“Không quen.”
Trần Tĩnh suy nghĩ rồi nói với Bắc Bắc: “Em đã xem qua phim của cô ấy chưa?”
Bắc Bắc suy nghĩ lắc đầu: “Không để ý, nhưng em có nghe Manh Manh nhắc đến người này, nghe nói rất giỏi, là một biên kịch khiêm tốn trong giới giải trí, rất có tài năng, hơn nữa diễn viên cũng phải do cô ấy chọn.”
Trần Tĩnh gật đầu, lại lắc đầu: “Cũng tùy nhân vật, nhưng mà yêu cầu của cô ấy đối với diễn viên rất cao, đôi khi còn cao hơn cả đạo diễn.”
Một lát sau, Trần Tĩnh nói tiếp: “Thực ra cô ấy cũng từng là đạo diễn.”
“Hả?” Bắc Bắc kinh ngạc nhìn chị ấy: “Từng làm đạo diễn á?”
“Đúng vậy, sau này mới chuyển qua biên kịch.”
Đột nhiên Bắc Bắc rất tò mò với người này: “Chị kể cho em một chút về người này đi, em tò mò quá.”
“Được.” Kỳ thật Trần Tĩnh không biết nhiều lắm, chỉ nghe nói mà thôi.
Biên kịch của bộ phim lần này tên là Lê Mẫn, tên phim là《Như Lúc Ban Đầu》, biên kịch Lê Mẫn này không xa lạ với nhiều người nhưng tuyệt đối cũng không quen thuộc, cô ấy viết kịch bản rất thực tế, ví dụ như bộ phim sắp tới của Bắc Bắc, nữ chính thật sự rất thảm.
Thân phận của Lê Mẫn rất bí ẩn, chuyện này Trần Tĩnh chưa tìm hiểu được tin tức gì, chỉ biết bộ phim này Lê Mẫn đã chuẩn bị rất lâu, nghe nói lúc viết tiểu thuyết bán rất chạy, nội dung phản ánh hiện trạng của xã hội đương đại, một thực trạng về phụ nữ, tóm lại bộ phim này không dễ quay.
Trần Tĩnh liếc mắt nhìn Bắc Bắc, suy nghĩ giây lát nói: “Lúc đầu chị lo lắng bên kia sẽ không chọn em.” Tuy rằng kỹ thuật diễn của Bắc Bắc tốt, nhưng nghe nói lê Mẫn không thích người được lăng xê, cũng không thích người lên tin nóng, cho nên lúc Trần Tĩnh chờ đợi bọn họ trả lời rất thấp thỏm.
Ngày Bắc Bắc đi gặp đạo diễn, Lê Mẫn không có đến, chỉ là trưa hôm đó, sau khi Bắc Bắc và Trần Tĩnh về nhà, bên kia mới gọi điện đến nói là chọn Bắc Bắc, có phải là Lê Mẫn chọn hay không, hay là Chu Thịnh giúp đỡ thì Trần Tĩnh không biết được.
Bắc Bắc gật đầu: “Em biết.” Cô cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, cảm thấy nặng trĩu: “Em cảm thấy bộ phim này diễn rất khó.”
“Đúng vậy.”
Bắc Bắc lắc đầu nói: “Không phải chỉ có nhân vật của em khó, mà tất cả mọi người cũng vậy, không chừng lúc quảng bá sẽ có tranh luận rất lớn.”
“Ừ.”
Trần Tĩnh cười: “Vậy mà em vẫn muốn diễn cái này.”
“Không biết tại sao, em có cảm giác muốn diễn bộ phim này.” Tuy Bắc Bắc biết bộ này rất khó, nhưng trong lòng cô lại xuất hiện một cảm xúc xúc động không thể hiểu, cho nên cô mới muốn diễn bộ phim này.
Trần Tĩnh bật cười, cong khóe miệng nhìn cô: “Được rồi, dù sao chị cũng không biết nhiều, ngày mai tụi em sẽ được gặp nhau, lúc đó xem sao.”
