinh nhật của cô mà, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Giờ phút này lòng cô đau như cắt.
Lê Minh Tùng đưa tay vỗ vào lưng cô: “Đừng lo lắng, để anh gọi điện thoại xác nhận lại, có lẽ là Ngô đã cho tài xế tới đón bọn trẻ rồi.
Câu nói của anh như tiếp thêm hi vọng cho cô, nhìn thấy Lê Minh Tùng cầm điện thoại lên, cô chỉ hận không thể dán tai vào điện thoại của anh để nghe cùng.
Điện thoại vừa được kết nối, Lê Minh Tùng xoay người đi tới một gốc cây râm mát, anh nhỏ giọng nói gì đó, Trọng Thanh Thu tập trung tinh thần nhìn anh nhưng cũng không nghe được anh nói gì, cô hơi khẩn trương, nhưng cô vừa định xông tới, Lê Minh Tùng đã cúp điện thoại, nét mặt của anh thay đổi hoàn toàn, trở nên vô cùng lạnh lùng.
Anh đứng dưới tàng cây nhìn cô chằm chằm, khoảng năm giây sau anh mới nói: “Bọn trẻ đang trên đường.”
“Hả?” Cô kinh ngạc, không hiểu anh nói vậy là có ý gì, nhưng cô chưa kịp hỏi thì Lê Minh Tùng đã nhanh chân xoay người rời đi.
“Trọng Thanh Thu, tôi không ngờ cô là người như vậy.” Nói xong, anh nhanh chóng bước đi xa.
Cô là người như thế nào?
Cô không hiểu Lê Minh Tùng nói gì, một chút cũng không hiểu.
Nhưng anh đi rồi, dường như không đợi cô trả lời lại.
“Minh Tùng...” Cô hô lên, cô thật sự không chịu được cảm giác cái gì bản thân cũng không biết như vậy, cảm giác này không tốt chút nào.
Bóng lưng thẳng tắp của Lê Minh Tùng chỉ ngừng lại một chút, sau đó nhanh chóng đi về phía cổng chính của nhà trẻ, không quay đầu lại.
“Minh Tùng, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rốt cuộc ở đâu?” Bộ dạng này của anh sắp làm cô phát điên rồi, không có tin tức của bọn nhỏ thì cô phải làm sao?
Lê Minh Tùng không trả lời cô, thậm chí anh còn không thèm quay đầu nhìn cô một cái.
Một cô giáo chạy về phía cô: “Mẹ Thùy Thùy, tôi là giáo viên dạy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lúc chiều, cô đang tìm bọn trẻ sao?”
“Đúng vậy, bọn trẻ đâu rồi?” Nhìn dáng vẻ này của cô giáo, dường như cô ta biết bọn trẻ đã đi đâu, điều này cũng khiến cô chuyển mục tiêu chú ý khỏi người Lê Minh Tùng.
“Bị một người phụ nữ tên làPhương Mẫn đón đi rồi, tôi còn đặc biệt hỏi tên cô ta, cô ta nói cho tôi biết cô nhờ cô ta tới đón bọn trẻ.”
Trong đầu cô như có bom nổ, đau nhức vô cùng, sao lại là Phương Mẫn chứ?”
Có phải Lê Minh Tùng cũng biết Phương Mẫn đưa bọn trẻ đi rồi không?
Cô bảo Phương Mẫn qua đón bọn trẻ bao giờ?
Không, không thể nào!
Nhưng thẻ ủy quyền củaPhương Mẫn lấy từ đâu ra chứ?
Sao người phụ nữ này lại có thể thay đổi nhanh như vậy được, dường như lúc nào cũng đối xử tốt với cô, nhưng giờ phút này rõ ràng là đang quấy rối.
Cầm điện thoại lên, cô bấm số điện thoại của Phương Mẫn. Điện thoại vừa vang lên, đối phương đã nhanh chóng nghe điện: “Trọng Thanh Thu, tôi đang chờ điện thoại của cô đây, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều rất nhớ cô, bao giờ thì cô tới đón bọn trẻ?”
“Cô... cô nói gì?” Cô không hiểu Phương Mẫn đang nói gì.
