Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
Chương 60: Vẫn câu lấy trái tim anh
/302
|
Buổi sáng, sau khi đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến nhà trẻ, Thanh Thu đi tìm nhà. Con đường lớn cô đơn quạnh quẽ, lối đi vẫn bị bịt kín khiến cô có chút buồn bực. Hiện tại cô thật sự không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Hoàng Cảnh Hưng, việc này không hề liên can gì đến cô.
Tìm cả ngày trời vẫn chưa tìm được căn nào ổn một chút, muốn tìm một nơi gần nhà trẻ của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thật không dễ. Khu vực này được vây quanh bởi những toàn chung cư mới, từng tòa nhà một thuộc cư xá đột ngột mọc lên từ mặt đất mà chưa có bất kỳ sự bàn giao công trình nào. Thất vọng quay trở về, đang đi thì phía trước mặt bỗng dưng xuất hiện vài người phụ nữ chắn ngang đường. Những chiếc bóng in trên mặt đất nói cho cô biết bọn họ đang đứng trước mặt, khiến cô theo bản năng phải dừng bước. Lúc ngẩng đầu lên mới biết đây là những bà chủ làm ăn trên con đường này.
"Trọng Thanh Thu, chuyện tốt mà cô làm ra đấy, cô nói đi, con đường này rốt cuộc đến khi nào mới chịu khai thông? " Một người phụ nữ chỉ vào cô quát tháo.
Mệt, thật sự rất mệt, cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: " Không liên quan gì đến tôi cả, để tôi đi qua đi."
"Sao nói cô không liên quan cho được, chính vì cô nên con đường này mới bị bịt kín, hôm nay cô không nói rõ ràng với chúng tôi, chúng tôi sẽ khiến cho cô ngày đêm không được yên bình."
"Cứ tự nhiên." Trực tiếp lướt qua người phụ nữ, cô không muốn để ý đến họ, chuyện này có nói cũng chẳng thể giải thích rõ ràng được, càng nói càng có cảm giác càng tô càng đen vậy.
"Hừ, còn nói tùy ý, nghe nói hôm qua người phụ nữ nhà họ Hạ đã tìm đến cửa nhà cô ta rồi."
"Đúng là đồ không biết xấu hổ."
"Trời sinh đã khoác lên người dáng vẻ của hồ ly tinh, trời sinh liệu tính cho làm con giáp thứ mười ba rồi."
"Trời sinh làm thứ đàn bà có con hoang, bản thân không biết xấu hổ không nói, còn hại cả con phố này không làm ăn được gì."
Từng giọng nói cứ văng vẳng bên tai.
Con người chính là như vậy đấy, những người làm ăn buôn bán, vẫn luôn tính kế cầu tiền tài, chặt đứt con đường tài lộc của họ sẽ khiến họ hận mình thấu xương.
Thanh Thu cứ làm như không nghe thấy gì, bà ta có thể làm được gì chứ.
Tóm lại không thể cãi nhau với họ, một mình cô cũng cãi không lại mọi người ở đó được. Kết quả cuộc tranh luận cũng chỉ khiến họ thêm ghét cô thôi, bởi vì cô cũng không có cách nào khiến con đường này khai thông.
Làm người phụ nữ của Hoàng Cảnh Hưng, cô thật sự không muốn, càng không cần.
"Mẹ, mẹ về rồi." Cô vừa mở cửa, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh liền bổ nhào đến, kéo cô ngồi xổm xuống, rồi mỗi đứa một bên hôn nhẹ lên mặt cô.
" Mẹ, tụi con nhớ mẹ."
Cô mỉm cười, ngắm nhìn những đứa trẻ mọi tâm trang u uất đều tan biến hết, thật tốt vì có tụi nhỏ ở đây.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện nhà cửa cô lại buồn rầu, còn không tìm thấy chỉ có nước đổi nhà trẻ khác. Nhưng học phí ở nhà trẻ tháng này vẫn dùng chưa hết, ít ra phải đợi đến cuối tháng mới có thể rời đi. Xem ra, cô vẫn phải ở lại cái tiệm này trụ thêm nửa tháng nữa. Cô thì cũng không để ý lắm, nhưng những người sống trên con đường này...
