Chồng Cũ Nuôi Tôi

Chương 6

/10


Đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi Quảng Nhân Nhân cũng đã quên mất nụ hôn của hắn có cảm giác như thế nào.

Đó là một loại cảm giác vừa nóng ấm, vừa kịch liệt đến nỗi khiến cho cô gần như không thể hô hấp được, nóng đến mức dường như có thể đốt cô ra thành tro bụi.

Cô hơi ngây người ra một chút nhưng ngay sau đó liền đưa tay ôm lấy cổ hắn, mở cánh môi ra để tiếp nhận nhiệt tình nóng bỏng, điên cuồng của hắn, đồng thời để bản thân chìm trong nỗi nhớ nhung đối với hắn cùng với tình yêu chẳng bao giờ nguôi.

Cô là như thế mà yêu hắn, yêu đến mức tim cũng thật đau, hắn có hiểu được không?

Tại sao hắn có thể yêu một người khác? Tại sao hắn có thể ly hôn với cô? Tại sao có thể bỏ cô mà đi suốt hai năm, chẳng thèm đoái hoài gì đến cô? Hắn có biết cô đau khổ nhiều lắm không, đau khổ đến mức thiếu chút nữa là từ bỏ mạng sống này?

Nụ hôn của hắn mang theo lửa nhiệt tình, cũng một chút thô lỗ mà cắn nuốt cô, cô cũng không để tâm nhiều, chỉ nhiệt tình đáp lại hắn.

Dục hỏa được nụ hôn đốt cháy, lửa tình nhanh chóng lan toàn thân, không cách nào cứu vãn nổi.

Hắn ôm cô lên giường, áp thân lên người cô, chủ động kéo rộng hai chân cô ra, một tay ôm lấy tấm thân đã không còn đầy đặn như lúc trước của cô, nhưng bộ ngực vẫn là ngoại lệ mà tròn trịa như cũ, một tay còn lại vội vã xuyên qua lớp áo quần, trực tiếp đụng chạm đến nơi ẩn giữa hai đùi cô, trêu đùa nhiệt tình lẫn dục vọng của cô.

“Dực...” Cô không kiềm được mà gọi khẽ một tiếng, cong tấm thân lên, không biết là muốn nghênh đón nó hay là muốn chạy trốn khỏi thứ khoái cảm mạnh mẽ đang ập đến này.

Nhưng hắn căn bản đâu để cho cô chạy trốn được, trực tiếp áp chế cô, đẩy thẳng cô vào giữa ngọn triều cường.

Dường như cô có thể nghe thấy tiếng mình rên rỉ, thanh âm trầm thấp, cuồng nhiệt mà hoang dã, rồi cô như lạc giữa không gian vui sướng, toàn thân vô lực trôi nổi trong không gian ấy, mặc cho hắn làm loạn trên người cô, nhanh chóng cởi đi áo quần, áo lông cùng áo khoác len trên người cô.

“Em mặc nhiều quá.” Hắn lên tiếng oán trách, giọng nói thật trầm, thật nhẹ, hai bàn tay vẫn bận rộn tiếp tục công việc của mình.

Quảng Nhân Nhân vô lực cười nhẹ, nụ cười ấy khiến cho hắn thoáng ngẩn người.

Cô vội vã đưa tay nắm lấy bàn tay hắn đang định gỡ đi tấm vải mỏng manh cuối cùng trên người cô, kêu lên: “Đợi đã.”

“Đợi cái gì?” Hắn hơi sửng sốt, đầu mày khẽ nhếch lên, hỏi cô.

Quảng Nhân Nhân không biết phải trả lời câu hỏi này của hắn như thế nào, chỉ có thể dùng cách duy nhất cô có thể nghĩ được để dời đi sự chú ý của hắn.

“Để em đến.” Cô nói rồi nhân lúc hắn mất tập trung mà đẩy ngã hắn ra giường, leo lên người hắn, đổi ngược lại vị trí lúc nãy của hắn và cô.

Triển Hựu Dực khẽ cau mày, có điểm ngoài ý muốn, nhưng đồng thời lại lộ ra vẻ hứng thú cùng hoan nghênh.

“Được thôi.” Hắn đan hai bàn tay ra sau đầu, nhàn nhã đem quyền chủ động trao cho cô, nhưng cơ thể vì mong đợi lẫn tưởng tượng mà trở nên khẩn trương.