“Vâng.”
Trên đường đi Bắc Bắc ngủ một giấc, rồi lên máy bay, đến nơi quay phim.
Bộ phim lần này lấy bối cảnh ở thành phố T, là một vùng thành thị ven biển, thuận tiện cho nhập cư trái phép,...
Vừa xuống máy bay, Bắc Bắc nhịn không được hít một hơi sâu: “Cảm thấy ở đây cũng không tệ.”
Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này.
Trần Tĩnh gật đầu: “Hải sản bên này rất ngon, buổi tối đi ăn thử.”
“Ok.” Hai người đi ra ngoài, ở cửa có nhân viên công tác đến đón, sau khi lấy hành lý xong, mọi người bắt đầu về khách sạn.
Nơi ở là một khách sạn năm sao, không thể không nói đoàn phim này đối với diễn viên và nhân viên hông tệ, chỗ ở đều tốt như nhau. Lúc Bắc Bắc và Trần Tĩnh đến khách sạn đã là buổi chiều.
Xử lý hết mọi chuyện, hai người đi về phòng của mình, Bắc Bắc ở tầng trên, Trần Tĩnh ở phòng gần cửa sổ, nghe nói chỗ đó dành cho người đại diện và trợ lý.
Một nhân viên công tác mỉm cười sắp xếp: “Cô Đồng, phòng của cô ở đây, đối diện là phòng của biên kịch, thuận tiện cho hai người thảo luận kịch bản, phía chéo đối diện là phòng của nam chính, nguyên tầng này đã được bao trọn.”
Bắc Bắc hiểu rõ, gật đầu nói cảm ơn: “Phiền anh rồi.”
Cô mang hành lý vào trong phòng, lúc sau Trần Tĩnh đến nhìn phòng của Bắc Bắc, không khỏi thở dài: “Phòng không tệ, ánh mắt trời chói chang.”
Bắc Bắc bật cười: “Chắc chị cũng vậy chứ.”
Trần Tĩnh gật đầu: “Đoàn làm phim này rất có tiền, không cần lo lắng.”
Bắc Bắc: “...”
Trần Tĩnh mỉm cười nói: “Huống chi các em còn phải đến vùng núi diễn, kinh phí của đoàn phim chắc tiêu phí không ít.”
Bắc Bắc: “Hình như vẫn chưa quyết định chỗ quay.”
“Đúng vậy, quay xong cảnh bên này đã, rồi mới quay cảnh trong núi, lúc đó chắc em sẽ thê thảm lắm.”
Bắc Bắc: “.... Chị vẫn nên im lặng đi.”
Trần Tĩnh mỉm cười: “Lúc đó chị sẽ chụp lại dáng vẻ của em cho cư dân mạng xem, để mọi người biết tiểu tiên nữ của bọn họ đáng thương cỡ nào.”
Bắc Bắc trợn trắng mắt, không trả lời chị ấy.
“Nghỉ ngơi đi, buổi tối ra ngoài ăn cơm không?”
“Có chứ, chị đi nói một tiếng với đạo diễn chúng ta tới rồi đi.”
“Ừ chị biết rồi.”
Sau khi Trần Tĩnh rời đi, Bắc Bắc thay quần áo, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa một lúc, mùa hè vừa đến cả người toàn là mồ hôi, thật không thoải mái. Sau khi tắm rửa xong cô lên giường đi ngủ. Nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bắc Bắc ngủ một giấc đến giờ ăn cơm, 6 giờ, Trần Tĩnh đến gõ cửa cô mới tỉnh dậy.
Xoa đầu tóc lộn xộn, Bắc Bắc mở cửa ra: “Chị chờ em chút, em thay quần áo đã.”
“Không cần vội.” Trần Tĩnh nhìn dáng vẻ của cô, nhịn không được đùa: “Tốt xấu gì em cũng phải giữ hình tượng chứ.”
