Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
Chương 153: Thay đổi lớn vô cùng
/302
|
Tiếng nói của người đàn ông mang theo đau thương. Người đàn ông quyến rũ và phóng túng ngang ngạnh trước đây không còn nữa, bây giờ chỉ còn một Phong Thiếu Dương vô cùng tiều tùy, chẳng hề giống anh ta ngày trước chút nào.
Lê Minh Tùng ngẩng đầu, chẳng hề nghĩ ngợi mà vung nắm đấm lên. Nắm đấm bất thình lình đánh cho Phong Thiếu Dương lảo đảo. “Phong Thiếu Dương, nếu Phương Thu có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt anh phải đền mạng. Một mạng đổi một mạng.”
Thấy hai người đàn ông định đánh nhau, Ninh Tử Tô nhanh chóng chạy qua, đừng nói là Ninh Tử Tô, ngay cả Thanh Thu cũng cảm thấy Lê Minh Tùng như thế này và Phong Thiếu Dương chắc chắn sẽ đánh nhau. Nhưng không ngờ rằng, Phong Thiếu Dương lại chẳng hề đánh lại. Nắm đấm kia khiến một bên mặt anh ta bị bầm, khóe môi cũng rỉ ra một vệt máu. Anh ta nhìn Lê Minh Tùng, trầm giọng nói: “Phương Thu là vợ của tôi, chuyện của cô ấy không cần anh phải lo lắng. Anh đi đi, anh đi đi, nếu không có anh thì tôi và cô ấy đã không đến mức này, con, đứa con của Phương Thu...” Nói mãi nói mãi, giọng nói mạnh mẽ của anh ta biến thành tiếng lầm bầm, giống hệt Phương Thu trước lúc ngất xỉu, dường như ý thức đã trở nên hỗn hoạn.
Lê Minh Tùng lại vung nắm đấm lên nhưng đã bị Ninh Tử Tô tiến lên chặn lại, đứng chắn giữa hai người đàn ông: “Lê Minh Tùng, Thiếu Dương nói đúng lắm, Phương Thu là vợ anh ấy, không cần anh phải ở lại đây nữa, mời anh đi cho.”
Thanh Thu lắc đầu. Cô thật sự không hiểu sao Ninh Tử Tô lại có thể bênh vực Phong Thiếu Dương như thế. “Mẹ à, hai người đều là con trai bác, vì sao bác lại đối xử với hai người khác nhau như thế?”
“Đó là chuyện của tôi, không cần người ngoài là cô quan tâm.” Bà liếc xéo Thanh Thu một cái. Ninh Tử Tô vẫn không thay đổi suy nghĩ ban đầu: “Cha nào con nấy, cha đi theo gái con trai cũng theo gái. Lê Minh Tùng, con không thể khá hơn được sao?”
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nay càng chặt hơn. Ánh mắt Lê Minh Tùng liếc qua Ninh Tử Tô sắc lẹm như dao, giọng nói anh cũng gằn xuống trầm trầm: “Đừng tưởng là tôi không biết chính bà muốn ép buộc Phương Thu, chỉ có điều, cô ấy không chịu nói ra nguyên nhân với tôi, đừng để tôi điều tra ra, bằng không tôi sẽ khiến bà sống không bằng chết. Kể từ bây giờ, bà không phải là mẹ tôi nữa, vĩnh viễn không phải là mẹ tôi.”
“Tránh ra... tránh ra...” Ngay lúc Lê Minh Tùng và Ninh Tử Tô đang đối đầu với nhau thì cửa phòng phẫu thuật mở ra. Thanh Thu nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc. Ngay trước mắt, một y ta bế một đứa trẻ đi ra. “Ai là người nhà? Đứa trẻ này không sao rồi, đã đưa được nó ra khỏi bụng mẹ rồi.”
“Tôi là...” Phong Thiếu Dương là chạy qua đầu tiên, bàn tay giơ ra muốn bế đứa trẻ hơi run lên: “Là con của tôi sao?”