Cứ ngẫm nghĩ là sẽ cảm thấy khó chịu, cô không động đến người khác, nhưng họ lại cứ phiền đến cô.
Ăn cơm tối xong xuôi, đang chuẩn bị dỗ bọn trẻ đi ngủ, cửa tiệm lại bị bà dì nhà hàng xóm gõ: "Thanh Thu, cô mau ra đây đi, xảy ra chuyện rồi."
Kéo mở cửa tiệm, Thanh Thu khó hiểu nhìn bác gái trước mặt: "Sao vậy ạ?"
"Mau đi với tôi." Bà dì nắm lấy tay cô muốn kéo cô ra ngoài.
"Mẹ, con cũng muốn đi."
"Vậy con cũng muốn đi luôn."
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng muốn đi theo, trực giác mách bảo đây nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Thanh Thu, chuyện của người lớn đừng để bọn trẻ tham dự vào, bảo tụi nó đi vào nhà đi."
"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh ở nhà cùng dì Sinh trông tiệm nhé, mẹ đi rồi sẽ về mà."
Nghe xong lời bà dì, Thanh Thu đoán biết chuyện chốc nữa phải chứng kiến không thích hợp để con trẻ trông thấy. Nghĩ đến đó, tim cô không khỏi nảy lên một cái. Thật không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng một trăm phần trăm chẳng phải là chuyện tốt đối với cô.
"Không chịu, tụi con muốn ở bên cạnh mẹ cơ."
"Đi vào đi, đừng quậy nữa." Thanh Thu quát khẽ một tiếng, lúc này Quỳnh Quỳnh mới yên lặng nhưng vẫn nhìn về phía cửa bày ra dáng vẻ một lòng muốn ra ngoài.
"Sinh, dẫn nó vô nhà xem phim hoạt hình đi, em đi rồi sẽ về." Những lời khó nghe đến đâu cô cũng đã nghe thấy, cũng chịu đựng rồi, chắc không còn thứ gì có thể đả kích cô được nữa đâu.
Đi theo bà ta ra ngoài, đến khi nhìn thấy những gì viết trên vách tường tiệm ăn phía đối diện, trong phút chốc cô ngây hết cả người.
Nguyên cả một mặt tường, toàn bộ đều là những chữ mắng chửi cô to tầm cái gối ôm, những lời mắng nhiếc muốn khó nghe bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, thậm chí còn kéo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vào mắng là thứ con hoang.
"Thanh Thu, cô mau nghĩ cách xóa hết đi." Trông thấy cô ngẩn người ra, bà dì hàng xóm thở dài một tiếng. Tuy rằng lần này đường bị bít kín cũng ảnh hưởng đến công việc làm ăn của nhà bà, nhưng bà và Thanh Thu cũng làm láng giềng được vài năm rồi, Thanh Thu có đàn ông bên cạnh hay không bà rõ hơn ai hết.
"Vâng..." Thanh Thu lúc này mới chợt bừng tỉnh, vươn tay sờ qua mới hiểu vì sao bà dì lại sốt ruột đến vậy. Những chữ này căn bản là xóa không được, cũng không phải là dùng phấn viết xóa qua là xong, toàn bộ đều là dùng sơn màu xanhviết, bây giờ có lấy thuốc tẩy pha loãng để xóa thì những chữ này vẫn còn lưu lại dấu vết. Cách duy nhất là sơn lại bức tường này, nhưng đây là tường nhà người khác.
Thủ đoạn thật quá sức hiểm độc, khiến Thanh Thu không nhịn được nắm chặt tay lại, cô đã khiêu khích, làm khó ai mà lại đi làm khổ cô như vậy.
Cô không ngại bản thân mình chịu đựng nhưng cô không thể phớt lờ cảm xúc của bọn trẻ được.