Nhìn hắn đem mọi chuyện giao hết cho cô, yên lặng nằm dưới thân cô, nhìn hắn vừa tuấn tú lại vừa hoàn mỹ, tim Quảng Nhân Nhân bất giác đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng gấp gáp.

Kể từ sau khi ly hôn, cô đã nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có thể còn chạm được đến bờ vai rộng, lồng ngực dày, cơ bụng rắn chắc cùng cơ thể hoàn mỹ, da thịt trơn nhẵn, cơ bắp nổi rõ này của hắn nữa.

Cô đưa tay theo tầm mắt, vuốt ve nhẹ nhàng trên cơ thể hắn, lưu luyến không rời.

Thân mình hắn khẽ cứng lại, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, khiến cho khóe miệng của cô khẽ cong lên, cô cúi xuống hôn lên thân thể hắn, bàn tay càng lớn mật hơn mà lần mò xuống vùng thắt lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng dưới mà hắn đang cố gắng chịu đựng với một tiết tấu du dương.

Nếu có người hỏi cô, trong nửa năm kết hôn kia cô học được cái gì? Thì chuyện thân thiết giữa vợ chồng chính là một trong những câu trả lời.

Cô càng thêm phần lớn mật, tăng thêm phần nhiệt tình trong âu yếm, khiến cho toàn thân hắn đều căng lên, tiếng rên so với lúc nãy còn khản đục hơn, dường như không còn cách nào khống chế bản thân hắn được nữa rồi, ấy vậy mà cô vẫn nhẹ nhàng thả từng nụ hôn xuống.

“Nhân Nhân!” Hắn gọi khẽ một tiếng, không cách nào chịu đựng được nữa, đành ngăn nụ hôn của cô lại, vừa như van nài vừa như ra lệnh mà nói với cô: “Cho anh vào.”

Nói là như thế nhưng hắn nhanh chóng cởi đi quần áo của mình, vội vã đem cô từ trên mình hắn kéo xuống, lập tức đi vào bên trong cô.

“A!” Cô nhịn không được mà kêu lên, nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận được cái cảm giác hắn đang ở bên trong cô.

Sự chặt khít của cô, sự nóng ẩm của cô khiến cho Triển Hựu Dực vốn muốn dịu dàng yêu cô nhưng lại làm không được, một lần lại một lần dùng sức tiến vào, xâm nhập vào sâu đến nỗi cô tưởng như không thể chịu đựng được. Dục hỏa nhanh chóng nuốt lấy hai người vào giữa đoạn tình cảm mãnh liệt, nhanh chóng đưa bọn họ đến miền vui sướng, đạt tới cao trào rồi run rẩy giải thoát.

Sau khi mọi chuyện trở lại yên tĩnh, cô nằm trong lòng hắn, lắng nghe tiếng hô hấp dồn dập của bọn họ hòa lẫn với nhịp tim, vừa thỏa mãn, toàn thân lại mệt mỏi, buồn ngủ vô cùng, tay của hắn đột tiến từ bờ mông đẹp đẽ, trơn mịn của cô luồn vào bên trong chiếc áo còn sót lại của cô, muốn cởi bỏ áo của cô.

“Chờ….. Chờ một chút.” Cơn buồn ngủ của cô bị dọa cho chạy mất, vội vàng đưa tay cản hắn lại.

“Sao thế?” Thanh âm trầm thấp của hắn lộ ra chút khó hiểu.

Bộ não của cô hoạt động hết công suất, muốn tình ra một cái cớ hợp tình hợp lý nhưng trong đầu lại trống rỗng. Đúng lúc ấy, bụng của cô đột nhiên vang lên một tiếng “ùng ục” khiến cho cô thiếu chút nữa là hét to cảm tạ trời đất vì được mấy tiếng đó cứu vớt.

“Em đói bụng rồi.” Cô mạnh dạn nói.

“Em ăn tối chưa?” Hắn khẽ cau mày.

“Ăn có một cái bánh bao thôi à.”

Yên lặng một lúc rồi giọng nói của hắn chợt trở nên lạnh lẽo, “Em vẫn đang còn giảm cân à?”

Quảng Nhân Nhân nhịn không được mà liếc hắn một cái. Cái thân cô bây giờ còn gì mà giảm nữa chứ? Hắn nói chuyện mà không chịu nghĩ trước à?