“Đúng vậy, sinh non mất nửa tháng, phải ở lại bệnh viện theo dõi.” Y tá cười nói, “Anh nhìn xem, đứa trẻ này rất giống ba đấy.’
“Nó... nó không bị thương chứ?”
“Không hề, bé khỏe mạnh lắm. Con dao găm ấy đâm vào bắp chân của bé, thật là nguy hiểm quá.”
Phong Thiếu Dương phút chốc giành lấy đứa trẻ, ôm chặt nó vào lòng, cũng chẳng quan tâm đứa trẻ đang khóc, vội vàng nói tiếp: “Mẹ nó thì sao?”
“Vẫn đang cấp cứu, cô ấy mất máu quá nhiều.”
Trong đầu Phong Thiếu Dương vang lên tiếng nổ ầm: “Phải truyền máu không? Có thể truyền máu của tôi, tôi muốn cô ấy sống, cô ấy nhất định phải sống.”
“Máu trong ngân hàng máu rất nhiều, anh yên tâm đi. Tôi đi vào trước đây.”
Y tá nói xong liền đi vào phòng phẫu thuật. Ba chữ “đang phẫu thuật” vẫn tiếp tục sáng đèn khiến người ta cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ. Chỉ cần Phương Thu vẫn chưa đi ra thì không ai có thể thở phào nhẹ nhõm được.
Đứa bé chỉ khóc mấy tiếng đã ngừng khóc. Đứa nhỏ cũng không ngủ, chỉ mở to đoi mắt nhìn người và vật xung quanh. Cơ thể nhỏ bé thu hút mấy người không nhịn được mà đến gần bé. Ninh Tử Tô nói với Phong Thiếu Dương: “Đưa đứa bé cho mẹ.”
“Không, không, con muốn bế nói, bế nó đợi Phương Thu đi ra.” Phong Thiếu Dương hơi nghiêng người tránh bàn tay đang giơ ra của Ninh Tử Tô.
“Là con trai hay là con gái vậy?” Nhưng Ninh Tử Tô chẳng hề quan tâm đến sống chết của Phương Thu. Bây giờ thứ bà ta quan tâm nhất chính là đứa trẻ này mà thôi.
“Tránh ra.” Phong Thiếu Dương buồn bực đẩy ra. “Phương Thu sắp ra rồi.” Biểu cảm khuôn mặt anh ta hơi hoảng hốt, đôi mắt dường như cũng không còn tiêu cự nữa. Có lẽ, trong đầu anh ta vẫn đang vang lên lời y tá vừa nói: cô ấy vẫn còn đang cấp cứu.
Lực tay của Phong Thiếu Dương rất mạnh, hơn nữa Ninh Tử Tô thật sự không ngờ Phong Thiếu Dương sẽ ra tay với bà, cho nên bà chỉ hơi không cẩn thận đã ngã phịch xuống nền, giận dữ nhìn Phong Thiếu Dương, chỉ muốn cho Phong Thiếu Dương một cái bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Dù sao cũng là con trai bà mà, bà vẫn luôn đối xử thiên vị giữa hai đứa con. Bà vịn tường đứng dậy rồi lại dịu dàng nói: “Thiếu Dương, đưa đứa trẻ cho mẹ, như vậy Phương Thu vừa đi ra là con có thể chăm sóc cho Phương Thu rồi.”
Giọng nói của bà rất dịu dàng, hơn nữa bà còn nói là vì Phương Thu, như vậy mới khiến Phong Thiếu Dương gật đầu, lập tức liền đưa đứa trẻ cho Ninh Tử Tô. “Phương Thu sắp ra rồi, sắp ra rồi.”
