Bữa tiệc sinh nhật khiến cho nhà họ Ninh vốn yên tĩnh bấy lâu trở nên náo nhiệt vô cùng, cũng hoá giải ân oán bảy năm giữa nhà họ Ninh và Hoa thị, còn để Hoa Ngữ Nông nhận được sự chúc phúc của người thân, không thể không nói, bữa tiệc này, đối với nhà họ Hoa hay nhà họ Ninh đều có ý nghĩa vô cùng lớn.Bữa tiệc kết thúc, hai ông cháu Kính Huyên và Hoa Thương Hải đã quấn quít không rời, nói chuyện liên miên, điều khiến ọi người kinh ngạc nhất là, trước giờ Hoa Thương Hải đối nhân xử thế luôn luôn nghiêm khắc, thế nhưng lại không hề phản cảm với mấy câu chuyện mời chị gái xinh đẹp đi ăn cơm hay xin số làm quen của Kính Huyên, còn cực kỳ khoa trương khen thằng bé đáng yêu nữa, làm cho vợ chồng Hoa Hiển Đạt và Hoa Ngữ Nông hết sức kinh ngạc.Cuối cùng, bởi vì thấy hai ông cháu kia quấn quít khó lòng tách biệt, Ninh Quân Hạo liền khéo hiểu lòng người, để Kính Huyên theo Hoa Thương Hải về nhà họ Hoa ở mấy ngày, hành động lần này của anh rất hợp với ý của Hoa Ngữ Nông, khiến cô vô cùng cảm động.Sau khi khách khứa lục đục rời đi, nhà họ Ninh dần khôi phục sự yên bình vốn có. Vợ chồng Ninh Húc Đông mệt mỏi đã lâu liền trở về phòng nghỉ. Hoa Ngữ Nông thấy bà Trương đang dặn dò nhóm người làm thu dọn tàn cuộc, cũng định lên lầu quay về phòng khách của mình.Nhưng cô vừa mới đi đến chân cầu thang, phía sau đã truyền đến tiếng nói của Ninh Quân Hạo.“Nếu để cho người khác biết em ở trong phòng khách của cái nhà này, em thấy chuyện phục hôn tôi vừa tuyên bố tối nay còn có ý nghĩa sao?” Anh dùng ánh mắt lười biếng nhìn cô chăm chú, giọng điệu vô cùng tuỳ tiện.“Chuyện này…” Hoa Ngữ Nông cố gắng hiểu ý anh, nhưng lại sợ mình sẽ nghĩ nhầm nên có chút khó hiểu nhìn Ninh Quân Hạo.“Hy vọng bảy năm nay em không tạo ình thói quen mộng du hoặc là nghiến răng khi đang ngủ, nếu không tôi sẽ trực tiếp ném em xuống giường.” Nói rồi, Ninh Quân Hạo không hề nhìn cô, bước thẳng qua người Hoa Ngữ Nông đi lên tầng.Giờ Hoa Ngữ Nông đã hiểu rõ ý anh, thì ra cô không nhìn nhầm, anh thật sự muốn cô quay về phòng ngủ ban đầu của hai người, cũng chính là phòng ngủ của anh hiện tại.Mọi thứ, đều đã trở lại như ngày xưa rồi sao?Trong đầu Hoa Ngữ Nông thoáng chốc bỗng sinh ra ảo giác.“Chẳng lẽ em còn đứng đó đợi tôi ôm về phòng nữa sao?” Ninh Quân Hạo bước được vài bậc, phát hiện người phụ nữ phía sau vẫn còn đang ngẩn người, không biết trong đầu còn đang nghĩ gì nữa, liền không kiên nhẫn nhắc nhở cô vài câu.“A…Em đến đây…” Hoa Ngữ Nông lập tức phục hồi tinh thần lại, đi theo phía sau anh, bước lên lầu.**************Lại bước vào căn phòng này, tâm trạng của Hoa Ngữ Nông ít nhiều cũng có chút khẩn trương.Đứng phía sau cánh cửa, cô có phần lúng túng.Ninh Quân Hạo cởi quần áo của mình, xoay người đi đến phòng tắm, không để ý đến Hoa Ngữ Nông đang đứng một bên.Hoa Ngữ Nông sững sờ mất một lúc mới nhớ ra phải tháo trang sức rồi tắm rửa, vì vậy cô liền đi tới trước bàn trang điểm, bắt đầu cẩn thận tháo bỏ những món đồ cũng không quá nặng trên người mình.Đến khi Ninh Quân Hạo bước ra khỏi phòng tắm, cô đã tháo đồ trang sức xong, cầm lấy quần áo ngủ đi vào.Từ lúc tiến vào nhà tắm, ngoại trừ tiếng nước chảy thì Ninh Quân Hạo không hề phát ra tiếng động nào, hình như anh cũng không có ý định phát ra tiếng. Hoa Ngữ Nông vào phòng tắm rửa, anh liền ngồi ở đầu giường, tiện tay cầm một quyển sách gần đó để đọc. Trên thực tế, đã rất lâu rồi anh không ở chỗ này, cho nên quyển sách đó anh cũng đã đọc từ rất lâu trước kia, lâu đến mức anh đã không còn nhớ được.