Thanh Thu vẫn luôn nói mình là họ hàng xa của Ninh Tử Du, mới biết được bà ta mắc bệnh nên muốn đến thăm bà ta, nhưng mãi mà không tìm thấy thông tin, cầu xin nửa ngày, phía viện điều trị mới ghi lại họ tên của cô sau đó cho cô địa chỉ của Ninh Tử Du.
Đó là một căn nhà độc lập ở ngoại ô, lúc xe dừng lại trước cánh cổng lớn, Thanh Thu nhìn xung quanh trước, nếu không có bóng dáng của mẹ cô, điều đó chứng minh cô không nên đến đây.
Nhìn cánh cổng đóng chặt trước mặt, trong lòng cô đột nhiên hoảng loạn không nói được thành lời.
Minh Tùng ở đây sao?
Đưa tay bấm chuông cửa, cô nghe thấy nhịp tim mình đập như trống dồn, to như vậy nặng nề đến như vậy.
Ba cô nắm chặt lấy tay cô, cô không nhìn ba mình chỉ khẽ nói, “Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều là con của anh ấy, hai đứa đều rất khỏe mạnh.”
Quả thật câu nói này như bằng chứng thép khiến ba cô vững tâm.
Những lúc như thế này tin tưởng càng khiến lòng người ấm áp hơn là nghi ngờ.
Chuông cửa reo vang, rất nhanh sau đó có một cô giúp việc chạy ra xem, vừa chạy cô ta vừa nhìn ra ngoài, lúc nhìn thấy cô và ông Bạch, cô giúp việc lắc đầu, “Các người tìm ai? Có phải nhầm địa chỉ rồi không?”
Thanh Thu mím môi, nói ra một câu khiến người ta giật mình, “Tôi là vợ của Lê Minh Tùng, tôi đến tìm anh ấy, thuận tiện thăm mẹ.”
“Vợ của ông chủ?” Cô giúp việc lặp lại một lần nữa lặp lại, có vẻ không tin tưởng.
“Đúng thế.” Cô chẳng chút chần chừ khiến người ta bất giác tin tưởng.
“Nhưng ông chủ chưa từng nhắc đến cô, nên…”
“Cô đừng lo lắng, tôi thật sự là vợ của anh ấy, chỉ cần cô cho tôi vào, Minh Tùng nhìn thấy tôi là có thể chứng minh cho cô thấy.”
Cô giúp việc do dự một lát sau đó có khả năng là hai người bọn họ thực sự là quan hệ vợ chồng mà cô chỉ là người giúp việc, thế cho nên liền để cô vào.
“Hôm nay bà có hơi kỳ lạ, vẫn cứ ầm ĩ suốt, cô có nhìn thấy cũng đừng sợ, mấy năm nay vẫn luôn như thế.” Cô giúp việc thản nhiên nói, dường như đã cực kỳ quen thuộc với chứng bệnh tâm thần của Ninh Tử Du.
Đi qua vườn, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào, dường có người đang bê cái gì đó, ngay sau đó là tiếng Ninh Tử Du quát ầm lên không cần biết đúng sai, bà ta vẫn còn đang tức tối như thế, khiến người ta cau mày.
Cửa phòng khách đang mở, Thanh Thu đang định đi vào, tiếng violin du dương trầm bổng lại vang lên, tiếng đàn quen thuộc trầm bổng du dương, như thể năm đó ở Mỹ Đoan, anh cũng chơi đàn cho cô nghe như thế này, nhưng sau này mới biết anh đánh đàn cho Phương Thu.
Giờ phút này không biết lại là cho ai nghe?
Tiếng đàn như than khóc dần dần triệt tiêu tiếng hét chói tai của Ninh Tử Du, hình như bà ta cũng yên tĩnh lại, yên tĩnh nghe tiếng đàn, tao nhã êm dịu.
Thanh Thu nhanh chân chạy đến nơi phát ra tiếng đàn, chắc chắn Lê Minh Tùng đang ở đó, ngoại trừ anh ra thì không còn ai khác.
“Ngọt ngào, em cười thật ngọt ngào làm sao, như đóa hoa đang nở trong gió…”
Giai điệu bỗng chuyển ngoặt, ngay sau đó là một giọng nữ hát hòa theo, đầu tiên là tiếng đàn động lòng người tiếp theo đó là tiếng hát động lòng người.
