Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
Chương 234: Không cho hắn ta hôn
/302
|
“Được, để anh sắp xếp.”
Sau khi Thanh Thu quay trở lại phòng mình tắm rửa, sạch sẽ sảng khoái rồi đi ra ngoài thì thấy Bùi Minh Vũ đang đợi cô trước cửa, cũng không biết đã đợi bao lâu, cứ dựa vào cửa hơi trầm tư gì đó, tận cho đến khi thấy cô mới lộ nụ cười, “Bác sĩ nói rồi, Hy Điệp không có gì nghiêm trọng, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, sau khi bôi thuốc và băng bó thì Lê Minh Tùng đã đưa cô ấy đi.”
Bùi Minh Vũ nhắc đến Lê Minh Tùng cũng có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng đôi mắt anh ta từ đầu đến cuối đều không rời không khuôn mặt cô, thấy cô không trả lời anh ta liền nói tiếp: “Nếu giờ em hối hận thì anh có thể đưa em quay về.”
Cô khẽ lắc đâu, “Em và anh ta cũng đã sớm kết thúc rồi, cũng không thể quay lại nữa.” Nợ mà Lê Minh Tùng thiếu Bùi Minh Vũ thì cứ để cô trả đi, bởi vì ước nguyện ban đầu của Minh Vũ cũng là vì cô.
Chỉ ba ngày mà suýt hại cả đời Bùi Minh Vũ.
Nhìn anh lúc này, cô thật sự thấy vui mừng.
“Em đói rồi đúng không.”
“Ừm.” Thật đúng là có chút đói, nhưng lạ là Thanh Thu lúc này lại có chút nhớ đồ ăn ở Ô Khảm.
“Đi thôi, anh nấu mỳ cho em ăn.”
“Anh biết nấu mỳ?”
“Đương nhiên, chỉ là chút chuyện đơn giản, ha ha, theo anh thì em phải chịu khổ rồi.”
Cô hiểu, cô biết bọn họ phải tiết kiệm từng chút tiền một, bởi bọn họ cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền, chỉ là lần này, bọn họ không thể dính dáng gì đến thứ kia nữa.
Cô tin Bùi Minh Vũ có thể làm được.
Nhớ tới khuôn mặt ước ao của Ngư Lạc Tuấn khi nhắc đến IQ của Bùi Minh Vũ thì cô cũng không có lý do gì mà không tin Bùi Minh Vũ.
Ngồi trước bàn ăn, cô im lặng chờ đợi anh ta nấu mỳ cho mình.
Chỉ cần vui vẻ, chỉ cần phấn chấn là được.
Thừa sống thiếu chết mới rời khỏi cái chỗ quỷ quái kia, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi.
Hai bát mỳ được nấu xong, mỗi người một quả trứng ốp la, “Anh vốn cũng định đến đó, thế nhưng, chuyện kia của anh…”
Cô hiểu, cô hiểu tất cả, chợt cảm thấy đau xót, “Minh Vũ, anh ăn trứng đi, em không thích ăn.” Cô gắp trứng ốp la sang bát anh ta, anh ta thật sự đã gầy đi rất nhiều.
“Không được, em mà không ăn thì anh cũng không ăn.”
Nghe lời nói đầy vẻ trẻ con của anh ta, cô cũng không kìm được mà bật cười, “Vậy được, chúng ta cùng nhau ăn.”
Sau khi ăn xong mỳ thì cô lại cảm thấy cả người có chút kì lạ, nhưng lại không biết là vì cái gì, có lẽ là do bệnh cũ trước đây của cô tái phát chăng, thế nhưng ông lão kia đã nói bệnh máu của cô chỉ cần uống thuốc một tháng là coi như khỏi mà.
Đã lâu thế rồi, chắc không thể nào đâu.
Sau khi ăn xong mỳ, chuyện cần nói thì cũng đã nói rồi, bây giờ cô cũng nên đi nghỉ ngơi, thế nhưng lúc quay đi thì cô cứ cảm giác bản thân đã quên chuyện gì đó.
“Thanh Thu, em lại đây.” Bùi Minh Vũ đột nhiên gọi cô lại.
“Hử?” Cô quay đầu nhìn Bùi Minh Vũ, cách kính mắt vẫn có thể thấy đôi mắt sâu thẳm của anh, cô không biết anh định làm gì.
