Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
Chương 192: Bên ngoài không an toàn
/302
|
Bùi Minh Vũ chỉ đáp lại một tiếng lấy lệ, và trong lời nói dường như không còn có ý định tìm Lê Minh Tùng nữa rồi, phản ứng như vậy càng khiến cho Thanh Thu liên tưởng tới điều gì đó: “Bùi Minh Vũ, anh biết hết mọi chuyện có đúng không?”
“Thanh Thu, để tôi đi đón cô, sau đó tôi sẽ nói hết cho cô.”
Tim cô đập thình thịch: “Không cần đâu, bây giờ tôi sẽ tới nhà anh, Bùi Minh Vũ, anh không được đi đâu cả, ở nhà đợi tôi.”
Xem ra không giấu được điều gì nữa rồi, bằng không Bùi Minh Vũ sao có thể nói cho cô biết chứ.
Cô cúp máy rất nhanh sau đó, “Tài xế, phiền anh lái nhanh lên một chút.” Vừa mới sớm ra đường phố đúng là khá ít xe, lái nhanh hơn một chút cũng không sao, bây giờ cô chỉ mong có thể lập tức đến ngay trước cửa nhà họ Bùi.
“Cô à, vượt tốc độ là bị phạt đây, nếu điểm đến không có cảnh sát giao thông không có camera trên đường thì tôi sẽ cố gắng.”
“Vâng.” Chỉ có thể như vậy, nhanh chậm vài phút lúc này chẳng còn quan trọng nữa, chỉ là con tim cô bắt đầu loạn nhịp, quả nhiên là có chuyện rồi.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Cô ngồi trên xe, cả một đêm không ngủ hai mắt đỏ ngầu, cô nhìn cảnh tượng phía bên ngoài cửa xe cũng chẳng rõ ràng nữa, cô cảm thấy bản thân mình sắp không chịu được nữa rồi, con tim cô loạn lên và rất mệt mỏi, thế nhưng khi cô nghĩ tới bọn trẻ, nghĩ tới câu nói mà bà Trương đã nói với cô,”Cậu chủ nói, bất luận thế nào nhất định cô phải uống thuốc” thì cô lập tức lại có tinh thần.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước căn biệt thự cổ nhà họ Bùi, đây là nơi quen thuộc với cô, ngay từ khi còn đi học không biết cô đã từng tới mấy lần, cô đang nghĩ làm thế nào để vào trong thì đã nhìn thấy Bùi Minh Vũ đứng đợi ở cổng, anh mặt một chiếc áo T-shirt mà trắng và một chiếc quần ở nhà màu đồng, trên mắt còn đeo một cặp kính, dường như chẳng có gì thay đổi, thế nhưng điếu thuốc đang đốt dở trong tay anh đã để lộ rằng anh có tâm sự.
Lặng lẽ bước tới gần, cô đưa tay ra với lấy điếu thuốc trong tay anh: “Minh Vũ, đừng hút nữa, xảy ra chuyện gì rồi, mau nói cho tôi biết đi.”
Người đàn ông quay người lại, toát ra từ người anh toàn là mùi khói thuốc, có thể thấy không phải anh vừa mới hút một điếu mà có lẽ anh đã hút cả một đêm, “Thanh Thu, cô tới rồi.”
Nụ cười của anh rất ấm áp, giống như lúc trước, thế nhưng những sợi râu mọc dưới cằm anh vẫn chưa được cạo đi cho thấy đêm qua đã không bình thường với anh.
Anh cầm lấy tay cô: “Đi theo tôi.”
Anh đi phía trước cô, bóng dáng cao lớn của anh khiến cô cảm thấy an toàn hơn, vừa đi anh vừa nói: “Bọn trẻ sẽ không sao đâu, cô yên tâm đi.”
“Bọn chúng đang ở đâu?”
“Tôi nói rồi sẽ không sao đâu, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.” Giọng nói của Bùi Minh Vũ được đẩy cao hơn một chút, anh chưa từng dùng ngữ điệu đó để nói với cô.
Rõ ràng, Bùi Minh Vũ đang có chút bực dọc.
“Thế còn anh ấy? có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cô kéo tay anh lại và cùng ngồi xuống chiếc ghế dài ở ngoài sân, cô không đợi được tới lúc vào trong nhà rồi mới hỏi anh.
