Editor: _14thfebruary
Tình nồng ý đậm.
Bắc Bắc bị ép ngồi trên đùi Chu Thịnh, tay anh giữ chặt đầu cô, không cho cô có dấu hiệu buông lỏng nào.
Qua một lúc sau, Chu Thịnh mới buông cô ra, môi Bắc Bắc sưng lên, nhìn qua rất dễ gây chú ý.
Chu Thịnh hơi khựng lại, yết hầu lăn lăn, ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Vợ ơi.”
“Ơi?”
“Nhớ em.”
Bắc Bắc cười, vươn tay ôm lấy cổ Chu Thịnh, cọ cọ hỏi: “Sao anh biết là em?”
Chu Thịnh chỉ vào cửa sổ trong suốt trước mặt: “Thấy trên cửa sổ.”
Bắc Bắc khựng lại, lấy tay đánh anh: “Thấy rồi còn giả bộ chi vậy, anh thật quá đáng.”
Chu Thịnh nắm lấy tay cô, đặt vào trong tay mình, nhỏ giọng nói: “Ừ, muốn khiến em vui vẻ.”
Bắc Bắc nghe vậy tặng cho anh ánh mắt khinh thường: “Xấu xa.”
Chu Thịnh nhướng mày, nói câu khiến người ta cảm thấy có ý đồ: “Anh vẫn chưa hư đâu.”
Bắc Bắc: “….”
Liếc mắt nhìn Chu Thịnh, Bắc Bắc bất đắc dĩ cười hỏi: “Anh còn muốn hư đến đâu nữa? Hả?”
Chu Thịnh nhướng mày, ghé vào tai Bắc Bắc nói: “Có rất nhiều cách.” Anh dừng một chút, nhéo vành tai cô mỉm cười hỏi: “Vợ có muốn thử một lần không?”
Bắc Bắc trợn mắt: “Không cần.”
Hai người nhìn nhau cười, Bắc Bắc duỗi tay ôm Chu Thịnh, nói: “Rốt cuộc anh cũng về rồi.”
“Ừ, anh về rồi.”
“Mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa hết chưa?”
Chu Thịnh gật đầu sờ tóc cô, khẽ đáp lời: “Xử lý xong rồi, chỉ còn chuyện này muốn nói với em.”
Bắc Bắc ngẩn người, đứng dậy kinh ngạc nhìn Chu Thịnh: “Anh nói đi.”
Giọng điệu nghiêm túc như vậy, cô nghĩ thôi cũng biết không phải chuyện nhẹ nhàng gì, Chu Thịnh dùng giọng điệu nghiêm túc nói chuyện với cô, ngoài chuyện của Đồng gia ra, Bắc Bắc không nghĩ ra gì khác.
Chu Thịnh nhìn vào mắt cô rất lâu, hôn lên khóe miệng cô: “Nghĩ ra rồi đúng không?”
“Một chút.”
Chu Thịnh dựa vào trán của cô, chậm rãi nói ra điều anh muốn nói: “Tối mai anh muốn đến Đồng gia, nửa tháng nữa Đồng thị sẽ đổi chủ.”
“Rồi sao nữa?”
Chu Thịnh cười: “Không mắng anh à?”
Bắc Bắc lắc đầu: “Không mắng, em biết anh làm vậy nhất định là có lý do.”
“Ừ.” Chu Thịnh kể toàn bộ sự việc cho Bắc Bắc nghe, nhân tiện trấn an cảm xúc kích động của Bắc Bắc. Thật lâu sau, hai người ôm nhau trong văn phòng, trao ấm áp cho đối phương.
Bắc Bắc chớp mắt: “Thật sự là do mẹ Đồng làm à?”
“Ừ, mai anh sẽ đến nói chuyện.”
Bắc Bắc hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn Chu Thịnh nói: “Cho em đi cùng nhé.”
Chu Thịnh nhíu mày: “Nếu không em đừng đi?”
