"Anh ngồi đi, em trả lời đơn này cái là xong."
"Làm ăn cũng được, có điều, có thể làm lớn hơn nữa."
"Như vậy em đã không lo hết được rồi, lớn hơn nữa thì chắc lũ nhỏ không ai lo mất."
"Vậy thì thuê nhân viên."Anh cười, tiếng nói gợi cảm trong màn đêm nồng như men rượu, phảng phất khắp nơi.
"Tạm thời chưa có dự định như vậy, gần đây em khá bận rộn." Cô đã đồng ý với Bùi Minh Vũ, sang năm sẽ đến công ty vật liệu gỗ bên đó hỗ trợ, ngày mai là phải đi rồi, chỉ e, về sau cô sẽ còn bận rộn hơn.
"Bận gì vậy?" Anh cúi đầu móc một điếu thuốc, cầm trong tay lại không châm lửa vội, chỉ là bóng dáng cầm điếu thuốc chiếu vào máy vi tính, làm cô thấy rõ.
"Ngày mai em phải đi làm, đi nào, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."Đoán được anh nghiện thuốc lá nhưng phải nhịn rất lâu rồi, có con nít ở đó anh luôn không hút thuốc lá, cô vẫn luôn biết, cho nên, bèn yên lặng đề nghị đi bên ngoài tản bộ một chút.
"Ừ, đi thôi, bọn nhỏ đều ngủ rồi."
"Cảm ơn, anh là một người ba tốt."
Môi anh giật giật, trong đầu hiện ra hình ảnh vết sẹo dài trên bụng cô, thực ra, anh thực sự không phải là một người ba tốt, nhưng nhìn bóng lưng cô đi đằng trước, anh cũng không nói được gì, chỉ đặt điếu thuốc lên môi ngậm, cầm bật lửa theo cô đi ra ngoài.
Ánh trăng lạnh lẽo dát bạc trong sân, chờ qua tháng giêng, xuân đến rồi, ánh trăng sẽ không trong vắt lạnh lẽo như thế nữa, nhìn cô vuốt vuốt ống tay áo, anh châm thuốc hít một hơi rồi phun ra ngụm khói nhẹ nhàng nói: "Lạnh không?"
"Không lạnh." Nhưng thực ra có hơi lạnh thật, giờ này lạnh hơn ban ngày nhiều, vùng ngoại ô chính là như vậy, không ấm áp như trong trung tâm thành phố, nhưng ngoại ô thì có không khí tốt, trung tâm thành phố ấm áp chỉ là vì nhiều người nhiều xe thôi.
Cô nói không lạnh, tay anh vẫn thả xuống, nhẹ nhàng nắm eo cô, để cô không thể không sát lại gần anh, nhưng trong lòng, lại chợt căng thẳng, "Anh Tùng, đừng." Cô đưa tay nắm cổ tay của anh muốn giãy ra, nếu không, trong lòng rối lắm.
Nhưng vừa đụng vào, lại làm cho thân thể của anh không khỏi run lên, sau đó nhíu mày như rất đau đớn.
Thanh Thu hơi hiểu ra, giơ tay vén ống tay áo cô vừa chạm vào lên, quả nhiên, dưới đó là một vết thương, tuy chỉ là bị thương ngoài da, nhưng lại hằn đỏ rực, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, "Tại sao không đi bệnh viện băng bó?" Cô di chuyển tay một chút, làm sao cũng không chịu buông cánh tay bị thương của anh ra, không cần nghĩ cũng biết do sự cố thang máy làm anh bị thương.
Anh từ tốn cười, "Không có gì, toàn thân anh có mỗi ngần ấy vết trầy da, lại còn để người ta thấy được, thực sự không sao đâu, thoa ít thuốc thì được, xương không sao cả."
Nhưng da đã hỏng rồi, anh mặc đồ, có tay áo cản lại, cả tối không có bất kỳ biểu hiện gì mà cùng cô với bọn nhỏ ăn cơm, thậm chí còn chơi trò chơi với chúng, trời ơi, anh không biết đau sao?
