Khắp nơi đều là quần áo trẻ em, xinh đẹp rực rỡ khiến người ta không muốn rời mắt, “Cái này có hai bộ không?” Mua quần áo cho hai cô bé có chút phiền toái đó là nhất định phải mua cùng kiểu dáng và kích cỡ, cho nên chỉ có một bộ thì không thể mua, phải hỏi rõ ràng rồi mới có thể thử, nếu không sẽ lãng phí thời gian và công sức.
“Có.” Nhân viên bán hàng lập tức dẫn hai cô bé đi thử quần áo. Bùi Minh Vũ kéo Thanh Thu ngồi xuống ghế, chỉ huy người bán hàng cầm từng bộ cho hai cô bé mặc thử. Thật quá xinh đẹp, hai cô bé trông chẳng khác gì người mẫu thời trang cả, sau khi thay bộ quần áo mới từ trong phòng thử đồ đi ra hai cô bé liền tạo dáng bước đi catwalk, dáng điệu nhỏ bé kia thực sự vô cùng xinh đẹp.
“Minh Vũ, em cảm thấy bọn nhóc rất có thiên phú trở thành người mẫu đấy.”
“Đúng là có, nhưng mà anh không cho phép bọn nhóc sau này làm người mẫu. Vậy chẳng phải sẽ phải xuất đầu lộ diện sao.”
“Chuyện này không do chúng ta quyết định đâu.”
“Bây giờ em phải dạy dỗ bọn nhỏ, trực tiếp cắt đứt ý nghĩ này của chúng.”
Ai, xem ra anh đã thật sự xem Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con mình rồi. Vài năm qua, anh luôn muốn giúp đỡ cô nhưng cô lại từ chối, khiến anh lúc nào cũng cảm thấy mình mắc nợ cô mà áy náy. Đúng vậy, nếu năm đó cô không tới cầu xin Lê Minh Tùng thì cảnh ngộ trái ngang của nhà họ Bùi làm sao có thể xoay chuyển.
“Vậy anh muốn bọn nhỏ làm cái gì?”
“Làm ở công ty của gia đình. Là người ưu tú trong giới kinh doanh, anh cảm thấy bọn nhóc đều rất được.”
“Nói lung tung, việc này phải dựa vào gien di truyền chứ! Anh nhìn xem, người làm mẹ như em đây ngay cả tìm một công việc cũng không tìm được.”
“Khoảng thời gian đó đúng lúc anh không có ở đây, nếu không…, em nhất định sẽ có công việc. Thanh Thu, đến công ty anh làm đi.”
“Không muốn.” Anh ta chắc chắn sẽ cho cô đãi ngộ đặc biệt, vậy càng không có ý nghĩa. Cô không muốn người khác chú ý đặc biệt đến công việc của mình, cô cần phải tự làm bằng chính năng lực của bản thân.
“Nếu không anh sẽ đầu tư cho em làm ăn, hoặc là mở một trung tâm mua sắm lớn giống như thế này?”
“Em không biết xử lý đâu, miễn đi.” Vừa mới nói xong, cô đã cảm thấy chính mình đúng là chẳng có gì cả. Những lý thuyết trước đây được học đã quên hết rồi, hậu quả của việc suốt thời gian dài không đi làm chính là suy nghĩ của cô đều lạc hậu, thụt lùi rồi.
“Không thử một lần sao biết được. Quyết định thế đi, nếu em không tới công ty anh làm việc, vậy thì mở một trung tâm mua sắm đi.” Anh ta vừa liếc mắt nhìn bọn nhỏ vui vẻ thử quần áo, vừa không để lại đường lui cho cô mà nói. Có đôi khi, Bùi Minh Vũ rất ngang ngược, tuổi tác tăng lên, trên người anh ta cũng càng ngày càng tỏa ra mùi vị trưởng thành của đàn ông.
Cô không lên tiếng, tất cả những thứ có được đó đều không thuộc về cô. Sớm muộn gì cô cũng phải dựa vào năng lực của chính mình mà cố gắng tạo nên bầu trời xanh thẳm thuộc về riêng cô, như vậy mới là đẹp nhất.
