“Được, anh đi ngay.” Nói rồi, cũng không quan tâm đến người anh ta rồi anh ta bước ra ngoài.
“Minh Vũ, quay lại.” Nhìn dáng vẻ của anh, nếu như bị Bùi Linh Linh nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa sợ.
Bùi Minh Vũ cũng chẳng quay đầu lại, dường như đoán được lo lắng của cô nói: “Không sao.”
Cả người Thanh Thu mềm nhũn ngồi trên đệm, chẳng động đậy, người giống như không phải của cô, bên cạnh là chiếc túi cô mang theo, đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại kia, rõ ràng là cô gọi Lê Minh Tùng, sao người nghe lại là Bùi Minh Vũ?
Theo bản năng cô mở điện thoại ra xem, chỉ muốn xác nhận mình đã gọi ai.
Số điện thoại đầu tiên tiên đập vào mắt rất rõ ràng, đó đúng là số của Lê Minh Tùng, không hề sai.
Thanh Thu trầm tư, trong chốc lát cô không thể hiểu được tại sao Bùi Minh Vũ lại nghe điện thoại, song nếu như hỏi thẳng Bùi Minh Vũ thì có chút đột ngột, nhất định cũng khiến anh cảm thấy kỳ quái.
Suy nghĩ một lúc, Thanh Thu quyết định đợi Bùi Minh Vũ mang nước nóng tới xong thì cô sẽ gọi cho tổng đài hỏi, có một số chuyện nếu như không hỏi thì luôn không cam tâm, không tin tưởng.
Nước tới rồi, nhìn quần áo của Bùi Minh Vũ thấm đẫm mồ hôi, cô hơi đau lòng, “Minh Vũ, em có làm anh bị thương không?” Nhìn anh như không bị thương, song cô cảm thấy vừa rồi nhất định làm anh ta bị thương.
“Không, anh không sao.” Bùi Minh Vũ vội vàng đặt chậu nước xuống, sau đó đứng lên muốn đi ra, “Anh đi ra trước, anh ở ngoài cửa chờ, nếu như em có chuyện gì thì gọi anh, anh để hé cửa có thể nghe thấy.”
Tay anh talướt qua trước mặt cô, nhưng chỉ trong chớp mắt cô cũng thấy được một vết máu đỏ tươi, “Minh Vũ, cho em xem tay anh.”
“Tay đàn ông thì có gì mà xem, ha ha, anh ra ngoài nhé.”
Nhưng anh ta càng không cho cô xem thì cô càng cảm thấy có gì không đúng, vịn vào tường, trong nháy mắt, côcũng không biết lấy sức lực từ đâu, cô đứng dậy, xông tới trước mặt anh ta, nắm lấy tay anh ta, tim cô bỗng nhói đau.
“Đau không?” Nâng tay anh ta đặt vào lòng bàn tay mình, thổi thổi, ngón tay anh đều là dấu răng của cô, hoặc sâu hoặc nông, có chỗ sứt có chỗ không sứt, nhưng những dấu răng kia rõ mồn một.
Cô cắn anh.
Cắn mạnh như thế, không thể nào không đau được.
Anh lắc đầu, “Không đau, bôi tẹo thuốc là khỏi thôi, không có gì đáng ngại cả.”
Còn nói không có gì đáng ngại, sao có thể không đau chứ, “Minh Vũ, lần sau em cắn anh, anh nhét vải vào miệng em là được.”
“Nếu như em thấy áy náy thì lát nữa bôi thuốc cho anh, coi là là chuộc lỗi, được không?”
“Vâng.” Cô gật đầu, nước mắt lại từ từ tuôn rơi, cô thấy thật có lỗi với Bùi Minh Vũ, lúc cơn nghiện phát tác, cô chẳng biết gì, căn bản không nhớ mình đã làm gì.
Tay của người đàn ông từ từ rút ra, không muốn nhưng anh ta biết anh ta nhất định phải rút ra, “Anh ra ngoài đợi em.” Trong khoảnh khắc đó, giọng anh ta đã khàn đi, nếu như thời gian có thể quay lại thì thật tốt, song nhớ đến cuộc điện thoại đêm qua, lòng anh ta run lên.
