Nhìn không nổi sắc mặt trắng bệch của cô, đôi mắt đỏ au của cô, cũng không chịu đựng được bờ vai gầy gò của cô đang không ngừng run lên, cô thực sự cần được nghỉ ngơi, còn anh sẽ buông tha cho cô lần này, nghĩ đến những việc lúc chiều, đáy lòng Lê Minh Tùng không khỏi cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng đối với Bùi Minh Vũ, anh lại không hối hận một chút nào khi làm việc đó.
"Cái này..." Cảnh sát trưởng lần đầu tiên gặp phải sự việc như thế này, bị cạo lại còn nói thay cho người tố cáo, đây quả thật là nằm ngoài dự liệu của họ.
"Cô ấy nói cái gì tôi đều nhận hết, còn nữa, mỗi câu nói mà cô ấy vừa nói tôi đều ghi âm rồi, cái này giao cho các anh, tôi nghĩ, như vậy các anh có lẽ có thể tha cho cô ấy rồi chứ." Lê Minh Tùng giơ chiếc điện thoại trong tay lên, điềm tĩnh, ung dung như thể anh căn bản không phải là bị cáo mà là người đi đường tường thuật lại sự việc.
"Cô Trọng, cô có ý kiến gì không?" Cảnh sát thực sự không biết nói gì rồi, có điều nhìn thấy Lê Minh Tùng ngoài việc đi theo cô gái này ra thì cũng không làm gì cả nên cũng ngầm đoán ra được mối quan hệ giữa hai người này, có lẽ là đôi tình nhân chăng, cãi nhau một hai câu, nên người con trai mới luôn đi theo người con gái.
Thực ra, điều này thực sự cũng không tính là gì, không đủ để lập án, một việc nhỏ thôi.
"Không có, các anh có thể đem anh ta đi đi, xin giáo dục anh ta sau này đừng đến làm phiền tôi nữa." Thanh Thu cũng không nhìn Lê Minh Tùng lấy một cái, bóng dáng quyết đoán rời đi ấy khiến Lê Minh Tùng sững sờ nhìn theo, rốt cuộc tại sao cô lại ghét mình đến vậy? "Anh Lê, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến." Cảnh sát không nể nang bắt đầu thúc giục. Lê Minh Tùng đóng cửa xe lại, đi theo cảnh sát lên ngồi xe cảnh sát, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, vang vào tai Thanh Thu, cô cuối cùng cũng đuổi được anh, thế nhưng, đôi chân dường như lại như trúng phải thuốc mê xông ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ, chiếc xe cảnh sát đã đi qua góc phố, cô nhìn chằm chằm, trong mắt ngấn lệ, có chút hồ đồ, cô càng lúc càng không hiểu anh, nhưng cô đối xử với anh như vậy, liệu có đúng không?
Lúc đi qua hành lang, cô cứ đứng đó nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như anh vẫn đang trong tầm mắt của cô vậy.
"Thanh Thu, đi ngủ đi." Không biết từ lúc nào, Bùi Minh Vũ đã ở ngay sau cô, giọng nói dịu dàng của đàn ông truyền đến, tâm trạng của Bùi Minh Vũ đang rối bời, Thanh Thu đúng đây có nghĩa là trong trái tim cô chắc hẳn vẫn còn Lê Minh Tùng, thế nhưng cô lại chọn con đường quay về.
Còn nữa, sắc mặc trươc lúc cô lên nhà ban nãy cũng không tệ như vậy, nhưng lúc cô xuống nhà thì hoàn toàn thay đổi bộ dạng, vì lo lắng, anh ta rất muốn hỏi cô vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời đến được miệng rồi nhưng lại không tài nào nói ra được, trái tim phụ nữ anh ta không hiểu một chút nào.
"Minh Vũ, em xin lỗi." Cô không dám quay đầu lại, mọi thứ xảy ra ban ngày lúc này đây rành rành trước mắt, cô thậm chí còn tưởng tương ra sự đau khổ của Bùi Minh Vũ khi nghe thấy những lời này của cô, cho nên anh ta mới uống rượu.