“Đưa tay cho anh.” Anh ta giơ tay về phía cô, trên khuôn mặt là một nụ cười dịu dàng.
Cô đưa tay đặt lên bàn tay anh ta, anh ta nhẹ nhàng nắm lấy rồi nhìn vân bàn tay cô, sau đó nói khẽ: “Anh có một thứ muốn tặng em.”
“Gì vậy…”
Một bàn tay khác của anh ta chậm rãi buông xuống, sau đó đặt một tờ giấy lên lòng bàn tay cô, “Đó, cho em, còn có cái này nữa.”Anh ta sờ vào trong túi xong sau đó lấy ra một cái di động kiểu nữ rất đẹp rồi đặt cùng với tờ giấy trong tay cô.
“Minh Vũ…” Vốn cô nghĩ tạm thời sẽ không có cơ hội được nghe giọng của các con, bởi vì cô đã vứt Lê Minh Tùng lại, thế nhưng không nghĩ rằng Bùi Minh Vũ đã chuẩn bị xong cho cô.
Bùi Minh Vũ đúng là đi guốc trong bụng cô mà, cô nghĩ gì anh ta cũng biết cả.
Người đàn ông này rốt cuộc yêu cô sâu đến nhường nào chứ?
Yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần cô thích thì anh ta cũng sẽ thích.
“Đi thôi, ngủ ngon.” Anh ta tiến lên một bước nhỏ rồi hôn nhẹ lại trán cô, “Ngoan, gọi điện thoại xong thì đi ngủ, ngày mai anh muốn đưa em đi gặp chủ nguồn cung cấp hàng.”
Cô gật đầu rồi sau đó xoay người trở về phòng, lúc gọi điện thoại cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì tay cô không ngừng run rẩy, cả người vô cùng phấn chấn, các con của cô, cô thật sự rất nhớ chúng.
“Xin chào ạ, ai đấy ạ?”
Giọng trẻ con non nớt biết bao, cũng thân thiết biết bao, “Quỳnh Quỳnh, là mẹ đây.”
“Mẹ, con nhớ mẹ.”
“Con cũng nhớ mẹ.”
Hai bé con trở nên vô cùng vui vẻ, rồi không ngừng nói chuyện với cô, cũng không nỡ cúp điện thoại.
Mãi lâu sau, cô mới dỗ nếu 2 đứa không đi ngủ thì sau này không được gặp mẹ nữa thì hai bé mới mới chịu tắt điện thoại để đi ngủ.
Cô nằm xuống một cách thoải mái, thế nhưng cô vẫn thấy cả người có gì đó rất lạ.
Đã ăn mỳ rồi.
Thế mà cô vẫn nhớ đồ ăn ở Ô Khảm.
Cứ quay qua quay lại nghĩ mãi cô bị làm sao vậy?
Đột nhiên, Thanh Thu ngồi bật dậy.
Ngư Lạc Tuấn, tên khốn kiếp đáng chết này đã cho cô ăn cái gì?
Trời ạ, càng nghĩ thì cô càng không dám nghĩ.
Bóng đêm nặng nề, trời cũng sắp sáng đến nơi rồi.
Thế nhưng cô lại sợ hãi nhìn thấy ánh nắng dâng lên sau hừng đông kia.
Thời gian trôi qua càng lâu, thì cô càng biết được rằng bản thân mình có chuyện rồi.
Mười ngày.
Không, có lẽ là từ cái phòng dưới lòng đất bắt đầu, hóa ra cô cũng thành kẻ nghiện rồi…
Thanh Thu cũng không ngồi im được nữa, ánh nắng đã chiếu rọi đến cuối giường, mặc dù tất cả vẫn chưa xác định hoàn toàn, thế nhưng dưới tận đáy lòng cô đã vô cùng hoảng loạn, cô biết thứ kia không thể dây vào, một khi dính vào muốn cai sẽ rất khó, biểu hiện lúc phát tác của Bùi Minh Vũ thì cô cũng đã tận mắt nhìn thấy.
Cô đi đến trước cửa sổ, vén rèm cửa ra, trong màn đêm mênh mông đã có một tia sáng hiện lên, trời thật sự sắp sáng rồi.
Cô mở cửa sổ ra, có gió thổi đến, làn gió ấm áp thổi khiến mồ hôi của cô khô cạn.
