Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
Chương 136: Cuộc hành trình cửa hàng mạng
/302
|
Đã đi thì không muốn trở về, đương nhiên cũng sẽ không để anh tôi tìm được, mấy ngày anh không ở đây, cô xem tivi khá nhiều, cũng đã nghĩ đến một cách giải quyết cuộc sống của mình, chỉ không biết có được hay không, thế nhưng cũng phải thử một lần, nếu không thử thì mãi mãi không có ngày thành công, bởi vì, đến Phong Gian thì tuyệt đối không thể.
Phải kiếm tiền, còn phải nuôi hai đứa bé, cô nhất định phải nghĩ cách thiết thực có thể thực hiện được.
Cô mua một chiếc máy tính đã qua sử dụng, không cần tính năng quá tốt, có thể lên mạng trò chuyện là được, thêm một chiếc máy ảnh, khoảng bảy triệu, cô bắt đầu cuộc hành trình cửa hàng mạng của mình.
Chụp lại vài trang phục của bà bầu, cố gắng chụp từng món thật đẹp, đăng giá và kích thước trên cửa hàng, Thanh Thu bận rộn không vô cùng, đã sớm quên mất người đàn ông tên Lê Minh Tùng. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là những đứa trẻ rất ngoan, mỗi ngày đều chơi trong khu vườn của chủ nhà, chủ nhà có một bé trai lớn hơn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vài tuổi, thỉnh thoảng chơi chung cũng giúp Thanh Thu bớt chút phiền não. Cô cũng muốn đưa bọn trẻ đi nhà trẻ, nhưng cô biết bây giờ không được, bây giờ đang ở trên đầu sóng ngọn gió nên đành để Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chịu ấm ức, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, cô sẽ chơi cùng bọn trẻ, Trọng Thanh Thu cô dù gì cũng là sinh viên ưu tú thành phố F, dạy bọn trẻ chút kiến thức cũng khá ổn, cô đã tải khá nhiều chương trình học của nhà trẻ trên mạng.
Lúc nhận được đơn hàng đầu tiên, cô rất vui vẻ, khẽ hát cả ngày, bán một bộ trang phục cảm giác cứ như nhặt được tờ năm trăm ngàn vậy, tuy chỉ có vài chục ngàn tiền lời nhưng nếu bán được nhiều, có lãi thì cô sẽ cùng bọn trẻ mua con cá cải thiện bữa ăn tối hôm đó.
Đây chính là cuộc sống, cô rất thỏa mãn, không cần ăn sơn hào hải vị, nhưng trong lòng tự do và chân thật.
Mỗi ngày cô đều chăm chỉ lên mạng, có khách nhắn tin bèn chịu khó gửi hình sản phẩm, ban đầu cô thực sự chỉ muốn kiếm tiền trang trải phí sinh hoạt, nhưng mới hơn một tháng cô đã bán hết số hàng còn tồn dư.
May mắn thay, cô vẫn nhớ rõ kênh nhập hàng trước đây, tiền bán ra chính là tiền vốn, nhập hàng bán hàng từng chút một, cô nhanh chóng quen tay, thích ứng được cuộc sống giản đơn như thế.
“Mẹ, có phải ba không cần chúng tôi nữa không?” Thùy Thùy cũng hỏi cùng một câu hỏi.
Thanh Thu đã quen, dỗ dành cười với Thùy Thùy: “Không phải đâu.”
“Vậy khi nào chúng tôi mới có thể gặp lại ba?”
“Qua một thời gian nữa, đến lúc đó mẹ sẽ đưa bọn con đi gặp ba, bây giờ ba ra nước ngoài, không ở thành phố F.”
“Phải ra nước ngoài lâu vậy sao? Giống ba của Vũ quá.” Bọn trẻ bắt đầu nghĩ đến, trước kia khi ba vẫn chưa nhận hai cô bé, mẹ cũng nói ba ra nước ngoài nhưng sau đó hai cô bé lại biết hình như không phải như thế.
