Cuối cùng cũng thu xếp xong cho anh ấy, Thanh Thu lúc này mới trèo lên giường, nằm rất lâu mới có thể chimfm vào giấc ngủ.
Đêm đó, trong giấc mơ của cô vẫn luôn hiện lên câu nói trong lúc say của Lê Minh Tùng: Thanh Thu, anh thích em.
Nhưng lúc tỉnh dậy, giấc mơ không còn vết tích, chỉ còn lại mùi rượu nhàn nhạt vương vất quanh phòng, anh cũng không còn ở đây, tấm thảm được gấp gọn gàng, vuông vức đặt trên ghế sofa.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mau dậy thôi, sắp muộn rồi.”
Chết thật, hôm qua mơ mơ màng màng không biết ngủ lúc nào, cô quên mất không đặt báo thức, bây giờ nhìn đồng hồ thì không kịp làm bữa sáng cho bọn trẻ nữa, hôm qua vừa đi làm về vụ gỗ, đã nói là thư ký của tổng giám đóc, cô không thể vừa ngày thứ hai đã đến muộn được.
Cho dù chỉ là giúp đỡ, cô cũng phải làm thật nghiêm túc, đây là công việc đầu tiên của cô.
Luôn chân luôn tay thu xếp cho mình và bọn trẻ xong, cô khoan khoái bước đến trước cửa thì nhìn thấy một cái túi nhỏ để trên ghế, quanh mũi ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng khiến cô hiếu kỳ cầm lên, lúc mở ra thì nhìn thấy bên trong là bánh bao và xúc xích mới ra lò, bên trong túi lớn là những chiếc túi nhỏ, chia làm ba phần.
Là Lê Minh Tùng.
Anh không chỉ lo lắng cho bọn trẻ mà còn có cô.
Lần lượt đưa cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, ba người vừa ăn vừa rời khỏi phòng nhanh chóng đi đến nhà trẻ.
Có lẽ hôm nay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sẽ là người đến đầu tiên, nhưng không còn cách nào khác, cô phải đi làm, vì thế đành phải đưa bọn trẻ đến nhà trẻ sớm một chút.
Đến nơi cũng không kịp nói với cô giáo nửa câu cô lại vội vã chạy đi, bước lên xe bus. Trên xe bus rất đông người, vốn cũng chẳng còn chỗ để ngồi, cô đành phải nắm lấy tay cầm để đứng, rõ ràng là mùa đông nhưng vừa chạy nhanh cộng với trên xe đông người khiến cô không ngừng đổ mồ hôi, một tay không ngừng quạt quạt, nóng quá.
Cuối cùng xe cũng đến điểm dừng, nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn còn 5 phút nữa, cô lại chạy nhanh đến công ty.
“Chào cô Trọng.”
“Chào buổi sáng.”
Không ngừng có người chào hỏi với cô, rõ ràng cô chỉ quen với cô lễ tân tên là Tiểu Ngũ, và người đàn ông ở bộ phận kinh doanh, nhưng bây giờ dường như ai ai trong công ty cũng biết đến cô.
Cô mỉm cười bước qua đám người, có lẽ chuyện hôm qua cô và Bùi Minh Vũ cùng nhau rời khỏi công ty đã bị người ở công ty xì xào bàn tán, bỗng nhiễn cô cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô như có gì đó bất thường, cô lắc lắc đầu, nhất định là bọn họ cho rằng cô và Bùi Minh Vũ có quan hệ đặc biệt.
“Cô Ngũ, phiền cô lấy giúp tôi bản ghi chép kinh doanh của tháng trước.” Cô bình tĩnh phân phó cho Tiểu Ngũ, mặc dù mới làm việc ở đây có một ngày, nhưng cô đã quen với không khí làm việc nơi đây, cảm giác này thật tuyệt.