Lê Minh Tùng đứng bên cạnh đành ngồi xuống ghế. Rất nhiều món nợ sớm muộn gì cũng phải tính toán hết, nhưng không phải là lúc này. Phương Thu vẫn chưa ra, nhưng đứa trẻ đã không sao rồi, điều đó chứng tỏ Phương Thu cũng sẽ không sao, nhất định sẽ không sao đâu.
Hành lang vắng vẻ lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn rất nhiều nhờ sự xuất hiện của đứa trẻ. Ninh Tử Tô bắt đầu ê a dỗ đứa trẻ, không ai biết nó là trai hay là gái, nhưng nhìn cái đầu to của nó, hẳn là một cậu bé, đầu còn to hơn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lúc mới sinh ra rất nhiều, tuy nhiên, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là sinh đôi, đứa trẻ này lại sinh một mình, có lớn hơn cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Thời gian lại bắt đầu trôi qua trong sự dày vò, cuối cùng thì phòng phẫu thuật cũng mở cửa ra, ngay sau đó ba chữ “đang phẫu thuật” cũng tắt đèn, tất cả mọi người đều hiểu rằng điều này có nghĩa là cuộc phẫu thuật đã kết thúc rồi.
Giường đẩy bệnh nhân đẩy Phương Thu đi ra, mũi Phương Thu có cắm ống thở, hai mắt nhắm nghiền, chiếc chăn dày cộm đắp trên người cô. Trải qua cuộc phẫu thuật lâu như vậy nhưng thật kỳ diệu làm sao, trên khuôn mặt cô vẫn mang nụ cười mỉm lúc cô đi vào, nụ cười ấy thế mà chưa bao giờ vụt tắt.
“Phương Thu...” Lê Minh Tùng lại không hề xông lên. Nhìn bình chuyền dịch đang di chuyển trên giường bệnh, anh thở dài một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần cô còn sống thì vẫn còn hi vọng. Đứa trẻ đã sống rồi, vậy thì cô cũng sẽ sống.
Phong Thiếu Dương nắm lấy bàn tay của Phương Thu: “Sao lại lạnh thế này?”
“Anh ơi, bệnh nhân vẫn chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, xin anh nhẹ tay chút.”
Bàn tay to lớn nắm lấy Phương Thu lập tức nhẹ đi, bị đẩy ra khỏi Phương Thu. Lê Minh Tùng vẫn luôn yên lặng đi theo sau giường đẩy bệnh nhân. Anh ngơ ngác nhìn Phương Thu đang ngủ mê man. Hai người đàn ông hoàn toàn quên mất đứa trẻ, trong mắt đều chỉ có mỗi mình Phương Thu.
“Bao lâu mới vượt qua thời kỳ nguy hiểm?”
“Ba ngày. Trong ba ngày này phiền người nhà canh giữ thâu đêm, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi y tá.”
Y tá vừa đi vừa dặn dò, nhanh chóng đẩy Phương Thu đến phòng bệnh. Phòng bệnh VIP của bệnh viện rộng rãi và đầy đủ tiện nghi. Khi giường bệnh di động được đẩy vào, Lê Minh Tùng cũng bị ngăn lại ở bên ngoài cửa. “Ngoại trừ người nhà của bệnh nhân, xin người ngoài không được bước vào, nhiều người vào thì không khí sẽ bị bẩn, không có lợi cho bệnh nhân vượt qua thời gian nguy hiểm.”
“Oe...” đứa trẻ trong lòng Ninh Tử Tô lại bật khóc, tiếng khóc kia mới vang dội làm sao. Bà ta nhanh chân bước vào phòng bệnh, trong bệnh viện cái gì cũng có: chăn ủ em bé, bỉm, không thiếu chút gì.
Nếu mà còn ở lại nữa thì Lê Minh Tùng và Thanh Thu thật sự là người thừa thãi rồi.
Nhưng Lê Minh Tùng vẫn cứ đứng ở trước cửa không chịu rời đi.