“Ba thật sự có việc mà.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nghi ngờ của bọn trẻ, Thanh Thu rất buồn, thật ứng với câu nói, đã nói dối một lần thì phải nói dối liên tục để bao che cho lời nói dối trước kia, nếu không thì phải làm sao, nếu cô có thể tẩy não bọn trẻ khiến chúng quên đi Lê Minh Tùng là ba của chúng thì tốt quá.
“Mẹ, con muốn đi nhà trẻ.” Quỳnh Quỳnh bên cạnh nói.
Tính toán thời gian, từ khi cô rời khỏi biệt thự cũng đã mấy tháng rồi, chẳng mấy chốc sẽ bước sang năm mới, tần suất tìm người của anh tôi cũng sẽ giảm đi. “Ừ, được rồi, đợi mẹ tìm một nhà trẻ tốt một chút ở gần đây rồi đưa các con đi.” Dù cô có đối xử tốt với bọn trẻ, nhưng chúng thực sự cần những bạn nhỏ đáng yêu cùng lứa.
“Mẹ Thùy Thùy, tôi biết một nhà trẻ, trước đây Hào Hào nhà chúng tôi cũng gửi ở đó, có điều bây giờ đang học tiểu học nên không đi nữa, dịch vụ của nhà trẻ tốt, giáo viên dạy nghiêm túc.”
“Vậy có thể chỉ đường giúp tôi không, lát nữa tôi đưa bọn trẻ đi dạo quanh.” Nói là làm, nếu không cô sẽ bị hai đứa nhỏ quấn lấy, mỗi ngày chỉ trả lời câu hỏi cũng đủ nhức đầu rồi.
Đi xem rồi, mặc dù là nhà trẻ nhỏ tư nhân nhưng trang thiết bị đầy đủ, tuy không sánh được với hai nhà trẻ trước kia của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhưng nghe phụ huynh quanh đây nói giáo viên ở đây rất tốt, cô bèn quyết định đưa bọn trẻ đi nhà trẻ.
Nộp xong học phí, bây giờ cửa hàng mạng của cô giúp cô không lo ăn lo mặc nữa, buổi tối, cô sửa sang lại quần áo và giày bọn trẻ đi nhà trẻ, cô rất lo lắng, nhìn hai chị em nằm đắp chăn trên giường, Thanh Thu rất nghiêm túc nói: “Thùy Thùy Quỳnh Quỳnh, mẹ có một việc muốn nói cho các con biết.”
Nét mặt của cô hiếm khi nghiêm túc, khiến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh trợn tròn hai mắt: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Mẹ mong sau khi các con đi nhà trẻ sẽ không nói ba của các con là ai, cũng không cần nhắc tới chuyện trong nhà chúng ta, có được không?”
“Vì sao không thể nói?”
Thanh Thu tiếp tục giữ gương mặt ấy: “Nói thì sau này sẽ không nhìn thấy mẹ nữa.” Cô cố ý nói rất nghiêm trọng, ai biết Lê Minh Tùng có phái người âm thầm điều tra nghe ngóng không chứ, cho nên cô nhất định phải cẩn thận một chút.
“Được rồi, chúng con không nói, chỉ cần mẹ đưa chúng con đi nhà trẻ là được.”
“Ngoan.” Đáy lòng cô có chút chua xót, cô cảm thấy mình như một tội phạm trốn thoát làm chuyện xấu vậy, nhưng cô lại làm gì đây?
Hai đứa trẻ nhanh chóng ngủ mất, giấc ngủ của các bạn nhỏ nhất định phải thật ngon mới có thể lớn lên, cô không yên tâm, vẫn ngồi trước giường nhìn các con hồi lâu rồi mới lặng yên nằm xuống, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Mấy ngày nay, cô không đọc báo cũng không xem tivi, nhưng cũng biết một vài tin tức về Lê Minh Tùng trên internet, anh tôi vẫn khỏe, những người phụ nữ bên cạnh thay đổi liên tục, nhiều đến mức cô không nhớ nổi tên của họ, mà không lâu trước đó, trên trang web chính của Lê Thị lại có thêm tên một người phụ nữ: Lý Ngọc Huyền.
