Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
Chương 262: Cô chấp đến đáng yêu
/302
|
“Em yên tâm đi, chuyện làm ăn của Bùi Minh Vũ anh sẽ xử lý cho em, đứa bé này sinh ra em cũng không phải chăm sóc, anh sẽ thuê người đến chăm sóc, còn về Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh, anh muốn chúng nó có thêm đứa em trai nữa.”
Thanh Thu nhìn ánh mắt anh, bỗng nhiên phát hiện anh cố chấp đến đáng yêu, nếu hôm nay không phải anh đích thân đến thì có lẽ bây giờ cô đã làm phẫu thuật phá thai rồi, hai người vừa nói chuyện vừa đi ra cửa của bệnh viện, nhìn quán ăn nhỏ bên đối diện, cô thấy hơi đói: “Minh Tùng à, em muốn ăn sủi cảo.”
Anh lập tức lấy điên thoại gọi cho Ngô: “Ngô, bảo nhà bếp lập tức làm sủi cảo, nhân bánh làm đơn giản thôi, hấp xong mang ngay đến đây.”
“Tổng tài, bây giờ anh muốn đi đâu?” Ngô đang ngồi trong xe đỗ trước cửa bệnh viện, trợn tròn mắt nhìn Lê Minh Tùng và Thanh Thu vai kề vai đi ra, cậu ta không đoán được là họ muốn đi đâu, cho nên cậu ta muốn hỏi cho rõ, nếu không, nấu xong sủi cảo lại không biết mang đến đâu.
“Thanh Thu, chúng ta đi đâu?” Lê Minh Tùng nhìn Thanh Thu, vội vàng hỏi han, anh không muốn cô ăn đồ ăn ngoài, cô đang mang thai, lỡ may ăn phải thứ gì không tốt ảnh hưởng đến đứa bé thì sao?
“Đến quán sủi cảo bên kia, Minh Tùng, em rất muốn ăn, không đợi được nữa rồi, em đói lắm rồi, anh đừng bảo họ làm sủi cảo cho em nữa, làm phiền họ ra, hơn nữa, cho dù họ làm nhanh thế nào đi nữa, đợi họ mang đến thì em cũng đói lả ra đây rồi.”
Anh chau mày, cô nói cũng đúng, đợi sủi cảo mang tới đây thì cô cũng đói lả rồi, nhưng anh vẫn muốn cô ăn đồ ăn sạch sẽ chút, “Ngô, hấp bánh trước đã, sau đó gọi điện lại hỏi tôi đang ở đâu rồi mang đến.” Nói xong, anh tắt máy quay sang Thanh Thu: “Chỉ được phép ăn sáu miếng, không được ăn nhiều hơn, nếu không anh không đồng ý đâu.”
Cô che miệng cười khúc khích: “Lê Minh Tùng, bây giờ anh thật giống một quản gia.” Có những lúc thoáng qua, cô thật sự muốn giữ đứa con này, nhưng cô biết cô không thể, giữ lại chính là đang hại nó, rõ ràng biết đó sẽ là một đứa trẻ không được khỏe mạnh, nhưng nếu cô vẫn muốn mặc kệ số phận mà sinh nó ra, thì điều đó sẽ làm hại cả cuộc đời đứa bé.
Đời người, có những lúc thật sự không thể quá cố chấp quá bảo thủ.
Anh vòng một tay ôm eo ôm, dường như đã cảm nhận được một sinh mệnh bé nhỏ trong người cô vậy, “Bây giờ bản thân em không phải chỉ có một mình em, cho nên, không những em phải chăm sóc tốt bản thân em mà còn phải chăm sóc tốt cả con trai anh nữa.”
“Hứ, ai nói đó là con trai chứ?” Thanh Thu thở dài, bây giờ chỉ mới biết cô đã mang thai mà thôi, đâu ra đã xác định được là con trai đâu chứ.
“Anh đoán vậy, nhất định là con trai, nếu không, đợi một thời gian nữa anh đưa em đi siêu âm, là có thể biết được ngay mà.”
