Thế nhưng, vẻ mặt của Thanh Thu rõ ràng là….
Cô đã không còn tư duy, không còn là bản thân mình nữa.
Người phụ nữ đẹp như vậy, sao anh ta có thể để cơ thể cô cứ như vậy mà rơi vào trong mắt của những người kia rồi trở thành thủ đoạn để đám người đó để chúng lợi dụng uy hiếp anh ta cơ chứ?
Thanh Thu, em thật ngốc, em không nên đến, em có biết không?
Thanh Thu khó chịu ngồi xuống chỗ mà Bùi Minh Vũ vừa ngồi, cô ngẩng đầu lặng lẽ nhìn người đàn ông đang không ngừng lùi lại kia, giống như đang cố gắng tập trung tinh thần để suy nghĩ, suy nghĩ xem lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng sự khó chịu trong cơ thể khiến cô làm như thế nào cũng không thể tập trung tinh thần được.
Lưng dựa vào bờ tường đang tỏa ra hơi nóng, Bùi Minh Vũ nhìn Thanh Thu, trong mắt cô như đang bị một lớp sương mù bao phủ, cố giống như là một thiên sứ lưu lạc xuống trần gian để cứu rỗi anh ta, thế nhưng anh ta, thật sự không thể kéo thêm cô vào trong đó.
Nơi dơ dáy như thế này, thật sự không thể.
Cánh tay run lẩy bẩy nhấc lên, anh ta chỉ về phía cánh cửa hét lên: “Trọng Thanh Thu, em đi đi, tôi muốn em đi ngay bây giờ, tôi không thích em, chẳng thích tí nào cả, bắt đầu từ cái giây phút em gả cho Lê Minh Tùng tôi liền hận em, Trọng Thanh Thu, tôi hận em.” Anh ta dường nhưng nghiến răng nghiến lợi để nói ra những điều này, thế nhưng, trong lòng làm gì có chút hận thù nào chứ.
Lúc đó, cô là vì nhà họ Bùi, vì Hoàng Cảnh Hưng và Cận Như Tuyết mới phải gả cho Lê Minh Tùng, mặc kệ cái cuộc hôn nhân đó rốt cuộc có phải thật sự đã từng tồn tại hay không, thế nhưng ngày hôm đó cô mặc áo cô dâu, cự tuyệt anh ta, kêu anh ta tránh ra, anh ta đã thật sự đau lòng.
Tay, đột nhiên nắm chặt lại, móng tay cắm vào da thịt, Thanh Thu lại ra sức để khiến bản thân tỉnh táo thêm một chút, tỉnh táo thêm chút nữa, rốt cuộc cô bị cái gì thế này?
Thế nhưng, cái nỗi hận ở nơi đáy mắt của Bùi Minh Vũ lại như cây kim đâm sâu vào lòng cô, khiến cô rất muốn xóa đi cái nỗi hận thù đó, nhẹ nhàng đứng dậy, giày cao gót đã không biết rơi mất từ lúc nào, cô đi chân trần về phía người đàn ông đang dính sát vào bờ tường kia, “Minh Vũ, là anh sao?”
“Anh hận em sao?”
“Minh Vũ, em đến để dẫn anh rời đi, rời khỏi nơi này, nơi này không hợp với anh, anh không nên đến đây.” Nhiều năm trước chính là không nên đến.
Giọng nói của cô êm dịu như vậy, êm dịu giống như nước vậy khiến cho Bùi Minh Vũ nhíu chặt mày lại rồi lại từ từ dãn ra, trên gương mặt trắng ngần ấy đang ngấm ngầm chịu đựng, anh ta thật sự không muốn chạm vào cô, thật sự không muốn.
“Em đi đi, em mau đi đi, Thanh Thu, em mau đi đi.” Vào lúc Thanh Thu sắp bước đến trước mặt anh ta, Bùi Minh Vũ liền đưa tay ra, sau đó cầm tay cô rồi đẩy về phía trước cửa, “bịch”, cơ thể của Thanh Thu ngã ra đất, đầu đụng trúng cánh cửa mà Bùi Minh Vũ đã mở ra, một trận đau nhói ập đến, thế nhưng cô lại giống như không cảm thấy gì hoang mang nhìn Bùi Minh Vũ.