Người phụ nữ bị Lê Minh Tùng đuổi đi lại trở về Lê Thị làm việc.
Ngược lại không hề có tin tức anh tôi ở bên Phương Thu.
Phương Thu đang dưỡng thai, thường thấy ảnh chụp cô tôi cùng tản bộ với Ninh Tử Tô, bụng của cô tôi đã sớm lộ rõ, chắc không bao lâu nữa sẽ sinh.
Sáng sớm đã dậy, bọn trẻ rửa mặt, cô làm đồ ăn sáng, cháo kê thơm phức, ăn các loại ngũ cốc mới có lợi cho sức khỏe, tốt hơn các loại thuốc bổ, thế nên khi cuộc sống tốt hơn, cô luôn thay đổi cách nấu ăn cho bọn trẻ.
Trứng vịt muối do chính tay cô làm, trong thời gian muối thì thêm chút rượu, trứng vàng lại có lớp dầu bóng ngon cực kỳ, mỗi người một bát cháo và một quả trứng vịt muối cùng ăn sáng, hai đứa trẻ ăn ngon lành, lại ăn hơi vội, cô cười nhìn bọn trẻ, cô biết chúng đang mong đi nhà trẻ.
Chúng ăn sạch miếng cuối cùng rồi lập tức đứng lên: “Mẹ, đi thôi.”
Đưa bọn trẻ đi, giáo viên rất thân thiện, nhà trẻ khép kín khiến cô yên tâm hơn, trước đây, cô vẫn chưa tìm ra kẻ muốn hại Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là ai, cô muốn điều tra, khổ nỗi không thể bỏ mặc hai đứa bé, bây giờ bọn trẻ đi nhà trẻ, đầu óc cô lại nghĩ đến việc đó, luôn muốn điều tra rõ ràng, không cầu bắt kẻ đó, chỉ cần sự yên tâm sau này, biết mặt biết người mới không bị kẻ khác bán đứng kiếm tiền.
Rời khỏi nhà trẻ, đã lâu không đi một mình trên đường, không có hai đứa trẻ một trái một phải kéo tay cô, trong lúc bất chợt có chút không quen, cảm giác lạnh lẽo đó khiến cô sợ hãi quay lại nhìn về hướng nhà trẻ, các con của cô trưởng thành, rồi cũng có ngày bọn trẻ rời khỏi cô, như vậy cũng tốt, cô đi điều tra kẻ đó.
Quyết định đã lâu, đến giờ vẫn không quên.
Trong tay siết chặt chiếc điện thoại mua được ở chợ đồ cũ, đều khá rẻ, cô chỉ cần tính năng đơn giản là được.
Rõ ràng đang ở thành phố F, rõ ràng mỗi ngày đều có tin tức của Lê Minh Tùng và Bùi Minh Vũ, nhưng đã nửa năm cô không liên lạc với họ
Không biết Lương Thùy Trang có nhớ đến cô không?
E rằng, thực sự nên gọi một cuộc điện thoại, chí ít ân cần thăm hỏi một tiếng, cứ như vậy vô duyên vô cố biến mất lâu như vậy, cô cảm giác mình thực sự không tốt, nhưng vì Lê Minh Tùng, cô không còn cách nào.
Không muốn dùng điện thoại di động của mình gọi tới, bởi vì một khi bị người tôi biết số điện thoại di động của cô, về sau cô cũng đừng mơ yên ổn sống qua ngày.
Cô rất thích những ngày tháng yên tĩnh như vậy, tự nuôi mình và nuôi bọn trẻ thực ra rất hạnh phúc, nói chung cô không hề có duyên với đàn ông, cũng chẳng có gì lạ.
