Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
Chương 141: Không liên quan đến em
/302
|
Cô thản nhiên dời tầm mắt từ ngoài cửa xe nhìn sang phía anh, cho dù chỉ nhìn thấy một bên sườn má nhưng cũng đủ để cô nhận thấy, đây là một người đàn ông rất anh tuấn, anh tuấn đến mức khiến cô có một loại xúc động muốn phá hủy sự hoàn mỹ đó.
Xin lỗi cái gì chứ, cô không chấp nhận, không phải vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, đời này cô cũng chẳng bao giờ cần liên lạc lại với anh.
“Thật xin lỗi.” Cô yên lặng nghe anh lên tiếng, lần này giọng anh lại lớn hơn đôi chút: “Anh đã điều tra người đưa tờ giấy đó, không liên quan tới em.”
“Liên quan đến người phụ nữ kia phải không?” Vừa rồi Tiểu Ngô gọi điện thoại tới, có nhắc tới người phụ nữ kia.
Lê Minh Tùng nặng nề gật đầu. “Người đưa tờ giấy đó chết rồi, anh đã điều tra Phương Mẫn và người phụ nữ kia, giữa hai người họ cũng không có liên hệ gì, cho nên…”
Cho nên, vừa rồi anh cũng nói rằng mình chỉ là suy đoán. "Vậy anh làm sao biết được không phải em?"
“Anh đến trường của em, sau đó nghĩ cách tìm Tiểu Tinh, trên tờ giấy đó có một chữ không phải em viết, đó không phải thói quen của em.”
Tiểu Tinh, lại là Tiểu Tinh, anh quả nhiên đã đi tìm Tiểu Tinh, cho nên trong QQ của cô ấy mới có tin nhắn buổi chiều hôm đó anh gửi.
Cẩn thận nhớ lại tờ giấy Phương Mẫn đưa cô xem lúc đó, viết lại từng nét chữ trong đầu. Những gì liên quan tới việc bản thân bị vu hại cô đều nhớ rất rõ, cho tới bây giờ vẫn chưa hề quên, bởi vì những thứ đó từng khiến cô cảm thấy tủi nhục.
Anh nói không sai, cô nhớ ra rồi, chữ “thu” của cô từ trước tới nay đều là viết thiếu đi một nét, chính là một nét phía bên phải bộ hỏa*.
(*) Chữ “thu” trong mùa Thu: 秋, bộ hỏa: 火. (Chữ “thu” có một nửa do bộ “hỏa” ghép thành)
Thế nhưng chữ “thu” trong tờ giấy kia lại được viết hoàn chỉnh, mà thói quen này của cô Tiểu Tĩnh biết, Lê Minh Tùng nhất định đã đem tờ giấy đó đến cho Tiểu Tĩnh nhìn.
Nếu như không phải Tiểu Tĩnh, nếu như không phải đã biết được chân tướng, một người kiêu ngạo như anh làm sao sẽ nói xin lỗi với cô?
Cô lắc đầu cười khẽ: “Không cần nói xin lỗi, giữa chúng ta không cần nói những điều này.” Bởi vì không cần thiết, tìm được con rồi, cô vẫn sẽ như cũ rời khỏi anh mà thôi.
Xe New Beetle của Phương Mẫn, tình yêu của Phương Thu, những thứ đó vĩnh viễn đều là vết thương trong tim cô. Cô không thích cảm giác xát muối vào những vết thương cũ trong lòng mình. Cô cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cô không phải thánh nhân.
Người đàn ông không lên tiếng, anh tiếp tục lái xe, trong xe chợt yên lặng khiến Thanh Thu cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn, cuối cùng là cảm giác hít thở không thông, cứ bứt rứt như vậy.
“Em nghĩ, con có thể đi đâu được?” Anh thấp giọng hỏi, lái xe chạy chầm chậm trên đường.
“Đến con phố trước kia em mở tiệm đi.”
“Anh đã bảo Tiểu Ngô qua đó, cậu ấy nói không thấy, hay là chúng ta lại qua đó một lần xem sao.” Thực ra anh cũng đã sai người tìm khắp trong ngoài biệt thự một lần rồi, thế nhưng vẫn là quay lại đích thân tìm một vòng xung quanh. Về phần bên trong biệt thự, anh biết rõ là không thể nào. Bởi vì muốn vào biệt thự, không đi cửa chính tuyệt đối sẽ không còn cách nào, mà cửa chính canh gác nghiêm mật như vậy, từ sau khi Thanh Thu mang theo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi khỏi biệt thự, nơi này liền lập quy củ, hiện tại không còn ai dám tùy tiện cho người ra vào.