“Cái gì… anh nói cái gì”
“Đi, tôi kêu em đi đi…” Bùi Minh Vũ không nghĩ ngợi gì liền đi đến trước mặt cô, rồi lại kéo cánh tay cô, dùng lực đẩy ra ngoài cửa, “Trọng Thanh Thu, em tưởng tôi thích em sao? Không, tôi không hề thích em một chút nào…”
Thanh Thu nhắm mắt lại, cô đã nghe thấy giọng nói của anh ta, anh ta nói ghét cô, anh ta nói không thích cô, anh ta kêu cô hay đi ngay bây giờ.
Trực tiếp nghe thấy những lời này, cô đã không thể phân biệt được nữa rồi, chỉ đau xót nhìn người đàn ông trước mặt, sự lạnh lẽo được tỏa ra từ người anh ta giống như đang dập tắt đi cái nóng bức ở trên người cô vậy, khiến cô giây phút này lại có thể quên đi mất.
“Minh Vũ…” Khẽ gọi một tiếng, cô đến đây là sai rồi, vậy thì đành đi vậy.
Tay nắm chặt lấy khung cửa, rồi lại mượn sức của cánh tay Bùi Minh Vũ, cô muốn đứng dậy, sau đó ra khỏi căn phòng này.
Không biết dùng bao nhiêu sức mới có thể loạng choạng đứng dậy được, khô nóng khiến cô vén góc váy lên, chỉ muốn cho gió thổi bay đi sự khác thường ở trong cơ thể cô, cô muốn ra ngoài, tự tôn mách bảo cô nhất định phải ra ngoài.
Thế nhưng, trong nháy mắt Bùi Minh Vũ lại không chịu buông tay cô ra, “Thanh Thu, em đợi chút, đợi tôi một chút, trước hết em đừng đi.” Anh ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, nếu như cứ như vậy mà tiễn cô đi, vậy thì, cô như vậy không biết sẽ có lợi cho người đàn ông nào.
Không được, không thể tùy tiên đẩy cô cho người đàn ông khác.
Nhất thời rối loạn, Bùi Minh Vũ nắm chặt lấy tay cô buông cũng không được, mà không buông cũng không xong.
Trong lúc cấp bách, Bùi Minh Vũ vươn tay ra ấn công tắc tắt đèn đi.
Trong phòng lập tức tối sầm lại, vậy thì ai cũng không thể nhìn rõ anh ta và Thanh Thu nữa rồi.
“A… Thanh Thu...” Anh ta lại cố tình khẽ kêu lên, sao lại không nghĩ ra việc dùng âm thanh để mê hoặc Ngư Lạc Tuấn chứ.
Tay đặt ở trên eo của Thanh Thu, môi đặt bên tai cô, anh ta nói với âm thanh rất nhỏ chỉ đủ để anh ta và cô mới có thể nghe thấy: “Đưa điện thoại của em cho anh.”
Cô lắc đầu trong bóng tối, vì anh ta dựa sát, cơ thể cô lại lần nữa chớm nở sự khó chịu không thể khống chế được, có một luồng điện kỳ diệu đang tràn đầy cơ thể cô, lúc này mới đưa cái túi xách mà cô nắm chặt trong tay nãy giờ ra cho anh ta, trong túi xách lại là điện thoại của anh ta, cái điện thoại đó có bức ảnh của cô.
