“Ninh…Ninh Quân Hạo…Cậu…” Hoa Tĩnh Nhàn vừa nhìn thấy Ninh Quân Hạo, nét mặt lập tức biến đổi, giọng điệu vênh váo đắc ý lúc trước cũng nhỏ đi không ít.“Nếu con trai tôi có làm gì thất lễ, xin mọi người hãy thông cảm, dù sao trẻ con còn nhỏ, tôi nghĩ mọi người không nên chấp nhặt, đúng không?” Ninh Quân Hạo thản nhiên nhìn về phía Hoa Tĩnh Nhàn cùng với cô gái bị Kính Huyên đạp lên váy lúc trước.“Hóa ra là con trai của Ninh tổng, không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ha ha…” Cô gái kia biết là con trai của Ninh Quân Hạo, trên mặt lập tức nở nụ cười, không chút để tâm nói.Hoa Ngữ Nông đứng ở một bên, nhìn thấy mọi người nể mặt Ninh Quân Hạo như vậy, trong lòng được an ủi phần nào, cô kéo Kính Huyên về phía sau mình, nhỏ giọng nói với con: “Lần sau cẩn thận một chút, đừng nghịch ngợm như vậy nữa biết không?”“Người ta không cố ý mà…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kính Huyên tràn ngập vẻ tủi thân, chu môi nói.“Kính Huyên, chơi lâu như vậy có phải rất mệt không? Muốn về nhà nghỉ ngơi không?” Ninh Quân Hạo xoay người, quay sang đưa mặt tiến gần đến Kính Huyên, sờ gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé, quan tâm hỏi.“Nhưng mà con vẫn chưa mệt…” Kính Huyên lắc đầu, hoạt bát gấp trăm lần nói.“Kính Huyên, ngoan, chúng ta đã chơi lâu lắm rồi, con quên bác sĩ đã nói với con những gì sao? Cần nghỉ ngơi nhiều, đi ngủ sớm, giờ trời cũng đã muộn rồi, ngày mai ba còn phải đi làm, chúng ta về nhà được không?” Hoa Ngữ Nông không thể không dụ dỗ cậu bé.“Như vậy sao? Được rồi, chúng ta đành phải nói lời tạm biệt với cô dâu xinh đẹp thôi.” Kính Huyên nghe vậy, liếc mắt nhìn Ninh Quân Hạo một cái, có lẽ cậu bé sợ anh quá mệt mỏi mà hôm sau vẫn còn phải làm việc, cho nên quyết định nghe lời.“Đi thôi.” Nói xong, cô vươn tay chuẩn bị nắm lấy tay Kính Huyên.Đúng lúc này, Ninh Quân Hạo cũng vươn tay ra muốn bế Kính Huyên, bàn tay hai người lơ đãng chạm vào nhau, cảm giác giống như chạm phải điện cao thế, cả hai đều phản xạ có điều kiện rút tay trở về.“Thôi để em ôm con cho.” Trong lòng Hoa Ngữ Nông có chút xấu hổ, cô ngại ngùng nói.“Để anh, em mặc váy, đi đường không tiện.” Nói xong, Ninh Quân Hạo dùng một tay bế Kính Huyên từ dưới đất lên, sau đó đi về phía cửa lớn.Thấy vậy, Hoa Ngữ Nông đành đuổi theo sau bước chân anh.Hoa Tĩnh Nhàn đứng một bên nhìn theo bóng lưng họ rời đi, đáy mắt hiện lên một chút ý nghĩ tối tăm không rõ hàm xúc, không biết giờ phút này trong lòng bà ta đang tính toán điều gì.*************Trở lại biệt thự, Kính Huyên đã ngủ say, đưa con vào phòng rồi đặt lên giường xong, Ninh Quân Hạo liền chuẩn bị xuống lầu.Hoa Ngữ Nông đứng ở cửa phòng Kính Huyên, nhìn thấy Ninh Quân Hạo đi ra, cô muốn nói chuyện cùng anh nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, vì vậy hai người cứ lẳng lặng nhìn đối phương như vậy. Sau vài giây im ắng, cuối cùng Ninh Quân Hạo cũng cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì không?”