Cau mày, cô lập tức không biết nói cái gì cho phải.
Thấy cô lặng lẽ đơ người ở đó, anh nói: "Thực sự không sao đâu, anh sợ em và bọn nhỏ lo lắng mới không nói ra, em xem, bây giờ em không phải đang lo lắng sao? Đi thôi, chúng ta vào nhà nào." Tiện tay ném thuốc trong tay vào đất, nhẹ nhàng di di, đưa tay vẻ muốn cùng cô đi vào trong nhà.
"Làm... Anh muốn làm gì?"
Anh cúi đầu bên tai cô, hơi thở ấm áp bất chợt ủ ấm cho cô, "Đi vào lột sạch quần áo ra cho em kiểm tra, có lẽ, như vậy có thể khiến em yên tâm."
"Nè, Lê Minh Tùng, anh..." Đôi bàn tay trắng hồng không khách khí nện lên ngực anh, liên tiếp như mưa rơi.
"Ây da..." Anh kêu khẽ một tiếng, để cô ngửa đầu thấy vẻ mặt đau đớn dưới mặt trăng của anh, tay lập tức ngừng lại, tưởng là cô lại đụng phải chỗ đau của anh.
Cô ngừng lại, tay của người đàn ông lại động đậy, chợt bắt được tay cô, nắm tay cô tới trước cửa, "Bên ngoài lạnh lẽo, vào thôi."
Mặt cô đỏ lên, mới hiểu vừa rồi anh cố ý kêu, ngực anh căn bản không bị thương.
Yên lặng vào nhà, lập tức không biết nên nói gì với anh, muốn nói là anh nên đi đi, nhưng lời đến bên miệng làm thế nào cũng không nói ra nổi.
Đột nhiên, cô nhớ tới lần trước lúc Quỳnh Quỳnh ra ngoài chơi không cẩn thận trầy chân nên có mua thuốc mỡ, liền đẩy anh đến ngồi lên ghế sofa, "Anh ngồi xuống trước đã, em đi lấy thuốc mỡ cho anh, tay anh thế kia nếu không bôi thuốc, sẽ bị lan ra đấy."
Anh cười khẽ, sau đó gật đầu, vẻ mặt kia khiến cô thấy hốt hoảng muốn trốn, nếu không cứ như cô đang mời gọi anh chuyện gì vậy.
Lấy thuốc mỡ và băng gạc, bọn nhỏ ra ngoài chơi luôn có lúc xây xát, cho nên, cô liền chuẩn bị những thứ này.
Kéo ghế đến ngồi đối diện anh, anh ngoan ngoãn đưa cánh tay bị thương cho cô, trong miệng hừ hừ, "Phải nhẹ một chút nhé, anh sợ đau."
Cô thấy buồn cười, "Lê Minh Tùng, anh bây giờ cứ như một đứa trẻ vậy."
"Ừ, cho nên, em phải lo cho anh."
Cô cầm thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên chỗ đau của anh, rất sợ anh đau, cho nên, cô thoa rất chậm, "Nè, anh còn lớn hơn em đó, trưởng thành rồi, còn kêu em lo cho anh."
"Anh bị thương, cho nên, em phải lo cho anh."
"Vậy mà còn lái xe, anh không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?" Càng thoa thuốc càng thấy vết thương của anh kia có hơi đáng sợ.
"Được, vậy tối rồi anh không lái xe nữa."
Cô đã lưu loát thoa thuốc xong, đang quấn gạc, "Em giúp anh gọi điện thoại cho Tiểu Ngô, kêu cậu ấy tới đón anh nhé."
"Không cần, giờ gọi không ổn đâu."
Một tay cô cầm một đầu gạc, một đầu khác dùng răng xé ra, cột chắc lại, bảo: "Vì sao lại không ổn?"
Người đàn ông cười nhẹ bảo, "À thì, Tiểu Ngô vừa mới tân hôn, giờ chắc là vừa đi ngủ xong."