“Hừ, như thế là phạm pháp đó, không những anh mà đến những bác sĩ trong bệnh viện cũng có thể trở thành tội phạm đó.” Vừa đi về phía cửa hàng sủi cảo, cô vừa nói với anh những chuyện không liên quan, thế nhưng thời khắc này cô lại cảm thấy đã rất lâu rồi cô mới được thoái mái đến vậy, Minh Tùng, anh biết không? Thật ra, em còn muốn giữ đứa trẻ này hơn cả anh đó.
Chỉ là, em không thể.
“Không sợ, cho dù có phải ngồi tù thì cũng là bố của đứa bé ngồi, mẹ đứa bé chỉ cần ở nhà sinh con thôi.” Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Trong tù tối lắm đó, lại còn suốt ngày phải ăn uống kham khổ nữa.” Cô che miệng khẽ cười, cố ý khích bác anh.
“Không sợ, anh rất khỏe mạnh, có khổ một chút thì nhằm nhò gì.” Anh nói rồi vỗ tay vào bụng mình, rất khoa trương: “Em xem, có phải anh rất khỏe mạnh?”
“A, vết thương của anh...” Cô kinh ngạc kêu lên, vội vàng giơ tay nắm lấy tay đang đặt trên bụng của anh.
Vội vã như vậy, lo âu như vậy, khiến đáy mắt anh cay cay, trong chớp mắt, không hề quan tâm việc mình đang ở trên đường, đôi tay anh ngang ngượ ckhoác vào eo cô, khiến cơ thể cô chỉ có thể dán vào ngực anh, anh nhìn mắt cô, nâng cằm cô, buộc cô phải ngẩng mặt lên, đôi môi mỏng khẽ cong lên, rồi từ từ đặt xuống, khoảnh khắc anh hôn cô, cơ thể cô khẽ run, ngay lập tức như bị điện giật vậy “Ư, ư...”
Cô đẩy anh ra, nhưng không hề có tác dụng, ngay trên đoạn đường người qua tấp nập, anh nghiêng người hôn sâu, mùi thơm trong miệng cô, mùi đinh hương phảng phất được anh hút trọn: “Thanh Thu...Thanh Thu...”
Cô nghe thấy tiếng anh thì thầm, anh yêu cô sao?
Vậy còn Phương Thu thì sao?
Trong chớp mắt, trái tim cô đã bị hạ gục bởi sự ấm áp và nụ hôn của anh, nụ hôn ấy lại mê hoặc đến vậy.
Tiếng bước chân, tiếng kinh ngạc, những người qua đường không thể không liếc nhìn, dưới ánh nắng nóng gắt, hô hấp cô cũng bắt đầu cảm thấy khó khăn, “Minh Tùng...” Cô thử khuyên anh ngừng việc này, nhưng lời nói của cô bị nuốt trọn trong nụ hôn của anh, anh hôn cô mãnh liệt, không hề mang chút do dự gì, nếu nụ hôn này không diễn ra trên đường thì anh thật sự muốn đè cô ra ngay tức khắc, nhưng anh không thể, cô đã mang thai đứa con của anh rồi, đứa bé này chính là của anh, nghĩ vậy, sự yếu đuối nơi đáy con tim càng mềm nhũn, anh hôn cô sâu càng sâu hơn.
Rất lâu sau, cho đến khi cảm nhận được hô hấp của cô vô cùng khó khăn, anh mới từ từ nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi cô, người phụ nữ trước mắt, xinh đẹp như hoa, khuôn mặt đỏ bừng làm cho cô càng trở nên quyến rũ, vậy là anh theo phản xạ nói: “Em còn ngon hơn sủi cảo.”
“Hừ, đang trên đường đó.” Cô cắn cắn môi, nhưng hành động nhỏ này của cô lại khiến anh nuốt một ngụm nước miếng, mọi phản ứng trên cơ thể anh đều theo bản năng tự nhiên, nhưng anh phải kìm nén lại mà nói: “Đi, chúng ta đi ăn sủi cảo.”
Cô không nói gì mà dựa người anh đi về phía quán sủi cảo, cả đoạn đường cô đều cúi mặt nhìn những bước chân ngang qua, cô không dám nhìn những người xung quanh, chắc chắn là họ đang nhìn cô, nghĩ đến những ánh mắt tò mò đó, cô hận không thể tìm được lỗ nào mà chui xuống.