Bên trên chiếc ghế là một dàn nho xơ xác, vào mùa xuân mà lại như vậy, cảnh vật lúc này không đẹp chút nào, cô lặng lẽ nhìn anh, đợi anh nói cho bản thân mình sự thực.
Anh mấp máy môi, rồi lấy tay đẩy chiếc kính trên mắt mãi mới nói nên lời: “Thanh Thu, Tập đoàn nhà họ Lê xảy ra chuyện rồi.”
“Hả....” cô giật mình, cả một ngày chỉ mải nghĩ tới việc tìm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, vì thế cô chẳng đọc tin tức gì cả, cho nên cô không biết gì hết: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cổ phần của Tập đoàn nhà họ Lê bị Lê Minh Tùng cầm cố rồi, bây giờ không biết đã rơi vào tay ai, hiện nay đang được tung ra bên ngoài.”
Thanh Thu hết sức ngạc nhiên: “Đem cầm bao nhiêu rồi?” cô thực sự không hề biết tí gì.
“30% cổ phần trong tay cậu ấy chắc là đều được cầm rồi.”
“Anh ấy thiếu tiền à?”
“Cái này....” Thanh Thu nuốt nước bọt, dường như vấn đề này rất mẫn cảm, vì thế, anh không muốn tiếp tục nói.
“Sự việc đã tới nước này rồi thì anh còn giấu tôi làm gì nữa, anh mau nói đi.” Cô gằn giọng xuống, nhìn cô như thể chỉ muốn nhảy ngay vào trong đầu Bùi Minh Vũ để hiểu hết mọi chuyện.
“Vậy thì tôi nói nhé, cô phải đồng ý với tôi là không được tức giận.” Bùi Minh Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ánh mắt anh nhìn cô có vẻ rất lo lắng.
“Nói đi, tôi đồng ý với anh tôi sẽ không nổi cáu.” Bao nhiêu chuyện xảy ra cô đều vượt qua được, còn có việc gì khiến cô có thể buồn hơn được chứ?
Thực ra, tất cả mọi chuyện, không có chuyện nào khiến cô buồn bằng việc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh biến mất.
“Là Phương Thu mượn tiền của anh ấy.” Bùi Minh Vũ nói lí nhí bé nhất có thể, giống như thể sợ cô sẽ nghe thấy mất.
Thanh Thu đột nhiên nhớ tới buổi sáng khi mà cô thức dậy trong bệnh viện, hình như hôm đó Lê Minh Tùng bị Phương Thu gọi ra ngoài, khi trở về, chính anh nói với cô là Phương Thu muốn tìm anh nhờ giúp đỡ.
Khi đó, cô không hỏi anh gì cả, xem ra, chắc là ngày hôm đó Phương Thu đã mượn tiền anh, nhưng không ngờ lại nhiều tiền như vậy.
Vậy thì đó chẳng phải là một con số nhỏ, mà là số tiền đi cầm 30% cổ phần của Tập đoàn nhà họ Lê, tức là lên tới vài ngàn tỉ.
Đây đúng là đang nói đùa sao?
Nhiều tiền như vậy cô không tin Lê Minh Tùng nghĩ cũng không nghĩ mà đồng ý ngay, thế nhưng bây giờ, cô không có cách nào để hỏi anh.
“Tại sao người ta lại tung cổ phiếu ra ngoài?”
“Cậu ấy chỉ cầm có nửa tháng, nhưng bây giờ tới kì hạn rồi, người của nhà họ Phong không biết biến đâu mất, một hào cũng chưa trả lại cậu ấy.”
Đúng thế, tối qua cô cũng đã đi tìm Phương Thu, thế nhưng căn biệt thự của nhà họ Phong tối đen như mực, hình như chẳng còn ai ở trong đó vậy, cô cảm thấy chóang váng, cô lí nhí hỏi lại anh: “Sao lại như vậy, sao có thể như vậy?”
“Thanh Thu, cô không sao chứ” Bùi Minh Vũ vội vàng lấy tay đỡ lấy em của cô, sắc mặt cô không tốt khiến anh không thể không lo lắng.
Cô khẽ lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ là cả đêm không ngủ nên hơi mệt, Bùi Minh Vũ, có phải ngày hôm qua anh đã biết rồi đúng không?” vì thế ngày hôm qua anh mới gọi điện cho cô để tìm Lê Minh Tùng.
“Đúng thế.”