“Em đang muốn mập lên! Bánh bao chỉ là món tráng miệng trước bữa chính thôi, vốn là định về rồi nấu gì đó ăn, ai ngờ....” Câu nói kế tiếp không cần nói hai người bọn họ cũng biết được mới nãy vừa có chuyện gì, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng, rối ren.

Câu trả lời của cô khiến Triển Hựu Dực khẽ thở dài rồi đưa tay vỗ nhẹ lên mông đẹp của cô một cái, dịch ra khỏi cô.

“Muốn ăn cái gì nói xem nào, anh đi nấu cho em ăn.” Hắn bước xuống khỏi giường, vừa mặc quần áo vào lại vừa hỏi cô.

“Anh biết nấu những gì?” Cô còn nhớ hình như trước đây hắn cũng không biết nấu ăn giống mình.

“Cái gì cũng nấu được, nhưng mà hình như trong nhà chỉ còn mỳ thôi, ăn mỳ được không?”

Quảng Nhân Nhân ngờ vực nhìn hắn, thật sự không thể tin nổi món gì hắn cũng có thể nấu được.

“Không tin anh à?” Hắn hỏi.

Cô thành thực gật đầu.

“Vậy giờ anh đi nấu mỳ cho em ăn, sau khi em ăn xong rồi sẽ biết, đợi anh chút.” Nói xong, hắn nghiêng người hôn cô rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

Trên giường không còn hắn nữa đột nhiên có chút lạnh. Quảng Nhân Nhân nằm thêm lúc nữa thì nhịn không được mà bò dậy mặc áo quần vào, tiếp theo thì đi ra khỏi phòng, xuống nhà bếp xem thử bộ dạng hắn vì cô mà vào bếp.

Bộ dạng của hắn lúc nấu ăn thật là chuyên nghiệp, cô nhìn thấy mà ngạc nhiên không thôi, thậm chí đến lúc cô ăn mỳ do tự tay hắn nấu rồi, sắc mặt cũng vẫn là dùng mấy chữ “kinh ngạc tột độ” để mà miêu tả.

Sau khi ăn uống no nê, cô ôm chiếc bụng no căng thiêm thiếp trên salon. Dù cho hắn ôm cô lên, đưa cô vào giường cũng không làm cô tỉnh giấc được. Cô thực sự mệt lắm rồi, cơ thể không còn được như trước nữa.

Việc làm ăn của tiệm hoa Nhân Nhân tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất thu chi đã biến từ thâm hụt sang có chút lời, mà tất cả đều phải cảm ơn người nào đó hiện nay đang giữ chức Giám đốc Pr của công ty, vì chỉ cần bọn họ mỗi tháng mở cuộc họp báo một lần cũng đủ để cô có đường làm ăn rồi.

Cô đương nhiên không phải loại ngu ngốc, dĩ nhiên hiểu được người ta sẽ không vô duyên vô cớ mà chiếu cô đến tiệm hoa nhỏ vô danh này của cô, chắc chắn là phải có người nào đó “nói giúp” hoặc “ra lệnh”, nhưng vì sao người đó lại phải làm như vậy? Những chuyện Quảng Nhân nghi vấn thực ra còn rất nhiều. Mối quan hệ mờ ám của bọn họ hiện nay, giống như người yêu mà lại không phải là người yêu, giống như tình nhân mà cũng chẳng phải là tình nhân, nói thật, cô cũng rất ngờ vực.

Sau hôm lên giường cùng hắn ấy, bọn họ lại chung giường chung gối thêm rất nhiều lần, nhưng sau mỗi lần như vậy bọn họ lại giống như đà điểu, không người nào tình nguyện chủ động nói về vấn đề quan hệ của bọn họ hiện tại.

Cô yêu hắn, yêu đến mức không thể kiềm chế được bản thân mình nữa, mê muội mà chìm vào tình yêu đó, không dứt ra được, vậy nên chỉ cần hắn còn muốn cô thì cô sẽ lại như thiêu thân lao vào lửa mà lao vào vòng tay của hắn, cho dù đột nhiên có một ngày nào đó cô lại vì hắn mà bị tổn thương, đau đến không thể sống được nữa, cô cũng chẳng bận tâm. Nhưng còn hắn thì sao?