Đúng vào lúc Thanh Thu đang định mở cửa, thì điện thoại di động của cô vang lên.
Tiếng chuông rất to, khiến cô vô thức giật nảy mình, cô cứ tưởng rằng với tiếng động rõ như thế thì người trong phòng nhất định sẽ nghe thấy, sau đó Ninh Tử Du sẽ xông ra ngoài.
Nhưng không.
Bên tai cô vẫn vang tiếng violin hòa theo tiếng hát một cách uyển chuyển trong giai điệu của bài “Ngọt ngào”.
Hoảng hồn lướt màn hình di động, vốn định tắt luôn nhưng lại là số của mẹ cô, cô vội vàng nhấc máy, “Mẹ, mẹ đang ở đâu đấy?”
“Mẹ về nhà rồi, Thanh Thu, con với ba con đang ở cùng nhau à?”
“Mẹ, ba đang ở bên cạnh con, tốt lắm ạ, không sao, lát nữa con về.”
“Thanh Thu, tim mẹ vẫn đập thình thịch, có dự cảm không lành, con mau về đi, đừng đưa ba con đi lung tung nữa.”
“Vâng, con đưa ba về ngay.” Cô nói rồi cúp máy.
Đầu dây bên kia mẹ cô đột nhiên nói, “Con đang ở chỗ của Tử Du à?”
“Mẹ, con…”
“Đừng lừa mẹ, đó là cô ấy đang hát, mẹ vẫn nhớ rõ mà, cô ấy rất thích hát bài này, Thanh Thu, con đang ở đâu? Nói cho mẹ biết, mẹ qua đó ngay bây giờ.”
“Mẹ, con đang ở ngoại ô, huống hồ đợi mẹ qua con cũng đã về rồi, mẹ đừng qua đây nhé, con dập máy trước đây.”
“Thanh Thu, con nói cho mẹ biết, nhanh, lão Bạch, ông bảo con bé nói đi, mau lên…” Bà Bùi sốt ruột hét lên trong điện thoại.
Ông Bạch nghe thấy hết, nghĩ một lát rồi quyết định nói với Thanh Thu, “Để bà ấy đến đây, có một số chuyện cũng cần phải nói, bằng không cuộc sống sau này không yên ổn nữa. Thanh Thu chỉ đành báo địa chỉ cho bà, đúng lúc nói xong chữ cuối cùng, cô định bước đến gõ cửa thì căn phòng phía trước đã mở ra, cô nhìn thấy một gương mặt, “A…” cô vô thức kinh hãi kêu lên, cô giật mình sợ hãi…
Gương mặt này đã bị biến dạng hoàn toàn, mắt, mũi, và cả miệng đều biến dạng, mà làn da trên gương mặt bà ta còn khiến người ta kinh ngạc hơn nữa. Đó là một gương mặt mà Thanh Thu không thể miêu tả được, khoảnh khắc nhìn thấy nó, phản ứng đầu tiên của cô chính là lùi lại đằng sau theo bản năng, sau đó bịt chặt miệng mình lại.
“Ha ha… quả nhiên là xấu đến cùng cực rồi, quả nhiên là khiến người khác ghê tởm đến hết mức rồi, Trọng Thanh Thu, cô cũng không muốn nhìn thấy gương mặt này đúng không?”
Ôm ngực, Thanh Thu mới lấy lại được bình tĩnh, dựa vào giọng nói cô cũng biết người phụ nữ trước mặt là ai, “Dì Ninh, không phải thế, cháu không thấy vậy.” Cô thử bước lên phía trước, Ninh Tử Du là mẹ của Lê Minh Tùng, hơn nữa cho dù quan hệ của cô và Lê Minh Tùng như thế nào, thì bình thường gặp những người bị hủy hoại cả gương mặt thế này cũng không được để lộ ra vẻ khinh bỉ, vừa nãy giật mình hoảng sợ là vì thực sự không ngờ đến vừa mở cửa lại gặp phải gương mặt đó.
“Thật là không sao?”