Váy, áo, quần, thậm chí ngay cả giầy, tất gì đó đều mua cả, thấy thế cô cũng không nói gì hết. Vốn dĩ đây đều là chuyện Lê Minh Tùng nên làm, nhưng anh ta lại một lòng lao vào Phương Thu, được rồi, không phải cô cố ý muốn tước đoạt quyền hạn của anh ta, muốn trách thì phải tự trách chính bản thân anh ta.
Đáng đời anh ta.
“Thưa anh, những bộ này đều được, kích cỡ cũng có hai bộ, xin hỏi anh muốn chọn cái nào?” Nhân viên bán hàng cung kính chờ Bùi Minh Vũ cho ý kiến rồi mới bỏ vào túi. Tốt nhất là mua thật nhiều, đây chắc chắn là một đơn hàng lớn.
Bọn họ vốn đang ngóng trông trong lòng nhưng không ngờ anh ta không hề do dự, dứt khoát nói: “Nếu đều đã vừa vậy thì mua hết đi. Gói lại toàn bộ cho tôi.”
“Được, được, thưa anh, chúng tôi lập tức gói lại.” Vừa vung tay lên, quản lý liền vội vàng đi tới, thật là mối làm ăn lớn. Cô ta chỉ huy tất cả nhân viên ngoại trừ vài người đang đứng chờ khách còn lại đều đi gói đồ, nói ít cũng có mấy chục bộ.
“Minh Vũ, anh sẽ làm hư bọn nhóc đó.”
Anh khẽ mỉm cười, đôi môi đẹp đẽ làm cho những nữ nhân viên bán hàng đang muốn đi ra kia bỗng bần thần. Người đàn ông này cũng không phải quá đẹp trai, chỉ là toàn thân đều tràn đầy khí chất nho nhã, lịch sự không nói nên lời khiến bọn họ không nhịn được muốn nhìn anh ta nhiều hơn vài lần.
Anh ta chính là hóa thân của vẻ đẹp trai cùng hoàn mỹ nhào nặn hợp lại.
“Anh sẵn lòng cưng chiều bọn nhỏ, càng muốn cưng chiều em hơn. Thanh Thu, cảm ơn em cuối cùng đã cho anh cơ hội lần này, hãy để anh được thỏa cơn nghiện đi! Vậy thì cho dù sau này em có đổi ý anh cũng sẽ không hối tiếc.”
Người đàn ông ngốc ngếch này thực sự rất giống cô.
Vì sao trên đời này lại ít chuyện hai bên đều có tình cảm với nhau như vậy, lúc nào cũng luôn là người thích mình thì mình không thích, còn người mình thích lại yêu người khác.
Quá nhiều sai lầm khiến cô khổ sở nhưng cũng không có cách nào thay đổi.
Lòng người là khó thay đổi nhất.
Mấy người cùng nhau gói đồ, rất nhanh đã làm xong. Túi đồ nhỏ được đặt trong túi lớn, nếu không sẽ hơi khó xách, “Thưa anh, chúng tôi giúp mọi người mang ra xe nhé?”
“Ok, cảm ơn.” Bùi Minh Vũ đứng dậy, khẽ khom lưng ôm Thùy Thùy, “Đi thôi, tính tiền xong rồi chúng ta phải ăn cơm trưa, sau đó sẽ đến khu vui chơi.”
“Ba nuôi thật tốt.” Cô bé dùng sức hôn mạnh một cái lên mặt anh, “Ba nuôi, lần sau ba dẫn bọn con đi bơi nhé. Con muốn ba dạy cho con, vậy con sẽ bơi nhanh hơn.”
“Thùy Thùy, ba nói ba cũng biết bơi, nếu như không phải vì bị thương thì hôm qua ba đã dẫn chúng ta đi bơi rồi.” Quỳnh Quỳnh đúng lúc nhắc nhở Thùy Thùy, trong lúc bất chợt cô bé cảm thấy bỏ quên ba vào một chỗ không biết như vậy thật sự không tốt.
“Đúng nhỉ, ba cũng biết bơi. Mẹ ơi, không phải hôm qua mẹ bảo không thoải mái sao? Chúng ta đã về rồi vậy ba thì sao? Sao ba không tới gặp chúng ta?” Thân thể nhỏ bé của Thùy Thùy giống như con cá nhỏ trượt xuống khỏi người Bùi Minh Vũ, cô bé thực sự không biết điều này đã làm lòng anh ta tổn thương.