Phương Thu vẫn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Bác sĩ và y tá ra ra vào vào phòng bệnh đều đang bận rộn. Qua lớp cửa kính, Thanh Thu nhìn thấy một bên của máy điện tâm đồ đặt trên giường bệnh.
Nhớ đến tiếng kêu “tích tắc tích tắc” không ngừng, tim cô thắt lại.
Trong phòng bệnh là Phong Thiếu Dương, bên ngoài là Lê Minh Tùng, hai người đàn ông đều cố chấp, không ai chịu rời đi.
Thanh Thu thở dài. Tiểu Ngô sai người mang cơm hộp đến, cô nhận lấy đưa cho Lê Minh Tùng, nhưng anh chỉ lắc đầu, tâm trạng phức tạp, tình hình phức tạp, cô cũng chẳng khuyên nhủ, chỉ đặt sang một bên. Anh không ăn, cô cũng không ăn.
Cả đêm không ngủ, trong phòng ngủ, Phương Thu vẫn đang hôn mê.
Nằm gọn trên ghế trong hành lang mơ màng chợp mắt, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi. Lê Minh Tùng vẫn ngơ ngẩn ngồi trên ghế, hai hộp cơm vẫn chưa đụng đũa. Cô nghiêng đầu nhìn anh, cằm đã lún phún râu xanh khiến anh phút chốc có vẻ chín chắn hơn rất nhiều.
Cô chẳng nói gì cả, lặng lẽ đi ra ngoài bệnh viện mua một ít cháo. Cháo trắng đặc sệt, thêm một quả trứng vịt muối. Lúc đưa đến trước mặt anh, anh ngơ ngác nhìn hơi nóng của cháo bốc lên, nhẹ nhàng nói: “Phương Thu vẫn chưa ăn.”
“Cô ấy có đường glucose, chuyền từng bình từng bình một. Nếu anh còn không ăn thì chỉ sợ anh không thể chịu đựng được, đến lúc cô ấy tỉnh lại thì anh đã ngất xỉu rồi.” Không phải cô đang dọa anh, mà cô đang nói sự thật.
Tay của người đàn ông cuối cùng cũng cầm lấy bát cháo trong tay cô, uống từng ngụm nhỏ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh nhã nhặn như vậy. Thì ra anh cũng có thể thay đổi, nhưng là do người phụ nữ yếu ớt nằm trong phòng bệnh kia đã thay đổi anh.
Có lúc, thứ mà đàn ông sợ không phải là bạo lực và uy hiếp, mà là tình yêu của phụ nữ.
Tình yêu ấy có thể thay đổi tất cả mọi thứ của người đàn ông, có thể khiến anh ta mạnh mẽ, cũng có thể khiến anh ta yếu đuối.
Ăn uống đều ở trong hành lang, còn vấn để vệ sinh chỉ có thể đến phòng vệ sinh chung của cả tầng lầu, Thanh Thu cũng như vậy. Mặc dù bác gái dọn dẹp vệ sinh của bệnh viện đã làm tròn trách nhiệm nhưng sao có thể sạch sẽ không một hạt bụi như nhà của Lê Minh Tùng được chứ, tuy nhiên, anh chẳng hề có vẻ gì là khó chịu. Đã ba ngày rồi, anh chưa từng rời khỏi tầng này, đồng thời cũng chưa từng bước vào phòng bệnh của Phương Thu.
Phong Thiếu Dương và Ninh Tử Tô không cho anh bước vào.
Cõ lẽ, nếu người phụ nữ trong phòng bệnh không phải là Phương Thu, anh đã dứt khoát bỏ đi từ lâu rồi, nhưng đó lại là người phụ nữ khiến anh canh cánh trong lòng, làm thế nào cũng không thể xóa nhòa.
Phương Thu vẫn chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm.