“Không đâu ạ.” Thanh Thu lại bước lên phía trước, thử đứng đối diện với Ninh Tử Du, cô nhìn vào mắt Ninh Tử Du, đột nhiên hiểu ra tại sao giọng điệu của bà lại có vẻ hận thù như vậy, “Dì Ninh, có phải dì cho rằng vết sẹo trên mặt dì là do mẹ cháu làm đúng không?” Cô nhấn mạnh từ cho rằng, bởi vì cô tuyệt đối không tin mẹ cô sẽ làm những chuyện như vậy, đây chắc hẳn là hậu quả để lại sau khi bị tạt axit đậm đặc, hơn nữa hiển nhiên là còn không được điều trị tử tế nên mới dẫn đến gương mặt không thể cứu chữa được nữa.
“Ha ha, Trọng Thanh Thu, mày đang nhận tội hộ mẹ mày đúng không?”
“Không, không phải mẹ cháu làm.” Trọng Thanh Thu không hề hoảng hốt, dù sao lát nữa mẹ cô sẽ đến đây, đến lúc đó cô sẽ bảo mẹ đối chất với Ninh Tử Du, đến lúc đó có phải hay không là biết ngay.
“Chính là cô ta, hôm đó chính cô ta đã hẹn tao ra ngoài, sau đó tạt axit lên mặt tao, thậm chí còn quẳng tao đến một nơi hoang vu để tao đợi chết, may mà chị tao đã kịp thời phát hiện ra tao và cũng cứu được, bằng không cái mạng này của tao đã không giữ được nữa rồi…” Ninh Tử Du còn đang nói, giọng điệu vô cùng phẫn nộ.
Tiếng đàn violin trong căn phòng cũng đột nhiên dừng lại, Lê Minh Tùng yên lặng ngồi trên ghế trước cửa sổ, từ đầu đến cuối anh không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ, mẹ hận Bà Bùi, anh đã biết từ trước.
Nhìn thấy mẹ biến thành dáng vể bây giờ thực sự anh cũng không biết phải an ủi mẹ thế nào, mẹ từ chối soi gương càng không cho phép người khác tiếp xúc quá gần, ngoại trừ một người hầu thì người trong nhà đều tránh bà thật xa, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chọc bà nổi giận, tất cả đều không được yên bình.
Ánh mắt của Thanh Thu thoáng lướt qua Lê Minh Tùng, anh không nói gì, vậy cô cũng không làm phiền anh, cười khẽ, tuy rằng anh không nhìn thấy cô nhưng cô lại mang đến cho anh cảm giác nhẹ nhõm từ tận trong xương cốt, “Dì Ninh, cháu hỏi dì, vừa nãy có phải dì nói rằng sở dĩ dì cho rằng mẹ cháu tạt axit dì hoàn toàn là vì hôm đó dì đến địa điểm hẹn với mẹ cháu mới xảy ra chuyện này đúng không?”
“Trọng Thanh Thu, ý của mày là gì? Chuyện năm đó mẹ mày hẹn tao ra chỉ có hai người bọn tao biết, tao vừa mới đến nơi đã bị tạt axit, không phải là cô ta thì còn là ai?”
“Vậy ý của dì Ninh là dì chỉ đoán mà không tận mắt nhìn thấy mẹ cháu đúng không?”
Ninh Tử Du ngẩn ra, “Trọng Thanh Thu, mày đang giảo biện, chính là mẹ mày, chính là cô ta.”
Trọng Thanh Thu cười cười với Ninh Tử Du đang tức tối phẫn nộ, “Chỉ vì điều này mà dì ngăn cản cháu với Minh Tùng ở bên nhau? Đúng không?”
“Đúng thế, tao không thể để con trai tao lấy con gái của đứa con gái đó được, tuyệt đối không, đều là do cô ta, nếu như không phải là cô ta thì ba của Minh Tùng sao có thể…” Ninh Tử Du nhắc đến ba của Lê Minh Tùng lại rơi lệ.