Cầm lấy chiếc điện thoại quen thuộc trong tay, Bùi Minh Vũ nhanh chóng ấn nút ghi âm, sau đó thuận tay nhéo một phát lên cánh tay của Thanh Thu, cái nhéo này, không nhẹ không mạnh, chỉ là hành động trong lúc đột ngột như vậy khiến cho Thanh Thu khẽ giật mình, “A, Minh Vũ…” cô vẫn muốn tiếp tục chất vấn, thế nhưng một ngón tay đã đặt lên môi cô, “suỵt…” anh ta lại nói thầm vào tai cô, để cô ngoan ngoãn không phát ra âm thanh gì nữa, mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của anh ta trong bóng tối, trái tim cô khẽ lơ lửng giống như sắp bay lên vậy, “A… ưm…” Cô khó chịu, cơ thể cô lại bất giác chạm phải Bùi Minh Vũ.
Đủ rồi, chỉ cần vang lên liên tục, thì sẽ không có ai nghi ngờ gì nữa.
Bùi Minh Vũ kết thúc ghi âm, sau đó đặt điện thoại xuống nền nhà để ghi âm phát lên liên tục, tiếp theo liền kéo Thanh Thu đến trước cửa, anh ta đi đến chỗ không xa, cơn nghiện của anh ta đã phát tác rồi, anh ta lúc này có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, trên người anh ta còn có thiết bị báo động, đó là Ngư Lạc Tuấn đã đặt lên người anh ta, chỉ cần bước ra khỏi căn phòng này, liền lập tức bị người ta phát hiện.
Anh ta không đi được.
Thế nhưng anh ta có thể đẩy Thanh Thu ra ngoài.
Cửa đã mở, gió đêm ở Ô Khảm mang theo cả hơi nóng đến, lướt qua khiến Thanh Thu càng thêm khó chịu, “Thanh Thu, đi đi, có thể đi được bao xa thì cứ đi đi, đi tìm Lê Mình Tùng, nhớ kĩ chỉ tìm Lê Minh Tùng thôi.” Căn dặn 3 lần, đoạn ghi âm đó có thể giúp cô tranh thủ chút thời gian để đi tìm Lê Minh Tùng, nếu như người đàn ông thuộc về cô là Lê Minh Tùng, vậy thì anh ta chấp nhận. Nếu như anh ta ở lại đây có thể đổi lấy sự bình an cho người thân, vậy thì, cái giá mà anh ta ở lại đây cũng đáng.
Lê Minh Tùng, anh ta kêu cô đi tìm Lê Minh Tùng.
Loạng choạng, Thanh Thu bò dậy, cảm giác nóng nực cứ luôn dâng lên, tại sao Bùi Minh Vũ phải tàn nhẫn như vậy?
Cô nghĩ đến rối loạn, thế nhưng lại chẳng thể nào nghĩ thông suốt.
Trên con đường nhỏ đầy sỏi đá, Lê Minh Tùng đang chạy như bay đến, Phong Thành và Y Thương làm phân tán tầm mắt của những người khác, chuyện của sáu người đó bây giờ đã được bỏ xuống rồi, đương nhiên anh cũng không phải nằm trong tầm kiểm soát của Ngư Lạc Tuấn nữa, bởi vì, đối với Ngư Lạc Tuấn và đại ca mà nói, sự tồn tại của anh chính là một cơ hội kinh doanh.
Anh nói, anh muốn mua hàng trắng, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.
Một con cá lớn mà Ngư Lạc Tuấn và đại ca không thể để mất.
Hai người đó vốn dĩ vẫn không tin, thế nhưng, sau khi đàn em mang súng ngắn được dắt ở trên người của Lê Minh Tùng giao cho Ngư Lạc Tuấn, anh ta đã tin rồi.
Những vũ khí đó tuyệt đối không phải là thứ mà các thương nhân bình thường có thể có, hai ngày này bọn họ đã điều tra về bối cảnh của Lê Minh Tùng, anh dường như chỉ là một thương nhân.
Hơn nữa, tất cả thiết bị tiên tiến ở trên người anh đều đã bị tịch thu rồi, cho nên, Lê Minh Tùng bây giờ đối với bọn họ chỉ là một con hổ giấy, anh không có cách nào liên lạc với bên ngoài, cũng không thể tùy tiện rời khỏi đây, bởi vì, trên người anh không có cái gì cả, mà chỗ anh đang ở, đến cả chim cũng khó bay ra ngoài, ngoài sân còn có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt, ở đây, có thể được gọi là một thành lũy, người bên ngoài không vào được, mà người bên trong nếu như không có lệnh của anh ta cũng không thể ra ngoài được.