Đã ba ngày rồi, đó hoàn toàn không phải là khoảng thời gian ngắn. Râu của Lê Minh Tùng lại dài ra, anh không cạo, râu đen lún phún, cộng thêm hoàn cảnh khắc khổ ở bệnh viện, chỉ trong chớp mắt, anh cứ như một ông già, thay đổi lớn vô cùng.
Lê Minh Tùng ngẩng đầu, chẳng hề nghĩ ngợi mà vung nắm đấm lên. Nắm đấm bất thình lình đánh cho Phong Thiếu Dương lảo đảo. “Phong Thiếu Dương, nếu Phương Thu có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt anh phải đền mạng. Một mạng đổi một mạng.”
Thấy hai người đàn ông định đánh nhau, Ninh Tử Tô nhanh chóng chạy qua, đừng nói là Ninh Tử Tô, ngay cả Thanh Thu cũng cảm thấy Lê Minh Tùng như thế này và Phong Thiếu Dương chắc chắn sẽ đánh nhau. Nhưng không ngờ rằng, Phong Thiếu Dương lại chẳng hề đánh lại. Nắm đấm kia khiến một bên mặt anh ta bị bầm, khóe môi cũng rỉ ra một vệt máu. Anh ta nhìn Lê Minh Tùng, trầm giọng nói: “Phương Thu là vợ của tôi, chuyện của cô ấy không cần anh phải lo lắng. Anh đi đi, anh đi đi, nếu không có anh thì tôi và cô ấy đã không đến mức này, con, đứa con của Phương Thu...” Nói mãi nói mãi, giọng nói mạnh mẽ của anh ta biến thành tiếng lầm bầm, giống hệt Phương Thu trước lúc ngất xỉu, dường như ý thức đã trở nên hỗn hoạn.
Lê Minh Tùng lại vung nắm đấm lên nhưng đã bị Ninh Tử Tô tiến lên chặn lại, đứng chắn giữa hai người đàn ông: “Lê Minh Tùng, Thiếu Dương nói đúng lắm, Phương Thu là vợ anh ấy, không cần anh phải ở lại đây nữa, mời anh đi cho.”
Thanh Thu lắc đầu. Cô thật sự không hiểu sao Ninh Tử Tô lại có thể bênh vực Phong Thiếu Dương như thế. “Mẹ à, hai người đều là con trai bác, vì sao bác lại đối xử với hai người khác nhau như thế?”
“Đó là chuyện của tôi, không cần người ngoài là cô quan tâm.” Bà liếc xéo Thanh Thu một cái. Ninh Tử Tô vẫn không thay đổi suy nghĩ ban đầu: “Cha nào con nấy, cha đi theo gái con trai cũng theo gái. Lê Minh Tùng, con không thể khá hơn được sao?”
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nay càng chặt hơn. Ánh mắt Lê Minh Tùng liếc qua Ninh Tử Tô sắc lẹm như dao, giọng nói anh cũng gằn xuống trầm trầm: “Đừng tưởng là tôi không biết chính bà muốn ép buộc Phương Thu, chỉ có điều, cô ấy không chịu nói ra nguyên nhân với tôi, đừng để tôi điều tra ra, bằng không tôi sẽ khiến bà sống không bằng chết. Kể từ bây giờ, bà không phải là mẹ tôi nữa, vĩnh viễn không phải là mẹ tôi.”
“Tránh ra... tránh ra...” Ngay lúc Lê Minh Tùng và Ninh Tử Tô đang đối đầu với nhau thì cửa phòng phẫu thuật mở ra. Thanh Thu nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc. Ngay trước mắt, một y ta bế một đứa trẻ đi ra. “Ai là người nhà? Đứa trẻ này không sao rồi, đã đưa được nó ra khỏi bụng mẹ rồi.”
“Tôi là...” Phong Thiếu Dương là chạy qua đầu tiên, bàn tay giơ ra muốn bế đứa trẻ hơi run lên: “Là con của tôi sao?”