Không.
Cô thật sự không thể dính vào thứ đó.
Cô không tin.
Cô không tin.
Cô quay người thay bộ đồ ngủ ra rồi liền chạy ra khỏi phòng, tiếng bước chân cô trên những bậc cầu thang vang lên, thế nhưng Minh Vũ mệt rồi, anh ta ngủ rất say, thế nên không phát hiện ra sự khác thường của người phụ nữ phòng bên, Thanh Thu xông ra đường cái, cứ thế mà đi như bay một cách lung tung, cô bây giờ không biết phải làm gì, chỉ là cảm thấy khó chịu, chỉ muốn ăn đồ ăn ở Ô Khảm, thế nhưng cô rõ ràng không đói.
Cô chỉ muốn đi bộ để giải tỏa khát vọng trong đáy lòng, thế nhưng cái cảm giác cấp bách ấy lại ngày càng trầm trọng, ép đến nổi khiển cô không thở nổi.
Cô phải làm sao đây?
Bây giờ mà muốn tìm thứ đó thì thật ra rất đơn giản, bởi vì trong tay Bùi Minh Vũ có rất là nhiều, nhiều đến đếm cũng đếm không hết, mấy thứ đó trong tay Ngư Lạc Tuấn gần như đã giao hết cho Bùi Minh Vũ đi bán, người đàn ông kia vui vẻ được nhàn rỗi, nhưng lại hại Bùi Minh Vũ chịu khổ 3 năm.
Không được, cô không thể xin Bùi Minh Vũ thứ ấy, cô phải chịu đựng, chỉ cần chịu đựng được như Bùi Minh Vũ thì cô cũng có thể khiến thứ trong cơ thể mình không thể kêu gào, tuyệt đối không thể thành nghiện, nếu không cả đời này của cô coi như xong.
Cô còn có các con phải chăm sóc, cô không thể mặc kệ chúng.
Cô vừa chạy vừa khóc, sợ hãi tựa như một chú chim non bị giật mình muốn bay lên, mặc dù muốn bay lên bầu trời, thế nhưng cánh của cô lại yếu đuối như thế.
“Cô em, trời còn chưa sáng vội đi đâu thế?” Rất nhanh có tên côn đồ phát hiện ra cô, người phụ nữ xinh đẹp luôn dễ dàng thu hút ánh nhìn của đàn ông, mà dáng vẻ của Thanh Thu còn vô cùng đặc biệt, cô đi chân trần mà đi trên đường tựa như một du hồn, mái tóc dài thướt tha trên lưng, đen nhánh óng mượt, xinh đẹp đến độ khiến tên du côn kia chảy cả nước miếng.
Thanh Thu lại như thể chẳng nghe thấy mà cứ cúi đầu đi về phía trước một cách vô định.
Tên du côn hưng phấn nhảy nhót đến trước mặt Thanh Thu, cô không chú ý mà suýt chút nữa là đá vao vào người kẻ đó, thế là cô vội dừng lại, sau đó định đi vòng qua tên này, bây giờ tâm trạng cô rất rối loạn thế nên giờ cô không muốn để ý đến bất cứ ai cả, cái thứ đồ kia đã khiến lòng cô rới như tơ vò, chẳng thể gỡ nổi rồi.
Nhưng đột nhiên cánh tay cô bị tên kia nắm chặt, “Ôi, trốn gì chứ, có phải cô em tính đi gặp người yêu không, nếu mà phải thì không bằng chọn anh đây, anh nhất định sẽ cho em sung sướng cực kì, có được không?”
Thanh Thu mắt điếc tai ngơ, trong đầu cô lúc này chỉ có thứ kia, cô có khả năng mắc nghiện, thân thể cô hơi run rẩy, lúc này cô vô cùng khát vọng được ăn thứ đó.
Tên kia tiếp tục dùng sức kéo Thanh Thu, khiến cô không tự chủ được mà ngã nhào vào người hắn, thế là mùi rượu đột nhiên xộc vào mà còn cả sức trên tay cũng khiến cô hơi tỉnh táo lại.
Cô mờ mịt ngước đầu lên nhìn, khuôn mặt xa lạ trước mặt cũng khiến cô dần hiểu ra rằng có một tên đàn ông đang quấy nhiễu cô, “Buông tay.” Cô hét lên, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
“Người đẹp, đi với anh thôi nào, anh đảm bảo cho em sướng, cho em sau này không lo ăn không lo mặc, đi theo anh thì sung sướng cả đời.”