Thanh Thu ngẩng đầu, những ngón tay khẽ chạm vào gương mặt của Ninh Tử Du cô lau nước mắt trên khóe mắt cho bà, động tác của cô rất tự nhiên không chút nào giả tạo, lúc đầu ngón tay cô lướt trên gương mặt của Ninh Tử Du, bà ta hơi ngẩn ra, đúng lúc định gạt tay cô ra thì cảm giác dịu dàng từ tay cô đã khiến bà ta sững lại, tại sao đứa con gái trước mặt lại có thể tỏ ra dịu dàng mà không phải là chán ghét.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên
Đầu ngón tay cô lau từng giọt nước mắt cho bà, cảm giác dịu dàng này rất nhiều năm rồi không ai mang lại cho bà ta, thậm chí còn quên mất cảm giác đó, thật đẹp.
“Dì nói với cháu ngày hôm đó là ngày nào được không, dì xem, ba cháu cũng ở đây, nếu như hôm đó mẹ con không ở cạnh ba cháu, nếu như ông ấy có thể nhớ lại điều gì đó, vậy thì chẳng phải dì cũng có thể phục hồi lại được một chút ký ức lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ngày 31 tháng 7.” Không ngờ cô vừa hỏi liền có đáp án, nhưng đáp án lại không phải là từ Ninh Tử Du mà là từ Lê Minh Tùng.
Thanh Thu cười, đột nhiên nhớ đến câu anh nói bên tai cô tối qua: Em là em, mẹ em làm mẹ em,
Trong lòng bỗng dâng trào cảm giác ngọt ngào, cô quay sang hỏi ba mình. “Ba còn nhớ, đó là ngày nào không?”
Ông Bạch vẫn không nói một câu nào, lúc này khi Thanh Thu nhìn ông với ánh mắt mong chờ, cuối cùng ông cũng không nhịn nổi nữa khẽ đáp, “Tử Du, tối hôm đó là sinh nhật Thanh Thu, mẹ nó không đi đâu cả, cứ ở nhà khóc cả ngày.”
“Ông, ông nói vớ vẩn.” Ninh Tử Du lùi về sau một bước, nhìn ông bạch với vẻ không thể tin nổi.
“Tử Du, bà tính xem, ngày hôm đó không phải là sinh nhật theo lịch dương của Thanh Thu, mà là sinh nhật theo lịch âm. Chúng tôi đều ở quê làm sinh nhật cho con bé.”
“Minh Tùng, con mau tính xem.” Ninh Tử Du cũng muốn biết.
“Mẹ, chú Bạch nói đúng, hôm đó quả đúng là sinh nhật theo lịch âm của Thanh Thu.”
Đó là một căn nhà độc lập ở ngoại ô, lúc xe dừng lại trước cánh cổng lớn, Thanh Thu nhìn xung quanh trước, nếu không có bóng dáng của mẹ cô, điều đó chứng minh cô không nên đến đây.
Nhìn cánh cổng đóng chặt trước mặt, trong lòng cô đột nhiên hoảng loạn không nói được thành lời.
Minh Tùng ở đây sao?
Đưa tay bấm chuông cửa, cô nghe thấy nhịp tim mình đập như trống dồn, to như vậy nặng nề đến như vậy.
Ba cô nắm chặt lấy tay cô, cô không nhìn ba mình chỉ khẽ nói, “Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều là con của anh ấy, hai đứa đều rất khỏe mạnh.”
Quả thật câu nói này như bằng chứng thép khiến ba cô vững tâm.
Những lúc như thế này tin tưởng càng khiến lòng người ấm áp hơn là nghi ngờ.
Chuông cửa reo vang, rất nhanh sau đó có một cô giúp việc chạy ra xem, vừa chạy cô ta vừa nhìn ra ngoài, lúc nhìn thấy cô và ông Bạch, cô giúp việc lắc đầu, “Các người tìm ai? Có phải nhầm địa chỉ rồi không?”
Thanh Thu mím môi, nói ra một câu khiến người ta giật mình, “Tôi là vợ của Lê Minh Tùng, tôi đến tìm anh ấy, thuận tiện thăm mẹ.”
“Vợ của ông chủ?” Cô giúp việc lặp lại một lần nữa lặp lại, có vẻ không tin tưởng.
“Đúng thế.” Cô chẳng chút chần chừ khiến người ta bất giác tin tưởng.
“Nhưng ông chủ chưa từng nhắc đến cô, nên…”
“Cô đừng lo lắng, tôi thật sự là vợ của anh ấy, chỉ cần cô cho tôi vào, Minh Tùng nhìn thấy tôi là có thể chứng minh cho cô thấy.”