Tập tài liệu dày cộp được để trên bàn làm việc của cô, còn kèm theo một cốc trà hoa, là loại trà hoa nhài mà cô thích, cô ngầng đầu lên nhìn Tiểu Ngũ, muốn hỏi là ai bảo cô ấy pha cho mình cốc trà hoa nhài thì đột nhiên nhớ tới Bùi Minh Vũ, ngoài anh ra thì không còn ai khác.
Lắc lắc đầu, cô tiếp tục vùi mình vào công việc.
Trong lúc đang chăm chú làm việc thì bên tai vang lên tiếng gõ cửa, cô cũng không ngẩng đầu lên chỉ trầm giọng nói: “Mời vào.”
Cửa mở ra, tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, dừng lại trước bàn làm việc của cô, khiến cô không thể không ngẩng đầu lên, trước mắt cô là một giỏ hoa màu xanh dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh màu xanh nhạt, đẹp đến nao lòng, tâm trạng bỗng trở nên hoảng hốt, trong lòng biết rõ ai là người tặng hoa, anh rất nhanh nhạy, thế mà lại biết cô làm việc ở chỗ này, nghĩ đến chuyện đêm qua anh luôn miệng trong mơ nói ra câu đó, tim bất giác đập nhanh điên cuồng, lúc nhìn giỏ hoa lại quên mất phải nhận lấy.
“Xin hỏi, cô là cô Trọng phải không?”
Người giao hoa cung kính hỏi.
“Vâng, là tôi đây.”
“Vậy thì mời cô ký nhận ạ.”
Cô cầm bút ký tên mình, cũng không có hỏi người tặng hoa là ai, chỉ nhận lấy bó hoa rồi để trên ghế yên lặng nhìn màu xanh trước mắt, cũng không biết nên để hoa ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại Thanh Thu lấy điện thoại bàn gọi cho Tiểu Ngũ:
“Tiểu Ngũ, phiền cô qua đây một lát.”
“Thư ký Trọng, được ạ.”
Rất nhanh Tiểu Ngũ đã tới, Thanh Thu cười cười:
“Giúp tôi tặng bó hoa này cho cô Trương quét dọn vệ sinh, vì cô ấy làm việc rất cần mẫn.”
Buổi sáng lúc đến đây, công việc dọn vệ sinh trong công ty đã làm xong xuôi hết rồi, cô Trương đến sớm như vậy thật sự là một nhân viên tốt.
Tiểu Ngũ rất ngạc nhiên, nhưng cô ngay lập tức nhận lấy hoa:
“Được, tôi sẽ đưa cho cô ấy.”
Bó hoa đưa cho Tiểu Ngũ rồi nhưng hương thơm vẫn còn phảng phất quanh phòng làm việc, lấy lại tinh thần, Thanh Thu tiếp tục làm việc, coi như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra.
Buổi trưa mọi người tan làm, Tiểu Ngũ bước vào, hỏi:
“Thư ký Trọng, buổi trưa cô ăn gì?”
“Các cô ăn gì thì tôi ăn nấy, ăn đồ ăn nhanh như hôm qua đi.”
Cô ăn rất nhiều, còn nhiều hơn hồi cô học đại học.
“Được, vậy tôi gọi một suất cho cô, lúc tan làm thì cũng kịp ship tới.”
“Cảm ơn cô nhé.”
Thanh Thu ngẩng đầu lên mỉm cười với Tiểu Ngũ, nụ cười sáng lạn ấy khiến Tiểu Ngũ thất thần, cô bỗng cảm thấy giám đốc thích cô Trọng là chuyện thường tình, cô ấy đẹp đến vậy cơ mà.
Tan làm, Thanh Thu cũng không có ra ngoài mà ăn trưa trong phòng làm việc, bởi cô còn phải xem cửa hàng online của mình, tranh thủ thời gian nghỉ trưa để xử lý công việc.