Rốt cục là hắn ôm tâm trạng gì, ý nghĩ gì, tình cảm gì mà lại cùng cô nối lại mối duyên cũ? Cô không thể hỏi, không muốn hỏi vì sợ chạm vào sẽ đau, còn hắn thì sao? Năm đó, người đề nghị ly hôn là hắn, người có kẻ khác bên cạnh là hắn, xách hành lý bỏ đi cũng là hắn, vậy mà giờ đây hắn lại đột nhiên xuất hiện, xen vào cuộc sống khó khăn lắm mới ổn định được của cô, mua hoa tặng cô, hôn cô, ôm cô, đích thân vào bếp nấu đồ ăn cho cô, thậm chí người nhân lúc cô không để ý mà nhét tiền vào trong ví cô cũng là hắn, tất cả đều là hắn, rốt cục hắn đang nghĩ gì? Vì sao hắn lại làm như vậy?

Nếu muốn làm lại với cô, hắn có thể mở miệng nói thẳng mà? Hắn đương nhiên hiểu được, với tình yêu mà cô dành cho hắn, cô chắc chắn sẽ đồng ý vô điều kiện, nhưng hắn cũng không nói. Nếu như hắn vẫn còn tình cảm với cô, vẫn còn yêu cô dù chỉ là một chút, hắn cũng có thể nói cho cô hay, nhưng trong những lúc hai người ở bên nhau, hắn chưa từng nói “Anh vẫn còn yêu em” hay là những câu nói tương tự như vậy với cô.

Cô vì quan hệ mập mờ, chẳng rõ tương lai của bọn họ mà khó chịu trong lòng. Mặc dù nói chỉ cần được ở bên cạnh hắn, tiếp tục yêu hắn cũng đủ khiến cô mãn nguyện, cảm tạ ông Trời đã đối xử thật tốt với cô, nhưng cô vẫn muốn được hạnh phúc nhiều hơn. Cô không muốn trở thành người không biết tự thỏa mãn, nên đành ép mình không nghĩ đến nữa, nhưng đâu có dễ như vậy!

Quảng Nhân Nhân bất giác thở dài thật khẽ, tiếng chuông điện thoại trong cửa tiệm cũng theo tiếng thở dài của cô mà vang lên.

“Reng reng…”. Cô đưa tay nhấc máy.

“Xin chào quý khách, tiệm hoa Nhân Nhân xin nghe ạ.”

“Em đang làm gì vậy?”

Là hắn.

“Đang ngồi chơi thôi.” Thực ra là đang nhớ đến hắn.

“Rảnh rỗi vậy sao? Còn có thời gian ngồi chơi nữa à?”

“Đúng vậy, không chỉ có thời gian ngồi chơi mà còn có thời gian làm móng nữa cơ.” Cô thở dài trả lời, không có khách hàng, cô còn biết làm sao đây?

“Nếu rảnh rỗi như vậy thì đi ăn cơm với anh nhé?”

“Hả?” Quảng Nhân Nhân nhẹ giọng sửng sốt, đang muốn hỏi khi nào thì đi, bây giờ à, thì đường dây điện thoại đột nhiên bị ngắt, “Alo? Alo?”

“Nếu không có khách thì nghỉ sớm đi!” Giọng nói của hắn chợt vang lên từ phía sau cô làm cô cô kinh ngạc quay lại, chỉ thấy hắn đang tựa vào cửa, dịu dàng mỉm cười với cô.

“Sao anh lại đến đây?” Cô gác máy, ngạc nhiên hỏi.

“Tới đón em đi ăn cơm với anh.”

“Bây giờ sao?” Cô nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, “Hai giờ rưỡi chiều mà ăn, anh muốn ăn trưa hay ăn tối?” Cô khó hiểu hỏi.

“Bữa xế, được không em?” Hắn cười nhẹ, “Có vấn đề gì sao?”

“Em không có vấn đề gì cả, vấn đề là ở anh ấy, anh không cần đi làm sao?”

“Nghỉ ngơi một thời gian.”

“Anh không sợ bị đuổi việc sao?” Quảng Nhân Nhân ra chiều muốn nói lại thôi, khó hiểu nhìn hắn một lúc lâu rồi mới dè dặt hỏi.

“Hả?” Triển Hựu Dực ngẩn ra.