Cảm giác ghê tởm ùa đến, thế là cô giơ tay bất ngờ tát tên kia một phát.
Tiếng tát vang dội đó khiến tên đàn ông giận, “Ối trời, có gai cơ đấy, anh chính là thích những người như cô em đấy, haha, xem ra sáng nay anh nhặt được hàng ngon rồi.” Kẻ đó xông về phía cô rồi cười xấu xa, xem ra nhất định ép cô đi cùng.
Thanh Thu giãy dụa muốn tránh khỏi, cơ thể cô hơi né qua, rồi do hai lực tác động mà khiến cả hai cùng ngã xuống đất, “Ầm”, đầu cô đập vào một tảng đá, có chút đau, nhưng cô lại như không có cảm giác gì mà muốn đứng lên.
Miếng ăn đến miệng rồi ai lại để nó rơi mất, tên đàn ông không hề buông tay mà dùng sức kéo, khiến Thanh Thu không thể không ngã về phía hắn ta.
Một cô em thật đẹp, nhất là đôi mắt đau thương kia, khiến người ta chỉ muôn yêu thương cô, hôn cô, muốn cô, tên đàn ông nghĩ đến cảnh cô nằm dưới người mình thì không tự chủ mà cúi đầu xuống muốn nếm thử vẻ đẹp dịu dàng của cô.
Thanh Thu cật lực giãy dụa, nhưng đôi môi kia vẫn cách cô ngày càng gần, thế nhưng cánh tay cô đặt trước ngực hắn ta không có tác dụng gì, tên kia cũng không thèm để ý đến việc cô giãy dụa.
A, không, không thể để hắn ta hôn cô.
Thế là trong chớp mắt, cô không thèm nghĩ ngợi mà cầm lấy hón đá nhỏ bên cạnh, sau đó dùng sức đập vào đầu kẻ đang định hôn cô kia, “Bộp”, hòn đá đập lên đầu tên đó, hắn ta hơi choáng váng, rồi không tin nổi mà trợn tròn mắt, “Cô…”
Sau khi Thanh Thu quay trở lại phòng mình tắm rửa, sạch sẽ sảng khoái rồi đi ra ngoài thì thấy Bùi Minh Vũ đang đợi cô trước cửa, cũng không biết đã đợi bao lâu, cứ dựa vào cửa hơi trầm tư gì đó, tận cho đến khi thấy cô mới lộ nụ cười, “Bác sĩ nói rồi, Hy Điệp không có gì nghiêm trọng, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, sau khi bôi thuốc và băng bó thì Lê Minh Tùng đã đưa cô ấy đi.”
Bùi Minh Vũ nhắc đến Lê Minh Tùng cũng có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng đôi mắt anh ta từ đầu đến cuối đều không rời không khuôn mặt cô, thấy cô không trả lời anh ta liền nói tiếp: “Nếu giờ em hối hận thì anh có thể đưa em quay về.”
Cô khẽ lắc đâu, “Em và anh ta cũng đã sớm kết thúc rồi, cũng không thể quay lại nữa.” Nợ mà Lê Minh Tùng thiếu Bùi Minh Vũ thì cứ để cô trả đi, bởi vì ước nguyện ban đầu của Minh Vũ cũng là vì cô.
Chỉ ba ngày mà suýt hại cả đời Bùi Minh Vũ.
Nhìn anh lúc này, cô thật sự thấy vui mừng.
“Em đói rồi đúng không.”
“Ừm.” Thật đúng là có chút đói, nhưng lạ là Thanh Thu lúc này lại có chút nhớ đồ ăn ở Ô Khảm.
“Đi thôi, anh nấu mỳ cho em ăn.”
“Anh biết nấu mỳ?”
“Đương nhiên, chỉ là chút chuyện đơn giản, ha ha, theo anh thì em phải chịu khổ rồi.”
Cô hiểu, cô biết bọn họ phải tiết kiệm từng chút tiền một, bởi bọn họ cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền, chỉ là lần này, bọn họ không thể dính dáng gì đến thứ kia nữa.
Cô tin Bùi Minh Vũ có thể làm được.
