Khi Ninh Quân Hạo trở về phòng, Hoa Ngữ Nông đã sớm đi nghỉ, nhưng không hề ngủ say.Nghe thấy tiếng anh bước vào phòng, rồi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô cảm giác nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh. Dưới đáy lòng giống như đang chờ mong một điều gì đó, tuy nhiên vẫn còn chút bận tâm, đúng vậy, lúc trước anh đã nói với cô rằng sẽ đưa cô đi hưởng tuần trăng mật, như vậy nếu là hưởng tuần trăng mật, hai người nhất định sẽ phát định vài chuyện gì đó.Chẳng qua, chuyện ngày hôm nay đã khiến anh nhớ lại đoạn kí ức đau đớn của ngày xưa, liệu anh còn có tâm tư đi làm chuyện đó với cô nữa hay sao?Khi Ninh Quân Hạo tắm rửa xong đi ra ngoài rồi nằm xuống bên cạnh mình, Hoa Ngữ Nông theo bản năng xê dịch thân thể về phía ngược lại, muốn tặng càng nhiều vị trí cho anh càng tốt.Ninh Quân Hạo biết lúc này cô không hề ngủ, tuy nhiên có vẻ như anh cũng không định nói chuyện gì với cô cả, nằm xuống được một lúc, anh liền không động đậy thêm nữa.Hoa Ngữ Nông nằm đưa lưng về phía anh, chờ đợi thật lâu cũng không thấy anh nói chuyện gì, cũng không chạm vào mình, cô lý giải theo bản năng rằng có thể anh vẫn còn giận chuyện lúc nãy, thế là cũng không xoay người, chỉ nhỏ giọng nói cùng bầu không khí trước mặt: “Thật xin lỗi, chuyện hôm nay em làm đã khiến anh lo lắng, em cam đoan sau này sẽ không bao giờ…làm như vậy nữa.”“Ngủ.” Anh nghe thấy giọng của cô, chỉ thản nhiên đáp một câu rồi lại lâm vào trầm mặc.Hoa Ngữ Nông nghe vậy, biết giờ phút này tâm trạng anh có lẽ vẫn còn buồn phiền, cũng không dám quấy rầy anh thêm nữa, chỉ nhắm mắt lại tự thôi miên bản thân, hy vọng mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ.Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, cô nhìn thấy Ninh Quân Hạo đã sớm gọi điểm tâm. Sau khi rửa mặt, thay xong quần áo, Hoa Ngữ Nông liền đi ra ngoài phòng khách, ngồi xuống bàn, tiện tay cầm lấy một miếng bánh mì nướng, vừa ăn vừa hỏi Ninh Quân Hạo đang ngồi đối diện mình uống cà phê, đọc báo: “Ngày hôm nay bọn anh còn phải đi quan sát thực tế nữa sao?’Thật ra cô muốn hỏi, hôm nay bọn anh vẫn tiếp tục đi làm và không đưa cô đi chơi nữa sao cơ.“Ngày hôm nay không sắp xếp công việc, em muốn đi đâu? Ăn xong bữa sáng anh đi cùng với em.” Ninh Quân Hạo không hề ngẩng mặt khỏi tờ báo, trả lời lại.Hoa Ngữ Nông không ngờ rằng hôm nay anh sẽ tốt như vậy, đặc biệt đi chơi cùng mình, nhất thời tưởng bản thân đã nghe lầm, mở to hai mắt nhìn anh, rất nhanh sau đó cô lập tức vui vẻ nói: “Em muốn đi tháp Eiffel, được chứ?”“Nơi đó có phải du khách sẽ đến rất nhiều hay không?” Ninh Quân Hạo nghe vậy, hơi nhíu mày hỏi ngược lại.“Vậy sao?” Hoa Ngữ Nông nghe được ý tứ “NO” trong lời của anh, vì thế nghĩ ngợi một lúc, lại nói: “Vậy Khải Hoàn Môn thì sao?”“Em cảm thấy chỗ đó sẽ ít du khách hơn so với tháp Eiffel à?” Ninh Quân Hạo không trực tiếp phản đối, anh vẫn chỉ hỏi ngược lại cô như trước.“Vậy thì…bảo tàng Louvre được chứ? Còn có nhà thờ Đức Bà Paris, lâu đài Versailles, trung tâm Pompidou, đại lộ Champs Elyseés thì sao?” Hoa Ngữ Nông không biết trong mắt Ninh Quân Hạo thì nơi nào ở Paris sẽ có ít du khách hơn một chút, vì thế nói ra toàn bộ những danh lam thắng cảnh mà cô đã từng đọc trong sách lịch sử và tạp chí, tùy ý Ninh Quân Hạo lựa chọn.“Những chỗ đó ngày mai anh sẽ đặc biệt sắp xếp một hướng dẫn viên du lịch đưa em đi thăm.” Ninh Quân Hạo nói xong, đem tờ báo trong tay đặt xuống bàn, sau đó đứng dậy nói: “Đi, anh đưa em đến một chỗ chưa từng nghe ai nói đến.”“A? Đó là chỗ nào?” Hoa Ngữ Nông nghe vậy liền vội vàng đặt miếng bánh mì chưa kịp ăn hết lên bàn, sau đó đứng dậy.
/101
|