Bắc Bắc ngước mắt nhìn chị ấy: “Ở trong phòng thì chú ý như thế nào đây?”
Trần Tĩnh: “....” Quên đi, cô không phản bác được.
Hai người thu thập xong chuẩn bị xuống lầu kiếm chút đồ ăn, lúc đang đứng chờ thang máy, thang máy dừng lại, Bắc Bắc ngước mắt nhìn người bên trong thang máy, thoáng giật mình.
Lê Mẫn và trợ lý nhìn hai người trước mặt, rồi cùng Bắc Bắc bốn mắt nhìn nhau, hai người thoáng thất thần.
Vẫn là Trần Tĩnh phản ứng lại, khẽ ho nói: “Biên kịch.”
Bắc Bắc chớp mắt, ngây ngô chào: “Xin chào.”
Lê Mẫn gật đầu, nhìn chằm chằm cô hai giây, thu mắt nói: “Chào em, em là Đồng Bắc Bắc đúng không?”
“Đúng ạ.”
Lê Mẫn nhàn nhạt mỉm cười: “Tính ra ngoài ăn cơm hả?”
“Vâng, vừa mới xuống máy bay không lâu.”
“Vậy sao, hẹn gặp lại.”
Bắc Bắc: “....” Nhìn thân ảnh Lê Mẫn và trợ lý biến mất ở cửa thang máy, Bắc Bắc mới hậu tri hậu giác nói thầm: “Sao em cảm thấy... Biên kịch hơi lạnh lùng nhỉ?”
Trần Tĩnh bật cười: “Em không phải cảm giác, lạnh lùng thật mà.”
“Quên đi, đi ăn cơm thôi.”
“Ok.”
Bởi vì thân phận của Bắc Bắc nên hai người không đi dạo được, tìm một quán ăn gần đó rồi nhanh chóng quay trở về khách sạn.
Lúc Bắc Bắc vừa về thì trợ lý đạo diễn đã thông báo mở cuộc họp.
Cô cũng không chần chờ đến phòng họp, lúc Bắc Bắc đến, bên trong chỉ có đạo diễn và biên kịch, đạo diễn họ Tống, hai người nhìn thấy Bắc Bắc đến đều hơi gật đầu: “Đến rồi à.”
Bắc Bắc gật đầu: “Chào đạo diễn, chào biên kịch.”
Tống đạo nhìn cô, quan sát một chút rồi cười nói: “Không cần câu nệ, bốn tháng tới chúng ta sẽ làm việc chung với nhau.”
Bắc Bắc cong khóe môi, trả lời: “Vâng.”
Tống đạo chỉ tay sang người bên cạnh, hỏi cô: “Làm quen đi, Lê Mẫn, gọi chị Mẫn là được rồi.”
Bắc Bắc thuận theo gật đầu, bọn họ giới thiệu một lúc, nam chính và nhà làm phim mới đến, mọi người làm quen nhau xong thì bắt đầu bàn chuyện chính.
Quá trình quay của bộ phim này là phải hoàn thành mấy cảnh ở thành phố trước, những phân cảnh trước sẽ quay sau, sẽ có một đứa bé đóng vai Bắc Bắc khi nhỏ, con bé phải quay càng sớm càng tốt, điểm nổi bật của bộ phim này là quay ở thành phố. Từ nhỏ nữ chính đã bị lừa bán, bán đến nơi vùng núi, lúc trốn thoát được lại không tìm được nhà của mình, sau đó lại bị bán làm vợ người khác, cô trốn thoát lần nữa, nhưng mà lần này lại bị người kia cưỡng hiếp.... Mấy năm sau cô quay về thành phố, cố gắng sinh sống, tích cực hướng về tương lai.
Điều mà Bắc Bắc ngưỡng mộ ở cô ấy là dù phải trải qua bao nhiêu chuyện khiến cô ấy suy sụp, cô ấy vẫn kiên trì sống tiếp, hai chữ sống tiếp này nói miệng thì dễ dàng, nhưng khi bản thân muốn làm thì nó lại rất khó khăn.