Có một số việc, anh ta nhất định phải làm.
Vì cô, cũng vì người đàn ông cô yêu sâu sắc kia.
Bùi Minh Vũ đứng ở ngoài cửa, Thanh Thu lấy điện thoại ra, cô cố gắng hạ thấp giọng hỏi nhân viên tổng đài vì sao cô gọi một người mà người nghe lại là người khác.
Đáp án rất nhanh đã được trả lời.
Nếu như cô khẳng định cô không gọi sai số, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là Lê Minh Tùng cài thành tự động chuyển tiếp cuộc gọi, chỉ cần có người gọi điện thoại cho anh thì sẽ tự động chuyển sang Bùi Minh Vũ.
Tại sao?
Tại sao anh lại như vậy?
Cô cứ nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra nổi một đáp án.
Cô nhúng khăn mặt vào nước, từ từ lau người, cơn đau phía dưới hòa với trận phát tác vừa nãy khiến một lúc lâu sau cô mới dần lấy lại được sức lực.
“Bùi Minh Vũ, anh đứng ở cửa làm gì?” Cô đang lau người, tiếng nước tí tách, bên ngoài lại truyền đến tiếng của Bùi Linh Linh, giọng nói đó khiến cô giật mình, chiếc khăn trong tay cũng rơi xuống chậu nước, từng hạt nước bắn lên làm ướt hết người cô, cô lại giống như không có cảm giác gì mà nhìn ra phía cánh cửa kia.
“Thanh Thu bị ốm rồi, anh phải chăm sóc cô ấy, em đi làm việc của mình đi, đừng có gây thêm phiền phức cho anh.” Giọng Bùi Minh Vũ không hề khách khí với Bùi Linh Linh.
“Bùi Minh Vũ, anh...”
“Đi ngay.” Bực bội đẩy cánh tay của Bùi Linh Linh ra, anh giờ đủ phiền rồi, cuộc điện thoại tối qua khiến tinh thần anh căng thẳng, cũng chẳng biết tình hình hiện giờ ra sao rồi?
Bùi Linh Linh không rời đi mà vô cùng tức giận đẩy cửa ra, trong căn phòng nho nhỏ, Thanh Thu giật mình, người ướt đẫm nhìn về phía cô ta, “Đê tiện, đồ phụ nữ chỉ biết dụ dỗ đàn ông, quyến rũ Minh Tùngcủa tôi cũng thôi đi, giờ lại đến quyến rũ Minh Vũ.” Bùi Linh Linh nói năng lộn xộn, chỉ cảm thấy mình bị mắng đều do Trọng Thanh Thu nên Bùi Minh Vũ, nếu không, anh sẽ không nặng lời với cô như vậy.
Có lẽ là vẫn còn yếu ớt, trái tim mỏng manh như pha lê, lời của Bùi Linh Linh khiến nước mắt cô lại tuôn rơi, giờ cô giống như một người mít ướt, cô không tốt chút nào, “Xin lỗi.”
“Tôi không cần chị xin lỗi, Trọng Thanh Thu, nếu như chị thật sự không có ý quyến rũ Minh Vũ thì giờ cô lập tức đi khỏi đây cho tôi.” Bùi Linh Linh gào thét, mắt nhìn thẳng Thanh Thu.
“Ha ha, được.” Trước mắt cô đều mờ mờ, không nhìn rõ thứ gì, chỉ dựa vào giọng nói để xác nhận người trước mặt là Bùi Linh Linh.
“Oành” một bóng người hiện ra trước mắt, ngay sau đó chính là tiếng nặng nề ngã xuống đất, “Bùi Linh Linh, em ra ngoài cho anh, Thanh Thu bị ốm rồi, em có biết không hả? Cô ấy không quyến rũ anh mà là anh thích cô ấy, anh thích cô ấy không thích em đấy.” Bị chọc giận, Bùi Minh Vũ nhìn Bùi Linh Linh thấy ngứa mắt, người phụ nữ như vậy anh ta thật sự không thích.