Khắp bốn bề người tụ tập đến ngày càng đông, người đưa tay chỉ trỏ Thanh Thu không ngớt, đưa mắt nhìn khắp con đường ai ai cũng đang chỉa mũi nhọn về mình, Thanh Thu không thể không suy nghĩ thêm. Nếu thật sự là Hoàng Cảnh Hưng, hắn không sợ làm như thế này là tự bôi nhọ thân phận của chính mình sao?
Người ta đang mắng cô chẳng khác gì đang mắng Hoàng Cảnh Hưng cả.
Thật ra, so với cô Hoàng Cảnh Hưng đáng lẽ sẽ sợ những ảnh hưởng tiêu cực này hơn chứ, sao trước đây cô không nghĩ đến nhỉ?
Cô nhẹ nhàng mỉm cười: "Dì ơi, dì giúp tôi mua một thùng sơn nhỏ đến đây với ạ, bây giờ tôi đang rất cần."
Bà dì tưởng rằng cô cần sơn là để sơn lại bức tường xóa mấy chữ kia đi, nên chạy từ từ đến cửa hàng đối diện mua, con phố này cửa hàng gì cũng có.
Không đến năm phút, sơn đã đến tay Thanh Thu: " Thanh Thu, của cô đây."
Đưa tay đón lấy, cô cầm lấy mảnh vải đã sớm chuẩn bị nhúng vào thùng sơn cho ướt đẫm, Thanh Thu lập tức thêm vào giữa bức tường một chữ Hạ, rồi đặt thùng sơn xuống, đi về phía cửa tiệm nhà mình.
Phía sau, rộ lên những tiếng xôn xao, ai nấy đều không ngờ cô lại lớn mật đến vậy, cô ta thế mà dám viết chữ "Hạ" trong Hoàng Cảnh Hưng lên luôn rồi.
Mặc kệ Cận Thiếu Sâm là nhân vật như thế nào, cô không rảnh hơi quan tâm nhiều đến vậy. Quấy nhiều cuộc sống của cô, Hoàng Cảnh Hưng với nhà họ Cận gì đó phải có trách nhiệm.
"Thanh Thu, cô..." Bác gái cùng đi đối với phản ứng của cô có chút bị dọa ngây người: "Những chữ đó cô không xóa nữa ư?"
"Không xóa nữa ạ, dì giúp tôi đưa sáu trăm này cho quán ăn đó, đây là tiền phạt vì tôi đã viết chữ Hạ đó lên tường, những chữ khác không liên quan gì đến tôi." Từ trong túi áo cô rút ra sáu trăm ngàn đưa cho bác gái: "Chuyện hôm nay, cảm ơn dì đã nói với tôi."
"Ài, Thanh Thu à, cô thật ngốc."
"Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa". Cô nói xong rồi đi vào trong tiệm, lờ đi sự náo nhiệt ồn ào bên ngoài cửa. Nhưng tim thì trước sau đều đập thình thịch, một chữ Hạ cô viết này chắc chắn đã đưa Hoàng Cảnh Hưng vào thế đầu sóng ngọn gió, cô không tin Hoàng Cảnh Hưng chỉ ngồi xem không lo. Chỉ cần hắn ra mặt, những chữ này kiểu gì cũng sẽ được xóa đi thôi.
Hiện tại cô không sợ gây ra chuyện lớn, dù sao cũng đã lớn chuyện rồi, cứ đơn giản xông pha thôi đạt được mục đích là được.
"Mẹ, không có chuyện gì chứ ạ?"
"Không có gì đâu, ngủ đi con."
"Mẹ, đêm nay ngủ cùng con với Quỳnh Quỳnh đi, tụi con muốn ngủ cùng mẹ cơ."
"Được."
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, có thể nhìn ra được bọn trẻ căng thẳng như thế nào, những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, tụi nhỏ hẳn biết chút ít.