Sắc mặt cô lúc đỏ lúc trắng, cô thực sự không thể nói với bọn nhỏ là do hôm qua Lê Minh Tùng đã dồn tất cả tinh thần lên người Phương Thu cho nên cô mới rời đi. Nhưng nếu không nói thì lại không có lý do khác, đang muốn nói chuyện, bỗng cô cảm thấy có một ánh mắt vô cùng lạnh buốt đang bắn về phía mình làm cô ngẩng đầu lên theo bản năng, lại vừa vặn đối mặt với người đàn ông đang đứng trước quầy thu tiền nhìn mình. Lúc này, ánh mắt anh ta đều rơi trên người cô, nhưng bàn tay lại đè lên chiếc thẻ tín dụng mà Bùi Minh Vũ mới lấy ra, “Đừng dùng của anh ta, quẹt thẻ của tôi đi.”
“Việc này…” Cô thu ngân lập tức mơ hồ, không hiểu rõ tình hình. Nhiều tiền như vậy sao lại có thêm một người đến tranh trả chứ. Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, lại giống như bị điện giật vậy. Hai người đàn ông này, mỗi người mỗi vẻ, ai cũng mang theo sức hấp dẫn chết người, “Rốt cuộc là ai trong hai anh muốn trả tiền vậy?”
“Ba cháu trả.” Hai cô bé cùng chạy về phía quầy thu ngân, kêu lên thật to. Trong nhận thức của hai cô bé đương nhiên ba sẽ thân thiết hơn ba nuôi rồi.
Nhân viên thu ngân chần chờ một chút mới nói: “Vậy, người nào là ba của các cháu vậy?”
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mau qua chỗ mẹ nào.” Thanh Thu dụ dỗ hai cô bé đến bên cạnh mình, sau đó chỉ vào Bùi Minh Vũ nói với nhân viên thu ngân, “Thu tiền của anh ấy.” Bây giờ cô đã chẳng còn chút quan hệ nào với Lê Minh Tùng, nhưng lại xem như đang hẹn hò với Bùi Minh Vũ. Đã nhiều năm rồi cô không có được cảm giác hẹn hò, cảm giác đó sớm đã bị Hoàng Cảnh Hưng bóp chết. Vừa rồi, trong lúc chọn quần áo trẻ em cùng anh ta, cô cảm thấy dường như mình đang quay về khoảng thời gian trước khi sắp tốt nghiệp đại học, cảm giác này thực sự rất tốt.
Lê Minh Tùng vẫn còn bị thương trên người bỗng sầm mặt lại: “Trọng Thanh Thu, tôi mới là ba của bọn nhỏ. Bọn nhỏ cũng nói muốn ba chúng trả tiền, không cần người ngoài trả thay.” Mỗi chữ anh ta nói đều đầy ắp địch ý rõ ràng đối với Bùi Minh Vũ.
Nắm tay con gái đi đến quầy thu nhân, cô đứng giữa hai người đàn ông mà nói với nhân viên thanh toán: “Đây là con của tôi, cô nhìn xem, bọn chúng trông rất giống tôi, ha ha, cho nên tiền này do ai trả sẽ do tôi quyết định. Thu tiền của anh ấy đi.” Vừa dứt lời, cô liền chỉ vào Bùi Minh Vũ. Hôm nay cô quyết tâm muốn để anh ta trả tiền, cô thích trông thấy dáng vẻ xấu hổ, mặt mũi tái xanh của Lê Minh Tùng, nghĩ đến khi ở nhà ăn khách sạn trên đảo Hỏa Sơn anh ta chưa từng nghĩ đến lòng cô sẽ ra sao.
“Cô…” Anh ta bỗng nắm chặt cổ tay cô, “Đây là con của tôi, tại sao lại phải nhường anh ta trả?”
Cô dùng sức giãy dụa, sau đó thổi thổi cổ tay, “Thật bẩn, đừng có đụng vào tôi.” Vừa nói, cô vừa nhìn cô thu ngân cuối cùng cũng nhận thẻ tín dụng của Bùi Minh Vũ. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ngờ ngay khi cô ta đang định cho thẻ tín dụng vào máy đọc thẻ thì tấm thẻ kia bỗng bị rút ra, ngay sau đó một cái thẻ khác đã được bổ sung, “Dùng của tôi.” Anh ta trực tiếp cắm vào, ánh mắt bắn phá về phía Bùi Minh Vũ, “Con tôi mà anh cũng muốn cướp sao?”