Vẫn chưa đến giờ ăn trưa nên quán sủi cảo cũng không quá đông khách, anh nắm tay cô ngồi xuống bàn nơi cạnh cửa sổ, nhân viên đã nhanh chóng đến chào hỏi: “Chào anh chị, anh chị muốn dùng gì ạ.”
“Sủi cảo.”
“Nhân gì ạ?”
“Nhân rau...”
“Mỗi nhân một đĩa.”
Hai người dường như đồng thanh nói, cô chỉ cần nhân rau, còn anh lại muốn mỗi nhân đều lấy một đĩa: “Lê Minh Tùng, anh có ăn hết không đấy?”
“Không ăn hết thì mang về, mang về cho Ngô cũng không lãng phí mà, chúng ta muốn ăn gì thì ăn cái đấy, nhưng đã nói rồi đó, chỉ được phép ăn sáu cái.”
“Em đói.”Cô thật sự đói, từ tối hôm qua đến nay, gần như là chưa ăn gì, cô đói đến nỗi hai chân đều mềm nhũn cả rồi.
“Vậy ăn từ từ thôi, nhớ đó, chỉ được ăn sáu cái.”
Cô mặc kệ anh, không thèm tranh luận với anh, cô lười nhác dựa vào ghế, sự thoải mái khiến cô buồn ngủ, cô không những đói mà còn buồn ngủ.
Sủi cảo vẫn đang hấp, cô nheo mắt nhìn eo anh, vết thương của anh, cô thật sự tò mò không biết anh có đau không? Vừa mới là ngày thứ hai sau phẫu thuật mà đã xuống giường đi lại rồi.
Không biết là tiếng điện thoại ai kêu, trong lúc giật mình cô thấy anh lấy ra điện thoại, sau khi liếc nhìn qua số điện thoại gọi đến, anh quay sang nói với cô: “Anh đi vệ sinh chút.”
Cô mở mắt, cười trả lời anh, sau đó gật đầu, không nói gì cả, nhưng trong lòng lại rối bời vô cùng, cô thậm chí có thể đoán ra số điện thoại đó là của ai.
Nhất định là của Phương Thu, nếu không, anh không có lý do gì mà sau khi nhìn thấy số điện thoại lại muốn đi nhà vệ sinh.
Có điều gì không muốn cô nghe thấy chăng.
Nhìn bóng dáng anh đi về phía nhà vệ sinh, bỗng nhiên cô cảm thấy trái tim mình rất buồn bực.
Phương Thu, thực sự cô ấy muốn quay lại rồi.
Thật ra anh không nói cô cũng biết, Bùi Linh Linh đã nói cho cô biết từ lâu rồi.
Sủi cảo được đưa lên nóng hổi, thế nhưng vốn dĩ cô đang đói mà trong lúc này lại không hề có khẩu vị, không muốn ăn, chỉ cầm chiếc đũa để đó nhưng tâm trí lại hướng về phía nhà vệ sinh, rất lâu sau, cuối cùng hành lang quán ăn cũng xuất hiện bóng dáng người đàn ông, dáng anh cao ráo khôi ngô, thật sự nổi bật trong đàm đông: “Sao không ăn vậy?” Anh nghiêng người ngồi xuống, ngồi đối diện cô, anh thắc mắc nhìn đôi đũa chưa hề động chút sủi cảo nào của cô: “Không phải đang đói sao?”
Cô khẽ cười, nụ cười của cô như làn khói phảng phất xung quanh anh, nhưng không thể bắt được, “Đợi anh ăn cùng.” Sắc mặt anh dường như có chút không vui, là bởi vì cô không ăn sao?
Giống mà hình như lại không giống.
Không nghĩ nữa, cô gắp một miếng sủi cải bỏ vào miệng, mới cắn có một miếng cô liền cau mày, đầy một miệng nhân thịt, khiến cô có cảm giác buồn nôn, vội vàng bỏ đũa không ăn nữa.
“Không ngon sao?”
“Toàn là thịt.”
“Đây, nhân rau đây, em không thích ăn lại cứ gắp linh tinh, cái đó để cho anh đi, đỡ lãng phí.” Anh nói rồi đẩy đĩa sủi cảo nhân rau đến trước mặt cô, sau đó mới gắp lại miếng sủi cảo nhân thịt cô bỏ dở vừa nãy: “Thật ra cái này cũng ngon mà, chắc là do bây giờ em không thích dầu mỡ.”