Tắm rửa xong, cô nằm giữa bọn trẻ, mỗi tay ôm một bé vào trong ngực. Vốn định ở lại đây thêm vài ngày, bây giờ xem ra trụ không được nữa rồi. Cô không vì mình cũng phải suy nghĩ cho bọn trẻ.
Một đêm đó, chỗ mặt tường có chữ bên đường hẳn rằng rất náo nhiệt, cô cũng không quan tâm nhiều nữa. Trời sập xuống khắc có người chống đỡ, cô chỉ cần chăm sóc tốt bọn trẻ là được rồi.
Sớm hôm sau, lúc kéo cửa mở tiệm, tim cô vẫn đập thình thịch như thể đang nhảy nhót, nhưng khi nhìn thấy bức tường đã được quét sơn trắng lại, Thanh Thu không thể không mỉm cười. Lần này, cô đặt cược thành công rồi. Xem ra, những người viết mấy lời bịa đặt sinh sự này phần nhiều là vì Hoàng Cảnh Hưng mà xuống nước rồi.
Hoàng Cảnh Hưng, hóa ra hắn cũng có rắc rối.
Đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến nhà trẻ, trong lòng Thanh Thu có chút phiền muộn, cô vừa mới thương lượng với hiệu trưởng trường trẻ xong. Nếu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thôi học họ sẽ trả lại số tiền học phí còn dư, điều này khiến cô có chút vui mừng. Vẫn cần phải đi tìm nhà, bây giờ có thể đi những nơi khác tìm được rồi.
Nhưng nhà trẻ tốt như vậy, cô thật sự không nỡ. Bước ra khỏi cánh cửa nhà trẻ, lại bị một bóng dáng xuất hiện trước mặt ngăn ánh mặt trời: "Trọng Thanh Thu, cô can đảm đấy."
Thanh Thu cứ thế định bước vòng qua Cận Nhược Tuyết, thật sự không muốn có bất kỳ giao thiệp gì với cô ta.
"Ây, Trọng Thanh Thu, cứ xem như kiếp trước tôi nợ cô, cô có thể nói chuyện với tôi một chút được không, chúng ta qua cửa hàng KFC bên kia nói đi."
Đây là lần đầu tiên Cận Như Tuyết hạ mình với cô, thậm chí trong ý chút thành khẩn. Nhưng cô thật sự không muốn dính dáng gì với Cận Nhược Tuyết.
"Cận Nhược Tuyết, ở đây cũng chẳng có ai, cô có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra là được, tôi bận nhiều việc, sắp đi ngay bây giờ."
"Vậy được, thứ cho tôi nói thẳng, cô nói đi, cô cần bao nhiêu tiền, muốn điều kiện gì?"
Vẻ mặt Thanh Thu đầy hoang mang:"Cần tiền gì? Muốn điều kiện gì?"
Trên mặt Cận Như Tuyết ngay lập tức lộ ra vẻ xem thường: "Đừng nói với tôi là cô chẳng biết cái gì nhé?"
"Cận Nhược Tuyết, là cô cản tôi, muốn tôi nói chuyện với cô, cũng không phải là tôi muốn tìm đến cô, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây." Bất kể cô ta là cành vàng lá ngọc nhà nào, cô của hiện tại chỉ làm Trọng Thanh Thu.
"Hoàng Cảnh Hưng, anh ta chỉ cần cô, nếu không tại sao anh ta muốn ly hôn với tôi, thậm chí chức cục trưởng anh ta cũng không chịu làm, anh ta muốn theo thương nghiệp. Trọng Thanh Thu, cô nói cô không cố ý, vậy tại sao bao năm rồi vẫn câu dẫn trái tim của anh ta?"
"Xin lỗi, tôi và anh ta đã sớm đường chia đôi ngã, một trăm sáu mươi triệu năm đó cũng đã sớm trả lại cho các người rồi. Anh ta cần tôi? Cần gì ở tôi nào? Tôi đã là mẹ của hai đứa trẻ, tôi và anh ta không có bất kỳ quan hệ nào cả, tạm biệt." Nói xong, Thanh Thu cứ thế quay người bước đi, như thể Cận Như Tuyết đang mang dịch bệnh trên người vậy.