“Đúng vậy, sinh non mất nửa tháng, phải ở lại bệnh viện theo dõi.” Y tá cười nói, “Anh nhìn xem, đứa trẻ này rất giống ba đấy.’
“Nó... nó không bị thương chứ?”
“Không hề, bé khỏe mạnh lắm. Con dao găm ấy đâm vào bắp chân của bé, thật là nguy hiểm quá.”
Phong Thiếu Dương phút chốc giành lấy đứa trẻ, ôm chặt nó vào lòng, cũng chẳng quan tâm đứa trẻ đang khóc, vội vàng nói tiếp: “Mẹ nó thì sao?”
“Vẫn đang cấp cứu, cô ấy mất máu quá nhiều.”
Trong đầu Phong Thiếu Dương vang lên tiếng nổ ầm: “Phải truyền máu không? Có thể truyền máu của tôi, tôi muốn cô ấy sống, cô ấy nhất định phải sống.”
“Máu trong ngân hàng máu rất nhiều, anh yên tâm đi. Tôi đi vào trước đây.”
Y tá nói xong liền đi vào phòng phẫu thuật. Ba chữ “đang phẫu thuật” vẫn tiếp tục sáng đèn khiến người ta cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ. Chỉ cần Phương Thu vẫn chưa đi ra thì không ai có thể thở phào nhẹ nhõm được.
Đứa bé chỉ khóc mấy tiếng đã ngừng khóc. Đứa nhỏ cũng không ngủ, chỉ mở to đoi mắt nhìn người và vật xung quanh. Cơ thể nhỏ bé thu hút mấy người không nhịn được mà đến gần bé. Ninh Tử Tô nói với Phong Thiếu Dương: “Đưa đứa bé cho mẹ.”
“Không, không, con muốn bế nói, bế nó đợi Phương Thu đi ra.” Phong Thiếu Dương hơi nghiêng người tránh bàn tay đang giơ ra của Ninh Tử Tô.
“Là con trai hay là con gái vậy?” Nhưng Ninh Tử Tô chẳng hề quan tâm đến sống chết của Phương Thu. Bây giờ thứ bà ta quan tâm nhất chính là đứa trẻ này mà thôi.
“Tránh ra.” Phong Thiếu Dương buồn bực đẩy ra. “Phương Thu sắp ra rồi.” Biểu cảm khuôn mặt anh ta hơi hoảng hốt, đôi mắt dường như cũng không còn tiêu cự nữa. Có lẽ, trong đầu anh ta vẫn đang vang lên lời y tá vừa nói: cô ấy vẫn còn đang cấp cứu.
Lực tay của Phong Thiếu Dương rất mạnh, hơn nữa Ninh Tử Tô thật sự không ngờ Phong Thiếu Dương sẽ ra tay với bà, cho nên bà chỉ hơi không cẩn thận đã ngã phịch xuống nền, giận dữ nhìn Phong Thiếu Dương, chỉ muốn cho Phong Thiếu Dương một cái bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Dù sao cũng là con trai bà mà, bà vẫn luôn đối xử thiên vị giữa hai đứa con. Bà vịn tường đứng dậy rồi lại dịu dàng nói: “Thiếu Dương, đưa đứa trẻ cho mẹ, như vậy Phương Thu vừa đi ra là con có thể chăm sóc cho Phương Thu rồi.”
Giọng nói của bà rất dịu dàng, hơn nữa bà còn nói là vì Phương Thu, như vậy mới khiến Phong Thiếu Dương gật đầu, lập tức liền đưa đứa trẻ cho Ninh Tử Tô. “Phương Thu sắp ra rồi, sắp ra rồi.”
Lê Minh Tùng đứng bên cạnh đành ngồi xuống ghế. Rất nhiều món nợ sớm muộn gì cũng phải tính toán hết, nhưng không phải là lúc này. Phương Thu vẫn chưa ra, nhưng đứa trẻ đã không sao rồi, điều đó chứng tỏ Phương Thu cũng sẽ không sao, nhất định sẽ không sao đâu.