“Bây giờ Thanh Thu là bạn gái của tôi.” Anh ta không hề yếu thế lên tiếng, liền giật lại tấm thẻ tín dụng của mình trong tay Lê Minh Tùng.
“Ha ha, thật đúng là chuyện cười. Anh thử hỏi cô ấy xem quan hệ hiện tại của chúng tôi là như thế nào?”
“Không có quan hệ gì cả.” Anh ta dứt khoát trả lời.
“Thanh Thu, cô nói phải không?”
Cô khẽ cắn môi, nghĩ tới thỏa thuận kết hôn và ly dị kia, cô thật sự không hề nắm chắc hoàn toàn.
“Thanh Thu, đừng sợ hắn. Hãy làm bạn gái của anh đi.”
“Bùi Minh Vũ, bây giờ trong ví tôi đang có hai tờ thỏa thuận, tốt nhất anh nên tìm một nơi yên tĩnh rồi hỏi cô ấy xem nội dung trong đó là gì, nếu không, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối vợ tôi.”
Giọng điệu của anh ta vô cùng chắc chắn và bình tĩnh, khiến Bùi Minh Vũ không khỏi nghi ngờ. Anh liếc nhìn về phía cô tựa như đang hỏi: Là thật sao?
Cô chỉ đành phải gật đầu, cô biết rõ mình sẽ không còn lời nào để nói khi đối mặt với hai thỏa thuận kia. Cô không đấu nổi Lê Minh Tùng, người đàn ông kia đã sớm nghĩ xong đường lui cho tất cả, căn bản không giữ lại cho cô bất kỳ chỗ trống nào.
“Chúng ta đi thôi.” Kéo cô về phía mình, Bùi Minh Vũ liền đưa cô và bọn nhỏ đi. Nếu Lê Minh Tùng đã muốn trả tiền vậy thì tùy anh ta.
“Khoan đã, Thanh Thu và bọn nhỏ đều phải ở lại, mình anh đi là được.”
“Lê Minh Tùng, anh đừng quá đáng.” Thanh Thu lập tức nổi đóa, dù sao cũng không thể để anh ta tổn thương Bùi Minh Vũ. Anh ta rất thật lòng với cô, đã lâu như vậy, cô căn bản chưa từng đáp lại anh ta chút nào.
“Có.” Nhân viên bán hàng lập tức dẫn hai cô bé đi thử quần áo. Bùi Minh Vũ kéo Thanh Thu ngồi xuống ghế, chỉ huy người bán hàng cầm từng bộ cho hai cô bé mặc thử. Thật quá xinh đẹp, hai cô bé trông chẳng khác gì người mẫu thời trang cả, sau khi thay bộ quần áo mới từ trong phòng thử đồ đi ra hai cô bé liền tạo dáng bước đi catwalk, dáng điệu nhỏ bé kia thực sự vô cùng xinh đẹp.
“Minh Vũ, em cảm thấy bọn nhóc rất có thiên phú trở thành người mẫu đấy.”
“Đúng là có, nhưng mà anh không cho phép bọn nhóc sau này làm người mẫu. Vậy chẳng phải sẽ phải xuất đầu lộ diện sao.”
“Chuyện này không do chúng ta quyết định đâu.”
“Bây giờ em phải dạy dỗ bọn nhỏ, trực tiếp cắt đứt ý nghĩ này của chúng.”
Ai, xem ra anh đã thật sự xem Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con mình rồi. Vài năm qua, anh luôn muốn giúp đỡ cô nhưng cô lại từ chối, khiến anh lúc nào cũng cảm thấy mình mắc nợ cô mà áy náy. Đúng vậy, nếu năm đó cô không tới cầu xin Lê Minh Tùng thì cảnh ngộ trái ngang của nhà họ Bùi làm sao có thể xoay chuyển.
“Vậy anh muốn bọn nhỏ làm cái gì?”
“Làm ở công ty của gia đình. Là người ưu tú trong giới kinh doanh, anh cảm thấy bọn nhóc đều rất được.”
“Nói lung tung, việc này phải dựa vào gien di truyền chứ! Anh nhìn xem, người làm mẹ như em đây ngay cả tìm một công việc cũng không tìm được.”