Cơ thể cô đang run rẩy, run đến mức khiến anh ta đau lòng, vô thức bước đến phía sau cô, Bùi Minh Vũ nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, một cảm giác đau khổ mà không nói ta được tràn đầy trái tim, anh ta cảm thấy bản thân anh ta đã thực sự yêu cô tha thiết, cho dù cô có như thế nào, anh ta vẫn yêu cô, hơn nữa, điều không muốn nhất chính là cô đau khổ, "đều qua rồi."
Chỉ ba chữ thôi, thì qua loa biến mọi chuyện trở thành quá khứ, nhưng anh ta lại không biết, Thanh Thu vẫn luôn không dám nhìn vào mắt anh.
"Minh Vũ, đừng tìm Hy Điệp, có được không?" Cô nhớ lại bộ dạng lúc Hy Điệp nhắc đền Ngư Lạc Tuấn, Hy Điệp hận Ngư Lạc Tuấn, Hy Điệp càng vô tội, ma tuý của bản thân thì để bản thân tự hoá giải đi, thực sự không muốn kéo Hy Điệp vào nữa.
"Ừm." Bản thân anh ta đã đang thử ma tuý, đến lúc đó lấy anh ta ra làm thí nghiệm là được rồi, thành phần kiểm tra được đã cơ bản xác định được, Ngư Lạc Tuấn đúng là cao thủ trong lĩnh vực này, điều này anh không thể không thừa nhận, có điều, chỉ là cho là có người bào chế thuốc, thì chắc chắn sẽ có cách.
Giọng nói của anh vô cùng nhẹ, bàn tay ôm lấy eo cô không mạnh không nhẹ, lại vừa khéo khoá cô lại trước người anh ta.
"Minh Vũ, ngày mai giúp em tìm một bệnh viện nha." Chuyện có thai cô không định giấu Bùi Minh Vũ, có rất nhiều chuyện, một mình mình không gánh vác được, thật sự sẽ bị ép đến điên, thêm một người thì chí ít có thể giúp cô gánh vác một phần đau khổ, nhớ lại ngày trước, lúc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ra đời cũng chính là anh ta ở bên cạnh cô, bây giờ, lại không ngờ đứa trẻ mà cô phá bỏ cũng muốn anh ta ở bên, cô đột nhiên phát hiện bản thân mình bây giờ đã trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, cô không còn là Trọng Thanh Thu của trước đây nữa.
Nụ cười thiên sứ đã khiến trái tim cô căng như dây cung, lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng. "Em sao vậy?" Bùi Minh Vũ vừa nghe đến bệnh viện liền hoảng hốt, bàn tay ôm lấy eo cô thả lỏng ra, anh ta xoay người cô lại nhìn vào mắt cô, "mau nói cho anh biết, tại sao phải đi bệnh viện?" Nếu không phải bệnh nặng, Thanh Thu sẽ không đi bệnh viện đâu, bởi vì trong lúc tiêm, đi bệnh viện thực sự rất không an toàn, rất dễ bị người khác phát hiện.
Thanh Thu cụp mí mắt xuống, Bùi Minh Vũ đang nhìn cô, nhưng cô lại không dám nhìn anh ta, cô cắt môi, lúc lâu sau mới nói trong yên lặng: "em có thai rồi."
"Biết từ bao giờ?" Trái tim của Bùi Minh Vũ trong chớp mắt như pháo nổ, đã vỡ ra thành từng mảnh.
"Ban nãy."
Chả trách sắc mặt lúc xuống nhà vừa nãy của cô lại không tốt, tái nhợt như vậy, hoá ra là vì cái này.
Nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, "đừng sợ, anh đi tìm bệnh viện và bác sĩ, sáng sớm ngày mai anh đưa em đi, tin vào anh, rất nhanh sẽ qua thôi." Thanh Thu lần này chọn phá thai là đúng, con gái hút ma tuý thì tốt nhất đừng mang bầu sinh con, bằng không, đứa trẻ được sinh ra sẽ có vấn đề.