Cô nghe thấy lời anh nói, nhìn anh ăn lại miếng sủi cảo cô bỏ dở không một chút do dự, tất cả đều rất tự nhiên, giống như họ là cặp vợ chồng tâm đầu ý hợp rất nhiều năm rồi vậy: “Minh Tùng...” Sống mũi cay cay, bây giờ anh đối với cô thật sự rất rất tốt.
Có lẽ lần đó thật sự là cô đã trách nhầm anh sao, anh đối xử tốt với cô không phảỉ là cô không cảm nhận thấy, khi tai nạn xe anh cứu cô, khi ở Ô Khảm cũng là anh cứu cô, nếu không thật sự lo lắng cho cô, thì sao anh lại có thể đến những nơi nguy hiểm như thế sao?
Nhưng nếu không có anh, cô cảm thấy bản thân có lẽ thật sự không thể trở lại nơi đây một cách vui vẻ như vậy.
Rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng rối, nhưng trái tim cô lại càng ngày càng chắc chắc rằng trong trái tim anh ít nhiều cũng có cô.
Vậy Phương Thu thì sao?
“Minh Tùng...”
“Hả?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sáng rực của anh khiến cô cảm thấy bản thân thật kỳ lạ khi vô duyên vô cớ gọi tên anh như vậy, nhưng vừa nãy, cô thật sự đã gọi, chính là muốn gọi tên của anh, Minh Tùng, nghe rất hay.
“Không có gì.” Cô bắt đầu ăn sủi cảo.
“Thanh Thu...”
“Haha...” Cô cười, Lê Minh Tùng thật sự càng ngày càng trẻ con, cô gọi anh, anh cũng học cô mà gọi lại.
“Thanh Thu, anh đã bắt đầu đếm rồi đó, chỉ được phép ăn sáu cái.”
“Nhưng em đói.”
“Anh gọi điện rồi, sủi cảo đang mang tới, lát nữa chỗ này gói đem về, chúng ta lên xe ăn.” Bỗng nhiên anh lại gần cô, cắn tai cô rồi nói, dường như sợ mọi người ở đây nghe thấy người ta sẽ không vui vậy.
Thanh Thu nhìn ánh mắt anh, bỗng nhiên phát hiện anh cố chấp đến đáng yêu, nếu hôm nay không phải anh đích thân đến thì có lẽ bây giờ cô đã làm phẫu thuật phá thai rồi, hai người vừa nói chuyện vừa đi ra cửa của bệnh viện, nhìn quán ăn nhỏ bên đối diện, cô thấy hơi đói: “Minh Tùng à, em muốn ăn sủi cảo.”
Anh lập tức lấy điên thoại gọi cho Ngô: “Ngô, bảo nhà bếp lập tức làm sủi cảo, nhân bánh làm đơn giản thôi, hấp xong mang ngay đến đây.”
“Tổng tài, bây giờ anh muốn đi đâu?” Ngô đang ngồi trong xe đỗ trước cửa bệnh viện, trợn tròn mắt nhìn Lê Minh Tùng và Thanh Thu vai kề vai đi ra, cậu ta không đoán được là họ muốn đi đâu, cho nên cậu ta muốn hỏi cho rõ, nếu không, nấu xong sủi cảo lại không biết mang đến đâu.
“Thanh Thu, chúng ta đi đâu?” Lê Minh Tùng nhìn Thanh Thu, vội vàng hỏi han, anh không muốn cô ăn đồ ăn ngoài, cô đang mang thai, lỡ may ăn phải thứ gì không tốt ảnh hưởng đến đứa bé thì sao?
“Đến quán sủi cảo bên kia, Minh Tùng, em rất muốn ăn, không đợi được nữa rồi, em đói lắm rồi, anh đừng bảo họ làm sủi cảo cho em nữa, làm phiền họ ra, hơn nữa, cho dù họ làm nhanh thế nào đi nữa, đợi họ mang đến thì em cũng đói lả ra đây rồi.”