Xe địa hình đã bị Ngư Lạc Tuấn giữ từ lâu rồi.
Đầu con đường sỏi đá nhỏ, trước căn nhà màu trắng, Lê Minh Tùng cuối cùng cũng nhìn thấy màu xanh nước biển kia, anh của lúc đó đã vui mừng khôn xiết.
“Thanh Thu…” Anh chạy nhanh đến bên cô, đưa tay ra ôm chặt lấy Trọng Thanh Thu giờ phút này đang ở trong trạng thái vô cùng rối bời.
Cơ thể mềm mại nghiêng người dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, mềm mại như nước.
“Thanh Thu, anh đến rồi, anh đưa em rời khỏi đây, được không?” Anh khẽ hỏi, chỉ tưởng là cô là vì một mình bị dẫn vào đây mà sợ hãi, cho nên, không vang lên một tiếng đến cả nói cũng không biết nói gì, nhưng lại không ngờ, chính vào lúc này, người phụ nữ mềm mại như rắn bắt đầu bám chặt lên người anh.
Anh là đàn ông, người đàn ông rất bình thường.
Chỉ cái chạm đó, liền khiến toàn thân anh bắt đầu có phản ứng, “Thanh Thu, em làm sao vậy?” Thanh Thu như vậy có chút kì lạ, anh vừa hỏi, vừa bế ngang cô lên.
Nhẹ nhàng, cái eo vừa vặn không chút dư thừa khiến anh có chút đau lòng, anh ôm cô lao như bay vào trong cánh rừng, ở phía sau, người đàn ông trong căn nhà màu trắng nhìn thấy Lê Minh Tùng ôm Thanh Thu đi, anh ta cuối cùng mới thở phào một cái, vốn vẫn lo lắng cô sẽ bị người đàn ông khác mạo phạm, nếu như là Lê Minh Tùng, anh ta thật sự chấp nhận.
Ai bảo Lê Minh Tùng là daddy của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chứ.
Anh ta chẳng thể ngăn cản sự phát triển của gia đình bọn họ, hơn nữa, anh ta bây giờ làm sao có thể mang hạnh phúc đến cho Thanh Thu.
Anh ta chẳng thể cho Thanh Thu được bất cứ điều gì.
Từ trước đến này đều muốn giao Thanh Thu cho Lê Minh Tùng, bởi vì, cái anh ta muốn không phải là sở hữu Thanh Thu, mà là muốn cô hạnh phúc.
Hạnh phúc, điều này còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Xem ra, đây chính là số phận, anh ta mới đẩy Thanh Thu ra, Lê Minh Tùng liền đến.
Dựa lên tường đau khổ đến vô vọng, cơn nghiện trong cơ thể đã khiến anh ta bắt đầu không có thời gian để suy xét đến việc khác nữa rồi.
Nhắm mắt lại, nỗi hận đối với Ngư Lạc Tuấn anh ta chẳng thể nói ra bằng lời.
Ngư Lạc Tuấn cuối cùng là khiến anh ta bị dính vào cái thứ đồ này, bây giờ, anh ta đang cai thuốc ở trong căn nhà nhỏ này, mặc dù ở trong góc có cái thứ đồ đó,thế nhưng anh ta biết, anh ta bắt buộc phải chịu đựng, không thể tiếp tục bị khuất phục, nếu không, chỉ sợ, anh ta sẽ hết thuốc chữa.
Lê Minh Tùng ôm Thanh Thu càng chạy càng đến giữa rừng, trong đêm tối, lại cộng thêm nơi này cách rất gần rất gần ngôi nhà lớn kia, mà người tuần tra đều ở ngoài sân, cho nên, trong sân trừ cái chỗ đèn đuốc cách đó không xa ra thì tất cả đều yên tĩnh.