"Đùng", mặt Thanh Thu đỏ rực hết lên, vội vàng buông tay anh ra, "Được rồi, nếu không, em đưa anh về." Anh ở lại đây, ngực của cô vẫn luôn căng thẳng, khiến cô rất không được tự nhiên.
"Vậy bọn trẻ thì sao?Đã ngủ rồi, nếu để chúng ở nhà một mình lỡ bị người ta trộm mất thì sao?"
Đúng nha, sao cô lại quên mất, nhất thời, Thanh Thu không nghĩ ra cách.
"Nếu không... Nếu không để em điện cho thư ký của anh."
"Trọng Thanh Thu, em thật sự không sợ làm phiền người hả, nhưng mà anh sợ, mà thôi, anh đành miễn cưỡng chấp nhận ngủ một đêm ở chỗ này của em vậy." Người đàn ông cứ thế quyết định ở lại như đúng rồi.
"Lê Minh Tùng, ở đây chỉ có một cái giường." Mà sofa cũng không phải loại dài như giường, mà là hai chiếc hình ghế ngồi, đó là đồ rẻ tiền cô mua được từ chợ đồ cũ, căn bản không thể làm thành giường để ngủ được.
"Anh ngủ trên sàn nhà."
"Không... Không ổn đâu."Chỗ cô không có thảm trải sàn, chỉ có xi măng lạnh và cứng, cho dù có phủ chăn lên trên cũng vẫn lạnh lẽo, chuyện này thật sự không được.
Anh cười cười, "Em đi ngủ đi, anh ngủ đâu tự anh giải quyết, không cần em lo."
"À, anh đi ngủ trong xe đi." Cô bỗng nhiên nhớ tới chiếc xe to ngoài cửa.
"Không được, ở đó khó chịu, không duỗi được chân."
Thật sự không nghĩ ra nơi nào còn có thể ngủ được nữa, nhưng không dàn xếp xong cho anh, cô làm sao có thể không biết ngại mà ngủ chung với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chứ, vò đầu, chuyện này thực sự có chút phiền phức, có ông thần như anh ở đây cô chẳng biết phải sắp xếp ra sao cả.
Tựa như thấy cô rối rắm, anh liền cười chỉ vào chỗ kho chồng chất đồ bà bầu và em bé ở một bên rồi nói: "Này, anh ngủ ở đây, vậy được chưa?"
Ánh mắt của cô sáng lên, thế mà lại không nghĩ ra đống quần áo này chứ, "Ừ, được, em dọn cho." Biết tay anh bị thương, cô ân cần dọn giúp.
"Để anh, em ngồi đi, đây là việc của đàn ông." Anh nói, rồi thực sự bắt đầu dọn, còn dùng cánh tay bị thương của anh nữa chứ.
"Nè, nếu anh có thể dọn được, vậy thì tự lái xe về đi." Thấy anh vội vàng dùng cánh tay bị thương kia khuân đồ, cô khẽ quát.
"Được, vậy em dọn đi." Anh lập tức thu cánh tay về, cũng không dọn nữa, đêm nay, anh đã tính sẽ ngủ trong căn phòng nhỏ này.
Phòng rất nhỏ, nhưng có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, còn có cô nữa.
...
Sáng sớm lúc tỉnh lại, Lê Minh Tùng ở trên đệm giường làm từ đống quần áo kia đã không thấy đâu, xốc chăn lên, anh đã đi rồi, vội vàng mặc quần áo đuổi theo, trong sân mẹ của Hào Hào đang phơi quần áo, thấy cô đi ra, cười nói: "Trọng Thanh Thu, cô thức dậy thật sớm."
"À, vâng, đúng rồi, cô có thấy..." Vừa định hỏi mẹ Hào Hào có thấy Lê Minh Tùng không, nhưng bất chợt, cô lại ngậm miệng lại, sáng sớm như vậy hỏi mẹ Hào Hào có thấy đàn ông đi ra từ phòng cô không, vậy rất không bình thường, sẽ khiến người ta hiểu lầm, "À, tôi nhớ ra rồi, tối hôm qua Thùy Thùy đã thu cái khăn tay đó rồi." Tùy tiện lấy cớ, liền hóa giải mọi chuyện, quay đầu về phòng, bất chợt nghĩ đến cô quên hỏi anh nguyên nhân gây ra tai nạn thang máy rồi.