Anh chau mày, cô nói cũng đúng, đợi sủi cảo mang tới đây thì cô cũng đói lả rồi, nhưng anh vẫn muốn cô ăn đồ ăn sạch sẽ chút, “Ngô, hấp bánh trước đã, sau đó gọi điện lại hỏi tôi đang ở đâu rồi mang đến.” Nói xong, anh tắt máy quay sang Thanh Thu: “Chỉ được phép ăn sáu miếng, không được ăn nhiều hơn, nếu không anh không đồng ý đâu.”
Cô che miệng cười khúc khích: “Lê Minh Tùng, bây giờ anh thật giống một quản gia.” Có những lúc thoáng qua, cô thật sự muốn giữ đứa con này, nhưng cô biết cô không thể, giữ lại chính là đang hại nó, rõ ràng biết đó sẽ là một đứa trẻ không được khỏe mạnh, nhưng nếu cô vẫn muốn mặc kệ số phận mà sinh nó ra, thì điều đó sẽ làm hại cả cuộc đời đứa bé.
Đời người, có những lúc thật sự không thể quá cố chấp quá bảo thủ.
Anh vòng một tay ôm eo ôm, dường như đã cảm nhận được một sinh mệnh bé nhỏ trong người cô vậy, “Bây giờ bản thân em không phải chỉ có một mình em, cho nên, không những em phải chăm sóc tốt bản thân em mà còn phải chăm sóc tốt cả con trai anh nữa.”
“Hứ, ai nói đó là con trai chứ?” Thanh Thu thở dài, bây giờ chỉ mới biết cô đã mang thai mà thôi, đâu ra đã xác định được là con trai đâu chứ.
“Anh đoán vậy, nhất định là con trai, nếu không, đợi một thời gian nữa anh đưa em đi siêu âm, là có thể biết được ngay mà.”
“Hừ, như thế là phạm pháp đó, không những anh mà đến những bác sĩ trong bệnh viện cũng có thể trở thành tội phạm đó.” Vừa đi về phía cửa hàng sủi cảo, cô vừa nói với anh những chuyện không liên quan, thế nhưng thời khắc này cô lại cảm thấy đã rất lâu rồi cô mới được thoái mái đến vậy, Minh Tùng, anh biết không? Thật ra, em còn muốn giữ đứa trẻ này hơn cả anh đó.
Chỉ là, em không thể.
“Không sợ, cho dù có phải ngồi tù thì cũng là bố của đứa bé ngồi, mẹ đứa bé chỉ cần ở nhà sinh con thôi.” Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Trong tù tối lắm đó, lại còn suốt ngày phải ăn uống kham khổ nữa.” Cô che miệng khẽ cười, cố ý khích bác anh.
“Không sợ, anh rất khỏe mạnh, có khổ một chút thì nhằm nhò gì.” Anh nói rồi vỗ tay vào bụng mình, rất khoa trương: “Em xem, có phải anh rất khỏe mạnh?”
“A, vết thương của anh...” Cô kinh ngạc kêu lên, vội vàng giơ tay nắm lấy tay đang đặt trên bụng của anh.
Vội vã như vậy, lo âu như vậy, khiến đáy mắt anh cay cay, trong chớp mắt, không hề quan tâm việc mình đang ở trên đường, đôi tay anh ngang ngượ ckhoác vào eo cô, khiến cơ thể cô chỉ có thể dán vào ngực anh, anh nhìn mắt cô, nâng cằm cô, buộc cô phải ngẩng mặt lên, đôi môi mỏng khẽ cong lên, rồi từ từ đặt xuống, khoảnh khắc anh hôn cô, cơ thể cô khẽ run, ngay lập tức như bị điện giật vậy “Ư, ư...”
Cô đẩy anh ra, nhưng không hề có tác dụng, ngay trên đoạn đường người qua tấp nập, anh nghiêng người hôn sâu, mùi thơm trong miệng cô, mùi đinh hương phảng phất được anh hút trọn: “Thanh Thu...Thanh Thu...”
Cô nghe thấy tiếng anh thì thầm, anh yêu cô sao?
Vậy còn Phương Thu thì sao?
Trong chớp mắt, trái tim cô đã bị hạ gục bởi sự ấm áp và nụ hôn của anh, nụ hôn ấy lại mê hoặc đến vậy.