“Khoảng thời gian đó đúng lúc anh không có ở đây, nếu không…, em nhất định sẽ có công việc. Thanh Thu, đến công ty anh làm đi.”
“Không muốn.” Anh ta chắc chắn sẽ cho cô đãi ngộ đặc biệt, vậy càng không có ý nghĩa. Cô không muốn người khác chú ý đặc biệt đến công việc của mình, cô cần phải tự làm bằng chính năng lực của bản thân.
“Nếu không anh sẽ đầu tư cho em làm ăn, hoặc là mở một trung tâm mua sắm lớn giống như thế này?”
“Em không biết xử lý đâu, miễn đi.” Vừa mới nói xong, cô đã cảm thấy chính mình đúng là chẳng có gì cả. Những lý thuyết trước đây được học đã quên hết rồi, hậu quả của việc suốt thời gian dài không đi làm chính là suy nghĩ của cô đều lạc hậu, thụt lùi rồi.
“Không thử một lần sao biết được. Quyết định thế đi, nếu em không tới công ty anh làm việc, vậy thì mở một trung tâm mua sắm đi.” Anh ta vừa liếc mắt nhìn bọn nhỏ vui vẻ thử quần áo, vừa không để lại đường lui cho cô mà nói. Có đôi khi, Bùi Minh Vũ rất ngang ngược, tuổi tác tăng lên, trên người anh ta cũng càng ngày càng tỏa ra mùi vị trưởng thành của đàn ông.
Cô không lên tiếng, tất cả những thứ có được đó đều không thuộc về cô. Sớm muộn gì cô cũng phải dựa vào năng lực của chính mình mà cố gắng tạo nên bầu trời xanh thẳm thuộc về riêng cô, như vậy mới là đẹp nhất.
Váy, áo, quần, thậm chí ngay cả giầy, tất gì đó đều mua cả, thấy thế cô cũng không nói gì hết. Vốn dĩ đây đều là chuyện Lê Minh Tùng nên làm, nhưng anh ta lại một lòng lao vào Phương Thu, được rồi, không phải cô cố ý muốn tước đoạt quyền hạn của anh ta, muốn trách thì phải tự trách chính bản thân anh ta.
Đáng đời anh ta.
“Thưa anh, những bộ này đều được, kích cỡ cũng có hai bộ, xin hỏi anh muốn chọn cái nào?” Nhân viên bán hàng cung kính chờ Bùi Minh Vũ cho ý kiến rồi mới bỏ vào túi. Tốt nhất là mua thật nhiều, đây chắc chắn là một đơn hàng lớn.
Bọn họ vốn đang ngóng trông trong lòng nhưng không ngờ anh ta không hề do dự, dứt khoát nói: “Nếu đều đã vừa vậy thì mua hết đi. Gói lại toàn bộ cho tôi.”
“Được, được, thưa anh, chúng tôi lập tức gói lại.” Vừa vung tay lên, quản lý liền vội vàng đi tới, thật là mối làm ăn lớn. Cô ta chỉ huy tất cả nhân viên ngoại trừ vài người đang đứng chờ khách còn lại đều đi gói đồ, nói ít cũng có mấy chục bộ.
“Minh Vũ, anh sẽ làm hư bọn nhóc đó.”
Anh khẽ mỉm cười, đôi môi đẹp đẽ làm cho những nữ nhân viên bán hàng đang muốn đi ra kia bỗng bần thần. Người đàn ông này cũng không phải quá đẹp trai, chỉ là toàn thân đều tràn đầy khí chất nho nhã, lịch sự không nói nên lời khiến bọn họ không nhịn được muốn nhìn anh ta nhiều hơn vài lần.
Anh ta chính là hóa thân của vẻ đẹp trai cùng hoàn mỹ nhào nặn hợp lại.
“Anh sẵn lòng cưng chiều bọn nhỏ, càng muốn cưng chiều em hơn. Thanh Thu, cảm ơn em cuối cùng đã cho anh cơ hội lần này, hãy để anh được thỏa cơn nghiện đi! Vậy thì cho dù sau này em có đổi ý anh cũng sẽ không hối tiếc.”
Người đàn ông ngốc ngếch này thực sự rất giống cô.
Vì sao trên đời này lại ít chuyện hai bên đều có tình cảm với nhau như vậy, lúc nào cũng luôn là người thích mình thì mình không thích, còn người mình thích lại yêu người khác.