"Minh Vũ..." Cô cay mũi, trong lòng đã chua xót nói không lên lời nữa rồi. Tại sao lần nào cũng đều là Lê Minh Tùng gây rắc rối cho cô, mà người cùng cô đi giải quyết rắc rối đều là Bùi Minh Vũ? Bàn tay ấn đặt lên vai cô vỗ nhẹ, "được rồi, đi ngủ thôi, giữ tinh thần tốt, ngày mai mới có thể đi phẫu thuật, bằng không, bác sĩ sẽ không phẫu thuật cho người tinh thần không đủ đâu.” "Ừm." Dù có sợ hơn nữa đi chăng nữa thì cô cũng bắt buộc phải đi, kéo dài thêm một ngày là kiêu hãnh một ngày, sống thêm một ngày là khiến cô càng không nỡ hơn, thế nhưng, phá bỏ đứa trẻ là lựa chọn duy nhất của cô.
Thanh Thu đã tỉnh từ lâu rồi, cô căn bản không ngủ được ngon giấc, cả một đêm đều gặp mơ, trong mơ đều đẫm máu, cô phải tự tay giết chết đứa con của cô, cảnh tượng đầy máu ấy rây đầy trong giấc mơ, làm cô tỉnh lại từ lâu rồi, bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, là một ngày trong xanh, cô từ từ ngồi dậy, đưa tay lên sờ bụng, nếu như không bị Ngư Lạc Tuấn hãm hại, thì cô nhất định sẽ giữ đứa trẻ này lại, cô rất thích trẻ con.
Vệ sinh cá nhân xong, cô chỉ muốn nhanh chóng đi giải quyết nỗi khổ của cô thôi, xảy ra chuyện này, đen đủi nhất chính là phụ nư, có lỗi một lần, lại làm hại sức khoẻ một lần.
Đẩy cửa vào, trên gương mặt cô đang che giấu nỗi buồn, còn có cả một chút sợ hãi, cô sợ phá thai.
Đang bước ra khỏi phòng thì phòng đối diện cũng có một cô gái đi ra, nhìn cô gái ấy, Thanh Thu ngây người ta, cô gái đó rất quen, hoá ra là cô gái ở trong phòng cô, "cô là..."
"Chào cô, tôi là Bùi Linh Linh." Bùi Linh Linh bước lại gần thêm bước cười đau khổ giơ tay ra, thấy cô không đáp lại, Bùi Linh Linh lại nói: "cô tên là Thanh Thu à?"
Thanh Thu ngẩn ra, cô chưa từng nói cho cô gái này tên của mình mà.
Thấy cô ngạc nhiên, Bùi Linh Linh cười, "ha ha, tôi đoán thôi, vì tối qua, Bùi Minh Vũ cứ luôn nắm lấy tay tôi gọi tôi là Thanh Thu, cô lại giống tôi đến vậy, cộng thêm bây giờ cô lại đi ra từ phòng anh ấy, thế nên tôi nghĩ cô nhất định là Thanh Thu, anh ấy nhầm tôi thành cô." Câu nói "bây giờ cô lại đi ra từ phòng anh ấy" khiến Thanh Thu đỏ mặt, "Minh Vũ nói phòng tôi có người rồi, tôi còn tưởng là đàn ông cơ, nếu biết là cô, thì tối qua tôi đã về phòng ngủ trên cùng một chiếc giường với cô, cũng đỡ phải khiến Minh Vũ ngủ ở phòng khách." Không biết tại sao nhìn biểu cảm của Bùi Linh Linh, cô lại giải thích không một chút do dự, không muốn bị Bùi Linh Linh hiểu nhầm. "Thật ngại quá, tối qua tôi cũng không biết sao lại ngủ thiếp đi, Minh Vũ anh ấy uống nhiều quá, nhìn trông rất đau khổ, rất khổ sở, anh ấy còn đập đầu vào tường nữa, tôi nhìn thấy liền sợ chết khiếp, liền chạy đến ôm anh ấy không cho anh ấy đập đầu vào tường, sau đó anh đấy đúng thật là không đập đầu nữa, còn tôi cũng ngủ thiếp đi luôn, có thể là do hai hôm nay đều đi tàu hoả, trên xe không ngủ được nên tối qua mới buồn ngủ đến thế. Thanh Thu nhớ lại trong nhà hàng Bùi Linh Linh gọi Lê Minh Tùng "anh Tùng ", điều đó khiến cô buộc phải phòng bị, "cô và Lê Minh Tùng có quan hệ gì?" "Hàng xóm thôi, còn là..." Bùi Linh Linh cúi đầu xuống, ngượng ngùng nhìn mũi giày mình. Quả nhiên là quen biết, Thanh Thu lập tức cảnh giác, ngộ nhỡ Bùi Linh Linh này là nội ứng mà Lê Minh Tùng phái đến thì phiền phức rồi. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Thanh Thu, Bùi Linh Linh nói tiếp: "nhưng đó là chuyện lúc tôi còn nhỏ, cũng là chuyện giữa người lớn, bây giờ kết hôn đều phải tự do, hôn nhân đặt đâu ngồi đấy cũng không có giá trị phát luật. Thanh Thu cuối cùng nghe hiểu cô ấy muốn nói cái gì, cô cười, "cô với Lê Minh Tùng đính hôn lúc nhỏ?" Bùi Linh Linh ngượng ngùng gật đầu, nhớ lại khung cảnh hôm qua Lê Minh Tùng bế Thanh Thu trong nhà hàng, không biết tại sao, cô lại đột nhiên cảm thấy thoải mái, nếu như người đàn ông đó đến nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, vậy thì hà tất gì cô phải buộc mình vào người Lê Minh Tùng, hạnh phúc thuộc về bản thân mình, cô không muốn gượng ép, " đúng rồi, thực ra tôi cảm thấy cô càng giống chị Phương Thu hơn." "Cô quen Phương Thu?" Thanh Thu ngạc nhiên. "Đúng vậy, Phương Thu là con gái dì tôi." Bùi Linh Linh không hề đề phòng chút nào, Thanh Thu hỏi gì thì cô trả lời cái đó. "Vậy Phương Mẫn thì sao?" Nhắc đến Phương Thu, Thanh Thu sực nhớ đến Phương Mẫn, nghĩ đến những việc Phương Mẫn làm với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô thực sự không thích Phương Mẫn. "Phương Mẫn á, con bé là con gái của người tình của chồng dì đẻ ra, cho nên, nó không giống tôi chút nào."
Bùi Linh Linh nói vậy, Thanh Thu mới biết Phương Thu và Phương Mẫn chẳng qua chỉ là chị em cùng cha khác mẹ, chả trách Phương Mẫn lại không từ mọi thứ để có được Lê Minh Tùng, thực ra, cô ta căn bản không kiêng dè người chị đó của cô ta.
Nhưng đối với Bùi Minh Vũ, anh lại không hối hận một chút nào khi làm việc đó.
"Cái này..." Cảnh sát trưởng lần đầu tiên gặp phải sự việc như thế này, bị cạo lại còn nói thay cho người tố cáo, đây quả thật là nằm ngoài dự liệu của họ.
"Cô ấy nói cái gì tôi đều nhận hết, còn nữa, mỗi câu nói mà cô ấy vừa nói tôi đều ghi âm rồi, cái này giao cho các anh, tôi nghĩ, như vậy các anh có lẽ có thể tha cho cô ấy rồi chứ." Lê Minh Tùng giơ chiếc điện thoại trong tay lên, điềm tĩnh, ung dung như thể anh căn bản không phải là bị cáo mà là người đi đường tường thuật lại sự việc.
"Cô Trọng, cô có ý kiến gì không?" Cảnh sát thực sự không biết nói gì rồi, có điều nhìn thấy Lê Minh Tùng ngoài việc đi theo cô gái này ra thì cũng không làm gì cả nên cũng ngầm đoán ra được mối quan hệ giữa hai người này, có lẽ là đôi tình nhân chăng, cãi nhau một hai câu, nên người con trai mới luôn đi theo người con gái.
Thực ra, điều này thực sự cũng không tính là gì, không đủ để lập án, một việc nhỏ thôi.
"Không có, các anh có thể đem anh ta đi đi, xin giáo dục anh ta sau này đừng đến làm phiền tôi nữa." Thanh Thu cũng không nhìn Lê Minh Tùng lấy một cái, bóng dáng quyết đoán rời đi ấy khiến Lê Minh Tùng sững sờ nhìn theo, rốt cuộc tại sao cô lại ghét mình đến vậy? "Anh Lê, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến." Cảnh sát không nể nang bắt đầu thúc giục. Lê Minh Tùng đóng cửa xe lại, đi theo cảnh sát lên ngồi xe cảnh sát, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, vang vào tai Thanh Thu, cô cuối cùng cũng đuổi được anh, thế nhưng, đôi chân dường như lại như trúng phải thuốc mê xông ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ, chiếc xe cảnh sát đã đi qua góc phố, cô nhìn chằm chằm, trong mắt ngấn lệ, có chút hồ đồ, cô càng lúc càng không hiểu anh, nhưng cô đối xử với anh như vậy, liệu có đúng không?