Cầm di động lên, gõ bốn chữ, "Lái xe cẩn thận."Chắc anh cũng mới đi không lâu, vừa nãy lúc cô phi tới chỗ anh ngủ, đệm còn thoáng có nhiệt độ của anh.
Làm đồ ăn sáng, đánh thức Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng ăn rồi đưa chúng đi nhà trẻ, đã đồng ý với Bùi Minh Vũ, huống hồ hôm qua anh ta còn cố ý gọi điện thoại nhắc cô nay phải đến công ty, vậy thì đi thôi, dù sao, ở chỗ anh cũng có thể dùng máy tính được, chỉ là tối nay mới phát hàng thôi.
Trung tâm bán buôn vật liệu gỗ Vũ Thu, đứng trước cửa công ty, nhìn tên mà cô buồn cười, Bùi Minh Vũ thật ra khá là hài hước, dùng một chữ đồng âm Vũ trong tên anh và một chữ đồng âm Thu trong tên cô, lắc đầu, cô bước lên cầu thang.
"Thưa cô, xin hỏi cô tới muốn hỏi về vật liệu gỗ sao?"
Cô giống người làm ăn lắm sao?
Có lẽ làm ăn nửa năm khiến cô dính chút hơi thở của người làm ăn, dứt khoát không làm rõ thân phận của mình luôn, "Ừ, tôi đến xem, định bán buôn ít vật liệu gỗ, không biết ở đây giá thị trường bao nhiêu?"
Cô nàng trực quầy giơ tay chỉ về phía nhân viên công tác ở đại sảnh bên tay phải rồi nói: "Mời cô cứ tự nhiên hỏi nhân viên kinh doanh của chúng tôi, nhất định sẽ khiến cô hài lòng."
"Làm ăn cũng được, có điều, có thể làm lớn hơn nữa."
"Như vậy em đã không lo hết được rồi, lớn hơn nữa thì chắc lũ nhỏ không ai lo mất."
"Vậy thì thuê nhân viên."Anh cười, tiếng nói gợi cảm trong màn đêm nồng như men rượu, phảng phất khắp nơi.
"Tạm thời chưa có dự định như vậy, gần đây em khá bận rộn." Cô đã đồng ý với Bùi Minh Vũ, sang năm sẽ đến công ty vật liệu gỗ bên đó hỗ trợ, ngày mai là phải đi rồi, chỉ e, về sau cô sẽ còn bận rộn hơn.
"Bận gì vậy?" Anh cúi đầu móc một điếu thuốc, cầm trong tay lại không châm lửa vội, chỉ là bóng dáng cầm điếu thuốc chiếu vào máy vi tính, làm cô thấy rõ.
"Ngày mai em phải đi làm, đi nào, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."Đoán được anh nghiện thuốc lá nhưng phải nhịn rất lâu rồi, có con nít ở đó anh luôn không hút thuốc lá, cô vẫn luôn biết, cho nên, bèn yên lặng đề nghị đi bên ngoài tản bộ một chút.
"Ừ, đi thôi, bọn nhỏ đều ngủ rồi."
"Cảm ơn, anh là một người ba tốt."
Môi anh giật giật, trong đầu hiện ra hình ảnh vết sẹo dài trên bụng cô, thực ra, anh thực sự không phải là một người ba tốt, nhưng nhìn bóng lưng cô đi đằng trước, anh cũng không nói được gì, chỉ đặt điếu thuốc lên môi ngậm, cầm bật lửa theo cô đi ra ngoài.
Ánh trăng lạnh lẽo dát bạc trong sân, chờ qua tháng giêng, xuân đến rồi, ánh trăng sẽ không trong vắt lạnh lẽo như thế nữa, nhìn cô vuốt vuốt ống tay áo, anh châm thuốc hít một hơi rồi phun ra ngụm khói nhẹ nhàng nói: "Lạnh không?"