Hành lang vắng vẻ lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn rất nhiều nhờ sự xuất hiện của đứa trẻ. Ninh Tử Tô bắt đầu ê a dỗ đứa trẻ, không ai biết nó là trai hay là gái, nhưng nhìn cái đầu to của nó, hẳn là một cậu bé, đầu còn to hơn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lúc mới sinh ra rất nhiều, tuy nhiên, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là sinh đôi, đứa trẻ này lại sinh một mình, có lớn hơn cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Thời gian lại bắt đầu trôi qua trong sự dày vò, cuối cùng thì phòng phẫu thuật cũng mở cửa ra, ngay sau đó ba chữ “đang phẫu thuật” cũng tắt đèn, tất cả mọi người đều hiểu rằng điều này có nghĩa là cuộc phẫu thuật đã kết thúc rồi.
Giường đẩy bệnh nhân đẩy Phương Thu đi ra, mũi Phương Thu có cắm ống thở, hai mắt nhắm nghiền, chiếc chăn dày cộm đắp trên người cô. Trải qua cuộc phẫu thuật lâu như vậy nhưng thật kỳ diệu làm sao, trên khuôn mặt cô vẫn mang nụ cười mỉm lúc cô đi vào, nụ cười ấy thế mà chưa bao giờ vụt tắt.
“Phương Thu...” Lê Minh Tùng lại không hề xông lên. Nhìn bình chuyền dịch đang di chuyển trên giường bệnh, anh thở dài một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần cô còn sống thì vẫn còn hi vọng. Đứa trẻ đã sống rồi, vậy thì cô cũng sẽ sống.
Phong Thiếu Dương nắm lấy bàn tay của Phương Thu: “Sao lại lạnh thế này?”
“Anh ơi, bệnh nhân vẫn chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, xin anh nhẹ tay chút.”
Bàn tay to lớn nắm lấy Phương Thu lập tức nhẹ đi, bị đẩy ra khỏi Phương Thu. Lê Minh Tùng vẫn luôn yên lặng đi theo sau giường đẩy bệnh nhân. Anh ngơ ngác nhìn Phương Thu đang ngủ mê man. Hai người đàn ông hoàn toàn quên mất đứa trẻ, trong mắt đều chỉ có mỗi mình Phương Thu.
“Bao lâu mới vượt qua thời kỳ nguy hiểm?”
“Ba ngày. Trong ba ngày này phiền người nhà canh giữ thâu đêm, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi y tá.”
Y tá vừa đi vừa dặn dò, nhanh chóng đẩy Phương Thu đến phòng bệnh. Phòng bệnh VIP của bệnh viện rộng rãi và đầy đủ tiện nghi. Khi giường bệnh di động được đẩy vào, Lê Minh Tùng cũng bị ngăn lại ở bên ngoài cửa. “Ngoại trừ người nhà của bệnh nhân, xin người ngoài không được bước vào, nhiều người vào thì không khí sẽ bị bẩn, không có lợi cho bệnh nhân vượt qua thời gian nguy hiểm.”
“Oe...” đứa trẻ trong lòng Ninh Tử Tô lại bật khóc, tiếng khóc kia mới vang dội làm sao. Bà ta nhanh chân bước vào phòng bệnh, trong bệnh viện cái gì cũng có: chăn ủ em bé, bỉm, không thiếu chút gì.
Nếu mà còn ở lại nữa thì Lê Minh Tùng và Thanh Thu thật sự là người thừa thãi rồi.
Nhưng Lê Minh Tùng vẫn cứ đứng ở trước cửa không chịu rời đi.
Phương Thu vẫn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Bác sĩ và y tá ra ra vào vào phòng bệnh đều đang bận rộn. Qua lớp cửa kính, Thanh Thu nhìn thấy một bên của máy điện tâm đồ đặt trên giường bệnh.