“Vậy trong tay anh ấy không còn tiền để có thể xoay vòng à?”
“Tôi cũng đã hỏi cậu ấy, gần đây cậu ấy cũng đã đầu tư vào một hạng mục mấy nghìn tỉ ở hải ngoại nên nhất thời không có được số tiền lớn trong thời gian ngắn.”
“Vậy ý anh là bây giờ Tập đoàn nhà họ Lê sẽ sụp đổ sao?”
“Vẫn còn có cách, chỉ là số cổ phần mà đối phương tung ra Lê Minh Tùng cố gắng mua hết lại là được.”
“Tôi hiểu rồi, thế nhưng anh ấy không có tiền để mua lại.” cô loạng choạng đứng lên, hóa ra là Lê Minh Tùng đã giúp cho Phương Thu, đáng đời anh, đúng là đáng đời anh, “Minh Vũ, tôi đi trước đây.” Cô biết hết mọi chuyện rồi nhưng cô không ngồi yên được, còn nhớ ông nội khi xưa mỉm cười nói với cô, Minh Tùngthực ra là một chàng trai tốt, nếu như tìm đúng vợ thì sẽ cả đời bình anh, nếu như tìm sai người phụ nữ thì cảm đời sẽ sống khó khăn.
Khi đó ông nội đã biết Phương Thu đối với Lê Minh Tùng có ý nghĩa thế nào.
“Thanh Thu, cô muốn giúp anh ấy có đúng không?” từ phía sau Bùi Minh Vũ gọi cô lại, đột nhiên lại hỏi như vậy.
“Ha ha, tôi giúp sao nổi, Minh Vũ, tôi đi trước đây.” Cô nhìn cảnh tượng trong khu vườn với ánh mắt đau thương, Lê Minh Tùng khiến cô rời khỏi căn biệt thự là đúng, anh không muốn để cô dính vào việc này.
“Thanh Thu, nếu cô thực sự muốn tôi sẽ giúp cậu ấy.” Bùi Minh Vũ đột nhiên lại nói, chỉ là giọng nói anh vô cùng chắc chắn, như thể anh đã hạ một quyết tâm vô cùng lớn.
Anh làm vậy là vì cô, chỉ vì muốn cô vui.
Đột nhiên, đôi mắt cô nhòe đi, vốn cứ nghĩ anh đã buông được cô rồi, lúc này mới biết hóa ra anh luôn đẩy mình về phía Lê Minh Tùng.
Hóa ra yêu, quả nhiên không phải là có được người đó mà là buông tay và để cho người đó ngày ngày được sống vui vẻ.
Buổi sáng sớm trong sân nhà họ Phong, Thanh Thu lặng lẽ nhìn bóng dáng người đàn ông đang được ánh sáng buổi sớm chiếu rọi vào, cô nhìn anh mà nghĩ tới thiên sứ: “Bùi Minh Vũ, anh là thiên sứ sao?”
Anh lắc đầu: “Cô mới là thiên sứ.” Sau đó anh dùng lực đá đi một viên đá nhỏ trên đường, viên đá không lớn không nhỏ đó dường như đứng sẵn ở đó để đợi anh đá đi.
Lời của anh khiến cô khẽ mỉm cười, cô không phải thiên sứ, là cô khiến cho Bùi Minh Vũ không được vui vẻ: “Minh Vũ, nhiều tiền như vậy anh chắc anh có không?” lại nói, cho dù là anh có thì cũng không có lý gì mà cho Lê Minh Tùng mượn, ai gieo gió thì kẻ đó nên là người gặt bão, bời vì bọn họ đều là những người trưởng thành rồi.
Anh mím chặt môi sau đó mới lên tiếng: “Tôi có thể thu xếp được, chỉ là, tôi cần thời gian vài ngày.”
“Không cần đâu, tôi và Lê Minh Tùng đã không có mối quan hệ gì nữa rồi.” cô lập tức từ chối quyết định của anh.
“Thế nhưng lúc trước nhà họ Bùi.....”
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, hơn nữa chẳng phải anh cũng đã trả tiền cho anh ấy rồi à? lại nói, khi đó anh ấy cho anh mượn có mấy chục tỉ, bây giờ là mấy ngàn tỉ, Minh Vũ, anh đừng quan tâm với việc của Lê Minh Tùng nữa.”
“Được.” anh cắn môi, coi như anh đã đồng ý với cô.