Thanh Thu vội vàng lau nước mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình trước mắt, cô vô cùng áy náy, lảo đảo đi đến bên cạnh Bùi Linh Linh đỡ cô ấy dậy, Bùi Linh Linh lại dùng sức đẩy tay của Thanh Thu đặt trên người mình ra, “Buông cái tay bẩn thỉu của chị ra, đừng có động vào tôi.”
“Thanh Thu sảy thai rồi, Minh Tùng của cô không lo cho cô ấy, lẽ nào anh chăm sóc cô ấy một chút không được ư?” Bùi Minh Vũ không thể nhịn được nữa, một câu nói khiến Bùi Linh Linh bỗng ngẩn người, khuôn mặt mất tự nhiên, hóa ra là như vậy, nếu thật sự là như thế, vừa rồi cô ấy đúng là đã sai rồi.
“Xin lỗi Thanh Thu, em không biết.”
Tay Thanh Thu một lần nữa lại đặt lên cánh tay của Bùi Linh Linh, “Đứng dậy đi, chị không trách em, là chị không tốt đã khiến em hiểu lầm rồi.”
“Đi ra.” Bùi Minh Vũ thở hổn hển nhìn Bùi Linh Linh như thể hận không thể giết người vậy, Thanh Thu đã đủ khó chịu rồi, mà Bùi Linh Linh còn gây thêm phiền phức, giờ anh ta đúng là muốn giết người, nhưng giơ tay lên lại không thể hạ xuống, đúng là có loại cảm giác không nỡ đánh...
Bùi Linh Linh chột dạ đi ra, đầu vẫn cúi xuống, cô ấy không dám nhìn Bùi Minh Vũ, ánh mắt anh như muốn giết người vậy.
Trong phòng lại yên tĩnh, Thanh Thu đi đến trước mặt Bùi Minh Vũ, cô nhìn mắt anh, “Thực ra, em cảm thấy Bùi Linh Linh khá tốt, ít nhất cô ấy có tâm sự gì đều nói ra chứ không giấu trong lòng. Như vậy, có thể khiến cho người khác kịp thời phát hiện và sửa chữa suy nghĩ sai lầm trong lòng cô ấy, mau đi xem xem, dỗ dành cô ấy mới là người đàn ông chân chính.”
“Anh...” Cổ họng Bùi Minh Vũ căng lên, hóa ra, Thanh Thu sớm đã cho rằng anh ta và Bùi Linh Linh là một đôi rồi.
Cô đẩy anh ra ngoài, “Em nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi, em đói rồi, em muốn ăn cháo.” Đôi mắt đã ẩn hiện ý cười, cho dù người đàn ông kia thế nào, giờ cô phải sống tốt hơn, bởi vì trên thế giới này vẫn còn người tốt với cô, ví dụ như Bùi Minh Vũ, hơn nữa cô còn có haiđứa con gái, nhớ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh quá.
Bùi Minh Vũ đi ra ngoài, cô thu dọn căn phòng nhỏ, lúc bưng chậu nước ra ngoài, Bùi Linh Linh lại đang đứng ở hành lang, nhìn thấy cô bê nước ra vội chạy tới, “Chị Thanh Thu, chị đừng bưng nước nữa, mau đưa cho em đi, để em để em.”
Thoáng cái đã bị đoạt mất, bưng nước hắt đi, quay lại kéo Thanh Thu: “Mau về phòng của hai chúng ta đi, cháo đã được rồi, là em nấu đấy, còn thêm trứng muối với thịt nạc bằm, còn cho rau cải, còn cho chút muối ăn, mẹ em nói cho chút muối thì sẽ không sao, kiêng cữ sau khi phá thai không cầu kỳ như khi sinh xong, chỉ cần không cho trẻ con bú là được.
Mới một lúc mà cô ấy đã hỏi mẹ mình rồi, thậm chí còn nấu cháo cho cô, “Linh Linh, cảm ơn em.”
Bùi Linh Linh hơi xấu hổ: “Chị Thanh Thu, chị đừng khách sáo như thế, lúc trước là do em không biết tốt xấu, là em có lỗi với chị, mẹ em nói, để em chăm sóc chị, thời gian chị ở cữ để em chăm sóc, nếu như qua thời gian ở cữ mà chị không béo lên thì mẹ sẽ hỏi tội em đấy.”