Cô nhẹ đáp: “Được.” Hôm nay cũng chỉ có thể tìm loanh quanh vài nơi, cô đã không còn tâm trí nào nữa rồi, tùy ý anh vậy.
Anh đã lái xe chở cô tìm khắp thành phố T cả đêm, thâm chí còn đến cả trường mẫu giáo nơi hai đứa nhỏ học trước kia, nửa đêm đánh thức người trông giữ ở đó, bật đèn từng phòng học tìm mỗi một ngóc ngách nhỏ. Anh ở phía trước, cô đi theo phía sau. Mỗi khi gọi tên Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, lúc đó trên người cô mới có một chút sinh khí, vậy mà đến khi quay trở lại trong xe, cô chính là yếu ớt đến mức dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào vậy.
Trời gần sáng, cô đã kiệt sức, nhưng không buồn ngủ chút nào, nhìn anh lái xe đi chầm chậm trên đường không có mục đích, cô biết anh cũng đã không nghĩ ra nơi nào bọn nhỏ có thể đến nữa rồi. Bởi vì những nơi bọn chúng biết thật sự rất ít, hai đứa cũng còn nhỏ như vậy. Bây giờ, có khả năng nhất chính là bọn nhỏ đã bị kẻ khác bắt cóc đi, hai người đều nghĩ tới trường hợp này nhưng ai cũng không dám nói ra trước tiên.
Chuyện đó thật quá tàn nhẫn.
Bầu trời hiện lên sắc trắng bạc, trời sắp sáng. "Minh Tùng, báo cảnh sát đi."
Anh lắc đầu một cái: "Chờ đã."
Cô lấy điện thoại gọi cho Bùi Minh Vũ, mới đổ chuông một tiếng, Bùi Minh Vũ đã nhấc máy: "Trọng Thanh Thu, có phải đã có tin tức gì hay không?"
Câu hỏi này đã hoàn toàn dập tắt mọi hy vọng của cô: "Không có. Minh Vũ, anh về nghỉ ngơi đi, có tin tức gì chúng ta thông báo cho nhau một tiếng là được." Cô và Lê Minh Tùng quay lại tìm, bên Bùi Minh Vũ cũng đã tìm qua đây, có lẽ bọn họ đều đi tìm ở những nơi giống nhau, chỉ là không gặp nhau mà thôi.
Không tự dằn vặt nữa, hết thảy tùy theo ý trời đi.
Nhìn bầu trời một chút, hẳn là một ngày trời quang. Lẽ nào ngày ba mươi tết của cô phải trôi qua như thế này sao?
Anh vẫn đang lái xe, không ngừng đi khắp thành phố T, luôn hy vọng trong lúc bất chợt ở một ngã tư nào đó phát hiện ra bóng dáng hai đứa nhỏ. Khi đó, hẳn sẽ thật nhẹ nhõm biết bao.
Hai người không ai lên tiếng. Phía ngoài, người xe nườm nượp dần, rồi sau đó thành phố T phồn hoa cũng từ từ tỉnh giấc, bên trong cửa kính xe là hai con người tròn một đêm không ngủ.
Cuộn mình trên ghế, đôi mắt Trọng Thanh Thu không hề chớp một lần, luôn hướng ra phía ngoài đường phố, cô vẫn một mực tìm kiếm bóng dáng hai đứa nhỏ.
Anh không từ bỏ, cô càng không từ bỏ.
Điện thoại không đổ chuông, thế nhưng lòng bàn tay Trọng Thanh Thu vẫn luôn siết chặt. Cô hy vọng điện thoại bỗng đổ chuông nhưng cũng lại lo sợ, nếu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thật sự bị người xấu bắt đi, vậy cô phải làm sao?
Qua buổi trưa, người trên đường cũng dần dần thưa thớt, chỉ còn xe cộ đang mau chóng về nhà đón giao thừa bên gia đình.
Ngày ba mươi, ngày vạn nhà đoàn viên, cô lại cùng Lê Minh Tùng khắp nơi tìm bọn nhỏ.