“Không sao.” Bắc Bắc lo lắng người của Đồng gia sẽ làm chuyện điên khùng với Chu Thịnh, để cho an toàn, cô cũng muốn có mặt ở đó.
“Em muốn đi.” Bắc Bắc kiên định nhìn Chu Thịnh, nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn hỏi bọn họ, mẹ của em là ai.”
Chu Thịnh cứng họng, ôm lấy cô, “Được rồi, dẫn em đi cùng.”
Hai người ở trong văn phòng anh anh em em một lúc rồi mới tách nhau ra, Bắc Bắc nhìn đống tài liệu chất cao như núi trên bàn Chu Thịnh, nhướng mi: “Anh phải đọc hết mấy thứ này hả?”
“Ừ, có nhiều việc chưa xử lý xong.”
Bắc Bắc nghẹn họng, bất lực nói: “Đêm nay phải tăng ca ở đây à?”
Chu Thịnh suy nghĩ, “Không, mang về nhà xem.”
Bắc Bắc: “…. Được.”
Cô hơi dừng lại, đưa tay sờ lên miệng vết thương của Chu Thịnh, “Đã khỏi chưa?”
Chu Thịnh bật cười, bất đắc dĩ nói: “Khỏi rồi, yên tâm đi, không phải đã gửi ảnh cho em xem rồi hả.” Lúc đó Bắc Bắc muốn biết Chu Thịnh đã khỏi hẳn chưa, nên bắt anh chụp ảnh gửi cho cô.
Đối với chuyện này, Chu Thịnh cảm thấy buồn cười.
Bắc Bắc mỉm cười, cũng cảm thấy hành động của mình thú vị: “Ai bảo anh luôn gạt em.”
“Anh không có.”
Bắc Bắc hừ lạnh, sắp xếp tài liệu ngay ngắn cho anh, dịu dàng nói: “Mau về nhà thôi, ăn xong ăn còn phải tiếp tục công việc đó.”
“Được.” Chu Thịnh vuốt tóc cô, hỏi công việc gần đây của cô, Bắc Bắc đều nói cho anh.
“Đúng rồi, sắp tới em phải đi đóng phim.”
Chu Thịnh: “….. Lại đóng phim à?”
Bắc Bắc gật đầu: “Hôm qua em mới thấy tin tức, thứ tư tuần sau chính thức khởi động máy.”
Hôm nay là thứ năm, thứ tư tuần sau nghĩ là hai người chỉ ở với nhau chưa đến bảy ngày, nghĩ đến việc này, Chu Thịnh cảm thấy khó chịu: “Anh mới về.”
Bắc Bắc cười: “Hết cách rồi, kịch bản này lúc anh nằm viện em đã nói với anh rồi mà.”
Chu Thịnh nhướng mày: “Nam chính là ai?”
“Người này anh biết.”
“Ai?”
“Thầy Lý Ẩn.”
Chu Thịnh: “….. Là người đã kết hôn tham gia game show với em ấy hả?”
“Đúng vậy.”
“Thể loại gì?”
“Thành phố hiện đại.”
Chu Thịnh hít một hơi sâu, “Hết rồi?”
Bắc Bắc bật cười: “Anh nói xem, tất nhiên là còn những cái khác, nhưng em không thể nói, sợ anh vừa về đã bị tổn thương.”
Chu Thịnh: “….”
Anh thực sự bất lực với vợ của mình.
Hai người cười cười nói nói chuẩn bị rời khỏi công ty, mới vừa đi tới của, Bắc Bắc thấy Tào Nhất Minh vẫn chưa về, ánh mắt nghi ngờ, Bắc Bắc nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý của anh vẫn chưa về à?”
Chu Thịnh: “…. Cậu ấy phải sửa lại tài liệu, buổi họp ngày mai cần dùng đến.”
Bắc Bắc à một tiếng: “Nhưng mọi người đều đã tan làm rồi.”
Chu Thịnh im lặng, cuối cùng dưới sự uy nghiêm của vợ mình, anh cho Tào Nhất Minh tan làm.