Thanh Thu cười, chỉ coi như hai mẹ con cô ấy nói đùa, cô cũng không nghĩ nhiều, về phòng liền nằm xuống, nhiệm vụ của cô giờ là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, còn cả cai nghiện đau khổ nữa.
Vượt qua lần đầu tiên, nhưng cô biết cô vẫn còn đoạn đường dài phía trước phải đi.
Bùi Linh Linh bưng cháo lên, quả nhiên là thêm nguyên liệu nên thơm ngon, vậy mà cô lại chẳng nuốt trôi, cho dù đói ăn cũng không vào, mới ăn một bát đã chẳng ăn nổi nữa.
Bùi Linh Linh không cam lòng: “Có phải chị mỏi tay không? Hay là em đút cho chị nhé?”
Cô bật cười: “Thật sự là không nuốt nổi nữa, em bận gì thì làm đi, cứ kệ chị, chị nằm nghỉ là được rồi.”
Bùi Linh Linh đành ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói: “Minh Vũ nói rồi, nếu như chị giận em thì chị sẽ không thèm để ý tới em, Thanh Thu, chị giận em đấy ư?”
“Nào có.” Cô chưa từng giận Bùi Linh Linh, trong tình yêu nam nữ đều vậy, cô hiểu được, cô cũng đã trải qua, giờ cũng đang bị tình yêu hành hạ.
Thứ yêu đương này chính là giày vò, vậy mà vẫn khiễn mỗi người ao ước.
Cô nhàm chán, không được đọc sách cũng không được xem ti vi, chỉ đành nhắm mắt, nhưng mới ngủ một lúc cô đã tỉnh, trong mơ cô luôn thấy Lê Minh Tùng ôm Mạc Tùng trong lòng mà rời bỏ cô, càng ngày càng xa.
Lúc này, anh đang ở trong phòng của Phương Thu ư?
Cô nhìn số đó rất lâu, lúc ngón tay chạm xuống, tim cô lại đập thình thịch.
“Minh Vũ, quay lại.” Nhìn dáng vẻ của anh, nếu như bị Bùi Linh Linh nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa sợ.
Bùi Minh Vũ cũng chẳng quay đầu lại, dường như đoán được lo lắng của cô nói: “Không sao.”
Cả người Thanh Thu mềm nhũn ngồi trên đệm, chẳng động đậy, người giống như không phải của cô, bên cạnh là chiếc túi cô mang theo, đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại kia, rõ ràng là cô gọi Lê Minh Tùng, sao người nghe lại là Bùi Minh Vũ?
Theo bản năng cô mở điện thoại ra xem, chỉ muốn xác nhận mình đã gọi ai.
Số điện thoại đầu tiên tiên đập vào mắt rất rõ ràng, đó đúng là số của Lê Minh Tùng, không hề sai.
Thanh Thu trầm tư, trong chốc lát cô không thể hiểu được tại sao Bùi Minh Vũ lại nghe điện thoại, song nếu như hỏi thẳng Bùi Minh Vũ thì có chút đột ngột, nhất định cũng khiến anh cảm thấy kỳ quái.
Suy nghĩ một lúc, Thanh Thu quyết định đợi Bùi Minh Vũ mang nước nóng tới xong thì cô sẽ gọi cho tổng đài hỏi, có một số chuyện nếu như không hỏi thì luôn không cam tâm, không tin tưởng.
Nước tới rồi, nhìn quần áo của Bùi Minh Vũ thấm đẫm mồ hôi, cô hơi đau lòng, “Minh Vũ, em có làm anh bị thương không?” Nhìn anh như không bị thương, song cô cảm thấy vừa rồi nhất định làm anh ta bị thương.
“Không, anh không sao.” Bùi Minh Vũ vội vàng đặt chậu nước xuống, sau đó đứng lên muốn đi ra, “Anh đi ra trước, anh ở ngoài cửa chờ, nếu như em có chuyện gì thì gọi anh, anh để hé cửa có thể nghe thấy.”