Tìm cả ngày trời vẫn chưa tìm được căn nào ổn một chút, muốn tìm một nơi gần nhà trẻ của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thật không dễ. Khu vực này được vây quanh bởi những toàn chung cư mới, từng tòa nhà một thuộc cư xá đột ngột mọc lên từ mặt đất mà chưa có bất kỳ sự bàn giao công trình nào. Thất vọng quay trở về, đang đi thì phía trước mặt bỗng dưng xuất hiện vài người phụ nữ chắn ngang đường. Những chiếc bóng in trên mặt đất nói cho cô biết bọn họ đang đứng trước mặt, khiến cô theo bản năng phải dừng bước. Lúc ngẩng đầu lên mới biết đây là những bà chủ làm ăn trên con đường này.
"Trọng Thanh Thu, chuyện tốt mà cô làm ra đấy, cô nói đi, con đường này rốt cuộc đến khi nào mới chịu khai thông? " Một người phụ nữ chỉ vào cô quát tháo.
Mệt, thật sự rất mệt, cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: " Không liên quan gì đến tôi cả, để tôi đi qua đi."
"Sao nói cô không liên quan cho được, chính vì cô nên con đường này mới bị bịt kín, hôm nay cô không nói rõ ràng với chúng tôi, chúng tôi sẽ khiến cho cô ngày đêm không được yên bình."
"Cứ tự nhiên." Trực tiếp lướt qua người phụ nữ, cô không muốn để ý đến họ, chuyện này có nói cũng chẳng thể giải thích rõ ràng được, càng nói càng có cảm giác càng tô càng đen vậy.
"Hừ, còn nói tùy ý, nghe nói hôm qua người phụ nữ nhà họ Hạ đã tìm đến cửa nhà cô ta rồi."
"Đúng là đồ không biết xấu hổ."
"Trời sinh đã khoác lên người dáng vẻ của hồ ly tinh, trời sinh liệu tính cho làm con giáp thứ mười ba rồi."
"Trời sinh làm thứ đàn bà có con hoang, bản thân không biết xấu hổ không nói, còn hại cả con phố này không làm ăn được gì."
Từng giọng nói cứ văng vẳng bên tai.
Con người chính là như vậy đấy, những người làm ăn buôn bán, vẫn luôn tính kế cầu tiền tài, chặt đứt con đường tài lộc của họ sẽ khiến họ hận mình thấu xương.
Thanh Thu cứ làm như không nghe thấy gì, bà ta có thể làm được gì chứ.
Tóm lại không thể cãi nhau với họ, một mình cô cũng cãi không lại mọi người ở đó được. Kết quả cuộc tranh luận cũng chỉ khiến họ thêm ghét cô thôi, bởi vì cô cũng không có cách nào khiến con đường này khai thông.
Làm người phụ nữ của Hoàng Cảnh Hưng, cô thật sự không muốn, càng không cần.
"Mẹ, mẹ về rồi." Cô vừa mở cửa, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh liền bổ nhào đến, kéo cô ngồi xổm xuống, rồi mỗi đứa một bên hôn nhẹ lên mặt cô.
" Mẹ, tụi con nhớ mẹ."
Cô mỉm cười, ngắm nhìn những đứa trẻ mọi tâm trang u uất đều tan biến hết, thật tốt vì có tụi nhỏ ở đây.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện nhà cửa cô lại buồn rầu, còn không tìm thấy chỉ có nước đổi nhà trẻ khác. Nhưng học phí ở nhà trẻ tháng này vẫn dùng chưa hết, ít ra phải đợi đến cuối tháng mới có thể rời đi. Xem ra, cô vẫn phải ở lại cái tiệm này trụ thêm nửa tháng nữa. Cô thì cũng không để ý lắm, nhưng những người sống trên con đường này...