Bóng đêm nồng đậm, hai người đi đến hầm giữ xe, lái xe rời đi.
Bắc Bắc nhìn ánh trắng buổi tối, nhịn không được cảm khái: “Tốt quá.”
Chu Thịnh khẽ cười: “Ừ.”
Cảm giác trở về thật tốt, tuy thành phố kế bên cách đây không xa, nhưng khi đã quen một chỗ, bạn chỉ sẽ nhớ đến nó, không muốn rời đi, huống chi thành phố H còn có người yêu và người nhà của Chu Thịnh.
Buổi sáng vừa xuống máy bay, Chu Thịnh cảm thấy không khí trong lành hơn nhiều.
Hai người nhìn nhau cười, dừng xe ở ven đường, Chu Thịnh mua hai phần cơm tối rồi về nhà ăn.
Về đến nhà, hai người cũng không thân mật với nhau, ngoan ngoãn ăn cơm, Chu Thịnh còn chưa kịp làm gì, đã bị Bắc Bắc đẩy vào thư phòng.
Thời gian nháy mắt trôi qua.
Hôm sau, Chu Thịnh đến công ty, Bắc Bắc cũng không nghỉ ngơi, phải ra ngoài chụp quảng cáo với Trần Tĩnh, buổi chiều mới kết thúc về nhà.
“Sao hôm nay em không tập trung vậy?” Trần Tĩnh liếc mắt nhìn nghệ sĩ của mình.
Bắc Bắc hơi giật mình, chớp mắt hỏi: “Có sao?”
“Có.” Trần Tĩnh sắc bén chỉ ra: “Trước đây không thấy em như vậy.”
Bắc Bắc sửng sốt, cười khổ: “Ừ, hôm nay có chút việc.”
“Có thể nói với chị, đừng để trong lòng.”
Bắc Bắc cười khổ lắc đầu, nhìn Trần Tĩnh: “Việc này tạm thời em chưa nói được, đúng rồi phiền chị đưa em về Đồng gia nha.” Nói rồi, Bắc Bắc đọc địa chỉ.
Trần Tĩnh nghe vậy nhướng mày, nghi ngờ nhìn cô: “Về Đồng gia à? Bây giờ luôn?”
“Vâng.”
“Có chuyện quan trọng à.”
Bắc Bắc hít sâu, nghiêm túc nói: “Có.”
Chuyện rất quan trọng, cô nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, hơi chói mắt, cho dù có chói cô cũng phải nhìn, giống như bây giờ Đồng gia có xảy ra chuyện gì, cô cũng phải đi.
Cô muốn biết đáp án, cũng muốn biết trước khi Chu Thịnh đến…. Không có lý do nào cả, đây là chấp niệm trong lòng cô, Bắc Bắc muốn biết mẹ ruột của mình là ai.
Trần Tĩnh nhìn khuôn mặt của cô, suy nghĩ rồi đồng ý, đưa cô đến Đồng gia.
“Để chị vào với em.”
Bắc Bắc bật cười, cong khóe môi nhìn chị ấy: “Em về nhà chị vào làm gì? Đừng lo lắng, không sao đâu.”
Trần Tĩnh lắc đầu: “Đây không phải nhà em.”
Bắc Bắc không nói gì, cũng không biết trả lời như thế nào.
Quả thật không phải nhà của cô, nếu là nhà sao lại khiến cô cảm thấy lạnh như băng, chưa bao giờ có cảm giác ấm áp.
Cô đưa tay xoa đầu, “Không cần đâu, nếu chị không yên tâm, thì có thể ở bên ngoài chờ em.”
“Ok.” Trần Tĩnh cũng biết cô có chuyện riêng của mình, ở bên ngoài đợi không có vấn đề gì, chỉ cần Bắc Bắc an toàn là được.
Nói chuyện một lúc, xe đã đến Đồng gia.