Số lượng đặt hàng rất nhiều, buổi tối cũng hơi bận, bấm ngón tay buổi tối nếu cô thuê người làm thì vẫn thỏa đáng, xem ra đề nghị của Lê Minh Tùng là đúng đắn.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nháo loạnh khiến cô phải cau mày, mười mấy người nối đuôi nhau bước vào phòng làm việc của cô, trên tay mỗi người là một chiếc giỏ nhỏ, cũng không để ý cô có phản ứng gì hay không, trực tiếp để cùng một loại đồ ăn lên bàn cô:
“Cô Trọng, cô ăn đi.”
Đây là ai?
Từ trước tới nay cô chưa từng thấy cảnh này bao giờ.
Liếc liếc mấy món ăn vừa rồi, lại nhìn hộp thức ăn nhanh trên tay mình, Thanh Thu cầm lấy điện thoại bàn:
“Tiểu Ngũ, ai để bọn họ vào đây?”
“Tôi không ngăn được, mọi người chen chúc nhau bước vào, tôi cứ tưởng... cứ tưởng...”
“Tưởng cái gì?” Cô lơ ngơ hỏi lại, không hiểu ý của Tiểu Ngũ.
“Tôi nghĩ chắc là giám cơm mà giám đốc kêu người gọi cho cô.”
Là Bùi Minh Vũ sao?
Anh ấy không có khoa trương màu mè như vậy, chắc không phải đâu, đặt điện thoại xuống, cô gọi người đứng đầu đưa cơm tới:
“Ai bảo mọi người đưa cơm tới đây?”
“Là sếp của chúng tôi.”
Câu này trả lời cũng bằng không, người cô muốn biết không phải là chủ tiệm cơm mà là người sai khiến phía sau kìa, cô vẫy vẫy tay:
“Thôi ra ngoài đi.”
Mười mấy người lại nối đuôi nhau đi ra, cô liếc từng món trên bàn, ngửi thấy mùi thơm, chắc là Bùi Minh Vũ, có lẽ anh muốn cho cô một bất ngờ, còn khao cô ăn, chắc chắn là muốn cô bán mạng cho anh đây mà.
Ăn thôi, không ăn thì lãng phí quá.
Nhưng một mình cô ăn thì không hết.
“Tiểu Ngũ, cô xem xem trong phòng làm việc có mấy người?”
“Thư ký Trọng, có khoảng bảy, tám người, những người khác đều ra ngoài ăn trưa rồi.”
“Cô gọi họ vào đây đi, đến chỗ tôi cùng ăn trưa.”
“Được.”
Chuyện tốt như thế này mọi người cũng không khách khí, có lẽ đây là mưu kế của tổng giám đốc, nên nhanh chóng đi đến, nhiệt tình chào hỏi với Vãn Thu, sau đó mọi người lấy ghế ngồi trước bàn, nhiều người nên ăn cơm cũng thấy ngon hơn, rất có không khí, cô rất thích sự náo nhiệt như này, đi làm thật vui, đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm niềm vui cùng với đồng nghiệp.
Ăn xong, mỗi người một tay thu dọn đồ đạc vứt vào thùng, người ship đồ ăn có nói cứ để ở đó là được, họ sẽ đến lấy.
He he, thật chu đáo.
“Thư ký Trọng, ngon quá, cảm ơn cô nhé.”
Tiểu Ngũ rót trà cho mọi người, không khí trong phòng rất hài hòa khiến cô rất thích.
“Một mình tôi cũng ăn không hết, coi như mọi người giúp tôi tiết kiệm, tôi phải cảm ơn nọi người mới phải.”
Cô cười nhạt nói, thoải mái đối diện với mọi người trong công ty, nếu có thể tiếp tục làm việc như này thì không phải là không tốt, chỉ cần thích là được, còn lại chỉ là thứ yếu.
“Thư ký Trọng, có phải cô ở Thành Đông không?”
“He he, sao cô biết?” Thanh Thu nghi hoặc, cười cười hỏi.
“Tôi thấy xe bus mà sáng nay cô đi là từ Thành Đông, vì thế mới đoán như vậy.”