Cô đã không còn tư duy, không còn là bản thân mình nữa.
Người phụ nữ đẹp như vậy, sao anh ta có thể để cơ thể cô cứ như vậy mà rơi vào trong mắt của những người kia rồi trở thành thủ đoạn để đám người đó để chúng lợi dụng uy hiếp anh ta cơ chứ?
Thanh Thu, em thật ngốc, em không nên đến, em có biết không?
Thanh Thu khó chịu ngồi xuống chỗ mà Bùi Minh Vũ vừa ngồi, cô ngẩng đầu lặng lẽ nhìn người đàn ông đang không ngừng lùi lại kia, giống như đang cố gắng tập trung tinh thần để suy nghĩ, suy nghĩ xem lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng sự khó chịu trong cơ thể khiến cô làm như thế nào cũng không thể tập trung tinh thần được.
Lưng dựa vào bờ tường đang tỏa ra hơi nóng, Bùi Minh Vũ nhìn Thanh Thu, trong mắt cô như đang bị một lớp sương mù bao phủ, cố giống như là một thiên sứ lưu lạc xuống trần gian để cứu rỗi anh ta, thế nhưng anh ta, thật sự không thể kéo thêm cô vào trong đó.
Nơi dơ dáy như thế này, thật sự không thể.
Cánh tay run lẩy bẩy nhấc lên, anh ta chỉ về phía cánh cửa hét lên: “Trọng Thanh Thu, em đi đi, tôi muốn em đi ngay bây giờ, tôi không thích em, chẳng thích tí nào cả, bắt đầu từ cái giây phút em gả cho Lê Minh Tùng tôi liền hận em, Trọng Thanh Thu, tôi hận em.” Anh ta dường nhưng nghiến răng nghiến lợi để nói ra những điều này, thế nhưng, trong lòng làm gì có chút hận thù nào chứ.
Lúc đó, cô là vì nhà họ Bùi, vì Hoàng Cảnh Hưng và Cận Như Tuyết mới phải gả cho Lê Minh Tùng, mặc kệ cái cuộc hôn nhân đó rốt cuộc có phải thật sự đã từng tồn tại hay không, thế nhưng ngày hôm đó cô mặc áo cô dâu, cự tuyệt anh ta, kêu anh ta tránh ra, anh ta đã thật sự đau lòng.
Tay, đột nhiên nắm chặt lại, móng tay cắm vào da thịt, Thanh Thu lại ra sức để khiến bản thân tỉnh táo thêm một chút, tỉnh táo thêm chút nữa, rốt cuộc cô bị cái gì thế này?
Thế nhưng, cái nỗi hận ở nơi đáy mắt của Bùi Minh Vũ lại như cây kim đâm sâu vào lòng cô, khiến cô rất muốn xóa đi cái nỗi hận thù đó, nhẹ nhàng đứng dậy, giày cao gót đã không biết rơi mất từ lúc nào, cô đi chân trần về phía người đàn ông đang dính sát vào bờ tường kia, “Minh Vũ, là anh sao?”
“Anh hận em sao?”
“Minh Vũ, em đến để dẫn anh rời đi, rời khỏi nơi này, nơi này không hợp với anh, anh không nên đến đây.” Nhiều năm trước chính là không nên đến.
Giọng nói của cô êm dịu như vậy, êm dịu giống như nước vậy khiến cho Bùi Minh Vũ nhíu chặt mày lại rồi lại từ từ dãn ra, trên gương mặt trắng ngần ấy đang ngấm ngầm chịu đựng, anh ta thật sự không muốn chạm vào cô, thật sự không muốn.
“Em đi đi, em mau đi đi, Thanh Thu, em mau đi đi.” Vào lúc Thanh Thu sắp bước đến trước mặt anh ta, Bùi Minh Vũ liền đưa tay ra, sau đó cầm tay cô rồi đẩy về phía trước cửa, “bịch”, cơ thể của Thanh Thu ngã ra đất, đầu đụng trúng cánh cửa mà Bùi Minh Vũ đã mở ra, một trận đau nhói ập đến, thế nhưng cô lại giống như không cảm thấy gì hoang mang nhìn Bùi Minh Vũ.