Cô giúp việc do dự một lát sau đó có khả năng là hai người bọn họ thực sự là quan hệ vợ chồng mà cô chỉ là người giúp việc, thế cho nên liền để cô vào.
“Hôm nay bà có hơi kỳ lạ, vẫn cứ ầm ĩ suốt, cô có nhìn thấy cũng đừng sợ, mấy năm nay vẫn luôn như thế.” Cô giúp việc thản nhiên nói, dường như đã cực kỳ quen thuộc với chứng bệnh tâm thần của Ninh Tử Du.
Đi qua vườn, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào, dường có người đang bê cái gì đó, ngay sau đó là tiếng Ninh Tử Du quát ầm lên không cần biết đúng sai, bà ta vẫn còn đang tức tối như thế, khiến người ta cau mày.
Cửa phòng khách đang mở, Thanh Thu đang định đi vào, tiếng violin du dương trầm bổng lại vang lên, tiếng đàn quen thuộc trầm bổng du dương, như thể năm đó ở Mỹ Đoan, anh cũng chơi đàn cho cô nghe như thế này, nhưng sau này mới biết anh đánh đàn cho Phương Thu.
Giờ phút này không biết lại là cho ai nghe?
Tiếng đàn như than khóc dần dần triệt tiêu tiếng hét chói tai của Ninh Tử Du, hình như bà ta cũng yên tĩnh lại, yên tĩnh nghe tiếng đàn, tao nhã êm dịu.
Thanh Thu nhanh chân chạy đến nơi phát ra tiếng đàn, chắc chắn Lê Minh Tùng đang ở đó, ngoại trừ anh ra thì không còn ai khác.
“Ngọt ngào, em cười thật ngọt ngào làm sao, như đóa hoa đang nở trong gió…”
Giai điệu bỗng chuyển ngoặt, ngay sau đó là một giọng nữ hát hòa theo, đầu tiên là tiếng đàn động lòng người tiếp theo đó là tiếng hát động lòng người.
Đúng vào lúc Thanh Thu đang định mở cửa, thì điện thoại di động của cô vang lên.
Tiếng chuông rất to, khiến cô vô thức giật nảy mình, cô cứ tưởng rằng với tiếng động rõ như thế thì người trong phòng nhất định sẽ nghe thấy, sau đó Ninh Tử Du sẽ xông ra ngoài.
Nhưng không.
Bên tai cô vẫn vang tiếng violin hòa theo tiếng hát một cách uyển chuyển trong giai điệu của bài “Ngọt ngào”.
Hoảng hồn lướt màn hình di động, vốn định tắt luôn nhưng lại là số của mẹ cô, cô vội vàng nhấc máy, “Mẹ, mẹ đang ở đâu đấy?”
“Mẹ về nhà rồi, Thanh Thu, con với ba con đang ở cùng nhau à?”
“Mẹ, ba đang ở bên cạnh con, tốt lắm ạ, không sao, lát nữa con về.”
“Thanh Thu, tim mẹ vẫn đập thình thịch, có dự cảm không lành, con mau về đi, đừng đưa ba con đi lung tung nữa.”
“Vâng, con đưa ba về ngay.” Cô nói rồi cúp máy.
Đầu dây bên kia mẹ cô đột nhiên nói, “Con đang ở chỗ của Tử Du à?”
“Mẹ, con…”
“Đừng lừa mẹ, đó là cô ấy đang hát, mẹ vẫn nhớ rõ mà, cô ấy rất thích hát bài này, Thanh Thu, con đang ở đâu? Nói cho mẹ biết, mẹ qua đó ngay bây giờ.”
“Mẹ, con đang ở ngoại ô, huống hồ đợi mẹ qua con cũng đã về rồi, mẹ đừng qua đây nhé, con dập máy trước đây.”
“Thanh Thu, con nói cho mẹ biết, nhanh, lão Bạch, ông bảo con bé nói đi, mau lên…” Bà Bùi sốt ruột hét lên trong điện thoại.