Quá nhiều sai lầm khiến cô khổ sở nhưng cũng không có cách nào thay đổi.
Lòng người là khó thay đổi nhất.
Mấy người cùng nhau gói đồ, rất nhanh đã làm xong. Túi đồ nhỏ được đặt trong túi lớn, nếu không sẽ hơi khó xách, “Thưa anh, chúng tôi giúp mọi người mang ra xe nhé?”
“Ok, cảm ơn.” Bùi Minh Vũ đứng dậy, khẽ khom lưng ôm Thùy Thùy, “Đi thôi, tính tiền xong rồi chúng ta phải ăn cơm trưa, sau đó sẽ đến khu vui chơi.”
“Ba nuôi thật tốt.” Cô bé dùng sức hôn mạnh một cái lên mặt anh, “Ba nuôi, lần sau ba dẫn bọn con đi bơi nhé. Con muốn ba dạy cho con, vậy con sẽ bơi nhanh hơn.”
“Thùy Thùy, ba nói ba cũng biết bơi, nếu như không phải vì bị thương thì hôm qua ba đã dẫn chúng ta đi bơi rồi.” Quỳnh Quỳnh đúng lúc nhắc nhở Thùy Thùy, trong lúc bất chợt cô bé cảm thấy bỏ quên ba vào một chỗ không biết như vậy thật sự không tốt.
“Đúng nhỉ, ba cũng biết bơi. Mẹ ơi, không phải hôm qua mẹ bảo không thoải mái sao? Chúng ta đã về rồi vậy ba thì sao? Sao ba không tới gặp chúng ta?” Thân thể nhỏ bé của Thùy Thùy giống như con cá nhỏ trượt xuống khỏi người Bùi Minh Vũ, cô bé thực sự không biết điều này đã làm lòng anh ta tổn thương.
Sắc mặt cô lúc đỏ lúc trắng, cô thực sự không thể nói với bọn nhỏ là do hôm qua Lê Minh Tùng đã dồn tất cả tinh thần lên người Phương Thu cho nên cô mới rời đi. Nhưng nếu không nói thì lại không có lý do khác, đang muốn nói chuyện, bỗng cô cảm thấy có một ánh mắt vô cùng lạnh buốt đang bắn về phía mình làm cô ngẩng đầu lên theo bản năng, lại vừa vặn đối mặt với người đàn ông đang đứng trước quầy thu tiền nhìn mình. Lúc này, ánh mắt anh ta đều rơi trên người cô, nhưng bàn tay lại đè lên chiếc thẻ tín dụng mà Bùi Minh Vũ mới lấy ra, “Đừng dùng của anh ta, quẹt thẻ của tôi đi.”
“Việc này…” Cô thu ngân lập tức mơ hồ, không hiểu rõ tình hình. Nhiều tiền như vậy sao lại có thêm một người đến tranh trả chứ. Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, lại giống như bị điện giật vậy. Hai người đàn ông này, mỗi người mỗi vẻ, ai cũng mang theo sức hấp dẫn chết người, “Rốt cuộc là ai trong hai anh muốn trả tiền vậy?”
“Ba cháu trả.” Hai cô bé cùng chạy về phía quầy thu ngân, kêu lên thật to. Trong nhận thức của hai cô bé đương nhiên ba sẽ thân thiết hơn ba nuôi rồi.
Nhân viên thu ngân chần chờ một chút mới nói: “Vậy, người nào là ba của các cháu vậy?”
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mau qua chỗ mẹ nào.” Thanh Thu dụ dỗ hai cô bé đến bên cạnh mình, sau đó chỉ vào Bùi Minh Vũ nói với nhân viên thu ngân, “Thu tiền của anh ấy.” Bây giờ cô đã chẳng còn chút quan hệ nào với Lê Minh Tùng, nhưng lại xem như đang hẹn hò với Bùi Minh Vũ. Đã nhiều năm rồi cô không có được cảm giác hẹn hò, cảm giác đó sớm đã bị Hoàng Cảnh Hưng bóp chết. Vừa rồi, trong lúc chọn quần áo trẻ em cùng anh ta, cô cảm thấy dường như mình đang quay về khoảng thời gian trước khi sắp tốt nghiệp đại học, cảm giác này thực sự rất tốt.