Bắc Bắc hít một hơi sâu bước xuống xe, nhìn ngôi nhà đã lâu không ở, ho hai tiếng: “Chị ở đây chờ em nha.”
“Ừ, yên tâm đi.”
Bắc Bắc đi vào bên trong, lúc này vẫn chưa đến thời gian tan làm, nên trong nhà chỉ có người giúp việc, mẹ Đồng và Đồng Đông.
Cô đi vào, dì giúp việc hét lên: “Bắc Bắc về rồi à, đã lâu không gặp.”
Bắc Bắc gật đầu, nhìn người dì thân thiết của mình: “Dì à.”
“Trở về là tốt rồi.”
Bắc Bắc gật đầu: “Những người khác đâu ạ?”
“Mẹ con ở sân sau, con tự đi à?”
“Để con qua đó.” Dừng một chút, Bắc Bắc nhỏ giọng nói: “Dì cứ làm việc đi, con đi một mình được.”
“Ừ được rồi.”
Bắc Bắc đi đến sau vườn, biệt thự Đồng gia rất lớn, phía sau có một khoảng đất rộng, trồng không ít hoa cỏ, đi qua có thể ngửi được mùi thơm.
Chỉ là lúc này, Bắc Bắc không có thời gian thưởng thức, cô chỉ có một mục đích, đó là tìm người hỏi chuyện rõ ràng.
Mẹ Đồng thấy Bắc Bắc đến hơi giật mình, sau đó lạnh lùng nói: “Ai cho mày vào đây?”
Bắc Bắc cười nhạo, nhìn dáng vẻ khẩn trương của bà ta: “Đây là nhà của tôi, sao lại không thể vào?”
Mẹ Đồng cười lạnh: “Mày đã biết mình không phải con của Đồng gia rồi, còn mặt dày đến đây làm gì? Cút ra ngài cho tao.”
Bắc Bắc nhướng mày, đi đến gần bà ta: “Bà Đồng, nếu như chồng tôi biết bà đối xử với tôi như vậy, Đồng thị sẽ ra sao đây?”
Hết chương 87.
Tình nồng ý đậm.
Bắc Bắc bị ép ngồi trên đùi Chu Thịnh, tay anh giữ chặt đầu cô, không cho cô có dấu hiệu buông lỏng nào.
Qua một lúc sau, Chu Thịnh mới buông cô ra, môi Bắc Bắc sưng lên, nhìn qua rất dễ gây chú ý.
Chu Thịnh hơi khựng lại, yết hầu lăn lăn, ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Vợ ơi.”
“Ơi?”
“Nhớ em.”
Bắc Bắc cười, vươn tay ôm lấy cổ Chu Thịnh, cọ cọ hỏi: “Sao anh biết là em?”
Chu Thịnh chỉ vào cửa sổ trong suốt trước mặt: “Thấy trên cửa sổ.”
Bắc Bắc khựng lại, lấy tay đánh anh: “Thấy rồi còn giả bộ chi vậy, anh thật quá đáng.”
Chu Thịnh nắm lấy tay cô, đặt vào trong tay mình, nhỏ giọng nói: “Ừ, muốn khiến em vui vẻ.”
Bắc Bắc nghe vậy tặng cho anh ánh mắt khinh thường: “Xấu xa.”
Chu Thịnh nhướng mày, nói câu khiến người ta cảm thấy có ý đồ: “Anh vẫn chưa hư đâu.”
Bắc Bắc: “….”
Liếc mắt nhìn Chu Thịnh, Bắc Bắc bất đắc dĩ cười hỏi: “Anh còn muốn hư đến đâu nữa? Hả?”
Chu Thịnh nhướng mày, ghé vào tai Bắc Bắc nói: “Có rất nhiều cách.” Anh dừng một chút, nhéo vành tai cô mỉm cười hỏi: “Vợ có muốn thử một lần không?”
Bắc Bắc trợn mắt: “Không cần.”
Hai người nhìn nhau cười, Bắc Bắc duỗi tay ôm Chu Thịnh, nói: “Rốt cuộc anh cũng về rồi.”