“Minh Vũ, anh có thể nói cho tôi biết bọn trẻ ở đâu không?” Lê Minh Tùng nợ tiền thì sẽ do anh ấy tự giải quyết, cô có muốn quản cũng không quản được, thế nhưng chuyện của bọn trẻ, cô bắt buộc phải biết.
Bùi Minh Vũ nắm chặt hai tay vào nhau: “Thanh Thu, tôi cũng không biết bọn trẻ ở đâu.”
“Vậy thì sao anh lại biết bọn chúng không sao?” cô ngạc nhiên liền hỏi, vừa nãy rõ ràng là anh đã nói như vậy.
“À, là Lê Minh Tùng đã đồng ý với tôi như vậy.”
Lại là anh, thế nhưng anh không cho cô gặp bọn trẻ.
“Vậy thì tôi về trước đây.” Cô nói rồi quay người bước đi, tuy không muốn về lại căn nhà dễ gợi cho cô nhiều thương đau kia nhưng bây giờ cô chỉ có thể đi tới đó để đợi bọn trẻ trở về thôi.
Vai cô bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên: “Thanh Thu, ở lại đây đi.” Bùi Minh Vũ đang giữ cô lại.
“Thôi, tôi muốn về nhà, tôi muốn đợi bọn trẻ.” Cô khẽ trả lời, hai mắt cô ngấn nước.
“Thanh Thu, đừng về nữa.”
Bàn tay anh nắm lấy cánh tay cô không chịu bỏ ra, anh bóp chặt lấy khiến cô nheo may: “Bỏ ra.”
“Không bỏ, cô cùng tôi lên lầu đi.” Bùi Minh Vũ bá đạo kéo cô đi về phía căn biệt thự, anh không có ý định cho cô rời khỏi đây.
“Này, anh làm thế này là cưỡng ép tôi đấy.” cô gầm lên, trước nay cô chưa từng thấy Bùi Minh Vũ bá đạo thế này, ít nhất thì đây là lần đầu tiên anh đối xử với cô như vậy.
“Bên ngoài không an toàn.” Anh nói lạnh lùng, giọng nói như khàn đi.
Thanh Thu đột nhiên nhớ tới lúc cô xuất viện, Lê Minh Tùng cũng cho vệ sĩ đi theo cô, khi đó anh đã biết có thể sẽ xảy ra chuyện.
“Thanh Thu, để tôi đi đón cô, sau đó tôi sẽ nói hết cho cô.”
Tim cô đập thình thịch: “Không cần đâu, bây giờ tôi sẽ tới nhà anh, Bùi Minh Vũ, anh không được đi đâu cả, ở nhà đợi tôi.”
Xem ra không giấu được điều gì nữa rồi, bằng không Bùi Minh Vũ sao có thể nói cho cô biết chứ.
Cô cúp máy rất nhanh sau đó, “Tài xế, phiền anh lái nhanh lên một chút.” Vừa mới sớm ra đường phố đúng là khá ít xe, lái nhanh hơn một chút cũng không sao, bây giờ cô chỉ mong có thể lập tức đến ngay trước cửa nhà họ Bùi.
“Cô à, vượt tốc độ là bị phạt đây, nếu điểm đến không có cảnh sát giao thông không có camera trên đường thì tôi sẽ cố gắng.”
“Vâng.” Chỉ có thể như vậy, nhanh chậm vài phút lúc này chẳng còn quan trọng nữa, chỉ là con tim cô bắt đầu loạn nhịp, quả nhiên là có chuyện rồi.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Cô ngồi trên xe, cả một đêm không ngủ hai mắt đỏ ngầu, cô nhìn cảnh tượng phía bên ngoài cửa xe cũng chẳng rõ ràng nữa, cô cảm thấy bản thân mình sắp không chịu được nữa rồi, con tim cô loạn lên và rất mệt mỏi, thế nhưng khi cô nghĩ tới bọn trẻ, nghĩ tới câu nói mà bà Trương đã nói với cô,”Cậu chủ nói, bất luận thế nào nhất định cô phải uống thuốc” thì cô lập tức lại có tinh thần.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước căn biệt thự cổ nhà họ Bùi, đây là nơi quen thuộc với cô, ngay từ khi còn đi học không biết cô đã từng tới mấy lần, cô đang nghĩ làm thế nào để vào trong thì đã nhìn thấy Bùi Minh Vũ đứng đợi ở cổng, anh mặt một chiếc áo T-shirt mà trắng và một chiếc quần ở nhà màu đồng, trên mắt còn đeo một cặp kính, dường như chẳng có gì thay đổi, thế nhưng điếu thuốc đang đốt dở trong tay anh đã để lộ rằng anh có tâm sự.