“Không phải cô bảo tôi đi đón bọn trẻ thay cô sao? Tôi nghĩ cô có việc bận nên vừa nhận tin đã lập tức qua đón bọn trẻ, vừa nãy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh còn làm ầm ĩ muốn tìm cô đây này. Trọng Thanh Thu, bây giờ cô có thể đến dẫn bọn trẻ đi không?”
Trọng Thanh Thu mơ hồ không hiểu chuyện gì, cô bảo Phương Mẫn đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lúc nào: “Phương Mẫn, hiện giờ cô ở đâu?”
“Ở đường Kim Thượng.”
“Được, cô dừng xe ở ven đường đi, tôi lập tức tới ngay.” Đường Kim Thượng cách nơi này không xa, điều này cho thấy Phương Mẫn cũng vừa đón bọn trẻ không bao lâu.
“Được rồi, cô phải nhanh lên đó, nếu không bọn trẻ sẽ tạo phản mất.” Giọng nói của Phương Mẫn rất dịu dàng, dường như rất yêu thích Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Nghe giọng của Phương Mẫn không giống như người sẽ làm chuyện bất lợi với bọn trẻ.
Càng nghe, Trọng Thanh Thu càng mơ hồ: “Được, tôi đến ngay.” Cô chỉ hận không thể mọc cánh bay qua đó. Cô rất nhớ bọn trẻ. Vừa nãy khi không có tin tức của bọn trẻ cô cảm thấy như mình đã mất hết hi vọng, nhưng giờ phút này, cô lại nhận được tin tức của bọn trẻ.
Đặt điện thoại xuống, đột nhiên cô nhớ ra một vấn đề: “Ngoại trừ cửa chính thì nhà trẻ này còn có cửa phụ nào khác bên hông sao?” Vì sao cô luôn đứng ở cửa nhà trẻ mà lại không nhìn thấy Phương Mẫn dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi chứ?
“Có, có cửa dành cho giáo viên.”
“Có thể đón bọn trẻ từ cửa đó không?” Cô hỏi lại, trong lòng dường như đã đoán được chuyện gì đó.
“Được, tôi dẫn cô đi qua đó, cũng may là tìm được bọn nhỏ rồi, nếu không chúng tôi cũng rất lo lắng.”
Cô giáo thật sự dẫn cô tới chỗ cánh cửa đó, Trọng Thanh Thu càng không hiểu nguyên nhân vì sao...
Nhưng quả thật cô không nhờ Phương Mẫn đón bọn trẻ. Cô giáo đưa cô tới đó xong thì lập tức trở về, nhìn cô giáo rời đi, Trọng Thanh Thu dường như suy nghĩ gì đó, trực tiếp đi tới chỗ bảo vệ canh cửa: “Anh à, có phải lúc nãy có một người phụ nữ đón một cặp bé gái song sinh đi không?” Nếu có thì hỏi một chút là sẽ biết rõ, bởi vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi tới chỗ nào cũng sẽ bị người ta nhớ mặt. Hai đứa quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa lại là hai đứa bé song sinh, cho nên rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
“Đúng vậy, hai bé gái đó còn chào tạm biệt với tôi nữa, rất lễ phép.”
Đúng là đi ra từ cửa này.
Như vậy có thể chứng minh Phương Mẫn cố tình rồi!
Trọng Thanh Thu vô cùng tức giận, trực tiếp gọi taxi đi tới đường Kim Thượng, đến nơi, cô bảo tài xế đi chậm một chút, cuối cùng cũng phát hiện tung tích bọn trẻ ở cuối phố. Lúc này Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang ngồi trên bãi cỏ ven đường ăn kem.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh...” Nhìn thấy bọn trẻ đang cúi đầu ăn kem, nước mắt của cô trào ra, có cảm giác như cách xa cả nghìn năm. Trước đó, cô tìm kiếm bọn trẻ vất vả bao nhiêu thì giờ phút này cô vui vẻ bấy nhiêu.
“Mẹ...” Hai đứa bé nhanh chóng chạy về phía cô, cô cũng không quan tâm trên tay bọn trẻ còn đang cầm ly kem, lập tức ôm bọn trẻ vào trong ngực thật chặt, chỉ sợ một giây sau hai đứa sẽ biến mất. Tìm được bọn trẻ khiến cô vui vẻ hơn bất cứ điều gì...
/302
|