“Vâng, đúng rồi.”
“xe đó bình thường rất đông người, phải đi sớm thì mới không chen chúc.”
“cũng hết cách, tôi phải đưa các con đi nhà trẻ, vì thế có nhanh thế nào cũng bị muộn.”
Cô buột miệng nói ra câu này khiến mọi người đều kinh ngạc, Tiểu Ngũ là người đầu tiên mở miệng, không tin hỏi lại:
“Thư ký Chung cô có con rồi á?”
“Ừ, sang năm mới là cháu sáu tuổi, cũng sắp đi học rồi.”
Nghĩ đến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, trong lòng Thanh Thu lại thấy ngọt ngào.
“Aiya, con đã lớn như vậy rồi à, nếu cô không nói thì chúng tôi còn tưởng rằng cô chưa kết hôn đấy, thật không ngờ là con cô lại lớn như vậy, không có nhìn ra. Thư Ký Chung nhìn vừa trẻ vừa đẹp thế này cơ mà.”
Một nữ đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.
“Thư ký Chung chồng cô làm ở đâu vậy?”
Có lẽ trước đây mọi người đều tưởng cô và Bùi Minh Vũ là một cặp, bây giờ biết là không phải, nhìn vào mắt cô cũng thoải mái hơn nhiều, không phải là người phụ nữ của sếp thì cũng là nhân viên làm công ăn lương như mọi người mà thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Gõ nhịp trên bàn, Thanh Thu thấy do dự, cô không biết có nên nói ra chuyện mình là mẹ đơn thân hay không, nói ra thì nhất định sẽ có người ngờ vực, nhưng nếu không nói thì mọi người trong công ty sẽ đồn đại chuyện bó hoa ban sáng, vì thế cô cười đáp:
“Nhà tôi chỉ có mình tôi nuôi hai đứa con, là hai chị em song sinh.”
Quả nhiên, câu này khiến mọi người sững lại, mãi một lúc sau mới có người lên tiếng:
“Hóa ra là song sinh, tôi đã nói rồi, sao cô có thế có hai đứa chứ.”
Đêm đó, trong giấc mơ của cô vẫn luôn hiện lên câu nói trong lúc say của Lê Minh Tùng: Thanh Thu, anh thích em.
Nhưng lúc tỉnh dậy, giấc mơ không còn vết tích, chỉ còn lại mùi rượu nhàn nhạt vương vất quanh phòng, anh cũng không còn ở đây, tấm thảm được gấp gọn gàng, vuông vức đặt trên ghế sofa.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mau dậy thôi, sắp muộn rồi.”
Chết thật, hôm qua mơ mơ màng màng không biết ngủ lúc nào, cô quên mất không đặt báo thức, bây giờ nhìn đồng hồ thì không kịp làm bữa sáng cho bọn trẻ nữa, hôm qua vừa đi làm về vụ gỗ, đã nói là thư ký của tổng giám đóc, cô không thể vừa ngày thứ hai đã đến muộn được.
Cho dù chỉ là giúp đỡ, cô cũng phải làm thật nghiêm túc, đây là công việc đầu tiên của cô.
Luôn chân luôn tay thu xếp cho mình và bọn trẻ xong, cô khoan khoái bước đến trước cửa thì nhìn thấy một cái túi nhỏ để trên ghế, quanh mũi ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng khiến cô hiếu kỳ cầm lên, lúc mở ra thì nhìn thấy bên trong là bánh bao và xúc xích mới ra lò, bên trong túi lớn là những chiếc túi nhỏ, chia làm ba phần.
Là Lê Minh Tùng.
Anh không chỉ lo lắng cho bọn trẻ mà còn có cô.
Lần lượt đưa cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, ba người vừa ăn vừa rời khỏi phòng nhanh chóng đi đến nhà trẻ.
Có lẽ hôm nay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sẽ là người đến đầu tiên, nhưng không còn cách nào khác, cô phải đi làm, vì thế đành phải đưa bọn trẻ đến nhà trẻ sớm một chút.