Anh đang lái xe, có thể thấy được anh lái vô cùng chậm. Đã một đêm không ngủ, hơn nữa vì lo lắng cho bọn nhỏ, tinh thần anh cũng kém đi rất nhiều. "Minh Tùng, để em lái cho." Cô thấp giọng nói.
Anh lắc đầu một cái. "Em thật sự biết lái xe đấy chứ? Trọng Thanh Thu, nói cho anh em lái xe tổng cộng mấy lần rồi?"
Cô cười, đôi tròng mắt khô khốc lần đầu tiên có ý cười trong ngày. "Một lần." Một lần khiến cho cô kiêu ngạo, bây giờ suy nghĩ lại, thực cảm thấy mình đúng là thiên tài.
Nụ cười của cô làm dịu đi nỗi căng thẳng suốt gần một ngày một đêm qua, khiến anh ngồi thẳng người, lưng cũng sắp cứng lai. "Chính là lần em rời khỏi biệt thự hay sao?"
Cô gật đầu một cái, "Đúng vậy."
"Chẳng lẽ em không sợ sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Em chỉ muốn rời khỏi biệt thự." Chỉ muốn rời khỏi anh, cho nên lúc đó mới không suy nghĩ nhiều như vậy. Cô cảm thấy bản thân mình có thể, vậy thì nhất định là có thể.
"Muốn rời khỏi anh đến vậy sao?"
Cô lại cười một tiếng, trước khi rời đi cô đã gọi điện thoại cho anh, anh ở bên cạnh Phương Thu. "Cô ấy sắp sinh rồi sao?"
"Ừ, sắp rồi. Không lâu nữa sẽ sinh." Giọng anh bình tĩnh, dường như không có một gợn sóng, thế nhưng cô biết, Phương Thu chính là xương sườn mềm của anh.
"Anh đã từng rất yêu cô ấy phải không?"
Môi anh nở một nụ cười khổ: "Cô ấy đã từng là sinh mạng của anh. Thế nhưng, bọn anh đã bỏ lỡ nhau."
"Tại sao? Tại sao anh yêu cô ấy như vậy nhưng lại từ bỏ, để cô ấy gả cho người đàn ông mình không yêu kia chứ? Lê Minh Tùng, anh như vậy khiến cho em cảm thấy khinh bỉ. Kết quả như vậy, ba người các anh ai cũng không có được hạnh phúc."
Nụ cười khổ của anh càng đậm hơn: "Anh nói rồi, đó là bởi vì Ninh Tử Tô."
Anh gọi là Ninh Tử Tô chứ không phải mẹ anh. "Em cảm thấy bất kể là vì ai, nếu như anh đã yêu cô ấy, đều không nên từ bỏ cô ấy."
"Lễ đính hôn của bọn anh, phòng tân hôn, nhẫn đôi, áo cưới, ngay đến ngày tháng cũng đã định xong. Thế nhưng đêm hôm đó, anh bị đánh thức bởi những tấm ảnh chụp Phương Thu liên tục gửi tới hòm thư.”
"Ảnh chụp cô ấy có người đàn ông khác?" Cô thuận miệng hỏi, mơ hồ dự đoán như vậy.
"Đúng vậy, làm sao em biết?"
"Đoán, hơn nữa, em nghĩ anh nhất định đã tin, phải không?"
"Đúng vậy." Anh gật đầu, nhưng trong lòng đều là ảo não. Lúc ấy, anh thật sự đã tin, anh cho rằng đó chính là Phương Thu. Anh vô cùng tức giận, trực tiếp gọi điện thoại nói với cô hủy bỏ hôn lễ, giữa anh và cô coi như chưa có gì. "Đừng nói nữa, anh không muốn nhắc lại những chuyện đó."
"Lê Minh Tùng, em cảm thấy anh là một kẻ hèn nhát, nếu như anh bây giờ vẫn còn yêu cô ấy, nếu anh biết ban đầu đó có thể là hiểu lầm, vậy anh càng không nên để sai lầm này tiếp tục."
"Vậy nhưng, người đàn ông cô ấy lựa chọn trong cơn tức giận chính là em trai anh, là em trai cùng mẹ khác cha với anh." Anh thở dài, xe chạy trên đường bất giác lao nhanh hơn, giống như muốn phát tiết cơn giận dữ của anh.