“Cái gì… anh nói cái gì”
“Đi, tôi kêu em đi đi…” Bùi Minh Vũ không nghĩ ngợi gì liền đi đến trước mặt cô, rồi lại kéo cánh tay cô, dùng lực đẩy ra ngoài cửa, “Trọng Thanh Thu, em tưởng tôi thích em sao? Không, tôi không hề thích em một chút nào…”
Thanh Thu nhắm mắt lại, cô đã nghe thấy giọng nói của anh ta, anh ta nói ghét cô, anh ta nói không thích cô, anh ta kêu cô hay đi ngay bây giờ.
Trực tiếp nghe thấy những lời này, cô đã không thể phân biệt được nữa rồi, chỉ đau xót nhìn người đàn ông trước mặt, sự lạnh lẽo được tỏa ra từ người anh ta giống như đang dập tắt đi cái nóng bức ở trên người cô vậy, khiến cô giây phút này lại có thể quên đi mất.
“Minh Vũ…” Khẽ gọi một tiếng, cô đến đây là sai rồi, vậy thì đành đi vậy.
Tay nắm chặt lấy khung cửa, rồi lại mượn sức của cánh tay Bùi Minh Vũ, cô muốn đứng dậy, sau đó ra khỏi căn phòng này.
Không biết dùng bao nhiêu sức mới có thể loạng choạng đứng dậy được, khô nóng khiến cô vén góc váy lên, chỉ muốn cho gió thổi bay đi sự khác thường ở trong cơ thể cô, cô muốn ra ngoài, tự tôn mách bảo cô nhất định phải ra ngoài.
Thế nhưng, trong nháy mắt Bùi Minh Vũ lại không chịu buông tay cô ra, “Thanh Thu, em đợi chút, đợi tôi một chút, trước hết em đừng đi.” Anh ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, nếu như cứ như vậy mà tiễn cô đi, vậy thì, cô như vậy không biết sẽ có lợi cho người đàn ông nào.
Không được, không thể tùy tiên đẩy cô cho người đàn ông khác.
Nhất thời rối loạn, Bùi Minh Vũ nắm chặt lấy tay cô buông cũng không được, mà không buông cũng không xong.
Trong lúc cấp bách, Bùi Minh Vũ vươn tay ra ấn công tắc tắt đèn đi.
Trong phòng lập tức tối sầm lại, vậy thì ai cũng không thể nhìn rõ anh ta và Thanh Thu nữa rồi.
“A… Thanh Thu...” Anh ta lại cố tình khẽ kêu lên, sao lại không nghĩ ra việc dùng âm thanh để mê hoặc Ngư Lạc Tuấn chứ.
Tay đặt ở trên eo của Thanh Thu, môi đặt bên tai cô, anh ta nói với âm thanh rất nhỏ chỉ đủ để anh ta và cô mới có thể nghe thấy: “Đưa điện thoại của em cho anh.”
Cô lắc đầu trong bóng tối, vì anh ta dựa sát, cơ thể cô lại lần nữa chớm nở sự khó chịu không thể khống chế được, có một luồng điện kỳ diệu đang tràn đầy cơ thể cô, lúc này mới đưa cái túi xách mà cô nắm chặt trong tay nãy giờ ra cho anh ta, trong túi xách lại là điện thoại của anh ta, cái điện thoại đó có bức ảnh của cô.
Cầm lấy chiếc điện thoại quen thuộc trong tay, Bùi Minh Vũ nhanh chóng ấn nút ghi âm, sau đó thuận tay nhéo một phát lên cánh tay của Thanh Thu, cái nhéo này, không nhẹ không mạnh, chỉ là hành động trong lúc đột ngột như vậy khiến cho Thanh Thu khẽ giật mình, “A, Minh Vũ…” cô vẫn muốn tiếp tục chất vấn, thế nhưng một ngón tay đã đặt lên môi cô, “suỵt…” anh ta lại nói thầm vào tai cô, để cô ngoan ngoãn không phát ra âm thanh gì nữa, mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của anh ta trong bóng tối, trái tim cô khẽ lơ lửng giống như sắp bay lên vậy, “A… ưm…” Cô khó chịu, cơ thể cô lại bất giác chạm phải Bùi Minh Vũ.