"Không lạnh." Nhưng thực ra có hơi lạnh thật, giờ này lạnh hơn ban ngày nhiều, vùng ngoại ô chính là như vậy, không ấm áp như trong trung tâm thành phố, nhưng ngoại ô thì có không khí tốt, trung tâm thành phố ấm áp chỉ là vì nhiều người nhiều xe thôi.
Cô nói không lạnh, tay anh vẫn thả xuống, nhẹ nhàng nắm eo cô, để cô không thể không sát lại gần anh, nhưng trong lòng, lại chợt căng thẳng, "Anh Tùng, đừng." Cô đưa tay nắm cổ tay của anh muốn giãy ra, nếu không, trong lòng rối lắm.
Nhưng vừa đụng vào, lại làm cho thân thể của anh không khỏi run lên, sau đó nhíu mày như rất đau đớn.
Thanh Thu hơi hiểu ra, giơ tay vén ống tay áo cô vừa chạm vào lên, quả nhiên, dưới đó là một vết thương, tuy chỉ là bị thương ngoài da, nhưng lại hằn đỏ rực, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, "Tại sao không đi bệnh viện băng bó?" Cô di chuyển tay một chút, làm sao cũng không chịu buông cánh tay bị thương của anh ra, không cần nghĩ cũng biết do sự cố thang máy làm anh bị thương.
Anh từ tốn cười, "Không có gì, toàn thân anh có mỗi ngần ấy vết trầy da, lại còn để người ta thấy được, thực sự không sao đâu, thoa ít thuốc thì được, xương không sao cả."
Nhưng da đã hỏng rồi, anh mặc đồ, có tay áo cản lại, cả tối không có bất kỳ biểu hiện gì mà cùng cô với bọn nhỏ ăn cơm, thậm chí còn chơi trò chơi với chúng, trời ơi, anh không biết đau sao?
Cau mày, cô lập tức không biết nói cái gì cho phải.
Thấy cô lặng lẽ đơ người ở đó, anh nói: "Thực sự không sao đâu, anh sợ em và bọn nhỏ lo lắng mới không nói ra, em xem, bây giờ em không phải đang lo lắng sao? Đi thôi, chúng ta vào nhà nào." Tiện tay ném thuốc trong tay vào đất, nhẹ nhàng di di, đưa tay vẻ muốn cùng cô đi vào trong nhà.
"Làm... Anh muốn làm gì?"
Anh cúi đầu bên tai cô, hơi thở ấm áp bất chợt ủ ấm cho cô, "Đi vào lột sạch quần áo ra cho em kiểm tra, có lẽ, như vậy có thể khiến em yên tâm."
"Nè, Lê Minh Tùng, anh..." Đôi bàn tay trắng hồng không khách khí nện lên ngực anh, liên tiếp như mưa rơi.
"Ây da..." Anh kêu khẽ một tiếng, để cô ngửa đầu thấy vẻ mặt đau đớn dưới mặt trăng của anh, tay lập tức ngừng lại, tưởng là cô lại đụng phải chỗ đau của anh.
Cô ngừng lại, tay của người đàn ông lại động đậy, chợt bắt được tay cô, nắm tay cô tới trước cửa, "Bên ngoài lạnh lẽo, vào thôi."
Mặt cô đỏ lên, mới hiểu vừa rồi anh cố ý kêu, ngực anh căn bản không bị thương.
Yên lặng vào nhà, lập tức không biết nên nói gì với anh, muốn nói là anh nên đi đi, nhưng lời đến bên miệng làm thế nào cũng không nói ra nổi.
Đột nhiên, cô nhớ tới lần trước lúc Quỳnh Quỳnh ra ngoài chơi không cẩn thận trầy chân nên có mua thuốc mỡ, liền đẩy anh đến ngồi lên ghế sofa, "Anh ngồi xuống trước đã, em đi lấy thuốc mỡ cho anh, tay anh thế kia nếu không bôi thuốc, sẽ bị lan ra đấy."