Nếu như không phải lúc này mọi người đều đã trở về nhà ăn tết, trên đường rất ít người qua lại, chỉ sợ sẽ lại xảy ra chuyện.
Bầu trời đã sắp tối, ánh mắt Trọng Thanh Thu liếc ra phía ngoài cửa xe, con người có đôi khi sẽ bị những chuyện này chuyện kia trói buộc, sau đó tự trói mình, khiến tầm mắt cũng không nhìn thấy được sắc trời xanh trong veo."Minh Tùng, em vẫn là hy vọng anh và Phương Thu sẽ ở cạnh bên nhau, đừng từ bỏ."
Bàn tay cầm tay lái run nhẹ. "Vậy em thì sao?"
Cô vẫn cười, trong ánh mắt đau buồn mang theo vài tia bối rối. "Thời điểm em rời khỏi biệt thự cũng chưa từng nghĩ tới quay đầu, không phải hận, cũng không phải oán, chỉ là chúng ta không thích hợp, Minh Tùng, chúng ta làm bạn đi." Cô lên tiếng, bình tĩnh và thản nhiên, giống như thật sự muốn coi anh là bạn.
Trong lòng Lê Minh Tùng đột nhiên chợt ảo não, anh nhấc điện thoại di động, nói với Tiểu Ngô: "Báo cảnh sát." Rốt cuộc vẫn phải quyết định báo cảnh sát, bởi vì, chờ đợi như vậy cũng không phải cách hay.
Đặt điện thoại di động xuống, anh cách khoảng không bắt được tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình."Anh muốn uống một ly, uống cùng anh, được không?"
Bàn tay đó ẩm ướt, chút hơi nước đó nhuốm vào lòng hai người. Trọng Thanh Thu vô cùng lo lắng, hai đứa nhỏ đã làm hỏng hết tất tâm trạng tốt của cô, bọn nhóc hư đốn, nếu bình yên trở về đây, cô nhất định sẽ đánh cho một trận thật đau, phải khiến mông hai đứa nở ra hoa, xem sau này còn dám lén trốn đi nữa không?
Cô cũng muốn uống rượu." Được, chúng ta cùng uống."
"Đến căn hộ đi." Anh thản nhiên nói, ánh mắt có chút mờ ảo, trái tim người đàn ông lần đầu tiên rối loạn, chỉ vì hai cục bảo bối nhỏ của anh và cô.
Xin lỗi cái gì chứ, cô không chấp nhận, không phải vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, đời này cô cũng chẳng bao giờ cần liên lạc lại với anh.
“Thật xin lỗi.” Cô yên lặng nghe anh lên tiếng, lần này giọng anh lại lớn hơn đôi chút: “Anh đã điều tra người đưa tờ giấy đó, không liên quan tới em.”
“Liên quan đến người phụ nữ kia phải không?” Vừa rồi Tiểu Ngô gọi điện thoại tới, có nhắc tới người phụ nữ kia.
Lê Minh Tùng nặng nề gật đầu. “Người đưa tờ giấy đó chết rồi, anh đã điều tra Phương Mẫn và người phụ nữ kia, giữa hai người họ cũng không có liên hệ gì, cho nên…”
Cho nên, vừa rồi anh cũng nói rằng mình chỉ là suy đoán. "Vậy anh làm sao biết được không phải em?"
“Anh đến trường của em, sau đó nghĩ cách tìm Tiểu Tinh, trên tờ giấy đó có một chữ không phải em viết, đó không phải thói quen của em.”
Tiểu Tinh, lại là Tiểu Tinh, anh quả nhiên đã đi tìm Tiểu Tinh, cho nên trong QQ của cô ấy mới có tin nhắn buổi chiều hôm đó anh gửi.
Cẩn thận nhớ lại tờ giấy Phương Mẫn đưa cô xem lúc đó, viết lại từng nét chữ trong đầu. Những gì liên quan tới việc bản thân bị vu hại cô đều nhớ rất rõ, cho tới bây giờ vẫn chưa hề quên, bởi vì những thứ đó từng khiến cô cảm thấy tủi nhục.
Anh nói không sai, cô nhớ ra rồi, chữ “thu” của cô từ trước tới nay đều là viết thiếu đi một nét, chính là một nét phía bên phải bộ hỏa*.