Tiếng bước chân, tiếng kinh ngạc, những người qua đường không thể không liếc nhìn, dưới ánh nắng nóng gắt, hô hấp cô cũng bắt đầu cảm thấy khó khăn, “Minh Tùng...” Cô thử khuyên anh ngừng việc này, nhưng lời nói của cô bị nuốt trọn trong nụ hôn của anh, anh hôn cô mãnh liệt, không hề mang chút do dự gì, nếu nụ hôn này không diễn ra trên đường thì anh thật sự muốn đè cô ra ngay tức khắc, nhưng anh không thể, cô đã mang thai đứa con của anh rồi, đứa bé này chính là của anh, nghĩ vậy, sự yếu đuối nơi đáy con tim càng mềm nhũn, anh hôn cô sâu càng sâu hơn.
Rất lâu sau, cho đến khi cảm nhận được hô hấp của cô vô cùng khó khăn, anh mới từ từ nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi cô, người phụ nữ trước mắt, xinh đẹp như hoa, khuôn mặt đỏ bừng làm cho cô càng trở nên quyến rũ, vậy là anh theo phản xạ nói: “Em còn ngon hơn sủi cảo.”
“Hừ, đang trên đường đó.” Cô cắn cắn môi, nhưng hành động nhỏ này của cô lại khiến anh nuốt một ngụm nước miếng, mọi phản ứng trên cơ thể anh đều theo bản năng tự nhiên, nhưng anh phải kìm nén lại mà nói: “Đi, chúng ta đi ăn sủi cảo.”
Cô không nói gì mà dựa người anh đi về phía quán sủi cảo, cả đoạn đường cô đều cúi mặt nhìn những bước chân ngang qua, cô không dám nhìn những người xung quanh, chắc chắn là họ đang nhìn cô, nghĩ đến những ánh mắt tò mò đó, cô hận không thể tìm được lỗ nào mà chui xuống.
Vẫn chưa đến giờ ăn trưa nên quán sủi cảo cũng không quá đông khách, anh nắm tay cô ngồi xuống bàn nơi cạnh cửa sổ, nhân viên đã nhanh chóng đến chào hỏi: “Chào anh chị, anh chị muốn dùng gì ạ.”
“Sủi cảo.”
“Nhân gì ạ?”
“Nhân rau...”
“Mỗi nhân một đĩa.”
Hai người dường như đồng thanh nói, cô chỉ cần nhân rau, còn anh lại muốn mỗi nhân đều lấy một đĩa: “Lê Minh Tùng, anh có ăn hết không đấy?”
“Không ăn hết thì mang về, mang về cho Ngô cũng không lãng phí mà, chúng ta muốn ăn gì thì ăn cái đấy, nhưng đã nói rồi đó, chỉ được phép ăn sáu cái.”
“Em đói.”Cô thật sự đói, từ tối hôm qua đến nay, gần như là chưa ăn gì, cô đói đến nỗi hai chân đều mềm nhũn cả rồi.
“Vậy ăn từ từ thôi, nhớ đó, chỉ được ăn sáu cái.”
Cô mặc kệ anh, không thèm tranh luận với anh, cô lười nhác dựa vào ghế, sự thoải mái khiến cô buồn ngủ, cô không những đói mà còn buồn ngủ.
Sủi cảo vẫn đang hấp, cô nheo mắt nhìn eo anh, vết thương của anh, cô thật sự tò mò không biết anh có đau không? Vừa mới là ngày thứ hai sau phẫu thuật mà đã xuống giường đi lại rồi.
Không biết là tiếng điện thoại ai kêu, trong lúc giật mình cô thấy anh lấy ra điện thoại, sau khi liếc nhìn qua số điện thoại gọi đến, anh quay sang nói với cô: “Anh đi vệ sinh chút.”
Cô mở mắt, cười trả lời anh, sau đó gật đầu, không nói gì cả, nhưng trong lòng lại rối bời vô cùng, cô thậm chí có thể đoán ra số điện thoại đó là của ai.
Nhất định là của Phương Thu, nếu không, anh không có lý do gì mà sau khi nhìn thấy số điện thoại lại muốn đi nhà vệ sinh.
Có điều gì không muốn cô nghe thấy chăng.