Đây vốn là một quyển sách anh dùng để giết thời gian mỗi khi mất ngủ, có điều lúc này, nghe thấy tiếng nước chảy vang lên từ nhà tắm, anh bỗng thấy tâm trạng mình thấp thỏm không yên, ngay cả đọc sách cũng không tập trung được.Hoa Ngữ Nông tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi đến chỗ Ninh Quân Hạo, anh vẫn duy trì nguyên tư thế cầm sách như ban nãy, nhưng cô không hề nhận ra nét biến hoá trên gương mặt anh, chỉ do dự một lúc rồi cố lấy dũng khí leo lên giường, vén chăn, thật cẩn thận nằm xuống.Hai người cùng đắp chung một tấm chăn, thế mà khoảng cách lại xa xôi đến vậy, gần như không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của người nằm bên cạnh.Hoa Ngữ Nông không dám đến gần anh, cô không muốn chọc tức con sư tử lúc nào cũng có thể nổi điên này. Đứng trước mặt anh, cô thường không tự chủ được sinh ra lòng áy náy, không ngừng tự nói với bản thân, năm đó cô rời đi hoàn toàn là vì anh hết…Sau khi Hoa Ngữ Nông nằm xuống, Ninh Quân Hạo càng không có tâm trạng mà đọc sách, anh giở lung tung vài trang rồi tiện tay đặt nó lên đầu giường, vén chăn lên trùm đầu muốn ngủ.Còn Hoa Ngữ Nông lúc này lại không hề có cảm giác buồn ngủ, cô thấy bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, do dự một lúc mới tìm được lời cần nói.“Hôm nay…Cám ơn anh…” Tiếng của cô không lớn, nhưng ở trong không gian chỉ có hai người này lại đặc biệt rõ ràng.“Cám ơn vì cái gì?” Ninh Quân Hạo chui đầu ra khỏi chăn, không cho là đúng hỏi.“Cám ơn anh cuối cùng cũng quyết định phục hôn với em, cám ơn anh đã đưa bả vai đến cho em dựa vào, còn cám ơn anh đã đồng ý để Kính Huyên đi cùng ông nội…” Đó là những lời nói thật lòng của Hoa Ngữ Nông, ít nhất trong suy nghĩ của cô, nếu không phải Ninh Quân Hạo đồng ý làm mọi việc, những điều này sẽ không có khả năng xảy ra được.“Chỉ có vậy thôi?” Hiển nhiên Ninh Quân Hạo không hề để mấy chuyện này trong lòng, hoặc nói đúng hơn là anh không hy vọng cô sẽ cảm ơn mình vì những chuyện như vậy.“Còn có…” Hoa Ngữ Nông do dự một chút, cuối cùng cũng nói: “Cám ơn anh đã để em quay trở lại căn phòng này…”“Đây không phải là kết quả mà em mong muốn hay sao? Em tìm cách ở lại bên cạnh tôi vì con, sao tôi có thể phụ tấm lòng của em được chứ? Em nói xem, như vậy có đúng không?” Khi nói những lời này, giọng điệu của anh đầy châm chọc, trên mặt lộ ra nét cười lạnh lùng.Lời anh nói khiến Hoa Ngữ Nông ngẩn ngơ, một lúc lâu sau cũng không thể nói ra câu nào phản bác lại, bởi vì quả thật anh không hề nói sai, mục đích khiến cô trở về thật sự là do con. Thế nhưng, chỉ do con thôi sao? Bỗng nhiên, cô có chút mơ hồ, phải chăng, thật ra từ sâu trong nội tâm cô vẫn luôn yêu anh, vẫn luôn muốn cùng anh chung sống?Vẻ im lặng của Hoa Ngữ Nông trong mắt Ninh Quân Hạo chính là sự cam chịu, đây tuyệt đối không phải là đáp án mà anh muốn biết, cho nên, anh vô cùng tức giận.“Nếu em muốn phục hôn với tôi vì con, vậy thì hãy thực hiện tốt nghĩa vụ làm vợ của mình đi.” Anh hừ lạnh một tiếng, xoay người đặt cô dưới thân.
/101
|