(*) Chữ “thu” trong mùa Thu: 秋, bộ hỏa: 火. (Chữ “thu” có một nửa do bộ “hỏa” ghép thành)
Thế nhưng chữ “thu” trong tờ giấy kia lại được viết hoàn chỉnh, mà thói quen này của cô Tiểu Tĩnh biết, Lê Minh Tùng nhất định đã đem tờ giấy đó đến cho Tiểu Tĩnh nhìn.
Nếu như không phải Tiểu Tĩnh, nếu như không phải đã biết được chân tướng, một người kiêu ngạo như anh làm sao sẽ nói xin lỗi với cô?
Cô lắc đầu cười khẽ: “Không cần nói xin lỗi, giữa chúng ta không cần nói những điều này.” Bởi vì không cần thiết, tìm được con rồi, cô vẫn sẽ như cũ rời khỏi anh mà thôi.
Xe New Beetle của Phương Mẫn, tình yêu của Phương Thu, những thứ đó vĩnh viễn đều là vết thương trong tim cô. Cô không thích cảm giác xát muối vào những vết thương cũ trong lòng mình. Cô cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cô không phải thánh nhân.
Người đàn ông không lên tiếng, anh tiếp tục lái xe, trong xe chợt yên lặng khiến Thanh Thu cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn, cuối cùng là cảm giác hít thở không thông, cứ bứt rứt như vậy.
“Em nghĩ, con có thể đi đâu được?” Anh thấp giọng hỏi, lái xe chạy chầm chậm trên đường.
“Đến con phố trước kia em mở tiệm đi.”
“Anh đã bảo Tiểu Ngô qua đó, cậu ấy nói không thấy, hay là chúng ta lại qua đó một lần xem sao.” Thực ra anh cũng đã sai người tìm khắp trong ngoài biệt thự một lần rồi, thế nhưng vẫn là quay lại đích thân tìm một vòng xung quanh. Về phần bên trong biệt thự, anh biết rõ là không thể nào. Bởi vì muốn vào biệt thự, không đi cửa chính tuyệt đối sẽ không còn cách nào, mà cửa chính canh gác nghiêm mật như vậy, từ sau khi Thanh Thu mang theo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi khỏi biệt thự, nơi này liền lập quy củ, hiện tại không còn ai dám tùy tiện cho người ra vào.
Cô nhẹ đáp: “Được.” Hôm nay cũng chỉ có thể tìm loanh quanh vài nơi, cô đã không còn tâm trí nào nữa rồi, tùy ý anh vậy.
Anh đã lái xe chở cô tìm khắp thành phố T cả đêm, thâm chí còn đến cả trường mẫu giáo nơi hai đứa nhỏ học trước kia, nửa đêm đánh thức người trông giữ ở đó, bật đèn từng phòng học tìm mỗi một ngóc ngách nhỏ. Anh ở phía trước, cô đi theo phía sau. Mỗi khi gọi tên Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, lúc đó trên người cô mới có một chút sinh khí, vậy mà đến khi quay trở lại trong xe, cô chính là yếu ớt đến mức dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào vậy.
Trời gần sáng, cô đã kiệt sức, nhưng không buồn ngủ chút nào, nhìn anh lái xe đi chầm chậm trên đường không có mục đích, cô biết anh cũng đã không nghĩ ra nơi nào bọn nhỏ có thể đến nữa rồi. Bởi vì những nơi bọn chúng biết thật sự rất ít, hai đứa cũng còn nhỏ như vậy. Bây giờ, có khả năng nhất chính là bọn nhỏ đã bị kẻ khác bắt cóc đi, hai người đều nghĩ tới trường hợp này nhưng ai cũng không dám nói ra trước tiên.
Chuyện đó thật quá tàn nhẫn.
Bầu trời hiện lên sắc trắng bạc, trời sắp sáng. "Minh Tùng, báo cảnh sát đi."
Anh lắc đầu một cái: "Chờ đã."
Cô lấy điện thoại gọi cho Bùi Minh Vũ, mới đổ chuông một tiếng, Bùi Minh Vũ đã nhấc máy: "Trọng Thanh Thu, có phải đã có tin tức gì hay không?"