“Anh biết đó, gần đây tình hình kinh tế đình trệ, rất nhiều xí nghiệp thi nhau cắt giảm biên chế, giảm lương, lần trước có một người vốn làm quản lý phòng khách hàng sau khi bị giảm biên chế, dáng vẻ như bị dồn đến đường cùng mà nói với em cũng cái câu “Nghỉ ngơi một thời gian” này.” Cô không khỏi lo lắng thay cho hắn.

“Anh nhìn thảm lắm à?” Triển Hựu Dực cười mà như mếu, hỏi ngược lại.

Quảng Nhân Nhân sửng sốt một chút, nhìn dáng vẻ thong dong tựa như đang tỏa hào quang của hắn, cô thành thật lắc đầu, “Không có.”

“Đúng vậy. Yên tâm đi, công việc của anh không sao cả, cùng lắm thì bị hạ mấy phần trăm lương thôi, mà nếu xem xét hoàn cảnh của công ty hiện nay thì chắc chắn không thể có chuyện đó được.”

“Có thật không?”

“Lừa em làm gì. Được rồi, có thể đi được chưa? Chỉ cần khóa cửa trước lại là được, đúng không?” Hắn quay trở lại chuyện chính.

Cô gật đầu, cởi tạp dề làm việc trên người xuống, cầm lấy áo khoác, ví da cùng với chìa khóa cửa tiệm đi ra ngoài.

“Đưa cho khóa cho anh nào, em mặc áo khoác vào trước đã.” Hắn chìa tay ra cho cô, nói.

Quảng Nhân Nhân gật đầu, đưa chìa khóa cho hắn, mặc áo khoác vào. Trong lúc cô đang bận xỏ áo khoác thì hắn cũng đã khóa cửa lại kỹ càng, quay người lại, giúp cô kéo chiếc mũ phía sau áo khoác lên, đội lên cho cô.

“Đi thôi.” Hắn nắm tay cô, bỏ vào trong túi áo khoác của mình, đưa cô đến chỗ để xe.

Tay của hắn thật ấm áp, không chỉ sưởi ấm bàn tay cô mà còn sưởi ấm cả tim cô nữa.

Hắn lái xe đưa cô đến 101 (1), bảo là muốn đi dùng bữa, kết quả lại thành đưa cô đi dạo phố, mua một đống đồ chống lạnh, nào là bao tay, nào là khăn quàng cổ, mũ nón, áo quần, giày dép, sữa dưỡng, son dưỡng… Được rồi, đúng là không chỉ có một mình đồ chóng lạnh, nói ngắn gọn chính là một đống đồ, hơn nữa hắn hoàn toàn không cho cô từ chối, dường như mọi thứ đã quay về quãng thời gian hạnh phúc trước đây, khi bọn họ vẫn chưa ly hôn, thật khiến cho mọi giác quan của cô bị lẫn lộn.

Rốt cuộc vì sao hắn phải làm như vậy? Hắn có hiểu rằng một cặp vợ chồng đã ly hôn thì không thể nào giống như bọn họ lúc này cho được, những chuyện như ước hẹn, sinh hoạt vợ chồng, hắn vừa đưa tiền cho cô, vừa tặng hoa cho cô, hết thảy cũng đều là những việc mà những cặp vợ chồng bình thường, họ yêu thương nhau thì mới có thể làm được, hắn có hiểu không? Quan trọng nhất chính là, hắn không hề đề cập đến chuyện tình cảm của hai người chứ đừng nói là chuyện hai người tái hợp. Rốt cục hắn đang nghĩ gì? Vì sao sau hai năm biến mất lại đột nhiên trở về, lại đột nhiên tốt với cô như vậy? Có phải hắn đã quên mất chuyện bọn họ ly hôn rồi hay không?

Không nên nghĩ nữa, tự nói với bản thân rằng đừng nghĩ đến nữa nhưng sao khó quá vậy? Haizzzzz……

“Sao em lại thở dài? Đi dạo phố với anh chán vậy sao?” Hắn hỏi.

“Em cứ nghĩ là đi ăn xế với anh, đâu nghĩ là sẽ đi dạo phố đâu.” Cô kéo suy nghĩ của mình về với thực tại.

“Sai rồi, anh nói là đi ăn với anh mà.” Vừa nói hắn vừa đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, 6h10. “Giờ này được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Hắn lại nắm lấy bàn tay cô, kéo cô đi.