Cứ ngẫm nghĩ là sẽ cảm thấy khó chịu, cô không động đến người khác, nhưng họ lại cứ phiền đến cô.
Ăn cơm tối xong xuôi, đang chuẩn bị dỗ bọn trẻ đi ngủ, cửa tiệm lại bị bà dì nhà hàng xóm gõ: "Thanh Thu, cô mau ra đây đi, xảy ra chuyện rồi."
Kéo mở cửa tiệm, Thanh Thu khó hiểu nhìn bác gái trước mặt: "Sao vậy ạ?"
"Mau đi với tôi." Bà dì nắm lấy tay cô muốn kéo cô ra ngoài.
"Mẹ, con cũng muốn đi."
"Vậy con cũng muốn đi luôn."
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng muốn đi theo, trực giác mách bảo đây nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Thanh Thu, chuyện của người lớn đừng để bọn trẻ tham dự vào, bảo tụi nó đi vào nhà đi."
"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh ở nhà cùng dì Sinh trông tiệm nhé, mẹ đi rồi sẽ về mà."
Nghe xong lời bà dì, Thanh Thu đoán biết chuyện chốc nữa phải chứng kiến không thích hợp để con trẻ trông thấy. Nghĩ đến đó, tim cô không khỏi nảy lên một cái. Thật không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng một trăm phần trăm chẳng phải là chuyện tốt đối với cô.
"Không chịu, tụi con muốn ở bên cạnh mẹ cơ."
"Đi vào đi, đừng quậy nữa." Thanh Thu quát khẽ một tiếng, lúc này Quỳnh Quỳnh mới yên lặng nhưng vẫn nhìn về phía cửa bày ra dáng vẻ một lòng muốn ra ngoài.
"Sinh, dẫn nó vô nhà xem phim hoạt hình đi, em đi rồi sẽ về." Những lời khó nghe đến đâu cô cũng đã nghe thấy, cũng chịu đựng rồi, chắc không còn thứ gì có thể đả kích cô được nữa đâu.
Đi theo bà ta ra ngoài, đến khi nhìn thấy những gì viết trên vách tường tiệm ăn phía đối diện, trong phút chốc cô ngây hết cả người.
Nguyên cả một mặt tường, toàn bộ đều là những chữ mắng chửi cô to tầm cái gối ôm, những lời mắng nhiếc muốn khó nghe bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, thậm chí còn kéo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vào mắng là thứ con hoang.
"Thanh Thu, cô mau nghĩ cách xóa hết đi." Trông thấy cô ngẩn người ra, bà dì hàng xóm thở dài một tiếng. Tuy rằng lần này đường bị bít kín cũng ảnh hưởng đến công việc làm ăn của nhà bà, nhưng bà và Thanh Thu cũng làm láng giềng được vài năm rồi, Thanh Thu có đàn ông bên cạnh hay không bà rõ hơn ai hết.
"Vâng..." Thanh Thu lúc này mới chợt bừng tỉnh, vươn tay sờ qua mới hiểu vì sao bà dì lại sốt ruột đến vậy. Những chữ này căn bản là xóa không được, cũng không phải là dùng phấn viết xóa qua là xong, toàn bộ đều là dùng sơn màu xanhviết, bây giờ có lấy thuốc tẩy pha loãng để xóa thì những chữ này vẫn còn lưu lại dấu vết. Cách duy nhất là sơn lại bức tường này, nhưng đây là tường nhà người khác.
Thủ đoạn thật quá sức hiểm độc, khiến Thanh Thu không nhịn được nắm chặt tay lại, cô đã khiêu khích, làm khó ai mà lại đi làm khổ cô như vậy.
Cô không ngại bản thân mình chịu đựng nhưng cô không thể phớt lờ cảm xúc của bọn trẻ được.