Tay anh talướt qua trước mặt cô, nhưng chỉ trong chớp mắt cô cũng thấy được một vết máu đỏ tươi, “Minh Vũ, cho em xem tay anh.”
“Tay đàn ông thì có gì mà xem, ha ha, anh ra ngoài nhé.”
Nhưng anh ta càng không cho cô xem thì cô càng cảm thấy có gì không đúng, vịn vào tường, trong nháy mắt, côcũng không biết lấy sức lực từ đâu, cô đứng dậy, xông tới trước mặt anh ta, nắm lấy tay anh ta, tim cô bỗng nhói đau.
“Đau không?” Nâng tay anh ta đặt vào lòng bàn tay mình, thổi thổi, ngón tay anh đều là dấu răng của cô, hoặc sâu hoặc nông, có chỗ sứt có chỗ không sứt, nhưng những dấu răng kia rõ mồn một.
Cô cắn anh.
Cắn mạnh như thế, không thể nào không đau được.
Anh lắc đầu, “Không đau, bôi tẹo thuốc là khỏi thôi, không có gì đáng ngại cả.”
Còn nói không có gì đáng ngại, sao có thể không đau chứ, “Minh Vũ, lần sau em cắn anh, anh nhét vải vào miệng em là được.”
“Nếu như em thấy áy náy thì lát nữa bôi thuốc cho anh, coi là là chuộc lỗi, được không?”
“Vâng.” Cô gật đầu, nước mắt lại từ từ tuôn rơi, cô thấy thật có lỗi với Bùi Minh Vũ, lúc cơn nghiện phát tác, cô chẳng biết gì, căn bản không nhớ mình đã làm gì.
Tay của người đàn ông từ từ rút ra, không muốn nhưng anh ta biết anh ta nhất định phải rút ra, “Anh ra ngoài đợi em.” Trong khoảnh khắc đó, giọng anh ta đã khàn đi, nếu như thời gian có thể quay lại thì thật tốt, song nhớ đến cuộc điện thoại đêm qua, lòng anh ta run lên.
Có một số việc, anh ta nhất định phải làm.
Vì cô, cũng vì người đàn ông cô yêu sâu sắc kia.
Bùi Minh Vũ đứng ở ngoài cửa, Thanh Thu lấy điện thoại ra, cô cố gắng hạ thấp giọng hỏi nhân viên tổng đài vì sao cô gọi một người mà người nghe lại là người khác.
Đáp án rất nhanh đã được trả lời.
Nếu như cô khẳng định cô không gọi sai số, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là Lê Minh Tùng cài thành tự động chuyển tiếp cuộc gọi, chỉ cần có người gọi điện thoại cho anh thì sẽ tự động chuyển sang Bùi Minh Vũ.
Tại sao?
Tại sao anh lại như vậy?
Cô cứ nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra nổi một đáp án.
Cô nhúng khăn mặt vào nước, từ từ lau người, cơn đau phía dưới hòa với trận phát tác vừa nãy khiến một lúc lâu sau cô mới dần lấy lại được sức lực.
“Bùi Minh Vũ, anh đứng ở cửa làm gì?” Cô đang lau người, tiếng nước tí tách, bên ngoài lại truyền đến tiếng của Bùi Linh Linh, giọng nói đó khiến cô giật mình, chiếc khăn trong tay cũng rơi xuống chậu nước, từng hạt nước bắn lên làm ướt hết người cô, cô lại giống như không có cảm giác gì mà nhìn ra phía cánh cửa kia.
“Thanh Thu bị ốm rồi, anh phải chăm sóc cô ấy, em đi làm việc của mình đi, đừng có gây thêm phiền phức cho anh.” Giọng Bùi Minh Vũ không hề khách khí với Bùi Linh Linh.
“Bùi Minh Vũ, anh...”
“Đi ngay.” Bực bội đẩy cánh tay của Bùi Linh Linh ra, anh giờ đủ phiền rồi, cuộc điện thoại tối qua khiến tinh thần anh căng thẳng, cũng chẳng biết tình hình hiện giờ ra sao rồi?