“Ừ, anh về rồi.”
“Mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa hết chưa?”
Chu Thịnh gật đầu sờ tóc cô, khẽ đáp lời: “Xử lý xong rồi, chỉ còn chuyện này muốn nói với em.”
Bắc Bắc ngẩn người, đứng dậy kinh ngạc nhìn Chu Thịnh: “Anh nói đi.”
Giọng điệu nghiêm túc như vậy, cô nghĩ thôi cũng biết không phải chuyện nhẹ nhàng gì, Chu Thịnh dùng giọng điệu nghiêm túc nói chuyện với cô, ngoài chuyện của Đồng gia ra, Bắc Bắc không nghĩ ra gì khác.
Chu Thịnh nhìn vào mắt cô rất lâu, hôn lên khóe miệng cô: “Nghĩ ra rồi đúng không?”
“Một chút.”
Chu Thịnh dựa vào trán của cô, chậm rãi nói ra điều anh muốn nói: “Tối mai anh muốn đến Đồng gia, nửa tháng nữa Đồng thị sẽ đổi chủ.”
“Rồi sao nữa?”
Chu Thịnh cười: “Không mắng anh à?”
Bắc Bắc lắc đầu: “Không mắng, em biết anh làm vậy nhất định là có lý do.”
“Ừ.” Chu Thịnh kể toàn bộ sự việc cho Bắc Bắc nghe, nhân tiện trấn an cảm xúc kích động của Bắc Bắc. Thật lâu sau, hai người ôm nhau trong văn phòng, trao ấm áp cho đối phương.
Bắc Bắc chớp mắt: “Thật sự là do mẹ Đồng làm à?”
“Ừ, mai anh sẽ đến nói chuyện.”
Bắc Bắc hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn Chu Thịnh nói: “Cho em đi cùng nhé.”
Chu Thịnh nhíu mày: “Nếu không em đừng đi?”
“Không sao.” Bắc Bắc lo lắng người của Đồng gia sẽ làm chuyện điên khùng với Chu Thịnh, để cho an toàn, cô cũng muốn có mặt ở đó.
“Em muốn đi.” Bắc Bắc kiên định nhìn Chu Thịnh, nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn hỏi bọn họ, mẹ của em là ai.”
Chu Thịnh cứng họng, ôm lấy cô, “Được rồi, dẫn em đi cùng.”
Hai người ở trong văn phòng anh anh em em một lúc rồi mới tách nhau ra, Bắc Bắc nhìn đống tài liệu chất cao như núi trên bàn Chu Thịnh, nhướng mi: “Anh phải đọc hết mấy thứ này hả?”
“Ừ, có nhiều việc chưa xử lý xong.”
Bắc Bắc nghẹn họng, bất lực nói: “Đêm nay phải tăng ca ở đây à?”
Chu Thịnh suy nghĩ, “Không, mang về nhà xem.”
Bắc Bắc: “…. Được.”
Cô hơi dừng lại, đưa tay sờ lên miệng vết thương của Chu Thịnh, “Đã khỏi chưa?”
Chu Thịnh bật cười, bất đắc dĩ nói: “Khỏi rồi, yên tâm đi, không phải đã gửi ảnh cho em xem rồi hả.” Lúc đó Bắc Bắc muốn biết Chu Thịnh đã khỏi hẳn chưa, nên bắt anh chụp ảnh gửi cho cô.
Đối với chuyện này, Chu Thịnh cảm thấy buồn cười.
Bắc Bắc mỉm cười, cũng cảm thấy hành động của mình thú vị: “Ai bảo anh luôn gạt em.”
“Anh không có.”
Bắc Bắc hừ lạnh, sắp xếp tài liệu ngay ngắn cho anh, dịu dàng nói: “Mau về nhà thôi, ăn xong ăn còn phải tiếp tục công việc đó.”
“Được.” Chu Thịnh vuốt tóc cô, hỏi công việc gần đây của cô, Bắc Bắc đều nói cho anh.