Ở ngoại ô không có bốt điện thoại, muốn gọi điện phải vào quán ăn nhỏ, cũng rẻ, cầm điện thoại lên, đầu ngón tay đặt xuống lại nặng nề, lâu lắm rồi không gọi điện thoại, mặc dù hai ngày đầu mới rời đi, cô đã từng dùng thẻ điện thoại trước kia gửi tin nhắn cho Lương Thùy Trang và Bùi Minh Vũ nói cho bọn họ biết cô vẫn ổn và đã rời khỏi thành phố F, nhưng lúc này cô vẫn có chút áy náy, bọn họ nhất định rất lo lắng cho cô nhưng cô lại không hề có chút tin tức nào.
Nhớ số của nhà họ Bùi là vì trước kia lúc đón năm mới, cô đều gọi điện thoại cho Lương Thùy Trang báo bình an, hỏi thăm một tiếng, đây là lễ nghĩa tối thiểu, bây giờ cũng đã hờ hững khá lâu.
Điện thoại vang lên, một lúc sau mới có người lề mề nghe máy, nhưng không ngờ lại là Bùi Tuệ: “Xin chào, nhà họ Bùi nghe, ai vậy ạ?”
Tay cầm điện thoại hơi run rẩy, cô hy vọng nhất là Lương Thùy Trang trực tiếp nghe điện thoại, không hy vọng là Bùi Tuệ, cũng không hy vọng là Bùi Minh Vũ, bởi vì nếu là Bùi Minh Vũ, cô không biết phải nói gì, cô sợ anh tôi truy hỏi, nhưng nếu là Bùi Tuệ thì càng phiền hơn, thậm chí cô không muốn nói chuyện với Bùi Tuệ, càng không muốn để Bùi Tuệ biết cô gọi tới nhà họ Bùi, nếu không Bùi Tuệ nhất định sẽ cho rằng cô có âm mưu. Không muốn, cô thực sự không muốn.
Điện thoại chậm rãi rời khỏi tai, giọng của Bùi Tuệ vẫn còn vang lên: “Ai vậy? Mau nói chuyện đi, nếu không tôi cúp máy đó...”
Phải kiếm tiền, còn phải nuôi hai đứa bé, cô nhất định phải nghĩ cách thiết thực có thể thực hiện được.
Cô mua một chiếc máy tính đã qua sử dụng, không cần tính năng quá tốt, có thể lên mạng trò chuyện là được, thêm một chiếc máy ảnh, khoảng bảy triệu, cô bắt đầu cuộc hành trình cửa hàng mạng của mình.
Chụp lại vài trang phục của bà bầu, cố gắng chụp từng món thật đẹp, đăng giá và kích thước trên cửa hàng, Thanh Thu bận rộn không vô cùng, đã sớm quên mất người đàn ông tên Lê Minh Tùng. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là những đứa trẻ rất ngoan, mỗi ngày đều chơi trong khu vườn của chủ nhà, chủ nhà có một bé trai lớn hơn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vài tuổi, thỉnh thoảng chơi chung cũng giúp Thanh Thu bớt chút phiền não. Cô cũng muốn đưa bọn trẻ đi nhà trẻ, nhưng cô biết bây giờ không được, bây giờ đang ở trên đầu sóng ngọn gió nên đành để Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chịu ấm ức, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, cô sẽ chơi cùng bọn trẻ, Trọng Thanh Thu cô dù gì cũng là sinh viên ưu tú thành phố F, dạy bọn trẻ chút kiến thức cũng khá ổn, cô đã tải khá nhiều chương trình học của nhà trẻ trên mạng.
Lúc nhận được đơn hàng đầu tiên, cô rất vui vẻ, khẽ hát cả ngày, bán một bộ trang phục cảm giác cứ như nhặt được tờ năm trăm ngàn vậy, tuy chỉ có vài chục ngàn tiền lời nhưng nếu bán được nhiều, có lãi thì cô sẽ cùng bọn trẻ mua con cá cải thiện bữa ăn tối hôm đó.