Nhớ tới khuôn mặt ước ao của Ngư Lạc Tuấn khi nhắc đến IQ của Bùi Minh Vũ thì cô cũng không có lý do gì mà không tin Bùi Minh Vũ.
Ngồi trước bàn ăn, cô im lặng chờ đợi anh ta nấu mỳ cho mình.
Chỉ cần vui vẻ, chỉ cần phấn chấn là được.
Thừa sống thiếu chết mới rời khỏi cái chỗ quỷ quái kia, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi.
Hai bát mỳ được nấu xong, mỗi người một quả trứng ốp la, “Anh vốn cũng định đến đó, thế nhưng, chuyện kia của anh…”
Cô hiểu, cô hiểu tất cả, chợt cảm thấy đau xót, “Minh Vũ, anh ăn trứng đi, em không thích ăn.” Cô gắp trứng ốp la sang bát anh ta, anh ta thật sự đã gầy đi rất nhiều.
“Không được, em mà không ăn thì anh cũng không ăn.”
Nghe lời nói đầy vẻ trẻ con của anh ta, cô cũng không kìm được mà bật cười, “Vậy được, chúng ta cùng nhau ăn.”
Sau khi ăn xong mỳ thì cô lại cảm thấy cả người có chút kì lạ, nhưng lại không biết là vì cái gì, có lẽ là do bệnh cũ trước đây của cô tái phát chăng, thế nhưng ông lão kia đã nói bệnh máu của cô chỉ cần uống thuốc một tháng là coi như khỏi mà.
Đã lâu thế rồi, chắc không thể nào đâu.
Sau khi ăn xong mỳ, chuyện cần nói thì cũng đã nói rồi, bây giờ cô cũng nên đi nghỉ ngơi, thế nhưng lúc quay đi thì cô cứ cảm giác bản thân đã quên chuyện gì đó.
“Thanh Thu, em lại đây.” Bùi Minh Vũ đột nhiên gọi cô lại.
“Hử?” Cô quay đầu nhìn Bùi Minh Vũ, cách kính mắt vẫn có thể thấy đôi mắt sâu thẳm của anh, cô không biết anh định làm gì.
“Đưa tay cho anh.” Anh ta giơ tay về phía cô, trên khuôn mặt là một nụ cười dịu dàng.
Cô đưa tay đặt lên bàn tay anh ta, anh ta nhẹ nhàng nắm lấy rồi nhìn vân bàn tay cô, sau đó nói khẽ: “Anh có một thứ muốn tặng em.”
“Gì vậy…”
Một bàn tay khác của anh ta chậm rãi buông xuống, sau đó đặt một tờ giấy lên lòng bàn tay cô, “Đó, cho em, còn có cái này nữa.”Anh ta sờ vào trong túi xong sau đó lấy ra một cái di động kiểu nữ rất đẹp rồi đặt cùng với tờ giấy trong tay cô.
“Minh Vũ…” Vốn cô nghĩ tạm thời sẽ không có cơ hội được nghe giọng của các con, bởi vì cô đã vứt Lê Minh Tùng lại, thế nhưng không nghĩ rằng Bùi Minh Vũ đã chuẩn bị xong cho cô.
Bùi Minh Vũ đúng là đi guốc trong bụng cô mà, cô nghĩ gì anh ta cũng biết cả.
Người đàn ông này rốt cuộc yêu cô sâu đến nhường nào chứ?
Yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần cô thích thì anh ta cũng sẽ thích.
“Đi thôi, ngủ ngon.” Anh ta tiến lên một bước nhỏ rồi hôn nhẹ lại trán cô, “Ngoan, gọi điện thoại xong thì đi ngủ, ngày mai anh muốn đưa em đi gặp chủ nguồn cung cấp hàng.”
Cô gật đầu rồi sau đó xoay người trở về phòng, lúc gọi điện thoại cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì tay cô không ngừng run rẩy, cả người vô cùng phấn chấn, các con của cô, cô thật sự rất nhớ chúng.
“Xin chào ạ, ai đấy ạ?”
Giọng trẻ con non nớt biết bao, cũng thân thiết biết bao, “Quỳnh Quỳnh, là mẹ đây.”
“Mẹ, con nhớ mẹ.”
“Con cũng nhớ mẹ.”
Hai bé con trở nên vô cùng vui vẻ, rồi không ngừng nói chuyện với cô, cũng không nỡ cúp điện thoại.