“Đúng rồi, sắp tới em phải đi đóng phim.”
Chu Thịnh: “….. Lại đóng phim à?”
Bắc Bắc gật đầu: “Hôm qua em mới thấy tin tức, thứ tư tuần sau chính thức khởi động máy.”
Hôm nay là thứ năm, thứ tư tuần sau nghĩ là hai người chỉ ở với nhau chưa đến bảy ngày, nghĩ đến việc này, Chu Thịnh cảm thấy khó chịu: “Anh mới về.”
Bắc Bắc cười: “Hết cách rồi, kịch bản này lúc anh nằm viện em đã nói với anh rồi mà.”
Chu Thịnh nhướng mày: “Nam chính là ai?”
“Người này anh biết.”
“Ai?”
“Thầy Lý Ẩn.”
Chu Thịnh: “….. Là người đã kết hôn tham gia game show với em ấy hả?”
“Đúng vậy.”
“Thể loại gì?”
“Thành phố hiện đại.”
Chu Thịnh hít một hơi sâu, “Hết rồi?”
Bắc Bắc bật cười: “Anh nói xem, tất nhiên là còn những cái khác, nhưng em không thể nói, sợ anh vừa về đã bị tổn thương.”
Chu Thịnh: “….”
Anh thực sự bất lực với vợ của mình.
Hai người cười cười nói nói chuẩn bị rời khỏi công ty, mới vừa đi tới của, Bắc Bắc thấy Tào Nhất Minh vẫn chưa về, ánh mắt nghi ngờ, Bắc Bắc nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý của anh vẫn chưa về à?”
Chu Thịnh: “…. Cậu ấy phải sửa lại tài liệu, buổi họp ngày mai cần dùng đến.”
Bắc Bắc à một tiếng: “Nhưng mọi người đều đã tan làm rồi.”
Chu Thịnh im lặng, cuối cùng dưới sự uy nghiêm của vợ mình, anh cho Tào Nhất Minh tan làm.
Bóng đêm nồng đậm, hai người đi đến hầm giữ xe, lái xe rời đi.
Bắc Bắc nhìn ánh trắng buổi tối, nhịn không được cảm khái: “Tốt quá.”
Chu Thịnh khẽ cười: “Ừ.”
Cảm giác trở về thật tốt, tuy thành phố kế bên cách đây không xa, nhưng khi đã quen một chỗ, bạn chỉ sẽ nhớ đến nó, không muốn rời đi, huống chi thành phố H còn có người yêu và người nhà của Chu Thịnh.
Buổi sáng vừa xuống máy bay, Chu Thịnh cảm thấy không khí trong lành hơn nhiều.
Hai người nhìn nhau cười, dừng xe ở ven đường, Chu Thịnh mua hai phần cơm tối rồi về nhà ăn.
Về đến nhà, hai người cũng không thân mật với nhau, ngoan ngoãn ăn cơm, Chu Thịnh còn chưa kịp làm gì, đã bị Bắc Bắc đẩy vào thư phòng.
Thời gian nháy mắt trôi qua.
Hôm sau, Chu Thịnh đến công ty, Bắc Bắc cũng không nghỉ ngơi, phải ra ngoài chụp quảng cáo với Trần Tĩnh, buổi chiều mới kết thúc về nhà.
“Sao hôm nay em không tập trung vậy?” Trần Tĩnh liếc mắt nhìn nghệ sĩ của mình.
Bắc Bắc hơi giật mình, chớp mắt hỏi: “Có sao?”
“Có.” Trần Tĩnh sắc bén chỉ ra: “Trước đây không thấy em như vậy.”
Bắc Bắc sửng sốt, cười khổ: “Ừ, hôm nay có chút việc.”
“Có thể nói với chị, đừng để trong lòng.”
Bắc Bắc cười khổ lắc đầu, nhìn Trần Tĩnh: “Việc này tạm thời em chưa nói được, đúng rồi phiền chị đưa em về Đồng gia nha.” Nói rồi, Bắc Bắc đọc địa chỉ.