Cô sống sót từ vũng bùn kia, đi đến thành phố, mở ra cho mình một cuộc sống mới, ban đầu cuộc sống mới cũng không quá lý tưởng.
Cô ấy tìm một công việc ở nhà ăn, mỗi ngày bưng bê rửa bát, làm mười bốn tiếng đồng hồ một ngày với số lương ít ỏi, sau vài năm làm việc, cô ấy đã tiết kiệm được một số tiền nhỏ, đến năm 21 tuổi gặp được người bạn trai đúng nghĩa, tuy sống chung với bạn trai không vui vẻ như cô tưởng tượng, nhưng cô cảm thấy rất vui vẻ và xúc động.
Chẳng qua bọn cô đã chia tay sau một tháng.
Lý do là.... Cô không còn trong trắng.
Suy sụp vài ngày, cô tiếp tục cuộc sống, những chuyện cô trải qua tự cô biết được, cho nên sau này cô không có chủ động yêu đương, tìm bạn trai nữa, cho dù có người theo đuổi cô vẫn luôn từ chối.
Cuộc sống một mình và sự nghiệp không ngừng thăng tiến.
Từ một cô gái rửa chén ở quán ăn, dần dần trưởng thành, nhưng cô không biết vẫn có một người luôn tìm cô từ lúc cô bị lừa bán, đã tìm hơn hai mươi năm cho đến khi bọn họ gặp lại.
Kết cấu của cả bộ phim thực ra không khó, đa số là phân cảnh của nữ chính, đất diễn của nam chính ít nhưng mà rất quan trọng.
Từ lúc Bắc Bắc xem kịch bản cô đã cảm thấy rất cảm động, sao một người lại có thể kiên cường đến như vậy chứ.
Cô rất khâm phục biên kịch và nhân vật trong kịch bản.
Trần Tĩnh suy nghĩ rồi nói với Bắc Bắc: “Em đã xem qua phim của cô ấy chưa?”
Bắc Bắc suy nghĩ lắc đầu: “Không để ý, nhưng em có nghe Manh Manh nhắc đến người này, nghe nói rất giỏi, là một biên kịch khiêm tốn trong giới giải trí, rất có tài năng, hơn nữa diễn viên cũng phải do cô ấy chọn.”
Trần Tĩnh gật đầu, lại lắc đầu: “Cũng tùy nhân vật, nhưng mà yêu cầu của cô ấy đối với diễn viên rất cao, đôi khi còn cao hơn cả đạo diễn.”
Một lát sau, Trần Tĩnh nói tiếp: “Thực ra cô ấy cũng từng là đạo diễn.”
“Hả?” Bắc Bắc kinh ngạc nhìn chị ấy: “Từng làm đạo diễn á?”
“Đúng vậy, sau này mới chuyển qua biên kịch.”
Đột nhiên Bắc Bắc rất tò mò với người này: “Chị kể cho em một chút về người này đi, em tò mò quá.”
“Được.” Kỳ thật Trần Tĩnh không biết nhiều lắm, chỉ nghe nói mà thôi.
Biên kịch của bộ phim lần này tên là Lê Mẫn, tên phim là《Như Lúc Ban Đầu》, biên kịch Lê Mẫn này không xa lạ với nhiều người nhưng tuyệt đối cũng không quen thuộc, cô ấy viết kịch bản rất thực tế, ví dụ như bộ phim sắp tới của Bắc Bắc, nữ chính thật sự rất thảm.
Thân phận của Lê Mẫn rất bí ẩn, chuyện này Trần Tĩnh chưa tìm hiểu được tin tức gì, chỉ biết bộ phim này Lê Mẫn đã chuẩn bị rất lâu, nghe nói lúc viết tiểu thuyết bán rất chạy, nội dung phản ánh hiện trạng của xã hội đương đại, một thực trạng về phụ nữ, tóm lại bộ phim này không dễ quay.