Lặng lẽ bước tới gần, cô đưa tay ra với lấy điếu thuốc trong tay anh: “Minh Vũ, đừng hút nữa, xảy ra chuyện gì rồi, mau nói cho tôi biết đi.”
Người đàn ông quay người lại, toát ra từ người anh toàn là mùi khói thuốc, có thể thấy không phải anh vừa mới hút một điếu mà có lẽ anh đã hút cả một đêm, “Thanh Thu, cô tới rồi.”
Nụ cười của anh rất ấm áp, giống như lúc trước, thế nhưng những sợi râu mọc dưới cằm anh vẫn chưa được cạo đi cho thấy đêm qua đã không bình thường với anh.
Anh cầm lấy tay cô: “Đi theo tôi.”
Anh đi phía trước cô, bóng dáng cao lớn của anh khiến cô cảm thấy an toàn hơn, vừa đi anh vừa nói: “Bọn trẻ sẽ không sao đâu, cô yên tâm đi.”
“Bọn chúng đang ở đâu?”
“Tôi nói rồi sẽ không sao đâu, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.” Giọng nói của Bùi Minh Vũ được đẩy cao hơn một chút, anh chưa từng dùng ngữ điệu đó để nói với cô.
Rõ ràng, Bùi Minh Vũ đang có chút bực dọc.
“Thế còn anh ấy? có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cô kéo tay anh lại và cùng ngồi xuống chiếc ghế dài ở ngoài sân, cô không đợi được tới lúc vào trong nhà rồi mới hỏi anh.
Bên trên chiếc ghế là một dàn nho xơ xác, vào mùa xuân mà lại như vậy, cảnh vật lúc này không đẹp chút nào, cô lặng lẽ nhìn anh, đợi anh nói cho bản thân mình sự thực.
Anh mấp máy môi, rồi lấy tay đẩy chiếc kính trên mắt mãi mới nói nên lời: “Thanh Thu, Tập đoàn nhà họ Lê xảy ra chuyện rồi.”
“Hả....” cô giật mình, cả một ngày chỉ mải nghĩ tới việc tìm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, vì thế cô chẳng đọc tin tức gì cả, cho nên cô không biết gì hết: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cổ phần của Tập đoàn nhà họ Lê bị Lê Minh Tùng cầm cố rồi, bây giờ không biết đã rơi vào tay ai, hiện nay đang được tung ra bên ngoài.”
Thanh Thu hết sức ngạc nhiên: “Đem cầm bao nhiêu rồi?” cô thực sự không hề biết tí gì.
“30% cổ phần trong tay cậu ấy chắc là đều được cầm rồi.”
“Anh ấy thiếu tiền à?”
“Cái này....” Thanh Thu nuốt nước bọt, dường như vấn đề này rất mẫn cảm, vì thế, anh không muốn tiếp tục nói.
“Sự việc đã tới nước này rồi thì anh còn giấu tôi làm gì nữa, anh mau nói đi.” Cô gằn giọng xuống, nhìn cô như thể chỉ muốn nhảy ngay vào trong đầu Bùi Minh Vũ để hiểu hết mọi chuyện.
“Vậy thì tôi nói nhé, cô phải đồng ý với tôi là không được tức giận.” Bùi Minh Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ánh mắt anh nhìn cô có vẻ rất lo lắng.
“Nói đi, tôi đồng ý với anh tôi sẽ không nổi cáu.” Bao nhiêu chuyện xảy ra cô đều vượt qua được, còn có việc gì khiến cô có thể buồn hơn được chứ?
Thực ra, tất cả mọi chuyện, không có chuyện nào khiến cô buồn bằng việc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh biến mất.
“Là Phương Thu mượn tiền của anh ấy.” Bùi Minh Vũ nói lí nhí bé nhất có thể, giống như thể sợ cô sẽ nghe thấy mất.
Thanh Thu đột nhiên nhớ tới buổi sáng khi mà cô thức dậy trong bệnh viện, hình như hôm đó Lê Minh Tùng bị Phương Thu gọi ra ngoài, khi trở về, chính anh nói với cô là Phương Thu muốn tìm anh nhờ giúp đỡ.