“Cái đó…Chuyện Kính Huyên là con của anh nhất định sẽ xuất hiện trên báo chí ngày mai, lúc ấy ba mẹ anh biết được, bọn họ sẽ muốn gặp cháu, nếu có thể, em muốn…” Nói đến đây, Hoa Ngữ Nông liền dừng lại, ánh mắt vô cùng cẩn thận quan sát từng biểu cảm biến hóa trên gương mặt Ninh Quân Hạo..“Em muốn như thế nào?” Ninh Quân Hạo thấy cô đột nhiên tạm dừng liền hỏi.“Em muốn tự mình đưa Kính Huyên đến nhà ba mẹ anh để họ gặp cháu, nhân tiện giải thích với hai người chuyện em rời đi năm ấy, nhất định chuyện đó cũng từng tạo nên không ít rắc rối cho họ.” Hoa Ngữ Nông chân thành nói. Trên thực tế, từ trước cô cũng đã nghĩ đến việc tới nhà họ Ninh gặp Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân, cô luôn cố gắng nói ra suy nghĩ này với anh. Bây giờ Ninh Quân Hạo đã để ọi người biết chuyện Kính Huyên là con mình, nếu cô đưa ra yêu cầu này, có lẽ anh sẽ không cự tuyệt.Quả nhiên, Ninh Quân Hạo nghe xong lời cô nói, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp lại: “Vậy thì mai em hãy dẫn con đến nhà ăn bữa tối đi, có điều tạm thời đừng nhắc đến bệnh tình của Kính Huyên trước mặt mẹ, tôi không muốn để bà lo lắng.”“Được, em hiểu rồi, cám ơn anh.” Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới Ninh Quân Hạo sẽ dễ dàng đáp ứng mình như vậy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui sướng.“Tôi đi đây.” Đối với vẻ mặt vui mừng của Hoa Ngữ Nông, Ninh Quân Hạo lựa chọn cách tự động bỏ qua, nói xong anh liền xoay người đi xuống lầu.Hoa Ngữ Nông đưa mắt nhìn anh đi đến chân cầu thang, sau đó xuống dưới nhà, cho đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình.******************Sáng sớm ngày hôm sau, đúng như Hoa Ngữ Nông dự đoán, bất kể là báo chí hay internet, TV, tất cả đều là tin tức về Kính Huyên ùn ùn kéo tới. Chỉ trong chốc lát, trước cửa biệt thự Nam Hồ tụ tập không ít những phóng viên muốn tìm hiểu về mẹ của đứa trẻ.Kính Huyên ngồi trong phòng khách xem TV, khi cậu bé nhìn thấy mình ở bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hưng phấn chỉ vào TV lớn tiếng gọi Hoa Ngữ Nông: “Mẹ, mau nhìn này…con được lên TV đó…”Hoa Ngữ Nông còn đang phiền lòng vì đám phóng viên tụ tập trước cửa lớn, nghe thấy con gọi mình, cô liền ngẩng đầu nhìn lên màn hình TV, sau đó ngại ngùng nói: “Ừ, con lên TV rồi, rất tuấn tú đấy.”“Mẹ, sao mẹ lại có dáng vẻ như người bệnh tâm thần vậy? Như này không giống mẹ lúc bình thường đâu.” Kính Huyên thấy cô có vẻ hữu khí vô lực, kỳ quái hỏi.“Là không có tinh thần, không phải bệnh tâm thần, cái thằng bé này, lại ăn nói lung tung…” Hoa Ngữ Nông cực kì hết chỗ nói uốn nắn lại lời của Kính Huyên, sau đó vươn tay kéo thằng bé vào trong ngực mình, ôm vào lòng hỏi: “Cục cưng à, con có muốn gặp ông bà nội không?”
/101
|