Bùi Linh Linh không rời đi mà vô cùng tức giận đẩy cửa ra, trong căn phòng nho nhỏ, Thanh Thu giật mình, người ướt đẫm nhìn về phía cô ta, “Đê tiện, đồ phụ nữ chỉ biết dụ dỗ đàn ông, quyến rũ Minh Tùngcủa tôi cũng thôi đi, giờ lại đến quyến rũ Minh Vũ.” Bùi Linh Linh nói năng lộn xộn, chỉ cảm thấy mình bị mắng đều do Trọng Thanh Thu nên Bùi Minh Vũ, nếu không, anh sẽ không nặng lời với cô như vậy.
Có lẽ là vẫn còn yếu ớt, trái tim mỏng manh như pha lê, lời của Bùi Linh Linh khiến nước mắt cô lại tuôn rơi, giờ cô giống như một người mít ướt, cô không tốt chút nào, “Xin lỗi.”
“Tôi không cần chị xin lỗi, Trọng Thanh Thu, nếu như chị thật sự không có ý quyến rũ Minh Vũ thì giờ cô lập tức đi khỏi đây cho tôi.” Bùi Linh Linh gào thét, mắt nhìn thẳng Thanh Thu.
“Ha ha, được.” Trước mắt cô đều mờ mờ, không nhìn rõ thứ gì, chỉ dựa vào giọng nói để xác nhận người trước mặt là Bùi Linh Linh.
“Oành” một bóng người hiện ra trước mắt, ngay sau đó chính là tiếng nặng nề ngã xuống đất, “Bùi Linh Linh, em ra ngoài cho anh, Thanh Thu bị ốm rồi, em có biết không hả? Cô ấy không quyến rũ anh mà là anh thích cô ấy, anh thích cô ấy không thích em đấy.” Bị chọc giận, Bùi Minh Vũ nhìn Bùi Linh Linh thấy ngứa mắt, người phụ nữ như vậy anh ta thật sự không thích.
Thanh Thu vội vàng lau nước mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình trước mắt, cô vô cùng áy náy, lảo đảo đi đến bên cạnh Bùi Linh Linh đỡ cô ấy dậy, Bùi Linh Linh lại dùng sức đẩy tay của Thanh Thu đặt trên người mình ra, “Buông cái tay bẩn thỉu của chị ra, đừng có động vào tôi.”
“Thanh Thu sảy thai rồi, Minh Tùng của cô không lo cho cô ấy, lẽ nào anh chăm sóc cô ấy một chút không được ư?” Bùi Minh Vũ không thể nhịn được nữa, một câu nói khiến Bùi Linh Linh bỗng ngẩn người, khuôn mặt mất tự nhiên, hóa ra là như vậy, nếu thật sự là như thế, vừa rồi cô ấy đúng là đã sai rồi.
“Xin lỗi Thanh Thu, em không biết.”
Tay Thanh Thu một lần nữa lại đặt lên cánh tay của Bùi Linh Linh, “Đứng dậy đi, chị không trách em, là chị không tốt đã khiến em hiểu lầm rồi.”
“Đi ra.” Bùi Minh Vũ thở hổn hển nhìn Bùi Linh Linh như thể hận không thể giết người vậy, Thanh Thu đã đủ khó chịu rồi, mà Bùi Linh Linh còn gây thêm phiền phức, giờ anh ta đúng là muốn giết người, nhưng giơ tay lên lại không thể hạ xuống, đúng là có loại cảm giác không nỡ đánh...
Bùi Linh Linh chột dạ đi ra, đầu vẫn cúi xuống, cô ấy không dám nhìn Bùi Minh Vũ, ánh mắt anh như muốn giết người vậy.
Trong phòng lại yên tĩnh, Thanh Thu đi đến trước mặt Bùi Minh Vũ, cô nhìn mắt anh, “Thực ra, em cảm thấy Bùi Linh Linh khá tốt, ít nhất cô ấy có tâm sự gì đều nói ra chứ không giấu trong lòng. Như vậy, có thể khiến cho người khác kịp thời phát hiện và sửa chữa suy nghĩ sai lầm trong lòng cô ấy, mau đi xem xem, dỗ dành cô ấy mới là người đàn ông chân chính.”