Trần Tĩnh liếc mắt nhìn Bắc Bắc, suy nghĩ giây lát nói: “Lúc đầu chị lo lắng bên kia sẽ không chọn em.” Tuy rằng kỹ thuật diễn của Bắc Bắc tốt, nhưng nghe nói lê Mẫn không thích người được lăng xê, cũng không thích người lên tin nóng, cho nên lúc Trần Tĩnh chờ đợi bọn họ trả lời rất thấp thỏm.
Ngày Bắc Bắc đi gặp đạo diễn, Lê Mẫn không có đến, chỉ là trưa hôm đó, sau khi Bắc Bắc và Trần Tĩnh về nhà, bên kia mới gọi điện đến nói là chọn Bắc Bắc, có phải là Lê Mẫn chọn hay không, hay là Chu Thịnh giúp đỡ thì Trần Tĩnh không biết được.
Bắc Bắc gật đầu: “Em biết.” Cô cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, cảm thấy nặng trĩu: “Em cảm thấy bộ phim này diễn rất khó.”
“Đúng vậy.”
Bắc Bắc lắc đầu nói: “Không phải chỉ có nhân vật của em khó, mà tất cả mọi người cũng vậy, không chừng lúc quảng bá sẽ có tranh luận rất lớn.”
“Ừ.”
Trần Tĩnh cười: “Vậy mà em vẫn muốn diễn cái này.”
“Không biết tại sao, em có cảm giác muốn diễn bộ phim này.” Tuy Bắc Bắc biết bộ này rất khó, nhưng trong lòng cô lại xuất hiện một cảm xúc xúc động không thể hiểu, cho nên cô mới muốn diễn bộ phim này.
Trần Tĩnh bật cười, cong khóe miệng nhìn cô: “Được rồi, dù sao chị cũng không biết nhiều, ngày mai tụi em sẽ được gặp nhau, lúc đó xem sao.”
“Vâng.”
Trên đường đi Bắc Bắc ngủ một giấc, rồi lên máy bay, đến nơi quay phim.
Bộ phim lần này lấy bối cảnh ở thành phố T, là một vùng thành thị ven biển, thuận tiện cho nhập cư trái phép,...
Vừa xuống máy bay, Bắc Bắc nhịn không được hít một hơi sâu: “Cảm thấy ở đây cũng không tệ.”
Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này.
Trần Tĩnh gật đầu: “Hải sản bên này rất ngon, buổi tối đi ăn thử.”
“Ok.” Hai người đi ra ngoài, ở cửa có nhân viên công tác đến đón, sau khi lấy hành lý xong, mọi người bắt đầu về khách sạn.
Nơi ở là một khách sạn năm sao, không thể không nói đoàn phim này đối với diễn viên và nhân viên hông tệ, chỗ ở đều tốt như nhau. Lúc Bắc Bắc và Trần Tĩnh đến khách sạn đã là buổi chiều.
Xử lý hết mọi chuyện, hai người đi về phòng của mình, Bắc Bắc ở tầng trên, Trần Tĩnh ở phòng gần cửa sổ, nghe nói chỗ đó dành cho người đại diện và trợ lý.
Một nhân viên công tác mỉm cười sắp xếp: “Cô Đồng, phòng của cô ở đây, đối diện là phòng của biên kịch, thuận tiện cho hai người thảo luận kịch bản, phía chéo đối diện là phòng của nam chính, nguyên tầng này đã được bao trọn.”
Bắc Bắc hiểu rõ, gật đầu nói cảm ơn: “Phiền anh rồi.”
Cô mang hành lý vào trong phòng, lúc sau Trần Tĩnh đến nhìn phòng của Bắc Bắc, không khỏi thở dài: “Phòng không tệ, ánh mắt trời chói chang.”