Khi đó, cô không hỏi anh gì cả, xem ra, chắc là ngày hôm đó Phương Thu đã mượn tiền anh, nhưng không ngờ lại nhiều tiền như vậy.
Vậy thì đó chẳng phải là một con số nhỏ, mà là số tiền đi cầm 30% cổ phần của Tập đoàn nhà họ Lê, tức là lên tới vài ngàn tỉ.
Đây đúng là đang nói đùa sao?
Nhiều tiền như vậy cô không tin Lê Minh Tùng nghĩ cũng không nghĩ mà đồng ý ngay, thế nhưng bây giờ, cô không có cách nào để hỏi anh.
“Tại sao người ta lại tung cổ phiếu ra ngoài?”
“Cậu ấy chỉ cầm có nửa tháng, nhưng bây giờ tới kì hạn rồi, người của nhà họ Phong không biết biến đâu mất, một hào cũng chưa trả lại cậu ấy.”
Đúng thế, tối qua cô cũng đã đi tìm Phương Thu, thế nhưng căn biệt thự của nhà họ Phong tối đen như mực, hình như chẳng còn ai ở trong đó vậy, cô cảm thấy chóang váng, cô lí nhí hỏi lại anh: “Sao lại như vậy, sao có thể như vậy?”
“Thanh Thu, cô không sao chứ” Bùi Minh Vũ vội vàng lấy tay đỡ lấy em của cô, sắc mặt cô không tốt khiến anh không thể không lo lắng.
Cô khẽ lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ là cả đêm không ngủ nên hơi mệt, Bùi Minh Vũ, có phải ngày hôm qua anh đã biết rồi đúng không?” vì thế ngày hôm qua anh mới gọi điện cho cô để tìm Lê Minh Tùng.
“Đúng thế.”
“Vậy trong tay anh ấy không còn tiền để có thể xoay vòng à?”
“Tôi cũng đã hỏi cậu ấy, gần đây cậu ấy cũng đã đầu tư vào một hạng mục mấy nghìn tỉ ở hải ngoại nên nhất thời không có được số tiền lớn trong thời gian ngắn.”
“Vậy ý anh là bây giờ Tập đoàn nhà họ Lê sẽ sụp đổ sao?”
“Vẫn còn có cách, chỉ là số cổ phần mà đối phương tung ra Lê Minh Tùng cố gắng mua hết lại là được.”
“Tôi hiểu rồi, thế nhưng anh ấy không có tiền để mua lại.” cô loạng choạng đứng lên, hóa ra là Lê Minh Tùng đã giúp cho Phương Thu, đáng đời anh, đúng là đáng đời anh, “Minh Vũ, tôi đi trước đây.” Cô biết hết mọi chuyện rồi nhưng cô không ngồi yên được, còn nhớ ông nội khi xưa mỉm cười nói với cô, Minh Tùngthực ra là một chàng trai tốt, nếu như tìm đúng vợ thì sẽ cả đời bình anh, nếu như tìm sai người phụ nữ thì cảm đời sẽ sống khó khăn.
Khi đó ông nội đã biết Phương Thu đối với Lê Minh Tùng có ý nghĩa thế nào.
“Thanh Thu, cô muốn giúp anh ấy có đúng không?” từ phía sau Bùi Minh Vũ gọi cô lại, đột nhiên lại hỏi như vậy.
“Ha ha, tôi giúp sao nổi, Minh Vũ, tôi đi trước đây.” Cô nhìn cảnh tượng trong khu vườn với ánh mắt đau thương, Lê Minh Tùng khiến cô rời khỏi căn biệt thự là đúng, anh không muốn để cô dính vào việc này.
“Thanh Thu, nếu cô thực sự muốn tôi sẽ giúp cậu ấy.” Bùi Minh Vũ đột nhiên lại nói, chỉ là giọng nói anh vô cùng chắc chắn, như thể anh đã hạ một quyết tâm vô cùng lớn.
Anh làm vậy là vì cô, chỉ vì muốn cô vui.
Đột nhiên, đôi mắt cô nhòe đi, vốn cứ nghĩ anh đã buông được cô rồi, lúc này mới biết hóa ra anh luôn đẩy mình về phía Lê Minh Tùng.