Câu hỏi này đã hoàn toàn dập tắt mọi hy vọng của cô: "Không có. Minh Vũ, anh về nghỉ ngơi đi, có tin tức gì chúng ta thông báo cho nhau một tiếng là được." Cô và Lê Minh Tùng quay lại tìm, bên Bùi Minh Vũ cũng đã tìm qua đây, có lẽ bọn họ đều đi tìm ở những nơi giống nhau, chỉ là không gặp nhau mà thôi.
Không tự dằn vặt nữa, hết thảy tùy theo ý trời đi.
Nhìn bầu trời một chút, hẳn là một ngày trời quang. Lẽ nào ngày ba mươi tết của cô phải trôi qua như thế này sao?
Anh vẫn đang lái xe, không ngừng đi khắp thành phố T, luôn hy vọng trong lúc bất chợt ở một ngã tư nào đó phát hiện ra bóng dáng hai đứa nhỏ. Khi đó, hẳn sẽ thật nhẹ nhõm biết bao.
Hai người không ai lên tiếng. Phía ngoài, người xe nườm nượp dần, rồi sau đó thành phố T phồn hoa cũng từ từ tỉnh giấc, bên trong cửa kính xe là hai con người tròn một đêm không ngủ.
Cuộn mình trên ghế, đôi mắt Trọng Thanh Thu không hề chớp một lần, luôn hướng ra phía ngoài đường phố, cô vẫn một mực tìm kiếm bóng dáng hai đứa nhỏ.
Anh không từ bỏ, cô càng không từ bỏ.
Điện thoại không đổ chuông, thế nhưng lòng bàn tay Trọng Thanh Thu vẫn luôn siết chặt. Cô hy vọng điện thoại bỗng đổ chuông nhưng cũng lại lo sợ, nếu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thật sự bị người xấu bắt đi, vậy cô phải làm sao?
Qua buổi trưa, người trên đường cũng dần dần thưa thớt, chỉ còn xe cộ đang mau chóng về nhà đón giao thừa bên gia đình.
Ngày ba mươi, ngày vạn nhà đoàn viên, cô lại cùng Lê Minh Tùng khắp nơi tìm bọn nhỏ.
Anh đang lái xe, có thể thấy được anh lái vô cùng chậm. Đã một đêm không ngủ, hơn nữa vì lo lắng cho bọn nhỏ, tinh thần anh cũng kém đi rất nhiều. "Minh Tùng, để em lái cho." Cô thấp giọng nói.
Anh lắc đầu một cái. "Em thật sự biết lái xe đấy chứ? Trọng Thanh Thu, nói cho anh em lái xe tổng cộng mấy lần rồi?"
Cô cười, đôi tròng mắt khô khốc lần đầu tiên có ý cười trong ngày. "Một lần." Một lần khiến cho cô kiêu ngạo, bây giờ suy nghĩ lại, thực cảm thấy mình đúng là thiên tài.
Nụ cười của cô làm dịu đi nỗi căng thẳng suốt gần một ngày một đêm qua, khiến anh ngồi thẳng người, lưng cũng sắp cứng lai. "Chính là lần em rời khỏi biệt thự hay sao?"
Cô gật đầu một cái, "Đúng vậy."
"Chẳng lẽ em không sợ sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Em chỉ muốn rời khỏi biệt thự." Chỉ muốn rời khỏi anh, cho nên lúc đó mới không suy nghĩ nhiều như vậy. Cô cảm thấy bản thân mình có thể, vậy thì nhất định là có thể.
"Muốn rời khỏi anh đến vậy sao?"
Cô lại cười một tiếng, trước khi rời đi cô đã gọi điện thoại cho anh, anh ở bên cạnh Phương Thu. "Cô ấy sắp sinh rồi sao?"
"Ừ, sắp rồi. Không lâu nữa sẽ sinh." Giọng anh bình tĩnh, dường như không có một gợn sóng, thế nhưng cô biết, Phương Thu chính là xương sườn mềm của anh.
"Anh đã từng rất yêu cô ấy phải không?"
Môi anh nở một nụ cười khổ: "Cô ấy đã từng là sinh mạng của anh. Thế nhưng, bọn anh đã bỏ lỡ nhau."
"Tại sao? Tại sao anh yêu cô ấy như vậy nhưng lại từ bỏ, để cô ấy gả cho người đàn ông mình không yêu kia chứ? Lê Minh Tùng, anh như vậy khiến cho em cảm thấy khinh bỉ. Kết quả như vậy, ba người các anh ai cũng không có được hạnh phúc."