Ông Bạch nghe thấy hết, nghĩ một lát rồi quyết định nói với Thanh Thu, “Để bà ấy đến đây, có một số chuyện cũng cần phải nói, bằng không cuộc sống sau này không yên ổn nữa. Thanh Thu chỉ đành báo địa chỉ cho bà, đúng lúc nói xong chữ cuối cùng, cô định bước đến gõ cửa thì căn phòng phía trước đã mở ra, cô nhìn thấy một gương mặt, “A…” cô vô thức kinh hãi kêu lên, cô giật mình sợ hãi…
Gương mặt này đã bị biến dạng hoàn toàn, mắt, mũi, và cả miệng đều biến dạng, mà làn da trên gương mặt bà ta còn khiến người ta kinh ngạc hơn nữa. Đó là một gương mặt mà Thanh Thu không thể miêu tả được, khoảnh khắc nhìn thấy nó, phản ứng đầu tiên của cô chính là lùi lại đằng sau theo bản năng, sau đó bịt chặt miệng mình lại.
“Ha ha… quả nhiên là xấu đến cùng cực rồi, quả nhiên là khiến người khác ghê tởm đến hết mức rồi, Trọng Thanh Thu, cô cũng không muốn nhìn thấy gương mặt này đúng không?”
Ôm ngực, Thanh Thu mới lấy lại được bình tĩnh, dựa vào giọng nói cô cũng biết người phụ nữ trước mặt là ai, “Dì Ninh, không phải thế, cháu không thấy vậy.” Cô thử bước lên phía trước, Ninh Tử Du là mẹ của Lê Minh Tùng, hơn nữa cho dù quan hệ của cô và Lê Minh Tùng như thế nào, thì bình thường gặp những người bị hủy hoại cả gương mặt thế này cũng không được để lộ ra vẻ khinh bỉ, vừa nãy giật mình hoảng sợ là vì thực sự không ngờ đến vừa mở cửa lại gặp phải gương mặt đó.
“Thật là không sao?”
“Không đâu ạ.” Thanh Thu lại bước lên phía trước, thử đứng đối diện với Ninh Tử Du, cô nhìn vào mắt Ninh Tử Du, đột nhiên hiểu ra tại sao giọng điệu của bà lại có vẻ hận thù như vậy, “Dì Ninh, có phải dì cho rằng vết sẹo trên mặt dì là do mẹ cháu làm đúng không?” Cô nhấn mạnh từ cho rằng, bởi vì cô tuyệt đối không tin mẹ cô sẽ làm những chuyện như vậy, đây chắc hẳn là hậu quả để lại sau khi bị tạt axit đậm đặc, hơn nữa hiển nhiên là còn không được điều trị tử tế nên mới dẫn đến gương mặt không thể cứu chữa được nữa.
“Ha ha, Trọng Thanh Thu, mày đang nhận tội hộ mẹ mày đúng không?”
“Không, không phải mẹ cháu làm.” Trọng Thanh Thu không hề hoảng hốt, dù sao lát nữa mẹ cô sẽ đến đây, đến lúc đó cô sẽ bảo mẹ đối chất với Ninh Tử Du, đến lúc đó có phải hay không là biết ngay.
“Chính là cô ta, hôm đó chính cô ta đã hẹn tao ra ngoài, sau đó tạt axit lên mặt tao, thậm chí còn quẳng tao đến một nơi hoang vu để tao đợi chết, may mà chị tao đã kịp thời phát hiện ra tao và cũng cứu được, bằng không cái mạng này của tao đã không giữ được nữa rồi…” Ninh Tử Du còn đang nói, giọng điệu vô cùng phẫn nộ.
Tiếng đàn violin trong căn phòng cũng đột nhiên dừng lại, Lê Minh Tùng yên lặng ngồi trên ghế trước cửa sổ, từ đầu đến cuối anh không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ, mẹ hận Bà Bùi, anh đã biết từ trước.
Nhìn thấy mẹ biến thành dáng vể bây giờ thực sự anh cũng không biết phải an ủi mẹ thế nào, mẹ từ chối soi gương càng không cho phép người khác tiếp xúc quá gần, ngoại trừ một người hầu thì người trong nhà đều tránh bà thật xa, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chọc bà nổi giận, tất cả đều không được yên bình.