Đây chính là cuộc sống, cô rất thỏa mãn, không cần ăn sơn hào hải vị, nhưng trong lòng tự do và chân thật.
Mỗi ngày cô đều chăm chỉ lên mạng, có khách nhắn tin bèn chịu khó gửi hình sản phẩm, ban đầu cô thực sự chỉ muốn kiếm tiền trang trải phí sinh hoạt, nhưng mới hơn một tháng cô đã bán hết số hàng còn tồn dư.
May mắn thay, cô vẫn nhớ rõ kênh nhập hàng trước đây, tiền bán ra chính là tiền vốn, nhập hàng bán hàng từng chút một, cô nhanh chóng quen tay, thích ứng được cuộc sống giản đơn như thế.
“Mẹ, có phải ba không cần chúng tôi nữa không?” Thùy Thùy cũng hỏi cùng một câu hỏi.
Thanh Thu đã quen, dỗ dành cười với Thùy Thùy: “Không phải đâu.”
“Vậy khi nào chúng tôi mới có thể gặp lại ba?”
“Qua một thời gian nữa, đến lúc đó mẹ sẽ đưa bọn con đi gặp ba, bây giờ ba ra nước ngoài, không ở thành phố F.”
“Phải ra nước ngoài lâu vậy sao? Giống ba của Vũ quá.” Bọn trẻ bắt đầu nghĩ đến, trước kia khi ba vẫn chưa nhận hai cô bé, mẹ cũng nói ba ra nước ngoài nhưng sau đó hai cô bé lại biết hình như không phải như thế.
“Ba thật sự có việc mà.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nghi ngờ của bọn trẻ, Thanh Thu rất buồn, thật ứng với câu nói, đã nói dối một lần thì phải nói dối liên tục để bao che cho lời nói dối trước kia, nếu không thì phải làm sao, nếu cô có thể tẩy não bọn trẻ khiến chúng quên đi Lê Minh Tùng là ba của chúng thì tốt quá.
“Mẹ, con muốn đi nhà trẻ.” Quỳnh Quỳnh bên cạnh nói.
Tính toán thời gian, từ khi cô rời khỏi biệt thự cũng đã mấy tháng rồi, chẳng mấy chốc sẽ bước sang năm mới, tần suất tìm người của anh tôi cũng sẽ giảm đi. “Ừ, được rồi, đợi mẹ tìm một nhà trẻ tốt một chút ở gần đây rồi đưa các con đi.” Dù cô có đối xử tốt với bọn trẻ, nhưng chúng thực sự cần những bạn nhỏ đáng yêu cùng lứa.
“Mẹ Thùy Thùy, tôi biết một nhà trẻ, trước đây Hào Hào nhà chúng tôi cũng gửi ở đó, có điều bây giờ đang học tiểu học nên không đi nữa, dịch vụ của nhà trẻ tốt, giáo viên dạy nghiêm túc.”
“Vậy có thể chỉ đường giúp tôi không, lát nữa tôi đưa bọn trẻ đi dạo quanh.” Nói là làm, nếu không cô sẽ bị hai đứa nhỏ quấn lấy, mỗi ngày chỉ trả lời câu hỏi cũng đủ nhức đầu rồi.
Đi xem rồi, mặc dù là nhà trẻ nhỏ tư nhân nhưng trang thiết bị đầy đủ, tuy không sánh được với hai nhà trẻ trước kia của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhưng nghe phụ huynh quanh đây nói giáo viên ở đây rất tốt, cô bèn quyết định đưa bọn trẻ đi nhà trẻ.