Bắc Bắc bật cười: “Chắc chị cũng vậy chứ.”
Trần Tĩnh gật đầu: “Đoàn làm phim này rất có tiền, không cần lo lắng.”
Bắc Bắc: “...”
Trần Tĩnh mỉm cười nói: “Huống chi các em còn phải đến vùng núi diễn, kinh phí của đoàn phim chắc tiêu phí không ít.”
Bắc Bắc: “Hình như vẫn chưa quyết định chỗ quay.”
“Đúng vậy, quay xong cảnh bên này đã, rồi mới quay cảnh trong núi, lúc đó chắc em sẽ thê thảm lắm.”
Bắc Bắc: “.... Chị vẫn nên im lặng đi.”
Trần Tĩnh mỉm cười: “Lúc đó chị sẽ chụp lại dáng vẻ của em cho cư dân mạng xem, để mọi người biết tiểu tiên nữ của bọn họ đáng thương cỡ nào.”
Bắc Bắc trợn trắng mắt, không trả lời chị ấy.
“Nghỉ ngơi đi, buổi tối ra ngoài ăn cơm không?”
“Có chứ, chị đi nói một tiếng với đạo diễn chúng ta tới rồi đi.”
“Ừ chị biết rồi.”
Sau khi Trần Tĩnh rời đi, Bắc Bắc thay quần áo, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa một lúc, mùa hè vừa đến cả người toàn là mồ hôi, thật không thoải mái. Sau khi tắm rửa xong cô lên giường đi ngủ. Nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bắc Bắc ngủ một giấc đến giờ ăn cơm, 6 giờ, Trần Tĩnh đến gõ cửa cô mới tỉnh dậy.
Xoa đầu tóc lộn xộn, Bắc Bắc mở cửa ra: “Chị chờ em chút, em thay quần áo đã.”
“Không cần vội.” Trần Tĩnh nhìn dáng vẻ của cô, nhịn không được đùa: “Tốt xấu gì em cũng phải giữ hình tượng chứ.”
Bắc Bắc ngước mắt nhìn chị ấy: “Ở trong phòng thì chú ý như thế nào đây?”
Trần Tĩnh: “....” Quên đi, cô không phản bác được.
Hai người thu thập xong chuẩn bị xuống lầu kiếm chút đồ ăn, lúc đang đứng chờ thang máy, thang máy dừng lại, Bắc Bắc ngước mắt nhìn người bên trong thang máy, thoáng giật mình.
Lê Mẫn và trợ lý nhìn hai người trước mặt, rồi cùng Bắc Bắc bốn mắt nhìn nhau, hai người thoáng thất thần.
Vẫn là Trần Tĩnh phản ứng lại, khẽ ho nói: “Biên kịch.”
Bắc Bắc chớp mắt, ngây ngô chào: “Xin chào.”
Lê Mẫn gật đầu, nhìn chằm chằm cô hai giây, thu mắt nói: “Chào em, em là Đồng Bắc Bắc đúng không?”
“Đúng ạ.”
Lê Mẫn nhàn nhạt mỉm cười: “Tính ra ngoài ăn cơm hả?”
“Vâng, vừa mới xuống máy bay không lâu.”
“Vậy sao, hẹn gặp lại.”
Bắc Bắc: “....” Nhìn thân ảnh Lê Mẫn và trợ lý biến mất ở cửa thang máy, Bắc Bắc mới hậu tri hậu giác nói thầm: “Sao em cảm thấy... Biên kịch hơi lạnh lùng nhỉ?”
Trần Tĩnh bật cười: “Em không phải cảm giác, lạnh lùng thật mà.”
“Quên đi, đi ăn cơm thôi.”
“Ok.”
Bởi vì thân phận của Bắc Bắc nên hai người không đi dạo được, tìm một quán ăn gần đó rồi nhanh chóng quay trở về khách sạn.
Lúc Bắc Bắc vừa về thì trợ lý đạo diễn đã thông báo mở cuộc họp.