“Anh...” Cổ họng Bùi Minh Vũ căng lên, hóa ra, Thanh Thu sớm đã cho rằng anh ta và Bùi Linh Linh là một đôi rồi.
Cô đẩy anh ra ngoài, “Em nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi, em đói rồi, em muốn ăn cháo.” Đôi mắt đã ẩn hiện ý cười, cho dù người đàn ông kia thế nào, giờ cô phải sống tốt hơn, bởi vì trên thế giới này vẫn còn người tốt với cô, ví dụ như Bùi Minh Vũ, hơn nữa cô còn có haiđứa con gái, nhớ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh quá.
Bùi Minh Vũ đi ra ngoài, cô thu dọn căn phòng nhỏ, lúc bưng chậu nước ra ngoài, Bùi Linh Linh lại đang đứng ở hành lang, nhìn thấy cô bê nước ra vội chạy tới, “Chị Thanh Thu, chị đừng bưng nước nữa, mau đưa cho em đi, để em để em.”
Thoáng cái đã bị đoạt mất, bưng nước hắt đi, quay lại kéo Thanh Thu: “Mau về phòng của hai chúng ta đi, cháo đã được rồi, là em nấu đấy, còn thêm trứng muối với thịt nạc bằm, còn cho rau cải, còn cho chút muối ăn, mẹ em nói cho chút muối thì sẽ không sao, kiêng cữ sau khi phá thai không cầu kỳ như khi sinh xong, chỉ cần không cho trẻ con bú là được.
Mới một lúc mà cô ấy đã hỏi mẹ mình rồi, thậm chí còn nấu cháo cho cô, “Linh Linh, cảm ơn em.”
Bùi Linh Linh hơi xấu hổ: “Chị Thanh Thu, chị đừng khách sáo như thế, lúc trước là do em không biết tốt xấu, là em có lỗi với chị, mẹ em nói, để em chăm sóc chị, thời gian chị ở cữ để em chăm sóc, nếu như qua thời gian ở cữ mà chị không béo lên thì mẹ sẽ hỏi tội em đấy.”
Thanh Thu cười, chỉ coi như hai mẹ con cô ấy nói đùa, cô cũng không nghĩ nhiều, về phòng liền nằm xuống, nhiệm vụ của cô giờ là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, còn cả cai nghiện đau khổ nữa.
Vượt qua lần đầu tiên, nhưng cô biết cô vẫn còn đoạn đường dài phía trước phải đi.
Bùi Linh Linh bưng cháo lên, quả nhiên là thêm nguyên liệu nên thơm ngon, vậy mà cô lại chẳng nuốt trôi, cho dù đói ăn cũng không vào, mới ăn một bát đã chẳng ăn nổi nữa.
Bùi Linh Linh không cam lòng: “Có phải chị mỏi tay không? Hay là em đút cho chị nhé?”
Cô bật cười: “Thật sự là không nuốt nổi nữa, em bận gì thì làm đi, cứ kệ chị, chị nằm nghỉ là được rồi.”
Bùi Linh Linh đành ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói: “Minh Vũ nói rồi, nếu như chị giận em thì chị sẽ không thèm để ý tới em, Thanh Thu, chị giận em đấy ư?”
“Nào có.” Cô chưa từng giận Bùi Linh Linh, trong tình yêu nam nữ đều vậy, cô hiểu được, cô cũng đã trải qua, giờ cũng đang bị tình yêu hành hạ.
Thứ yêu đương này chính là giày vò, vậy mà vẫn khiễn mỗi người ao ước.
Cô nhàm chán, không được đọc sách cũng không được xem ti vi, chỉ đành nhắm mắt, nhưng mới ngủ một lúc cô đã tỉnh, trong mơ cô luôn thấy Lê Minh Tùng ôm Mạc Tùng trong lòng mà rời bỏ cô, càng ngày càng xa.
Lúc này, anh đang ở trong phòng của Phương Thu ư?
Cô nhìn số đó rất lâu, lúc ngón tay chạm xuống, tim cô lại đập thình thịch.
/302
|