Nộp xong học phí, bây giờ cửa hàng mạng của cô giúp cô không lo ăn lo mặc nữa, buổi tối, cô sửa sang lại quần áo và giày bọn trẻ đi nhà trẻ, cô rất lo lắng, nhìn hai chị em nằm đắp chăn trên giường, Thanh Thu rất nghiêm túc nói: “Thùy Thùy Quỳnh Quỳnh, mẹ có một việc muốn nói cho các con biết.”
Nét mặt của cô hiếm khi nghiêm túc, khiến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh trợn tròn hai mắt: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Mẹ mong sau khi các con đi nhà trẻ sẽ không nói ba của các con là ai, cũng không cần nhắc tới chuyện trong nhà chúng ta, có được không?”
“Vì sao không thể nói?”
Thanh Thu tiếp tục giữ gương mặt ấy: “Nói thì sau này sẽ không nhìn thấy mẹ nữa.” Cô cố ý nói rất nghiêm trọng, ai biết Lê Minh Tùng có phái người âm thầm điều tra nghe ngóng không chứ, cho nên cô nhất định phải cẩn thận một chút.
“Được rồi, chúng con không nói, chỉ cần mẹ đưa chúng con đi nhà trẻ là được.”
“Ngoan.” Đáy lòng cô có chút chua xót, cô cảm thấy mình như một tội phạm trốn thoát làm chuyện xấu vậy, nhưng cô lại làm gì đây?
Hai đứa trẻ nhanh chóng ngủ mất, giấc ngủ của các bạn nhỏ nhất định phải thật ngon mới có thể lớn lên, cô không yên tâm, vẫn ngồi trước giường nhìn các con hồi lâu rồi mới lặng yên nằm xuống, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Mấy ngày nay, cô không đọc báo cũng không xem tivi, nhưng cũng biết một vài tin tức về Lê Minh Tùng trên internet, anh tôi vẫn khỏe, những người phụ nữ bên cạnh thay đổi liên tục, nhiều đến mức cô không nhớ nổi tên của họ, mà không lâu trước đó, trên trang web chính của Lê Thị lại có thêm tên một người phụ nữ: Lý Ngọc Huyền.
Người phụ nữ bị Lê Minh Tùng đuổi đi lại trở về Lê Thị làm việc.
Ngược lại không hề có tin tức anh tôi ở bên Phương Thu.
Phương Thu đang dưỡng thai, thường thấy ảnh chụp cô tôi cùng tản bộ với Ninh Tử Tô, bụng của cô tôi đã sớm lộ rõ, chắc không bao lâu nữa sẽ sinh.
Sáng sớm đã dậy, bọn trẻ rửa mặt, cô làm đồ ăn sáng, cháo kê thơm phức, ăn các loại ngũ cốc mới có lợi cho sức khỏe, tốt hơn các loại thuốc bổ, thế nên khi cuộc sống tốt hơn, cô luôn thay đổi cách nấu ăn cho bọn trẻ.
Trứng vịt muối do chính tay cô làm, trong thời gian muối thì thêm chút rượu, trứng vàng lại có lớp dầu bóng ngon cực kỳ, mỗi người một bát cháo và một quả trứng vịt muối cùng ăn sáng, hai đứa trẻ ăn ngon lành, lại ăn hơi vội, cô cười nhìn bọn trẻ, cô biết chúng đang mong đi nhà trẻ.
Chúng ăn sạch miếng cuối cùng rồi lập tức đứng lên: “Mẹ, đi thôi.”
Đưa bọn trẻ đi, giáo viên rất thân thiện, nhà trẻ khép kín khiến cô yên tâm hơn, trước đây, cô vẫn chưa tìm ra kẻ muốn hại Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là ai, cô muốn điều tra, khổ nỗi không thể bỏ mặc hai đứa bé, bây giờ bọn trẻ đi nhà trẻ, đầu óc cô lại nghĩ đến việc đó, luôn muốn điều tra rõ ràng, không cầu bắt kẻ đó, chỉ cần sự yên tâm sau này, biết mặt biết người mới không bị kẻ khác bán đứng kiếm tiền.