“Anh nói ăn cơm là ăn tối hả?”

“Ừm.”

“Em phải nói gì bây giờ?” Cô thật chẳng biết nói gì với hắn nữa. Hai giờ rưỡi thì đưa cô ra ngoài, nói muốn đi ăn, kết quả lại thành đi ăn tối. Nếu cô mà tin lời hắn để bụng rỗng chờ đi ăn bữa xế chắc cô đã sớm té xỉu vì đói rồi cũng nên.

“Em có thể nói là em cảm ơn hoặc là em rất cảm động là được rồi.” Triển Hựu Dực nhìn cô, mặt không đỏ, hơi thở không gấp gáp đề nghị.

“Sao phải cảm động chứ?”

“Vừa được ăn lại còn được đồ mang về, chẳng lẽ không nên thấy cảm động hay sao?” Hắn giơ tay lên khoe ra thành quả của cả một buổi đi mua sắm, nhíu mày nhìn cô.

Quảng Nhân Nhân sửng sốt, nhịn không được khẽ nở nụ cười. Thật không nói lại hắn được.

“Dạ vâng, em rất cảm động.” Cô lớn giọng nói, chọc cho hắn cũng phải mỉm cười.

Một cặp tuấn nam sánh với mỹ nữ, nhất là tuấn nam với mỹ nữ lại có vóc dáng cao ráo thì luôn dễ dàng thu hút được ánh nhìn của những người khác.

Một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi, có vẻ như là một người chuyên săn tìm ngôi sao bỗng nhiên chạy đến cản đường của bọn họ, đưa danh thiếp cho bọn họ.

“Có thể cho tôi xin một chút thời gian của hai vị được không ạ? Không biết hai vị có hứng thú với việc làm người mẫu…”

“Không có hứng.” Câu nói đầu tiên của Triển Hựu Dực là nhanh chóng từ chối đối phương.

“Anh đừng từ chối nhanh như vậy được không, hai vị khiến cho người khác có cảm giác hoàn mỹ vô cùng, hai người đi cùng nhau giống như thu hút hết thảy ánh sáng xung quanh, như nguồn sáng rực rỡ, hấp dẫn tất cả ánh mắt của khách bộ hành, tôi tin rằng…”

“Tôi nói là không có hứng!”

Triển Hựu Dực lặp lại lần nữa, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh như băng đá, lạnh đến nỗi đối phương nhịn không được khẽ rùng mình một cái, nhưng cũng vẫn không muốn bỏ mất nhân tài hiếm có này. Hai người không được thì một người cũng được, ông ta ôm hi vọng mà nhìn về phía cô gái.

“Vậy vị tiểu thư này…”

“Cô ấy cũng giống như tôi, không có hứng.”

Nếu như lúc nãy khuôn mặt Triển Hựu Dực là lạnh lùng như băng thì lúc này chẳng khác gì Diêm Vương chốn địa ngục, đáng sợ đến mức có thể dọa chết người ta.

Người săn tìm ngôi sao bất giác lùi lại mấy bước rồi đờ người ra, sau đó là lắp bắp cúi người xin lỗi “Diêm Vương”, “À, vâng… À, thật xin lỗi, hai vị đi thong thả… Tạm biệt.” Quay người vội vã chạy mất bóng.

“Anh làm gì mà dữ vậy, dọa người ta sợ chạy mất luôn rồi.” Quảng Nhân Nhân cảm thấy có chút buồn cười.

“Có phải em thấy tiếc lắm không?” Hắn yên lặng một lúc rồi hỏi.

“Tiếc cái gì?”

“Thiếu chút nữa là có thể thành người mẫu rồi còn gì?”

“Đáng tiếc thật.” Cô gật đầu, nghiêm túc trả lời nhưng thực chất chỉ là nói đùa.

Ấy vậy mà trong phút chốc Triển Hựu Dực lại mím chặt cánh môi, “ Nếu em đã tiếc như vậy thì gọi điện cho ông ta đi.” Hắn lạnh lùng nói, đem danh thiếp của người săn tìm ngôi sao mới nãy nhét vào trong tay cô.

“Anh đang giận à?” Cô dè dặt hỏi.

“Không có.” Giọng nói lạnh như vậy, vừa nghe là biết có rồi.