Khắp bốn bề người tụ tập đến ngày càng đông, người đưa tay chỉ trỏ Thanh Thu không ngớt, đưa mắt nhìn khắp con đường ai ai cũng đang chỉa mũi nhọn về mình, Thanh Thu không thể không suy nghĩ thêm. Nếu thật sự là Hoàng Cảnh Hưng, hắn không sợ làm như thế này là tự bôi nhọ thân phận của chính mình sao?
Người ta đang mắng cô chẳng khác gì đang mắng Hoàng Cảnh Hưng cả.
Thật ra, so với cô Hoàng Cảnh Hưng đáng lẽ sẽ sợ những ảnh hưởng tiêu cực này hơn chứ, sao trước đây cô không nghĩ đến nhỉ?
Cô nhẹ nhàng mỉm cười: "Dì ơi, dì giúp tôi mua một thùng sơn nhỏ đến đây với ạ, bây giờ tôi đang rất cần."
Bà dì tưởng rằng cô cần sơn là để sơn lại bức tường xóa mấy chữ kia đi, nên chạy từ từ đến cửa hàng đối diện mua, con phố này cửa hàng gì cũng có.
Không đến năm phút, sơn đã đến tay Thanh Thu: " Thanh Thu, của cô đây."
Đưa tay đón lấy, cô cầm lấy mảnh vải đã sớm chuẩn bị nhúng vào thùng sơn cho ướt đẫm, Thanh Thu lập tức thêm vào giữa bức tường một chữ Hạ, rồi đặt thùng sơn xuống, đi về phía cửa tiệm nhà mình.
Phía sau, rộ lên những tiếng xôn xao, ai nấy đều không ngờ cô lại lớn mật đến vậy, cô ta thế mà dám viết chữ "Hạ" trong Hoàng Cảnh Hưng lên luôn rồi.
Mặc kệ Cận Thiếu Sâm là nhân vật như thế nào, cô không rảnh hơi quan tâm nhiều đến vậy. Quấy nhiều cuộc sống của cô, Hoàng Cảnh Hưng với nhà họ Cận gì đó phải có trách nhiệm.
"Thanh Thu, cô..." Bác gái cùng đi đối với phản ứng của cô có chút bị dọa ngây người: "Những chữ đó cô không xóa nữa ư?"
"Không xóa nữa ạ, dì giúp tôi đưa sáu trăm này cho quán ăn đó, đây là tiền phạt vì tôi đã viết chữ Hạ đó lên tường, những chữ khác không liên quan gì đến tôi." Từ trong túi áo cô rút ra sáu trăm ngàn đưa cho bác gái: "Chuyện hôm nay, cảm ơn dì đã nói với tôi."
"Ài, Thanh Thu à, cô thật ngốc."
"Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa". Cô nói xong rồi đi vào trong tiệm, lờ đi sự náo nhiệt ồn ào bên ngoài cửa. Nhưng tim thì trước sau đều đập thình thịch, một chữ Hạ cô viết này chắc chắn đã đưa Hoàng Cảnh Hưng vào thế đầu sóng ngọn gió, cô không tin Hoàng Cảnh Hưng chỉ ngồi xem không lo. Chỉ cần hắn ra mặt, những chữ này kiểu gì cũng sẽ được xóa đi thôi.
Hiện tại cô không sợ gây ra chuyện lớn, dù sao cũng đã lớn chuyện rồi, cứ đơn giản xông pha thôi đạt được mục đích là được.
"Mẹ, không có chuyện gì chứ ạ?"
"Không có gì đâu, ngủ đi con."
"Mẹ, đêm nay ngủ cùng con với Quỳnh Quỳnh đi, tụi con muốn ngủ cùng mẹ cơ."
"Được."
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, có thể nhìn ra được bọn trẻ căng thẳng như thế nào, những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, tụi nhỏ hẳn biết chút ít.
Tắm rửa xong, cô nằm giữa bọn trẻ, mỗi tay ôm một bé vào trong ngực. Vốn định ở lại đây thêm vài ngày, bây giờ xem ra trụ không được nữa rồi. Cô không vì mình cũng phải suy nghĩ cho bọn trẻ.