Nhớ đến tiếng kêu “tích tắc tích tắc” không ngừng, tim cô thắt lại.
Trong phòng bệnh là Phong Thiếu Dương, bên ngoài là Lê Minh Tùng, hai người đàn ông đều cố chấp, không ai chịu rời đi.
Thanh Thu thở dài. Tiểu Ngô sai người mang cơm hộp đến, cô nhận lấy đưa cho Lê Minh Tùng, nhưng anh chỉ lắc đầu, tâm trạng phức tạp, tình hình phức tạp, cô cũng chẳng khuyên nhủ, chỉ đặt sang một bên. Anh không ăn, cô cũng không ăn.
Cả đêm không ngủ, trong phòng ngủ, Phương Thu vẫn đang hôn mê.
Nằm gọn trên ghế trong hành lang mơ màng chợp mắt, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi. Lê Minh Tùng vẫn ngơ ngẩn ngồi trên ghế, hai hộp cơm vẫn chưa đụng đũa. Cô nghiêng đầu nhìn anh, cằm đã lún phún râu xanh khiến anh phút chốc có vẻ chín chắn hơn rất nhiều.
Cô chẳng nói gì cả, lặng lẽ đi ra ngoài bệnh viện mua một ít cháo. Cháo trắng đặc sệt, thêm một quả trứng vịt muối. Lúc đưa đến trước mặt anh, anh ngơ ngác nhìn hơi nóng của cháo bốc lên, nhẹ nhàng nói: “Phương Thu vẫn chưa ăn.”
“Cô ấy có đường glucose, chuyền từng bình từng bình một. Nếu anh còn không ăn thì chỉ sợ anh không thể chịu đựng được, đến lúc cô ấy tỉnh lại thì anh đã ngất xỉu rồi.” Không phải cô đang dọa anh, mà cô đang nói sự thật.
Tay của người đàn ông cuối cùng cũng cầm lấy bát cháo trong tay cô, uống từng ngụm nhỏ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh nhã nhặn như vậy. Thì ra anh cũng có thể thay đổi, nhưng là do người phụ nữ yếu ớt nằm trong phòng bệnh kia đã thay đổi anh.
Có lúc, thứ mà đàn ông sợ không phải là bạo lực và uy hiếp, mà là tình yêu của phụ nữ.
Tình yêu ấy có thể thay đổi tất cả mọi thứ của người đàn ông, có thể khiến anh ta mạnh mẽ, cũng có thể khiến anh ta yếu đuối.
Ăn uống đều ở trong hành lang, còn vấn để vệ sinh chỉ có thể đến phòng vệ sinh chung của cả tầng lầu, Thanh Thu cũng như vậy. Mặc dù bác gái dọn dẹp vệ sinh của bệnh viện đã làm tròn trách nhiệm nhưng sao có thể sạch sẽ không một hạt bụi như nhà của Lê Minh Tùng được chứ, tuy nhiên, anh chẳng hề có vẻ gì là khó chịu. Đã ba ngày rồi, anh chưa từng rời khỏi tầng này, đồng thời cũng chưa từng bước vào phòng bệnh của Phương Thu.
Phong Thiếu Dương và Ninh Tử Tô không cho anh bước vào.
Cõ lẽ, nếu người phụ nữ trong phòng bệnh không phải là Phương Thu, anh đã dứt khoát bỏ đi từ lâu rồi, nhưng đó lại là người phụ nữ khiến anh canh cánh trong lòng, làm thế nào cũng không thể xóa nhòa.
Phương Thu vẫn chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm.
Đã ba ngày rồi, đó hoàn toàn không phải là khoảng thời gian ngắn. Râu của Lê Minh Tùng lại dài ra, anh không cạo, râu đen lún phún, cộng thêm hoàn cảnh khắc khổ ở bệnh viện, chỉ trong chớp mắt, anh cứ như một ông già, thay đổi lớn vô cùng.
/302
|