Đủ rồi, chỉ cần vang lên liên tục, thì sẽ không có ai nghi ngờ gì nữa.
Bùi Minh Vũ kết thúc ghi âm, sau đó đặt điện thoại xuống nền nhà để ghi âm phát lên liên tục, tiếp theo liền kéo Thanh Thu đến trước cửa, anh ta đi đến chỗ không xa, cơn nghiện của anh ta đã phát tác rồi, anh ta lúc này có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, trên người anh ta còn có thiết bị báo động, đó là Ngư Lạc Tuấn đã đặt lên người anh ta, chỉ cần bước ra khỏi căn phòng này, liền lập tức bị người ta phát hiện.
Anh ta không đi được.
Thế nhưng anh ta có thể đẩy Thanh Thu ra ngoài.
Cửa đã mở, gió đêm ở Ô Khảm mang theo cả hơi nóng đến, lướt qua khiến Thanh Thu càng thêm khó chịu, “Thanh Thu, đi đi, có thể đi được bao xa thì cứ đi đi, đi tìm Lê Mình Tùng, nhớ kĩ chỉ tìm Lê Minh Tùng thôi.” Căn dặn 3 lần, đoạn ghi âm đó có thể giúp cô tranh thủ chút thời gian để đi tìm Lê Minh Tùng, nếu như người đàn ông thuộc về cô là Lê Minh Tùng, vậy thì anh ta chấp nhận. Nếu như anh ta ở lại đây có thể đổi lấy sự bình an cho người thân, vậy thì, cái giá mà anh ta ở lại đây cũng đáng.
Lê Minh Tùng, anh ta kêu cô đi tìm Lê Minh Tùng.
Loạng choạng, Thanh Thu bò dậy, cảm giác nóng nực cứ luôn dâng lên, tại sao Bùi Minh Vũ phải tàn nhẫn như vậy?
Cô nghĩ đến rối loạn, thế nhưng lại chẳng thể nào nghĩ thông suốt.
Trên con đường nhỏ đầy sỏi đá, Lê Minh Tùng đang chạy như bay đến, Phong Thành và Y Thương làm phân tán tầm mắt của những người khác, chuyện của sáu người đó bây giờ đã được bỏ xuống rồi, đương nhiên anh cũng không phải nằm trong tầm kiểm soát của Ngư Lạc Tuấn nữa, bởi vì, đối với Ngư Lạc Tuấn và đại ca mà nói, sự tồn tại của anh chính là một cơ hội kinh doanh.
Anh nói, anh muốn mua hàng trắng, có bao nhiêu mua bấy nhiêu.
Một con cá lớn mà Ngư Lạc Tuấn và đại ca không thể để mất.
Hai người đó vốn dĩ vẫn không tin, thế nhưng, sau khi đàn em mang súng ngắn được dắt ở trên người của Lê Minh Tùng giao cho Ngư Lạc Tuấn, anh ta đã tin rồi.
Những vũ khí đó tuyệt đối không phải là thứ mà các thương nhân bình thường có thể có, hai ngày này bọn họ đã điều tra về bối cảnh của Lê Minh Tùng, anh dường như chỉ là một thương nhân.
Hơn nữa, tất cả thiết bị tiên tiến ở trên người anh đều đã bị tịch thu rồi, cho nên, Lê Minh Tùng bây giờ đối với bọn họ chỉ là một con hổ giấy, anh không có cách nào liên lạc với bên ngoài, cũng không thể tùy tiện rời khỏi đây, bởi vì, trên người anh không có cái gì cả, mà chỗ anh đang ở, đến cả chim cũng khó bay ra ngoài, ngoài sân còn có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt, ở đây, có thể được gọi là một thành lũy, người bên ngoài không vào được, mà người bên trong nếu như không có lệnh của anh ta cũng không thể ra ngoài được.