Đến nơi cũng không kịp nói với cô giáo nửa câu cô lại vội vã chạy đi, bước lên xe bus. Trên xe bus rất đông người, vốn cũng chẳng còn chỗ để ngồi, cô đành phải nắm lấy tay cầm để đứng, rõ ràng là mùa đông nhưng vừa chạy nhanh cộng với trên xe đông người khiến cô không ngừng đổ mồ hôi, một tay không ngừng quạt quạt, nóng quá.
Cuối cùng xe cũng đến điểm dừng, nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn còn 5 phút nữa, cô lại chạy nhanh đến công ty.
“Chào cô Trọng.”
“Chào buổi sáng.”
Không ngừng có người chào hỏi với cô, rõ ràng cô chỉ quen với cô lễ tân tên là Tiểu Ngũ, và người đàn ông ở bộ phận kinh doanh, nhưng bây giờ dường như ai ai trong công ty cũng biết đến cô.
Cô mỉm cười bước qua đám người, có lẽ chuyện hôm qua cô và Bùi Minh Vũ cùng nhau rời khỏi công ty đã bị người ở công ty xì xào bàn tán, bỗng nhiễn cô cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô như có gì đó bất thường, cô lắc lắc đầu, nhất định là bọn họ cho rằng cô và Bùi Minh Vũ có quan hệ đặc biệt.
“Cô Ngũ, phiền cô lấy giúp tôi bản ghi chép kinh doanh của tháng trước.” Cô bình tĩnh phân phó cho Tiểu Ngũ, mặc dù mới làm việc ở đây có một ngày, nhưng cô đã quen với không khí làm việc nơi đây, cảm giác này thật tuyệt.
Tập tài liệu dày cộp được để trên bàn làm việc của cô, còn kèm theo một cốc trà hoa, là loại trà hoa nhài mà cô thích, cô ngầng đầu lên nhìn Tiểu Ngũ, muốn hỏi là ai bảo cô ấy pha cho mình cốc trà hoa nhài thì đột nhiên nhớ tới Bùi Minh Vũ, ngoài anh ra thì không còn ai khác.
Lắc lắc đầu, cô tiếp tục vùi mình vào công việc.
Trong lúc đang chăm chú làm việc thì bên tai vang lên tiếng gõ cửa, cô cũng không ngẩng đầu lên chỉ trầm giọng nói: “Mời vào.”
Cửa mở ra, tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, dừng lại trước bàn làm việc của cô, khiến cô không thể không ngẩng đầu lên, trước mắt cô là một giỏ hoa màu xanh dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh màu xanh nhạt, đẹp đến nao lòng, tâm trạng bỗng trở nên hoảng hốt, trong lòng biết rõ ai là người tặng hoa, anh rất nhanh nhạy, thế mà lại biết cô làm việc ở chỗ này, nghĩ đến chuyện đêm qua anh luôn miệng trong mơ nói ra câu đó, tim bất giác đập nhanh điên cuồng, lúc nhìn giỏ hoa lại quên mất phải nhận lấy.
“Xin hỏi, cô là cô Trọng phải không?”
Người giao hoa cung kính hỏi.
“Vâng, là tôi đây.”
“Vậy thì mời cô ký nhận ạ.”
Cô cầm bút ký tên mình, cũng không có hỏi người tặng hoa là ai, chỉ nhận lấy bó hoa rồi để trên ghế yên lặng nhìn màu xanh trước mắt, cũng không biết nên để hoa ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại Thanh Thu lấy điện thoại bàn gọi cho Tiểu Ngũ:
“Tiểu Ngũ, phiền cô qua đây một lát.”
“Thư ký Trọng, được ạ.”
Rất nhanh Tiểu Ngũ đã tới, Thanh Thu cười cười:
“Giúp tôi tặng bó hoa này cho cô Trương quét dọn vệ sinh, vì cô ấy làm việc rất cần mẫn.”