“Mới nãy em nói đùa thôi mà, em không có chút hứng thú nào với việc làm người mẫu hết.” Cô chân thành thanh minh với hắn. Hơn nữa, thành thật mà nói, cho dù cô có hứng thú đi chăng nữa cũng chẳng thể làm được gì vì trên người cô có một vết sẹo vô cùng xấu xí, xấu vô cùng vô cùng, chỉ là hắn không biết mà thôi. Vì vết sẹo kia mà mỗi lần thân mật với hắn, cô đều phải chuyển từ vai bị động sang vai chủ động, cẩn thận từng chút một, không để tay của hắn chạm phải nó.

Cô cũng không biết có thể giấu được bao lâu nữa vì hắn đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Cô thực sự rất hối hận vì trước đây đã không nghe lời của hắn, càng sợ phản ứng của hắn khi phát hiện ra vết sẹo do phẫu thuật mà có trên bụng cô kia, hắn sẽ có phản ứng gì đây? Giận dữ? Mỉa mai? Hay là lịch sự mà an ủi cô lấy vài câu? Bất kể kết quả là thế nào cô cũng không muốn đối mặt. Chuyện cô không muốn nhất chính là vì vết sẹo kia mà phải đào bới quá khứ lên, rồi rối loạn cuộc sống yên ả hiện tại của hai người. Rất mâu thuẫn, phải không? Cô muốn biết hắn đang nghĩ cái gì, muốn biết cô đối với hắn là thế nào nhưng lại sợ biết được. Nhưng thực ra, tất cả cũng chỉ là vì cô nhát gan, sợ phải mất đi hắn thêm lần nữa.

Cô căn bản không can đảm cũng chẳng kiên cường, ít nhất là khi rơi vào tình yêu cô hoàn toàn chẳng thể làm được gì, thực sự vô dụng.

Bầu không khí của bữa tối có chút không được thoải mái vì bị tiết mục săn tìm ngôi sao xen vào.

Quảng Nhân Nhân thật không sao hiểu được, cô đã nói với hắn rằng cô không có hứng thú với việc làm người mẫu, còn xé tấm danh thiếp kia vứt vào thùng rác ngay trước mặt hắn, ấy vậy mà sao hắn vẫn buồn bực, không vui, chân mày cau lại, khuôn mặt viết rõ mấy chữ bực bội? Có người không vui, bữa cơm nuốt sao trôi cho nổi?

Món ngọt tráng miệng còn chưa kịp dùng bọn họ đã đứng dậy tính tiền, đi khỏi nhà hàng, kết thúc bữa tối không được vui vẻ cho lắm này rồi hắn lái xe đưa cô về nhà. Cô nghĩ rằng hắn đưa cô về nhà của họ kết quả hắn lại đưa cô về nhà của cô, rồi một mình lái xe rời đi, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói.

Tim lại bị thương nữa rồi. Kết thúc rồi sao?

Ước hẹn buổi chiều nay, đồ đạc mua sắm trong cửa hàng bách hóa, lại còn bữa tối ở nhà hàng năm sao nữa chứ, tất cả đều là quà chia tay hắn tặng cho cô sao?

Không muốn nghĩ nữa, nghĩ thêm cũng sẽ chỉ làm bản thân tổn thương mà thôi, nhưng nước mắt lại nhanh hơn suy nghĩ, từng giọt tràn khỏi bờ mi cô. Cô nhắm mắt lại nhưng chẳng giữ nổi nước mắt.

Với cùng một người đàn ông mà thất tình hai lần, tan nát cõi lòng hai lần, có phải cô rất ngu ngốc không nhỉ? Không ngu ngốc thì còn có thể là gì được nữa đây?

Nhưng nếu sau khi hắn biến mất một thời gian ngắn rồi lại quay trở về tìm cô thêm lần nữa, cô có từ chối hắn không? Có đẩy hắn ra xa mình không? Có không?

Không đâu.

Cô nghĩ, cô không phải là ngốc hết thuốc chữa mà là điên rồi, đã phát điên lên vì tình yêu mất rồi. Cô đã yêu hắn như thế đấy, dù có tổn thương cũng chẳng hối hận, mê muội mãi chẳng tỉnh ngộ được.

Còn hắn thì sao?

Hỏi trời trời chẳng thấu, chỉ có nước mắt rơi.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status