Lúc đi qua hành lang, cô cứ đứng đó nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như anh vẫn đang trong tầm mắt của cô vậy.
"Thanh Thu, đi ngủ đi." Không biết từ lúc nào, Bùi Minh Vũ đã ở ngay sau cô, giọng nói dịu dàng của đàn ông truyền đến, tâm trạng của Bùi Minh Vũ đang rối bời, Thanh Thu đúng đây có nghĩa là trong trái tim cô chắc hẳn vẫn còn Lê Minh Tùng, thế nhưng cô lại chọn con đường quay về.
Còn nữa, sắc mặc trươc lúc cô lên nhà ban nãy cũng không tệ như vậy, nhưng lúc cô xuống nhà thì hoàn toàn thay đổi bộ dạng, vì lo lắng, anh ta rất muốn hỏi cô vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời đến được miệng rồi nhưng lại không tài nào nói ra được, trái tim phụ nữ anh ta không hiểu một chút nào.
"Minh Vũ, em xin lỗi." Cô không dám quay đầu lại, mọi thứ xảy ra ban ngày lúc này đây rành rành trước mắt, cô thậm chí còn tưởng tương ra sự đau khổ của Bùi Minh Vũ khi nghe thấy những lời này của cô, cho nên anh ta mới uống rượu.
Cơ thể cô đang run rẩy, run đến mức khiến anh ta đau lòng, vô thức bước đến phía sau cô, Bùi Minh Vũ nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, một cảm giác đau khổ mà không nói ta được tràn đầy trái tim, anh ta cảm thấy bản thân anh ta đã thực sự yêu cô tha thiết, cho dù cô có như thế nào, anh ta vẫn yêu cô, hơn nữa, điều không muốn nhất chính là cô đau khổ, "đều qua rồi."
Chỉ ba chữ thôi, thì qua loa biến mọi chuyện trở thành quá khứ, nhưng anh ta lại không biết, Thanh Thu vẫn luôn không dám nhìn vào mắt anh.
"Minh Vũ, đừng tìm Hy Điệp, có được không?" Cô nhớ lại bộ dạng lúc Hy Điệp nhắc đền Ngư Lạc Tuấn, Hy Điệp hận Ngư Lạc Tuấn, Hy Điệp càng vô tội, ma tuý của bản thân thì để bản thân tự hoá giải đi, thực sự không muốn kéo Hy Điệp vào nữa.
"Ừm." Bản thân anh ta đã đang thử ma tuý, đến lúc đó lấy anh ta ra làm thí nghiệm là được rồi, thành phần kiểm tra được đã cơ bản xác định được, Ngư Lạc Tuấn đúng là cao thủ trong lĩnh vực này, điều này anh không thể không thừa nhận, có điều, chỉ là cho là có người bào chế thuốc, thì chắc chắn sẽ có cách.
Giọng nói của anh vô cùng nhẹ, bàn tay ôm lấy eo cô không mạnh không nhẹ, lại vừa khéo khoá cô lại trước người anh ta.
"Minh Vũ, ngày mai giúp em tìm một bệnh viện nha." Chuyện có thai cô không định giấu Bùi Minh Vũ, có rất nhiều chuyện, một mình mình không gánh vác được, thật sự sẽ bị ép đến điên, thêm một người thì chí ít có thể giúp cô gánh vác một phần đau khổ, nhớ lại ngày trước, lúc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ra đời cũng chính là anh ta ở bên cạnh cô, bây giờ, lại không ngờ đứa trẻ mà cô phá bỏ cũng muốn anh ta ở bên, cô đột nhiên phát hiện bản thân mình bây giờ đã trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, cô không còn là Trọng Thanh Thu của trước đây nữa.