Anh cười khẽ, sau đó gật đầu, vẻ mặt kia khiến cô thấy hốt hoảng muốn trốn, nếu không cứ như cô đang mời gọi anh chuyện gì vậy.
Lấy thuốc mỡ và băng gạc, bọn nhỏ ra ngoài chơi luôn có lúc xây xát, cho nên, cô liền chuẩn bị những thứ này.
Kéo ghế đến ngồi đối diện anh, anh ngoan ngoãn đưa cánh tay bị thương cho cô, trong miệng hừ hừ, "Phải nhẹ một chút nhé, anh sợ đau."
Cô thấy buồn cười, "Lê Minh Tùng, anh bây giờ cứ như một đứa trẻ vậy."
"Ừ, cho nên, em phải lo cho anh."
Cô cầm thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên chỗ đau của anh, rất sợ anh đau, cho nên, cô thoa rất chậm, "Nè, anh còn lớn hơn em đó, trưởng thành rồi, còn kêu em lo cho anh."
"Anh bị thương, cho nên, em phải lo cho anh."
"Vậy mà còn lái xe, anh không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?" Càng thoa thuốc càng thấy vết thương của anh kia có hơi đáng sợ.
"Được, vậy tối rồi anh không lái xe nữa."
Cô đã lưu loát thoa thuốc xong, đang quấn gạc, "Em giúp anh gọi điện thoại cho Tiểu Ngô, kêu cậu ấy tới đón anh nhé."
"Không cần, giờ gọi không ổn đâu."
Một tay cô cầm một đầu gạc, một đầu khác dùng răng xé ra, cột chắc lại, bảo: "Vì sao lại không ổn?"
Người đàn ông cười nhẹ bảo, "À thì, Tiểu Ngô vừa mới tân hôn, giờ chắc là vừa đi ngủ xong."
"Đùng", mặt Thanh Thu đỏ rực hết lên, vội vàng buông tay anh ra, "Được rồi, nếu không, em đưa anh về." Anh ở lại đây, ngực của cô vẫn luôn căng thẳng, khiến cô rất không được tự nhiên.
"Vậy bọn trẻ thì sao?Đã ngủ rồi, nếu để chúng ở nhà một mình lỡ bị người ta trộm mất thì sao?"
Đúng nha, sao cô lại quên mất, nhất thời, Thanh Thu không nghĩ ra cách.
"Nếu không... Nếu không để em điện cho thư ký của anh."
"Trọng Thanh Thu, em thật sự không sợ làm phiền người hả, nhưng mà anh sợ, mà thôi, anh đành miễn cưỡng chấp nhận ngủ một đêm ở chỗ này của em vậy." Người đàn ông cứ thế quyết định ở lại như đúng rồi.
"Lê Minh Tùng, ở đây chỉ có một cái giường." Mà sofa cũng không phải loại dài như giường, mà là hai chiếc hình ghế ngồi, đó là đồ rẻ tiền cô mua được từ chợ đồ cũ, căn bản không thể làm thành giường để ngủ được.
"Anh ngủ trên sàn nhà."
"Không... Không ổn đâu."Chỗ cô không có thảm trải sàn, chỉ có xi măng lạnh và cứng, cho dù có phủ chăn lên trên cũng vẫn lạnh lẽo, chuyện này thật sự không được.
Anh cười cười, "Em đi ngủ đi, anh ngủ đâu tự anh giải quyết, không cần em lo."
"À, anh đi ngủ trong xe đi." Cô bỗng nhiên nhớ tới chiếc xe to ngoài cửa.
"Không được, ở đó khó chịu, không duỗi được chân."
Thật sự không nghĩ ra nơi nào còn có thể ngủ được nữa, nhưng không dàn xếp xong cho anh, cô làm sao có thể không biết ngại mà ngủ chung với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chứ, vò đầu, chuyện này thực sự có chút phiền phức, có ông thần như anh ở đây cô chẳng biết phải sắp xếp ra sao cả.