Mãi lâu sau, cô mới dỗ nếu 2 đứa không đi ngủ thì sau này không được gặp mẹ nữa thì hai bé mới mới chịu tắt điện thoại để đi ngủ.
Cô nằm xuống một cách thoải mái, thế nhưng cô vẫn thấy cả người có gì đó rất lạ.
Đã ăn mỳ rồi.
Thế mà cô vẫn nhớ đồ ăn ở Ô Khảm.
Cứ quay qua quay lại nghĩ mãi cô bị làm sao vậy?
Đột nhiên, Thanh Thu ngồi bật dậy.
Ngư Lạc Tuấn, tên khốn kiếp đáng chết này đã cho cô ăn cái gì?
Trời ạ, càng nghĩ thì cô càng không dám nghĩ.
Bóng đêm nặng nề, trời cũng sắp sáng đến nơi rồi.
Thế nhưng cô lại sợ hãi nhìn thấy ánh nắng dâng lên sau hừng đông kia.
Thời gian trôi qua càng lâu, thì cô càng biết được rằng bản thân mình có chuyện rồi.
Mười ngày.
Không, có lẽ là từ cái phòng dưới lòng đất bắt đầu, hóa ra cô cũng thành kẻ nghiện rồi…
Thanh Thu cũng không ngồi im được nữa, ánh nắng đã chiếu rọi đến cuối giường, mặc dù tất cả vẫn chưa xác định hoàn toàn, thế nhưng dưới tận đáy lòng cô đã vô cùng hoảng loạn, cô biết thứ kia không thể dây vào, một khi dính vào muốn cai sẽ rất khó, biểu hiện lúc phát tác của Bùi Minh Vũ thì cô cũng đã tận mắt nhìn thấy.
Cô đi đến trước cửa sổ, vén rèm cửa ra, trong màn đêm mênh mông đã có một tia sáng hiện lên, trời thật sự sắp sáng rồi.
Cô mở cửa sổ ra, có gió thổi đến, làn gió ấm áp thổi khiến mồ hôi của cô khô cạn.
Không.
Cô thật sự không thể dính vào thứ đó.
Cô không tin.
Cô không tin.
Cô quay người thay bộ đồ ngủ ra rồi liền chạy ra khỏi phòng, tiếng bước chân cô trên những bậc cầu thang vang lên, thế nhưng Minh Vũ mệt rồi, anh ta ngủ rất say, thế nên không phát hiện ra sự khác thường của người phụ nữ phòng bên, Thanh Thu xông ra đường cái, cứ thế mà đi như bay một cách lung tung, cô bây giờ không biết phải làm gì, chỉ là cảm thấy khó chịu, chỉ muốn ăn đồ ăn ở Ô Khảm, thế nhưng cô rõ ràng không đói.
Cô chỉ muốn đi bộ để giải tỏa khát vọng trong đáy lòng, thế nhưng cái cảm giác cấp bách ấy lại ngày càng trầm trọng, ép đến nổi khiển cô không thở nổi.
Cô phải làm sao đây?
Bây giờ mà muốn tìm thứ đó thì thật ra rất đơn giản, bởi vì trong tay Bùi Minh Vũ có rất là nhiều, nhiều đến đếm cũng đếm không hết, mấy thứ đó trong tay Ngư Lạc Tuấn gần như đã giao hết cho Bùi Minh Vũ đi bán, người đàn ông kia vui vẻ được nhàn rỗi, nhưng lại hại Bùi Minh Vũ chịu khổ 3 năm.
Không được, cô không thể xin Bùi Minh Vũ thứ ấy, cô phải chịu đựng, chỉ cần chịu đựng được như Bùi Minh Vũ thì cô cũng có thể khiến thứ trong cơ thể mình không thể kêu gào, tuyệt đối không thể thành nghiện, nếu không cả đời này của cô coi như xong.
Cô còn có các con phải chăm sóc, cô không thể mặc kệ chúng.
Cô vừa chạy vừa khóc, sợ hãi tựa như một chú chim non bị giật mình muốn bay lên, mặc dù muốn bay lên bầu trời, thế nhưng cánh của cô lại yếu đuối như thế.