Nụ cười thiên sứ đã khiến trái tim cô căng như dây cung, lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng. "Em sao vậy?" Bùi Minh Vũ vừa nghe đến bệnh viện liền hoảng hốt, bàn tay ôm lấy eo cô thả lỏng ra, anh ta xoay người cô lại nhìn vào mắt cô, "mau nói cho anh biết, tại sao phải đi bệnh viện?" Nếu không phải bệnh nặng, Thanh Thu sẽ không đi bệnh viện đâu, bởi vì trong lúc tiêm, đi bệnh viện thực sự rất không an toàn, rất dễ bị người khác phát hiện.
Thanh Thu cụp mí mắt xuống, Bùi Minh Vũ đang nhìn cô, nhưng cô lại không dám nhìn anh ta, cô cắt môi, lúc lâu sau mới nói trong yên lặng: "em có thai rồi."
"Biết từ bao giờ?" Trái tim của Bùi Minh Vũ trong chớp mắt như pháo nổ, đã vỡ ra thành từng mảnh.
"Ban nãy."
Chả trách sắc mặt lúc xuống nhà vừa nãy của cô lại không tốt, tái nhợt như vậy, hoá ra là vì cái này.
Nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, "đừng sợ, anh đi tìm bệnh viện và bác sĩ, sáng sớm ngày mai anh đưa em đi, tin vào anh, rất nhanh sẽ qua thôi." Thanh Thu lần này chọn phá thai là đúng, con gái hút ma tuý thì tốt nhất đừng mang bầu sinh con, bằng không, đứa trẻ được sinh ra sẽ có vấn đề.
"Minh Vũ..." Cô cay mũi, trong lòng đã chua xót nói không lên lời nữa rồi. Tại sao lần nào cũng đều là Lê Minh Tùng gây rắc rối cho cô, mà người cùng cô đi giải quyết rắc rối đều là Bùi Minh Vũ? Bàn tay ấn đặt lên vai cô vỗ nhẹ, "được rồi, đi ngủ thôi, giữ tinh thần tốt, ngày mai mới có thể đi phẫu thuật, bằng không, bác sĩ sẽ không phẫu thuật cho người tinh thần không đủ đâu.” "Ừm." Dù có sợ hơn nữa đi chăng nữa thì cô cũng bắt buộc phải đi, kéo dài thêm một ngày là kiêu hãnh một ngày, sống thêm một ngày là khiến cô càng không nỡ hơn, thế nhưng, phá bỏ đứa trẻ là lựa chọn duy nhất của cô.
Thanh Thu đã tỉnh từ lâu rồi, cô căn bản không ngủ được ngon giấc, cả một đêm đều gặp mơ, trong mơ đều đẫm máu, cô phải tự tay giết chết đứa con của cô, cảnh tượng đầy máu ấy rây đầy trong giấc mơ, làm cô tỉnh lại từ lâu rồi, bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, là một ngày trong xanh, cô từ từ ngồi dậy, đưa tay lên sờ bụng, nếu như không bị Ngư Lạc Tuấn hãm hại, thì cô nhất định sẽ giữ đứa trẻ này lại, cô rất thích trẻ con.
Vệ sinh cá nhân xong, cô chỉ muốn nhanh chóng đi giải quyết nỗi khổ của cô thôi, xảy ra chuyện này, đen đủi nhất chính là phụ nư, có lỗi một lần, lại làm hại sức khoẻ một lần.
Đẩy cửa vào, trên gương mặt cô đang che giấu nỗi buồn, còn có cả một chút sợ hãi, cô sợ phá thai.
Đang bước ra khỏi phòng thì phòng đối diện cũng có một cô gái đi ra, nhìn cô gái ấy, Thanh Thu ngây người ta, cô gái đó rất quen, hoá ra là cô gái ở trong phòng cô, "cô là..."
"Chào cô, tôi là Bùi Linh Linh." Bùi Linh Linh bước lại gần thêm bước cười đau khổ giơ tay ra, thấy cô không đáp lại, Bùi Linh Linh lại nói: "cô tên là Thanh Thu à?"
Thanh Thu ngẩn ra, cô chưa từng nói cho cô gái này tên của mình mà.