Nhìn bóng dáng anh đi về phía nhà vệ sinh, bỗng nhiên cô cảm thấy trái tim mình rất buồn bực.
Phương Thu, thực sự cô ấy muốn quay lại rồi.
Thật ra anh không nói cô cũng biết, Bùi Linh Linh đã nói cho cô biết từ lâu rồi.
Sủi cảo được đưa lên nóng hổi, thế nhưng vốn dĩ cô đang đói mà trong lúc này lại không hề có khẩu vị, không muốn ăn, chỉ cầm chiếc đũa để đó nhưng tâm trí lại hướng về phía nhà vệ sinh, rất lâu sau, cuối cùng hành lang quán ăn cũng xuất hiện bóng dáng người đàn ông, dáng anh cao ráo khôi ngô, thật sự nổi bật trong đàm đông: “Sao không ăn vậy?” Anh nghiêng người ngồi xuống, ngồi đối diện cô, anh thắc mắc nhìn đôi đũa chưa hề động chút sủi cảo nào của cô: “Không phải đang đói sao?”
Cô khẽ cười, nụ cười của cô như làn khói phảng phất xung quanh anh, nhưng không thể bắt được, “Đợi anh ăn cùng.” Sắc mặt anh dường như có chút không vui, là bởi vì cô không ăn sao?
Giống mà hình như lại không giống.
Không nghĩ nữa, cô gắp một miếng sủi cải bỏ vào miệng, mới cắn có một miếng cô liền cau mày, đầy một miệng nhân thịt, khiến cô có cảm giác buồn nôn, vội vàng bỏ đũa không ăn nữa.
“Không ngon sao?”
“Toàn là thịt.”
“Đây, nhân rau đây, em không thích ăn lại cứ gắp linh tinh, cái đó để cho anh đi, đỡ lãng phí.” Anh nói rồi đẩy đĩa sủi cảo nhân rau đến trước mặt cô, sau đó mới gắp lại miếng sủi cảo nhân thịt cô bỏ dở vừa nãy: “Thật ra cái này cũng ngon mà, chắc là do bây giờ em không thích dầu mỡ.”
Cô nghe thấy lời anh nói, nhìn anh ăn lại miếng sủi cảo cô bỏ dở không một chút do dự, tất cả đều rất tự nhiên, giống như họ là cặp vợ chồng tâm đầu ý hợp rất nhiều năm rồi vậy: “Minh Tùng...” Sống mũi cay cay, bây giờ anh đối với cô thật sự rất rất tốt.
Có lẽ lần đó thật sự là cô đã trách nhầm anh sao, anh đối xử tốt với cô không phảỉ là cô không cảm nhận thấy, khi tai nạn xe anh cứu cô, khi ở Ô Khảm cũng là anh cứu cô, nếu không thật sự lo lắng cho cô, thì sao anh lại có thể đến những nơi nguy hiểm như thế sao?
Nhưng nếu không có anh, cô cảm thấy bản thân có lẽ thật sự không thể trở lại nơi đây một cách vui vẻ như vậy.
Rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng rối, nhưng trái tim cô lại càng ngày càng chắc chắc rằng trong trái tim anh ít nhiều cũng có cô.
Vậy Phương Thu thì sao?
“Minh Tùng...”
“Hả?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sáng rực của anh khiến cô cảm thấy bản thân thật kỳ lạ khi vô duyên vô cớ gọi tên anh như vậy, nhưng vừa nãy, cô thật sự đã gọi, chính là muốn gọi tên của anh, Minh Tùng, nghe rất hay.
“Không có gì.” Cô bắt đầu ăn sủi cảo.
“Thanh Thu...”
“Haha...” Cô cười, Lê Minh Tùng thật sự càng ngày càng trẻ con, cô gọi anh, anh cũng học cô mà gọi lại.
“Thanh Thu, anh đã bắt đầu đếm rồi đó, chỉ được phép ăn sáu cái.”
“Nhưng em đói.”
“Anh gọi điện rồi, sủi cảo đang mang tới, lát nữa chỗ này gói đem về, chúng ta lên xe ăn.” Bỗng nhiên anh lại gần cô, cắn tai cô rồi nói, dường như sợ mọi người ở đây nghe thấy người ta sẽ không vui vậy.
/302
|