Buổi sáng lúc đến đây, công việc dọn vệ sinh trong công ty đã làm xong xuôi hết rồi, cô Trương đến sớm như vậy thật sự là một nhân viên tốt.
Tiểu Ngũ rất ngạc nhiên, nhưng cô ngay lập tức nhận lấy hoa:
“Được, tôi sẽ đưa cho cô ấy.”
Bó hoa đưa cho Tiểu Ngũ rồi nhưng hương thơm vẫn còn phảng phất quanh phòng làm việc, lấy lại tinh thần, Thanh Thu tiếp tục làm việc, coi như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra.
Buổi trưa mọi người tan làm, Tiểu Ngũ bước vào, hỏi:
“Thư ký Trọng, buổi trưa cô ăn gì?”
“Các cô ăn gì thì tôi ăn nấy, ăn đồ ăn nhanh như hôm qua đi.”
Cô ăn rất nhiều, còn nhiều hơn hồi cô học đại học.
“Được, vậy tôi gọi một suất cho cô, lúc tan làm thì cũng kịp ship tới.”
“Cảm ơn cô nhé.”
Thanh Thu ngẩng đầu lên mỉm cười với Tiểu Ngũ, nụ cười sáng lạn ấy khiến Tiểu Ngũ thất thần, cô bỗng cảm thấy giám đốc thích cô Trọng là chuyện thường tình, cô ấy đẹp đến vậy cơ mà.
Tan làm, Thanh Thu cũng không có ra ngoài mà ăn trưa trong phòng làm việc, bởi cô còn phải xem cửa hàng online của mình, tranh thủ thời gian nghỉ trưa để xử lý công việc.
Số lượng đặt hàng rất nhiều, buổi tối cũng hơi bận, bấm ngón tay buổi tối nếu cô thuê người làm thì vẫn thỏa đáng, xem ra đề nghị của Lê Minh Tùng là đúng đắn.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nháo loạnh khiến cô phải cau mày, mười mấy người nối đuôi nhau bước vào phòng làm việc của cô, trên tay mỗi người là một chiếc giỏ nhỏ, cũng không để ý cô có phản ứng gì hay không, trực tiếp để cùng một loại đồ ăn lên bàn cô:
“Cô Trọng, cô ăn đi.”
Đây là ai?
Từ trước tới nay cô chưa từng thấy cảnh này bao giờ.
Liếc liếc mấy món ăn vừa rồi, lại nhìn hộp thức ăn nhanh trên tay mình, Thanh Thu cầm lấy điện thoại bàn:
“Tiểu Ngũ, ai để bọn họ vào đây?”
“Tôi không ngăn được, mọi người chen chúc nhau bước vào, tôi cứ tưởng... cứ tưởng...”
“Tưởng cái gì?” Cô lơ ngơ hỏi lại, không hiểu ý của Tiểu Ngũ.
“Tôi nghĩ chắc là giám cơm mà giám đốc kêu người gọi cho cô.”
Là Bùi Minh Vũ sao?
Anh ấy không có khoa trương màu mè như vậy, chắc không phải đâu, đặt điện thoại xuống, cô gọi người đứng đầu đưa cơm tới:
“Ai bảo mọi người đưa cơm tới đây?”
“Là sếp của chúng tôi.”
Câu này trả lời cũng bằng không, người cô muốn biết không phải là chủ tiệm cơm mà là người sai khiến phía sau kìa, cô vẫy vẫy tay:
“Thôi ra ngoài đi.”
Mười mấy người lại nối đuôi nhau đi ra, cô liếc từng món trên bàn, ngửi thấy mùi thơm, chắc là Bùi Minh Vũ, có lẽ anh muốn cho cô một bất ngờ, còn khao cô ăn, chắc chắn là muốn cô bán mạng cho anh đây mà.
Ăn thôi, không ăn thì lãng phí quá.
Nhưng một mình cô ăn thì không hết.