Thấy cô ngạc nhiên, Bùi Linh Linh cười, "ha ha, tôi đoán thôi, vì tối qua, Bùi Minh Vũ cứ luôn nắm lấy tay tôi gọi tôi là Thanh Thu, cô lại giống tôi đến vậy, cộng thêm bây giờ cô lại đi ra từ phòng anh ấy, thế nên tôi nghĩ cô nhất định là Thanh Thu, anh ấy nhầm tôi thành cô." Câu nói "bây giờ cô lại đi ra từ phòng anh ấy" khiến Thanh Thu đỏ mặt, "Minh Vũ nói phòng tôi có người rồi, tôi còn tưởng là đàn ông cơ, nếu biết là cô, thì tối qua tôi đã về phòng ngủ trên cùng một chiếc giường với cô, cũng đỡ phải khiến Minh Vũ ngủ ở phòng khách." Không biết tại sao nhìn biểu cảm của Bùi Linh Linh, cô lại giải thích không một chút do dự, không muốn bị Bùi Linh Linh hiểu nhầm. "Thật ngại quá, tối qua tôi cũng không biết sao lại ngủ thiếp đi, Minh Vũ anh ấy uống nhiều quá, nhìn trông rất đau khổ, rất khổ sở, anh ấy còn đập đầu vào tường nữa, tôi nhìn thấy liền sợ chết khiếp, liền chạy đến ôm anh ấy không cho anh ấy đập đầu vào tường, sau đó anh đấy đúng thật là không đập đầu nữa, còn tôi cũng ngủ thiếp đi luôn, có thể là do hai hôm nay đều đi tàu hoả, trên xe không ngủ được nên tối qua mới buồn ngủ đến thế. Thanh Thu nhớ lại trong nhà hàng Bùi Linh Linh gọi Lê Minh Tùng "anh Tùng ", điều đó khiến cô buộc phải phòng bị, "cô và Lê Minh Tùng có quan hệ gì?" "Hàng xóm thôi, còn là..." Bùi Linh Linh cúi đầu xuống, ngượng ngùng nhìn mũi giày mình. Quả nhiên là quen biết, Thanh Thu lập tức cảnh giác, ngộ nhỡ Bùi Linh Linh này là nội ứng mà Lê Minh Tùng phái đến thì phiền phức rồi. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Thanh Thu, Bùi Linh Linh nói tiếp: "nhưng đó là chuyện lúc tôi còn nhỏ, cũng là chuyện giữa người lớn, bây giờ kết hôn đều phải tự do, hôn nhân đặt đâu ngồi đấy cũng không có giá trị phát luật. Thanh Thu cuối cùng nghe hiểu cô ấy muốn nói cái gì, cô cười, "cô với Lê Minh Tùng đính hôn lúc nhỏ?" Bùi Linh Linh ngượng ngùng gật đầu, nhớ lại khung cảnh hôm qua Lê Minh Tùng bế Thanh Thu trong nhà hàng, không biết tại sao, cô lại đột nhiên cảm thấy thoải mái, nếu như người đàn ông đó đến nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, vậy thì hà tất gì cô phải buộc mình vào người Lê Minh Tùng, hạnh phúc thuộc về bản thân mình, cô không muốn gượng ép, " đúng rồi, thực ra tôi cảm thấy cô càng giống chị Phương Thu hơn." "Cô quen Phương Thu?" Thanh Thu ngạc nhiên. "Đúng vậy, Phương Thu là con gái dì tôi." Bùi Linh Linh không hề đề phòng chút nào, Thanh Thu hỏi gì thì cô trả lời cái đó. "Vậy Phương Mẫn thì sao?" Nhắc đến Phương Thu, Thanh Thu sực nhớ đến Phương Mẫn, nghĩ đến những việc Phương Mẫn làm với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô thực sự không thích Phương Mẫn. "Phương Mẫn á, con bé là con gái của người tình của chồng dì đẻ ra, cho nên, nó không giống tôi chút nào."
Bùi Linh Linh nói vậy, Thanh Thu mới biết Phương Thu và Phương Mẫn chẳng qua chỉ là chị em cùng cha khác mẹ, chả trách Phương Mẫn lại không từ mọi thứ để có được Lê Minh Tùng, thực ra, cô ta căn bản không kiêng dè người chị đó của cô ta.
/302
|