Trần Tĩnh nghe vậy nhướng mày, nghi ngờ nhìn cô: “Về Đồng gia à? Bây giờ luôn?”
“Vâng.”
“Có chuyện quan trọng à.”
Bắc Bắc hít sâu, nghiêm túc nói: “Có.”
Chuyện rất quan trọng, cô nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, hơi chói mắt, cho dù có chói cô cũng phải nhìn, giống như bây giờ Đồng gia có xảy ra chuyện gì, cô cũng phải đi.
Cô muốn biết đáp án, cũng muốn biết trước khi Chu Thịnh đến…. Không có lý do nào cả, đây là chấp niệm trong lòng cô, Bắc Bắc muốn biết mẹ ruột của mình là ai.
Trần Tĩnh nhìn khuôn mặt của cô, suy nghĩ rồi đồng ý, đưa cô đến Đồng gia.
“Để chị vào với em.”
Bắc Bắc bật cười, cong khóe môi nhìn chị ấy: “Em về nhà chị vào làm gì? Đừng lo lắng, không sao đâu.”
Trần Tĩnh lắc đầu: “Đây không phải nhà em.”
Bắc Bắc không nói gì, cũng không biết trả lời như thế nào.
Quả thật không phải nhà của cô, nếu là nhà sao lại khiến cô cảm thấy lạnh như băng, chưa bao giờ có cảm giác ấm áp.
Cô đưa tay xoa đầu, “Không cần đâu, nếu chị không yên tâm, thì có thể ở bên ngoài chờ em.”
“Ok.” Trần Tĩnh cũng biết cô có chuyện riêng của mình, ở bên ngoài đợi không có vấn đề gì, chỉ cần Bắc Bắc an toàn là được.
Nói chuyện một lúc, xe đã đến Đồng gia.
Bắc Bắc hít một hơi sâu bước xuống xe, nhìn ngôi nhà đã lâu không ở, ho hai tiếng: “Chị ở đây chờ em nha.”
“Ừ, yên tâm đi.”
Bắc Bắc đi vào bên trong, lúc này vẫn chưa đến thời gian tan làm, nên trong nhà chỉ có người giúp việc, mẹ Đồng và Đồng Đông.
Cô đi vào, dì giúp việc hét lên: “Bắc Bắc về rồi à, đã lâu không gặp.”
Bắc Bắc gật đầu, nhìn người dì thân thiết của mình: “Dì à.”
“Trở về là tốt rồi.”
Bắc Bắc gật đầu: “Những người khác đâu ạ?”
“Mẹ con ở sân sau, con tự đi à?”
“Để con qua đó.” Dừng một chút, Bắc Bắc nhỏ giọng nói: “Dì cứ làm việc đi, con đi một mình được.”
“Ừ được rồi.”
Bắc Bắc đi đến sau vườn, biệt thự Đồng gia rất lớn, phía sau có một khoảng đất rộng, trồng không ít hoa cỏ, đi qua có thể ngửi được mùi thơm.
Chỉ là lúc này, Bắc Bắc không có thời gian thưởng thức, cô chỉ có một mục đích, đó là tìm người hỏi chuyện rõ ràng.
Mẹ Đồng thấy Bắc Bắc đến hơi giật mình, sau đó lạnh lùng nói: “Ai cho mày vào đây?”
Bắc Bắc cười nhạo, nhìn dáng vẻ khẩn trương của bà ta: “Đây là nhà của tôi, sao lại không thể vào?”
Mẹ Đồng cười lạnh: “Mày đã biết mình không phải con của Đồng gia rồi, còn mặt dày đến đây làm gì? Cút ra ngài cho tao.”
Bắc Bắc nhướng mày, đi đến gần bà ta: “Bà Đồng, nếu như chồng tôi biết bà đối xử với tôi như vậy, Đồng thị sẽ ra sao đây?”
Hết chương 87.
/128
|