“Tiểu Ngũ, cô xem xem trong phòng làm việc có mấy người?”
“Thư ký Trọng, có khoảng bảy, tám người, những người khác đều ra ngoài ăn trưa rồi.”
“Cô gọi họ vào đây đi, đến chỗ tôi cùng ăn trưa.”
“Được.”
Chuyện tốt như thế này mọi người cũng không khách khí, có lẽ đây là mưu kế của tổng giám đốc, nên nhanh chóng đi đến, nhiệt tình chào hỏi với Vãn Thu, sau đó mọi người lấy ghế ngồi trước bàn, nhiều người nên ăn cơm cũng thấy ngon hơn, rất có không khí, cô rất thích sự náo nhiệt như này, đi làm thật vui, đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm niềm vui cùng với đồng nghiệp.
Ăn xong, mỗi người một tay thu dọn đồ đạc vứt vào thùng, người ship đồ ăn có nói cứ để ở đó là được, họ sẽ đến lấy.
He he, thật chu đáo.
“Thư ký Trọng, ngon quá, cảm ơn cô nhé.”
Tiểu Ngũ rót trà cho mọi người, không khí trong phòng rất hài hòa khiến cô rất thích.
“Một mình tôi cũng ăn không hết, coi như mọi người giúp tôi tiết kiệm, tôi phải cảm ơn nọi người mới phải.”
Cô cười nhạt nói, thoải mái đối diện với mọi người trong công ty, nếu có thể tiếp tục làm việc như này thì không phải là không tốt, chỉ cần thích là được, còn lại chỉ là thứ yếu.
“Thư ký Trọng, có phải cô ở Thành Đông không?”
“He he, sao cô biết?” Thanh Thu nghi hoặc, cười cười hỏi.
“Tôi thấy xe bus mà sáng nay cô đi là từ Thành Đông, vì thế mới đoán như vậy.”
“Vâng, đúng rồi.”
“xe đó bình thường rất đông người, phải đi sớm thì mới không chen chúc.”
“cũng hết cách, tôi phải đưa các con đi nhà trẻ, vì thế có nhanh thế nào cũng bị muộn.”
Cô buột miệng nói ra câu này khiến mọi người đều kinh ngạc, Tiểu Ngũ là người đầu tiên mở miệng, không tin hỏi lại:
“Thư ký Chung cô có con rồi á?”
“Ừ, sang năm mới là cháu sáu tuổi, cũng sắp đi học rồi.”
Nghĩ đến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, trong lòng Thanh Thu lại thấy ngọt ngào.
“Aiya, con đã lớn như vậy rồi à, nếu cô không nói thì chúng tôi còn tưởng rằng cô chưa kết hôn đấy, thật không ngờ là con cô lại lớn như vậy, không có nhìn ra. Thư Ký Chung nhìn vừa trẻ vừa đẹp thế này cơ mà.”
Một nữ đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.
“Thư ký Chung chồng cô làm ở đâu vậy?”
Có lẽ trước đây mọi người đều tưởng cô và Bùi Minh Vũ là một cặp, bây giờ biết là không phải, nhìn vào mắt cô cũng thoải mái hơn nhiều, không phải là người phụ nữ của sếp thì cũng là nhân viên làm công ăn lương như mọi người mà thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Gõ nhịp trên bàn, Thanh Thu thấy do dự, cô không biết có nên nói ra chuyện mình là mẹ đơn thân hay không, nói ra thì nhất định sẽ có người ngờ vực, nhưng nếu không nói thì mọi người trong công ty sẽ đồn đại chuyện bó hoa ban sáng, vì thế cô cười đáp:
“Nhà tôi chỉ có mình tôi nuôi hai đứa con, là hai chị em song sinh.”
Quả nhiên, câu này khiến mọi người sững lại, mãi một lúc sau mới có người lên tiếng:
“Hóa ra là song sinh, tôi đã nói rồi, sao cô có thế có hai đứa chứ.”
/302
|