Cô cũng không chần chờ đến phòng họp, lúc Bắc Bắc đến, bên trong chỉ có đạo diễn và biên kịch, đạo diễn họ Tống, hai người nhìn thấy Bắc Bắc đến đều hơi gật đầu: “Đến rồi à.”
Bắc Bắc gật đầu: “Chào đạo diễn, chào biên kịch.”
Tống đạo nhìn cô, quan sát một chút rồi cười nói: “Không cần câu nệ, bốn tháng tới chúng ta sẽ làm việc chung với nhau.”
Bắc Bắc cong khóe môi, trả lời: “Vâng.”
Tống đạo chỉ tay sang người bên cạnh, hỏi cô: “Làm quen đi, Lê Mẫn, gọi chị Mẫn là được rồi.”
Bắc Bắc thuận theo gật đầu, bọn họ giới thiệu một lúc, nam chính và nhà làm phim mới đến, mọi người làm quen nhau xong thì bắt đầu bàn chuyện chính.
Quá trình quay của bộ phim này là phải hoàn thành mấy cảnh ở thành phố trước, những phân cảnh trước sẽ quay sau, sẽ có một đứa bé đóng vai Bắc Bắc khi nhỏ, con bé phải quay càng sớm càng tốt, điểm nổi bật của bộ phim này là quay ở thành phố. Từ nhỏ nữ chính đã bị lừa bán, bán đến nơi vùng núi, lúc trốn thoát được lại không tìm được nhà của mình, sau đó lại bị bán làm vợ người khác, cô trốn thoát lần nữa, nhưng mà lần này lại bị người kia cưỡng hiếp.... Mấy năm sau cô quay về thành phố, cố gắng sinh sống, tích cực hướng về tương lai.
Điều mà Bắc Bắc ngưỡng mộ ở cô ấy là dù phải trải qua bao nhiêu chuyện khiến cô ấy suy sụp, cô ấy vẫn kiên trì sống tiếp, hai chữ sống tiếp này nói miệng thì dễ dàng, nhưng khi bản thân muốn làm thì nó lại rất khó khăn.
Cô sống sót từ vũng bùn kia, đi đến thành phố, mở ra cho mình một cuộc sống mới, ban đầu cuộc sống mới cũng không quá lý tưởng.
Cô ấy tìm một công việc ở nhà ăn, mỗi ngày bưng bê rửa bát, làm mười bốn tiếng đồng hồ một ngày với số lương ít ỏi, sau vài năm làm việc, cô ấy đã tiết kiệm được một số tiền nhỏ, đến năm 21 tuổi gặp được người bạn trai đúng nghĩa, tuy sống chung với bạn trai không vui vẻ như cô tưởng tượng, nhưng cô cảm thấy rất vui vẻ và xúc động.
Chẳng qua bọn cô đã chia tay sau một tháng.
Lý do là.... Cô không còn trong trắng.
Suy sụp vài ngày, cô tiếp tục cuộc sống, những chuyện cô trải qua tự cô biết được, cho nên sau này cô không có chủ động yêu đương, tìm bạn trai nữa, cho dù có người theo đuổi cô vẫn luôn từ chối.
Cuộc sống một mình và sự nghiệp không ngừng thăng tiến.
Từ một cô gái rửa chén ở quán ăn, dần dần trưởng thành, nhưng cô không biết vẫn có một người luôn tìm cô từ lúc cô bị lừa bán, đã tìm hơn hai mươi năm cho đến khi bọn họ gặp lại.
Kết cấu của cả bộ phim thực ra không khó, đa số là phân cảnh của nữ chính, đất diễn của nam chính ít nhưng mà rất quan trọng.
Từ lúc Bắc Bắc xem kịch bản cô đã cảm thấy rất cảm động, sao một người lại có thể kiên cường đến như vậy chứ.
Cô rất khâm phục biên kịch và nhân vật trong kịch bản.
/128
|