Rời khỏi nhà trẻ, đã lâu không đi một mình trên đường, không có hai đứa trẻ một trái một phải kéo tay cô, trong lúc bất chợt có chút không quen, cảm giác lạnh lẽo đó khiến cô sợ hãi quay lại nhìn về hướng nhà trẻ, các con của cô trưởng thành, rồi cũng có ngày bọn trẻ rời khỏi cô, như vậy cũng tốt, cô đi điều tra kẻ đó.
Quyết định đã lâu, đến giờ vẫn không quên.
Trong tay siết chặt chiếc điện thoại mua được ở chợ đồ cũ, đều khá rẻ, cô chỉ cần tính năng đơn giản là được.
Rõ ràng đang ở thành phố F, rõ ràng mỗi ngày đều có tin tức của Lê Minh Tùng và Bùi Minh Vũ, nhưng đã nửa năm cô không liên lạc với họ
Không biết Lương Thùy Trang có nhớ đến cô không?
E rằng, thực sự nên gọi một cuộc điện thoại, chí ít ân cần thăm hỏi một tiếng, cứ như vậy vô duyên vô cố biến mất lâu như vậy, cô cảm giác mình thực sự không tốt, nhưng vì Lê Minh Tùng, cô không còn cách nào.
Không muốn dùng điện thoại di động của mình gọi tới, bởi vì một khi bị người tôi biết số điện thoại di động của cô, về sau cô cũng đừng mơ yên ổn sống qua ngày.
Cô rất thích những ngày tháng yên tĩnh như vậy, tự nuôi mình và nuôi bọn trẻ thực ra rất hạnh phúc, nói chung cô không hề có duyên với đàn ông, cũng chẳng có gì lạ.
Ở ngoại ô không có bốt điện thoại, muốn gọi điện phải vào quán ăn nhỏ, cũng rẻ, cầm điện thoại lên, đầu ngón tay đặt xuống lại nặng nề, lâu lắm rồi không gọi điện thoại, mặc dù hai ngày đầu mới rời đi, cô đã từng dùng thẻ điện thoại trước kia gửi tin nhắn cho Lương Thùy Trang và Bùi Minh Vũ nói cho bọn họ biết cô vẫn ổn và đã rời khỏi thành phố F, nhưng lúc này cô vẫn có chút áy náy, bọn họ nhất định rất lo lắng cho cô nhưng cô lại không hề có chút tin tức nào.
Nhớ số của nhà họ Bùi là vì trước kia lúc đón năm mới, cô đều gọi điện thoại cho Lương Thùy Trang báo bình an, hỏi thăm một tiếng, đây là lễ nghĩa tối thiểu, bây giờ cũng đã hờ hững khá lâu.
Điện thoại vang lên, một lúc sau mới có người lề mề nghe máy, nhưng không ngờ lại là Bùi Tuệ: “Xin chào, nhà họ Bùi nghe, ai vậy ạ?”
Tay cầm điện thoại hơi run rẩy, cô hy vọng nhất là Lương Thùy Trang trực tiếp nghe điện thoại, không hy vọng là Bùi Tuệ, cũng không hy vọng là Bùi Minh Vũ, bởi vì nếu là Bùi Minh Vũ, cô không biết phải nói gì, cô sợ anh tôi truy hỏi, nhưng nếu là Bùi Tuệ thì càng phiền hơn, thậm chí cô không muốn nói chuyện với Bùi Tuệ, càng không muốn để Bùi Tuệ biết cô gọi tới nhà họ Bùi, nếu không Bùi Tuệ nhất định sẽ cho rằng cô có âm mưu. Không muốn, cô thực sự không muốn.
Điện thoại chậm rãi rời khỏi tai, giọng của Bùi Tuệ vẫn còn vang lên: “Ai vậy? Mau nói chuyện đi, nếu không tôi cúp máy đó...”
/302
|