“Cô em, trời còn chưa sáng vội đi đâu thế?” Rất nhanh có tên côn đồ phát hiện ra cô, người phụ nữ xinh đẹp luôn dễ dàng thu hút ánh nhìn của đàn ông, mà dáng vẻ của Thanh Thu còn vô cùng đặc biệt, cô đi chân trần mà đi trên đường tựa như một du hồn, mái tóc dài thướt tha trên lưng, đen nhánh óng mượt, xinh đẹp đến độ khiến tên du côn kia chảy cả nước miếng.
Thanh Thu lại như thể chẳng nghe thấy mà cứ cúi đầu đi về phía trước một cách vô định.
Tên du côn hưng phấn nhảy nhót đến trước mặt Thanh Thu, cô không chú ý mà suýt chút nữa là đá vao vào người kẻ đó, thế là cô vội dừng lại, sau đó định đi vòng qua tên này, bây giờ tâm trạng cô rất rối loạn thế nên giờ cô không muốn để ý đến bất cứ ai cả, cái thứ đồ kia đã khiến lòng cô rới như tơ vò, chẳng thể gỡ nổi rồi.
Nhưng đột nhiên cánh tay cô bị tên kia nắm chặt, “Ôi, trốn gì chứ, có phải cô em tính đi gặp người yêu không, nếu mà phải thì không bằng chọn anh đây, anh nhất định sẽ cho em sung sướng cực kì, có được không?”
Thanh Thu mắt điếc tai ngơ, trong đầu cô lúc này chỉ có thứ kia, cô có khả năng mắc nghiện, thân thể cô hơi run rẩy, lúc này cô vô cùng khát vọng được ăn thứ đó.
Tên kia tiếp tục dùng sức kéo Thanh Thu, khiến cô không tự chủ được mà ngã nhào vào người hắn, thế là mùi rượu đột nhiên xộc vào mà còn cả sức trên tay cũng khiến cô hơi tỉnh táo lại.
Cô mờ mịt ngước đầu lên nhìn, khuôn mặt xa lạ trước mặt cũng khiến cô dần hiểu ra rằng có một tên đàn ông đang quấy nhiễu cô, “Buông tay.” Cô hét lên, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
“Người đẹp, đi với anh thôi nào, anh đảm bảo cho em sướng, cho em sau này không lo ăn không lo mặc, đi theo anh thì sung sướng cả đời.”
Cảm giác ghê tởm ùa đến, thế là cô giơ tay bất ngờ tát tên kia một phát.
Tiếng tát vang dội đó khiến tên đàn ông giận, “Ối trời, có gai cơ đấy, anh chính là thích những người như cô em đấy, haha, xem ra sáng nay anh nhặt được hàng ngon rồi.” Kẻ đó xông về phía cô rồi cười xấu xa, xem ra nhất định ép cô đi cùng.
Thanh Thu giãy dụa muốn tránh khỏi, cơ thể cô hơi né qua, rồi do hai lực tác động mà khiến cả hai cùng ngã xuống đất, “Ầm”, đầu cô đập vào một tảng đá, có chút đau, nhưng cô lại như không có cảm giác gì mà muốn đứng lên.
Miếng ăn đến miệng rồi ai lại để nó rơi mất, tên đàn ông không hề buông tay mà dùng sức kéo, khiến Thanh Thu không thể không ngã về phía hắn ta.
Một cô em thật đẹp, nhất là đôi mắt đau thương kia, khiến người ta chỉ muôn yêu thương cô, hôn cô, muốn cô, tên đàn ông nghĩ đến cảnh cô nằm dưới người mình thì không tự chủ mà cúi đầu xuống muốn nếm thử vẻ đẹp dịu dàng của cô.
Thanh Thu cật lực giãy dụa, nhưng đôi môi kia vẫn cách cô ngày càng gần, thế nhưng cánh tay cô đặt trước ngực hắn ta không có tác dụng gì, tên kia cũng không thèm để ý đến việc cô giãy dụa.
A, không, không thể để hắn ta hôn cô.
Thế là trong chớp mắt, cô không thèm nghĩ ngợi mà cầm lấy hón đá nhỏ bên cạnh, sau đó dùng sức đập vào đầu kẻ đang định hôn cô kia, “Bộp”, hòn đá đập lên đầu tên đó, hắn ta hơi choáng váng, rồi không tin nổi mà trợn tròn mắt, “Cô…”
/302
|