Ánh mắt của Thanh Thu thoáng lướt qua Lê Minh Tùng, anh không nói gì, vậy cô cũng không làm phiền anh, cười khẽ, tuy rằng anh không nhìn thấy cô nhưng cô lại mang đến cho anh cảm giác nhẹ nhõm từ tận trong xương cốt, “Dì Ninh, cháu hỏi dì, vừa nãy có phải dì nói rằng sở dĩ dì cho rằng mẹ cháu tạt axit dì hoàn toàn là vì hôm đó dì đến địa điểm hẹn với mẹ cháu mới xảy ra chuyện này đúng không?”
“Trọng Thanh Thu, ý của mày là gì? Chuyện năm đó mẹ mày hẹn tao ra chỉ có hai người bọn tao biết, tao vừa mới đến nơi đã bị tạt axit, không phải là cô ta thì còn là ai?”
“Vậy ý của dì Ninh là dì chỉ đoán mà không tận mắt nhìn thấy mẹ cháu đúng không?”
Ninh Tử Du ngẩn ra, “Trọng Thanh Thu, mày đang giảo biện, chính là mẹ mày, chính là cô ta.”
Trọng Thanh Thu cười cười với Ninh Tử Du đang tức tối phẫn nộ, “Chỉ vì điều này mà dì ngăn cản cháu với Minh Tùng ở bên nhau? Đúng không?”
“Đúng thế, tao không thể để con trai tao lấy con gái của đứa con gái đó được, tuyệt đối không, đều là do cô ta, nếu như không phải là cô ta thì ba của Minh Tùng sao có thể…” Ninh Tử Du nhắc đến ba của Lê Minh Tùng lại rơi lệ.
Thanh Thu ngẩng đầu, những ngón tay khẽ chạm vào gương mặt của Ninh Tử Du cô lau nước mắt trên khóe mắt cho bà, động tác của cô rất tự nhiên không chút nào giả tạo, lúc đầu ngón tay cô lướt trên gương mặt của Ninh Tử Du, bà ta hơi ngẩn ra, đúng lúc định gạt tay cô ra thì cảm giác dịu dàng từ tay cô đã khiến bà ta sững lại, tại sao đứa con gái trước mặt lại có thể tỏ ra dịu dàng mà không phải là chán ghét.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên
Đầu ngón tay cô lau từng giọt nước mắt cho bà, cảm giác dịu dàng này rất nhiều năm rồi không ai mang lại cho bà ta, thậm chí còn quên mất cảm giác đó, thật đẹp.
“Dì nói với cháu ngày hôm đó là ngày nào được không, dì xem, ba cháu cũng ở đây, nếu như hôm đó mẹ con không ở cạnh ba cháu, nếu như ông ấy có thể nhớ lại điều gì đó, vậy thì chẳng phải dì cũng có thể phục hồi lại được một chút ký ức lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ngày 31 tháng 7.” Không ngờ cô vừa hỏi liền có đáp án, nhưng đáp án lại không phải là từ Ninh Tử Du mà là từ Lê Minh Tùng.
Thanh Thu cười, đột nhiên nhớ đến câu anh nói bên tai cô tối qua: Em là em, mẹ em làm mẹ em,
Trong lòng bỗng dâng trào cảm giác ngọt ngào, cô quay sang hỏi ba mình. “Ba còn nhớ, đó là ngày nào không?”
Ông Bạch vẫn không nói một câu nào, lúc này khi Thanh Thu nhìn ông với ánh mắt mong chờ, cuối cùng ông cũng không nhịn nổi nữa khẽ đáp, “Tử Du, tối hôm đó là sinh nhật Thanh Thu, mẹ nó không đi đâu cả, cứ ở nhà khóc cả ngày.”
“Ông, ông nói vớ vẩn.” Ninh Tử Du lùi về sau một bước, nhìn ông bạch với vẻ không thể tin nổi.
“Tử Du, bà tính xem, ngày hôm đó không phải là sinh nhật theo lịch dương của Thanh Thu, mà là sinh nhật theo lịch âm. Chúng tôi đều ở quê làm sinh nhật cho con bé.”
“Minh Tùng, con mau tính xem.” Ninh Tử Du cũng muốn biết.
“Mẹ, chú Bạch nói đúng, hôm đó quả đúng là sinh nhật theo lịch âm của Thanh Thu.”
/302
|