Hóa ra yêu, quả nhiên không phải là có được người đó mà là buông tay và để cho người đó ngày ngày được sống vui vẻ.
Buổi sáng sớm trong sân nhà họ Phong, Thanh Thu lặng lẽ nhìn bóng dáng người đàn ông đang được ánh sáng buổi sớm chiếu rọi vào, cô nhìn anh mà nghĩ tới thiên sứ: “Bùi Minh Vũ, anh là thiên sứ sao?”
Anh lắc đầu: “Cô mới là thiên sứ.” Sau đó anh dùng lực đá đi một viên đá nhỏ trên đường, viên đá không lớn không nhỏ đó dường như đứng sẵn ở đó để đợi anh đá đi.
Lời của anh khiến cô khẽ mỉm cười, cô không phải thiên sứ, là cô khiến cho Bùi Minh Vũ không được vui vẻ: “Minh Vũ, nhiều tiền như vậy anh chắc anh có không?” lại nói, cho dù là anh có thì cũng không có lý gì mà cho Lê Minh Tùng mượn, ai gieo gió thì kẻ đó nên là người gặt bão, bời vì bọn họ đều là những người trưởng thành rồi.
Anh mím chặt môi sau đó mới lên tiếng: “Tôi có thể thu xếp được, chỉ là, tôi cần thời gian vài ngày.”
“Không cần đâu, tôi và Lê Minh Tùng đã không có mối quan hệ gì nữa rồi.” cô lập tức từ chối quyết định của anh.
“Thế nhưng lúc trước nhà họ Bùi.....”
“Mọi chuyện đều đã qua rồi, hơn nữa chẳng phải anh cũng đã trả tiền cho anh ấy rồi à? lại nói, khi đó anh ấy cho anh mượn có mấy chục tỉ, bây giờ là mấy ngàn tỉ, Minh Vũ, anh đừng quan tâm với việc của Lê Minh Tùng nữa.”
“Được.” anh cắn môi, coi như anh đã đồng ý với cô.
“Minh Vũ, anh có thể nói cho tôi biết bọn trẻ ở đâu không?” Lê Minh Tùng nợ tiền thì sẽ do anh ấy tự giải quyết, cô có muốn quản cũng không quản được, thế nhưng chuyện của bọn trẻ, cô bắt buộc phải biết.
Bùi Minh Vũ nắm chặt hai tay vào nhau: “Thanh Thu, tôi cũng không biết bọn trẻ ở đâu.”
“Vậy thì sao anh lại biết bọn chúng không sao?” cô ngạc nhiên liền hỏi, vừa nãy rõ ràng là anh đã nói như vậy.
“À, là Lê Minh Tùng đã đồng ý với tôi như vậy.”
Lại là anh, thế nhưng anh không cho cô gặp bọn trẻ.
“Vậy thì tôi về trước đây.” Cô nói rồi quay người bước đi, tuy không muốn về lại căn nhà dễ gợi cho cô nhiều thương đau kia nhưng bây giờ cô chỉ có thể đi tới đó để đợi bọn trẻ trở về thôi.
Vai cô bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên: “Thanh Thu, ở lại đây đi.” Bùi Minh Vũ đang giữ cô lại.
“Thôi, tôi muốn về nhà, tôi muốn đợi bọn trẻ.” Cô khẽ trả lời, hai mắt cô ngấn nước.
“Thanh Thu, đừng về nữa.”
Bàn tay anh nắm lấy cánh tay cô không chịu bỏ ra, anh bóp chặt lấy khiến cô nheo may: “Bỏ ra.”
“Không bỏ, cô cùng tôi lên lầu đi.” Bùi Minh Vũ bá đạo kéo cô đi về phía căn biệt thự, anh không có ý định cho cô rời khỏi đây.
“Này, anh làm thế này là cưỡng ép tôi đấy.” cô gầm lên, trước nay cô chưa từng thấy Bùi Minh Vũ bá đạo thế này, ít nhất thì đây là lần đầu tiên anh đối xử với cô như vậy.
“Bên ngoài không an toàn.” Anh nói lạnh lùng, giọng nói như khàn đi.
Thanh Thu đột nhiên nhớ tới lúc cô xuất viện, Lê Minh Tùng cũng cho vệ sĩ đi theo cô, khi đó anh đã biết có thể sẽ xảy ra chuyện.
/302
|