Một đêm đó, chỗ mặt tường có chữ bên đường hẳn rằng rất náo nhiệt, cô cũng không quan tâm nhiều nữa. Trời sập xuống khắc có người chống đỡ, cô chỉ cần chăm sóc tốt bọn trẻ là được rồi.
Sớm hôm sau, lúc kéo cửa mở tiệm, tim cô vẫn đập thình thịch như thể đang nhảy nhót, nhưng khi nhìn thấy bức tường đã được quét sơn trắng lại, Thanh Thu không thể không mỉm cười. Lần này, cô đặt cược thành công rồi. Xem ra, những người viết mấy lời bịa đặt sinh sự này phần nhiều là vì Hoàng Cảnh Hưng mà xuống nước rồi.
Hoàng Cảnh Hưng, hóa ra hắn cũng có rắc rối.
Đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến nhà trẻ, trong lòng Thanh Thu có chút phiền muộn, cô vừa mới thương lượng với hiệu trưởng trường trẻ xong. Nếu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thôi học họ sẽ trả lại số tiền học phí còn dư, điều này khiến cô có chút vui mừng. Vẫn cần phải đi tìm nhà, bây giờ có thể đi những nơi khác tìm được rồi.
Nhưng nhà trẻ tốt như vậy, cô thật sự không nỡ. Bước ra khỏi cánh cửa nhà trẻ, lại bị một bóng dáng xuất hiện trước mặt ngăn ánh mặt trời: "Trọng Thanh Thu, cô can đảm đấy."
Thanh Thu cứ thế định bước vòng qua Cận Nhược Tuyết, thật sự không muốn có bất kỳ giao thiệp gì với cô ta.
"Ây, Trọng Thanh Thu, cứ xem như kiếp trước tôi nợ cô, cô có thể nói chuyện với tôi một chút được không, chúng ta qua cửa hàng KFC bên kia nói đi."
Đây là lần đầu tiên Cận Như Tuyết hạ mình với cô, thậm chí trong ý chút thành khẩn. Nhưng cô thật sự không muốn dính dáng gì với Cận Nhược Tuyết.
"Cận Nhược Tuyết, ở đây cũng chẳng có ai, cô có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra là được, tôi bận nhiều việc, sắp đi ngay bây giờ."
"Vậy được, thứ cho tôi nói thẳng, cô nói đi, cô cần bao nhiêu tiền, muốn điều kiện gì?"
Vẻ mặt Thanh Thu đầy hoang mang:"Cần tiền gì? Muốn điều kiện gì?"
Trên mặt Cận Như Tuyết ngay lập tức lộ ra vẻ xem thường: "Đừng nói với tôi là cô chẳng biết cái gì nhé?"
"Cận Nhược Tuyết, là cô cản tôi, muốn tôi nói chuyện với cô, cũng không phải là tôi muốn tìm đến cô, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây." Bất kể cô ta là cành vàng lá ngọc nhà nào, cô của hiện tại chỉ làm Trọng Thanh Thu.
"Hoàng Cảnh Hưng, anh ta chỉ cần cô, nếu không tại sao anh ta muốn ly hôn với tôi, thậm chí chức cục trưởng anh ta cũng không chịu làm, anh ta muốn theo thương nghiệp. Trọng Thanh Thu, cô nói cô không cố ý, vậy tại sao bao năm rồi vẫn câu dẫn trái tim của anh ta?"
"Xin lỗi, tôi và anh ta đã sớm đường chia đôi ngã, một trăm sáu mươi triệu năm đó cũng đã sớm trả lại cho các người rồi. Anh ta cần tôi? Cần gì ở tôi nào? Tôi đã là mẹ của hai đứa trẻ, tôi và anh ta không có bất kỳ quan hệ nào cả, tạm biệt." Nói xong, Thanh Thu cứ thế quay người bước đi, như thể Cận Như Tuyết đang mang dịch bệnh trên người vậy.
/302
|