Lê Minh Tùng vẫn còn bị thương trên người bỗng sầm mặt lại: “Trọng Thanh Thu, tôi mới là ba của bọn nhỏ. Bọn nhỏ cũng nói muốn ba chúng trả tiền, không cần người ngoài trả thay.” Mỗi chữ anh ta nói đều đầy ắp địch ý rõ ràng đối với Bùi Minh Vũ.
Nắm tay con gái đi đến quầy thu nhân, cô đứng giữa hai người đàn ông mà nói với nhân viên thanh toán: “Đây là con của tôi, cô nhìn xem, bọn chúng trông rất giống tôi, ha ha, cho nên tiền này do ai trả sẽ do tôi quyết định. Thu tiền của anh ấy đi.” Vừa dứt lời, cô liền chỉ vào Bùi Minh Vũ. Hôm nay cô quyết tâm muốn để anh ta trả tiền, cô thích trông thấy dáng vẻ xấu hổ, mặt mũi tái xanh của Lê Minh Tùng, nghĩ đến khi ở nhà ăn khách sạn trên đảo Hỏa Sơn anh ta chưa từng nghĩ đến lòng cô sẽ ra sao.
“Cô…” Anh ta bỗng nắm chặt cổ tay cô, “Đây là con của tôi, tại sao lại phải nhường anh ta trả?”
Cô dùng sức giãy dụa, sau đó thổi thổi cổ tay, “Thật bẩn, đừng có đụng vào tôi.” Vừa nói, cô vừa nhìn cô thu ngân cuối cùng cũng nhận thẻ tín dụng của Bùi Minh Vũ. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ngờ ngay khi cô ta đang định cho thẻ tín dụng vào máy đọc thẻ thì tấm thẻ kia bỗng bị rút ra, ngay sau đó một cái thẻ khác đã được bổ sung, “Dùng của tôi.” Anh ta trực tiếp cắm vào, ánh mắt bắn phá về phía Bùi Minh Vũ, “Con tôi mà anh cũng muốn cướp sao?”
“Bây giờ Thanh Thu là bạn gái của tôi.” Anh ta không hề yếu thế lên tiếng, liền giật lại tấm thẻ tín dụng của mình trong tay Lê Minh Tùng.
“Ha ha, thật đúng là chuyện cười. Anh thử hỏi cô ấy xem quan hệ hiện tại của chúng tôi là như thế nào?”
“Không có quan hệ gì cả.” Anh ta dứt khoát trả lời.
“Thanh Thu, cô nói phải không?”
Cô khẽ cắn môi, nghĩ tới thỏa thuận kết hôn và ly dị kia, cô thật sự không hề nắm chắc hoàn toàn.
“Thanh Thu, đừng sợ hắn. Hãy làm bạn gái của anh đi.”
“Bùi Minh Vũ, bây giờ trong ví tôi đang có hai tờ thỏa thuận, tốt nhất anh nên tìm một nơi yên tĩnh rồi hỏi cô ấy xem nội dung trong đó là gì, nếu không, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối vợ tôi.”
Giọng điệu của anh ta vô cùng chắc chắn và bình tĩnh, khiến Bùi Minh Vũ không khỏi nghi ngờ. Anh liếc nhìn về phía cô tựa như đang hỏi: Là thật sao?
Cô chỉ đành phải gật đầu, cô biết rõ mình sẽ không còn lời nào để nói khi đối mặt với hai thỏa thuận kia. Cô không đấu nổi Lê Minh Tùng, người đàn ông kia đã sớm nghĩ xong đường lui cho tất cả, căn bản không giữ lại cho cô bất kỳ chỗ trống nào.
“Chúng ta đi thôi.” Kéo cô về phía mình, Bùi Minh Vũ liền đưa cô và bọn nhỏ đi. Nếu Lê Minh Tùng đã muốn trả tiền vậy thì tùy anh ta.
“Khoan đã, Thanh Thu và bọn nhỏ đều phải ở lại, mình anh đi là được.”
“Lê Minh Tùng, anh đừng quá đáng.” Thanh Thu lập tức nổi đóa, dù sao cũng không thể để anh ta tổn thương Bùi Minh Vũ. Anh ta rất thật lòng với cô, đã lâu như vậy, cô căn bản chưa từng đáp lại anh ta chút nào.
/302
|