Tựa như thấy cô rối rắm, anh liền cười chỉ vào chỗ kho chồng chất đồ bà bầu và em bé ở một bên rồi nói: "Này, anh ngủ ở đây, vậy được chưa?"
Ánh mắt của cô sáng lên, thế mà lại không nghĩ ra đống quần áo này chứ, "Ừ, được, em dọn cho." Biết tay anh bị thương, cô ân cần dọn giúp.
"Để anh, em ngồi đi, đây là việc của đàn ông." Anh nói, rồi thực sự bắt đầu dọn, còn dùng cánh tay bị thương của anh nữa chứ.
"Nè, nếu anh có thể dọn được, vậy thì tự lái xe về đi." Thấy anh vội vàng dùng cánh tay bị thương kia khuân đồ, cô khẽ quát.
"Được, vậy em dọn đi." Anh lập tức thu cánh tay về, cũng không dọn nữa, đêm nay, anh đã tính sẽ ngủ trong căn phòng nhỏ này.
Phòng rất nhỏ, nhưng có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, còn có cô nữa.
...
Sáng sớm lúc tỉnh lại, Lê Minh Tùng ở trên đệm giường làm từ đống quần áo kia đã không thấy đâu, xốc chăn lên, anh đã đi rồi, vội vàng mặc quần áo đuổi theo, trong sân mẹ của Hào Hào đang phơi quần áo, thấy cô đi ra, cười nói: "Trọng Thanh Thu, cô thức dậy thật sớm."
"À, vâng, đúng rồi, cô có thấy..." Vừa định hỏi mẹ Hào Hào có thấy Lê Minh Tùng không, nhưng bất chợt, cô lại ngậm miệng lại, sáng sớm như vậy hỏi mẹ Hào Hào có thấy đàn ông đi ra từ phòng cô không, vậy rất không bình thường, sẽ khiến người ta hiểu lầm, "À, tôi nhớ ra rồi, tối hôm qua Thùy Thùy đã thu cái khăn tay đó rồi." Tùy tiện lấy cớ, liền hóa giải mọi chuyện, quay đầu về phòng, bất chợt nghĩ đến cô quên hỏi anh nguyên nhân gây ra tai nạn thang máy rồi.
Cầm di động lên, gõ bốn chữ, "Lái xe cẩn thận."Chắc anh cũng mới đi không lâu, vừa nãy lúc cô phi tới chỗ anh ngủ, đệm còn thoáng có nhiệt độ của anh.
Làm đồ ăn sáng, đánh thức Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng ăn rồi đưa chúng đi nhà trẻ, đã đồng ý với Bùi Minh Vũ, huống hồ hôm qua anh ta còn cố ý gọi điện thoại nhắc cô nay phải đến công ty, vậy thì đi thôi, dù sao, ở chỗ anh cũng có thể dùng máy tính được, chỉ là tối nay mới phát hàng thôi.
Trung tâm bán buôn vật liệu gỗ Vũ Thu, đứng trước cửa công ty, nhìn tên mà cô buồn cười, Bùi Minh Vũ thật ra khá là hài hước, dùng một chữ đồng âm Vũ trong tên anh và một chữ đồng âm Thu trong tên cô, lắc đầu, cô bước lên cầu thang.
"Thưa cô, xin hỏi cô tới muốn hỏi về vật liệu gỗ sao?"
Cô giống người làm ăn lắm sao?
Có lẽ làm ăn nửa năm khiến cô dính chút hơi thở của người làm ăn, dứt khoát không làm rõ thân phận của mình luôn, "Ừ, tôi đến xem, định bán buôn ít vật liệu gỗ, không biết ở đây giá thị trường bao nhiêu?"
Cô nàng trực quầy giơ tay chỉ về phía nhân viên công tác ở đại sảnh bên tay phải rồi nói: "Mời cô cứ tự nhiên hỏi nhân viên kinh doanh của chúng tôi, nhất định sẽ khiến cô hài lòng."
/302
|