Xe địa hình đã bị Ngư Lạc Tuấn giữ từ lâu rồi.
Đầu con đường sỏi đá nhỏ, trước căn nhà màu trắng, Lê Minh Tùng cuối cùng cũng nhìn thấy màu xanh nước biển kia, anh của lúc đó đã vui mừng khôn xiết.
“Thanh Thu…” Anh chạy nhanh đến bên cô, đưa tay ra ôm chặt lấy Trọng Thanh Thu giờ phút này đang ở trong trạng thái vô cùng rối bời.
Cơ thể mềm mại nghiêng người dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, mềm mại như nước.
“Thanh Thu, anh đến rồi, anh đưa em rời khỏi đây, được không?” Anh khẽ hỏi, chỉ tưởng là cô là vì một mình bị dẫn vào đây mà sợ hãi, cho nên, không vang lên một tiếng đến cả nói cũng không biết nói gì, nhưng lại không ngờ, chính vào lúc này, người phụ nữ mềm mại như rắn bắt đầu bám chặt lên người anh.
Anh là đàn ông, người đàn ông rất bình thường.
Chỉ cái chạm đó, liền khiến toàn thân anh bắt đầu có phản ứng, “Thanh Thu, em làm sao vậy?” Thanh Thu như vậy có chút kì lạ, anh vừa hỏi, vừa bế ngang cô lên.
Nhẹ nhàng, cái eo vừa vặn không chút dư thừa khiến anh có chút đau lòng, anh ôm cô lao như bay vào trong cánh rừng, ở phía sau, người đàn ông trong căn nhà màu trắng nhìn thấy Lê Minh Tùng ôm Thanh Thu đi, anh ta cuối cùng mới thở phào một cái, vốn vẫn lo lắng cô sẽ bị người đàn ông khác mạo phạm, nếu như là Lê Minh Tùng, anh ta thật sự chấp nhận.
Ai bảo Lê Minh Tùng là daddy của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chứ.
Anh ta chẳng thể ngăn cản sự phát triển của gia đình bọn họ, hơn nữa, anh ta bây giờ làm sao có thể mang hạnh phúc đến cho Thanh Thu.
Anh ta chẳng thể cho Thanh Thu được bất cứ điều gì.
Từ trước đến này đều muốn giao Thanh Thu cho Lê Minh Tùng, bởi vì, cái anh ta muốn không phải là sở hữu Thanh Thu, mà là muốn cô hạnh phúc.
Hạnh phúc, điều này còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Xem ra, đây chính là số phận, anh ta mới đẩy Thanh Thu ra, Lê Minh Tùng liền đến.
Dựa lên tường đau khổ đến vô vọng, cơn nghiện trong cơ thể đã khiến anh ta bắt đầu không có thời gian để suy xét đến việc khác nữa rồi.
Nhắm mắt lại, nỗi hận đối với Ngư Lạc Tuấn anh ta chẳng thể nói ra bằng lời.
Ngư Lạc Tuấn cuối cùng là khiến anh ta bị dính vào cái thứ đồ này, bây giờ, anh ta đang cai thuốc ở trong căn nhà nhỏ này, mặc dù ở trong góc có cái thứ đồ đó,thế nhưng anh ta biết, anh ta bắt buộc phải chịu đựng, không thể tiếp tục bị khuất phục, nếu không, chỉ sợ, anh ta sẽ hết thuốc chữa.
Lê Minh Tùng ôm Thanh Thu càng chạy càng đến giữa rừng, trong đêm tối, lại cộng thêm nơi này cách rất gần rất gần ngôi nhà lớn kia, mà người tuần tra đều ở ngoài sân, cho nên, trong sân trừ cái chỗ đèn đuốc cách đó không xa ra thì tất cả đều yên tĩnh.
/302
|