Nụ cười khổ của anh càng đậm hơn: "Anh nói rồi, đó là bởi vì Ninh Tử Tô."
Anh gọi là Ninh Tử Tô chứ không phải mẹ anh. "Em cảm thấy bất kể là vì ai, nếu như anh đã yêu cô ấy, đều không nên từ bỏ cô ấy."
"Lễ đính hôn của bọn anh, phòng tân hôn, nhẫn đôi, áo cưới, ngay đến ngày tháng cũng đã định xong. Thế nhưng đêm hôm đó, anh bị đánh thức bởi những tấm ảnh chụp Phương Thu liên tục gửi tới hòm thư.”
"Ảnh chụp cô ấy có người đàn ông khác?" Cô thuận miệng hỏi, mơ hồ dự đoán như vậy.
"Đúng vậy, làm sao em biết?"
"Đoán, hơn nữa, em nghĩ anh nhất định đã tin, phải không?"
"Đúng vậy." Anh gật đầu, nhưng trong lòng đều là ảo não. Lúc ấy, anh thật sự đã tin, anh cho rằng đó chính là Phương Thu. Anh vô cùng tức giận, trực tiếp gọi điện thoại nói với cô hủy bỏ hôn lễ, giữa anh và cô coi như chưa có gì. "Đừng nói nữa, anh không muốn nhắc lại những chuyện đó."
"Lê Minh Tùng, em cảm thấy anh là một kẻ hèn nhát, nếu như anh bây giờ vẫn còn yêu cô ấy, nếu anh biết ban đầu đó có thể là hiểu lầm, vậy anh càng không nên để sai lầm này tiếp tục."
"Vậy nhưng, người đàn ông cô ấy lựa chọn trong cơn tức giận chính là em trai anh, là em trai cùng mẹ khác cha với anh." Anh thở dài, xe chạy trên đường bất giác lao nhanh hơn, giống như muốn phát tiết cơn giận dữ của anh.
Nếu như không phải lúc này mọi người đều đã trở về nhà ăn tết, trên đường rất ít người qua lại, chỉ sợ sẽ lại xảy ra chuyện.
Bầu trời đã sắp tối, ánh mắt Trọng Thanh Thu liếc ra phía ngoài cửa xe, con người có đôi khi sẽ bị những chuyện này chuyện kia trói buộc, sau đó tự trói mình, khiến tầm mắt cũng không nhìn thấy được sắc trời xanh trong veo."Minh Tùng, em vẫn là hy vọng anh và Phương Thu sẽ ở cạnh bên nhau, đừng từ bỏ."
Bàn tay cầm tay lái run nhẹ. "Vậy em thì sao?"
Cô vẫn cười, trong ánh mắt đau buồn mang theo vài tia bối rối. "Thời điểm em rời khỏi biệt thự cũng chưa từng nghĩ tới quay đầu, không phải hận, cũng không phải oán, chỉ là chúng ta không thích hợp, Minh Tùng, chúng ta làm bạn đi." Cô lên tiếng, bình tĩnh và thản nhiên, giống như thật sự muốn coi anh là bạn.
Trong lòng Lê Minh Tùng đột nhiên chợt ảo não, anh nhấc điện thoại di động, nói với Tiểu Ngô: "Báo cảnh sát." Rốt cuộc vẫn phải quyết định báo cảnh sát, bởi vì, chờ đợi như vậy cũng không phải cách hay.
Đặt điện thoại di động xuống, anh cách khoảng không bắt được tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình."Anh muốn uống một ly, uống cùng anh, được không?"
Bàn tay đó ẩm ướt, chút hơi nước đó nhuốm vào lòng hai người. Trọng Thanh Thu vô cùng lo lắng, hai đứa nhỏ đã làm hỏng hết tất tâm trạng tốt của cô, bọn nhóc hư đốn, nếu bình yên trở về đây, cô nhất định sẽ đánh cho một trận thật đau, phải khiến mông hai đứa nở ra hoa, xem sau này còn dám lén trốn đi nữa không?
Cô cũng muốn uống rượu." Được, chúng ta cùng uống."
"Đến căn hộ đi." Anh thản nhiên nói, ánh mắt có chút mờ ảo, trái tim người đàn ông lần đầu tiên rối loạn, chỉ vì hai cục bảo bối nhỏ của anh và cô.
/302
|